Đọc truyện Cô Gái Trong Trang Sách – Chương 21: Amor, tequila y mariachi
Nàng đẹp như người đàn bà thuộc về kẻ khác.
Paul MORAND
Khu mua sắm trong khách sạn
Hai giờ sau
– Đi nào! Đừng có làm trò trẻ con nữa! Billie ra lệnh rồi kéo tay áo tôi.
– Sao cô lại bắt tôi tới đây?
– Vì anh cần có quần áo mới!
Trước sự cự tuyệt của tôi, cô ta đẩy tôi đi và tôi thấy mình bị cuốn vào cánh cửa quay rồi bị đẩy ra giữa đại sảnh xa hoa của khu mua sắm trong khách sạn.
– Cô điên rồi! tôi đứng dậy hét lên. Phải để ý mắt cá chân tôi chứ! Chẳng hiểu cô có biết nghĩ không nữa!
Cô ta khoanh tay lại hệt như bà giáo nghiêm khắc:
– Nghe này, anh ăn mặc lôi thôi lếch thếch, trông da anh như là không được ra nắng đến nửa năm nay rồi còn nhìn tóc anh thì tưởng ông thợ cắt tóc của anh đã chết từ năm ngoái.
– Thế thì sao?
– Thì phải thay đổi phong cách nếu như anh còn muốn quyến rũ phụ nữ! Đi nào, theo tôi!
Tôi theo chân cô ta trong tâm trạng bực bội, không sẵn sàng cho một buổi mua sắm. Gian phòng rộng mênh mông, bên trên là mái vòm kính trông chẳng có vẻ gì là Mêhicô mà chỉ na ná như kiểu trang trí theo phong cách Nghệ thuật mới của các cửa hàng sang trọng tại Luân Đôn, New York hay Paris. Treo trên trần là những chùm đèn pha lê, xen kẽ với những bức ảnh nghệ thuật khổ lớn của Brad Pitt, Robbie Williams và Cristiano Ronaldo. Chỗ này tỏa ra thứ mùi của những kẻ tự mê bản thân và kiêu căng.
– Nào, chúng ta sẽ bắt đầu chăm sóc khuôn mặt trước, Billie quyết định.
Chăm sóc khuôn mặt… tôi lắc đầu thở dài.
Mấy cô bán hàng ở quầy mỹ phẩm ăn mặc chải chuốt, trông cứ như được nhân bản vô tính. Họ giới thiệu sản phẩm cho chúng tôi nhưng Billie – như cá trong nước giữa đám nước hoa, kem dưỡng, thuốc xịt – khước từ ngay.
– Vẻ ngoài nhẵn nhụi, bảnh bao không hợp với anh, cô ta thẳng thắn nói.
Tôi nín nhịn mọi lời bình phẩm. Đúng là mấy tháng qua tôi chẳng thèm để mắt đến bản thân.
Cô ta cầm một cái giỏ lên rồi đặt vào đó ba tuýp đã chọn.
– Tắm, tẩy, khử trùng, cô ta liệt kê.
Rồi cô ta chuyển sang quầy khác, miệng vẫn tiếp tục nhận xét:
– Tôi đánh giá cao các bạn của anh. Anh bạn thân của anh, chẳng phải là một anh chàng kỳ lạ hay sao? Anh ta rất xúc động khi gặp lại anh… Thật cảm động.
Chúng tôi đã ở cùng Carole và Milo suốt hai tiếng vừa rồi. Cuộc gặp gỡ khiến tôi ấm lòng và dường như giúp tôi thấy đỡ bi đát hơn.
– Cô nghĩ họ có tin những gì chúng ta kể không?
– Tôi không biết, cô ta thú nhận. Chẳng phải là rất khó tin vào điều không thể sao?
o O o
Bể bơi khách sạn
Jimmy’s Bar
Ngụ dưới ngôi nhà tranh mái rạ, quán bar nổi bật giữa bể bơi, ngồi đó có thể phóng tầm mắt thưởng ngoạn khung cảnh tuyệt đẹp của bờ biển và toàn bộ sân gôn mười tám lỗ chạy dọc theo bờ biển đầy ngoạn mục.
– Sao, cậu nghĩ thế nào về cái cô Billie ấy? Carole lên tiếng hỏi.
– Cô ta sở hữu đôi chân có thể khiêu khích bất cứ gã đàn ông nào, Milo khẳng định rồi dùng ống hút uống một ngụm cocktail đựng trong sọ dừa.
Cô nhìn anh rụng rời.
– Một ngày nào đó cậu phải giải thích với tớ tại sao cậu lại quy tất cả mọi thứ thành chuyện ngủ với gái như thế…
Anh nhún vai như một đứa trẻ vừa bị ăn mắng. Trước mặt họ, nhân viên quầy bar đang lắc mạnh bình pha cocktail để chế món “Perfect After Eight” Carole đã gọi.
Milo cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện:
– Được rồi, thế còn cậu, cậu thấy thế nào? Đừng nói với tớ là cậu tin cái câu chuyện nhân vật tiểu thuyết nhảy ra từ trong sách đấy nhé?
– Tớ biết nghe thì có vẻ điên rồ, nhưng tớ thích ý tưởng đó, cô đáp, vẻ tư lự.
– Công nhận là nhìn bề ngoài thì giống nhau đến kinh ngạc nhưng tớ cóc tin vào truyện cổ tích lẫn thần tiên.
Carole khẽ gật đầu ra hiệu cảm ơn người phục vụ vừa mới đặt ly cocktail của cô xuống khay. Rồi cả hai rời quầy, đi xuống chỗ bể bơi và ngồi vào hai chiếc ghế vải gập.
– Dù cậu có thích hay không thì với dàn nhân vật đầy tổn thương, câu chuyện trong Bộ ba Thiên thần cũng vẫn có chút gì đó thật thần diệu, cô tiếp tục trong khi vẫn nhìn về phía đại dương.
Rồi như được đà, cô chia sẻ với Milo niềm tin sâu sắc của mình:
– Cuốn sách này rất đặc biệt. Khi tiết lộ cho độc giả không chỉ những đau đớn trên đời này mà cả những cứu cánh trước đây họ không mảy may nghi ngờ có tồn tại, cuốn sách đã thức tỉnh nhận thức của độc giả. Trước kia, câu chuyện này đã từng cứu sống tớ và thay đổi hoàn toàn đường đời chúng ta khi giúp cả ba chúng ta thoát khỏi khu MacArthur Park.
– Carole này?
– Sao?
– Cái cô gái tự nhận mình là Billie ấy là một kẻ lừa đảo, thế thôi. Một cô nàng lợi dụng lúc yếu đuối của Tom để đào mỏ cậu ấy.
– Cậu nghĩ cô ta sẽ đào được gì ở Tom đây? cô thốt lên. Nhờ có cậu mà cậu ấy không còn một xu dính túi!
– Đừng có quá đáng thế! Cậu tưởng tớ thấy dễ chịu lắm với cái tội lỗi đó hả? Tớ sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho mình vì đã phá hỏng tất cả. Lúc nào chuyện đó cũng ám ảnh tớ. Tớ nghĩ cách chuộc tội hàng tuần nay rồi.
Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế dài và nghiêm khắc nhìn anh.
– So với một gã đang khốn khổ vì mặc cảm tội lỗi thì tớ thấy cậu quá thanh thản khi ung dung ngồi đây với chiếc mũ rơm và ly cocktail đựng trong sọ dừa đấy.
Cô quay gót đi về phía bãi biển.
– Cậu thật bất công!
Anh nhảy khỏi ghế, chạy đuổi theo cố giữ cô lại:
– Đợi tớ đã!
Đang chạy, anh trượt chân trên nền gạch ướt nước và ngã lộn nhào.
Mẹ kiếp…
o O o
Khu mua sắm trong khách sạn
– Đây là những thứ anh cần: một bánh xà phòng sữa dê. Và cả lọ gel tẩy da này nữa.
Billie tiếp tục mua sắm đồng thời dội vào mặt tôi những lời chỉ bảo và nhận xét về thẩm mỹ của tôi:
– Tôi thực tâm khuyên anh nên dùng kem chống nhăn. Anh đã đến độ tuổi nguy kịch của đàn ông rồi. Cho đến giờ lớp biểu bì dày vẫn bảo vệ anh trước tác động của thời gian nhưng việc ấy chấm dứt rồi: những nếp nhăn của anh sẽ sớm hằn sâu thêm thôi. Và anh làm ơn đừng có ngây thơ tin phụ nữ khi họ nói rằng như thế càng khiến anh quyến rũ hơn!
Một khi cô ta đã bắt đầu thì tôi thậm chí chẳng cần phải trả lời. Cô ta đảm nhận luôn cả buổi độc diễn:
– Vả lại, anh có vết hằn dưới mi mắt. Với những chỗ thâm quầng lên thế kia người ta sẽ tưởng anh vừa mới dự tiệc thâu đêm suốt sáng ba ngày liền đấy. Anh có biết rằng cần phải ngủ ít nhất tám tiếng mỗi đêm thì mới tốt cho tuần hoàn máu không?
– Hai ngày vừa qua, không thể nói rằng cô đã thực sự để tôi có thời gian mà…
– A, vậy là lỗi của tôi! Và đây nữa, một lọ colagen. Và một tuýp kem tắm nắng giúp anh có làn da như người dân ở đây. Tôi mà là anh thì sẽ đi một vòng thăm thú khu spa. Họ có máy móc công nghệ cao để đánh tan ngấn mỡ. Không à? Anh chắc chứ? Vậy thì tới chỗ thợ sửa móng tay nhé, móng tay anh chẳng khác gì tay người đánh xe.
– Cô có biết vì sao móng tay của tôi lại thế không hả?
Đột nhiên, khi chúng tôi tới khu vực bán nước hoa, đúng chỗ ngoặt vào một quầy hàng, tôi gần như chạm mặt với một bức ảnh khổ lớn chụp Rafael Barros. Nụ cười rạng ngời, cởi trần, vai rộng, ánh mắt cuồng nhiệt và râu quai nón kiểu James Blunt, vị thần Apollon là gương mặt đại diện cho một nhãn hàng xa xỉ và được chọn để quảng cáo cho loại nước hoa mới của họ: Indomptable.
Billie để mặc tôi ngấm hết cú sốc rồi mới thử an ủi:
– Tôi chắc rằng họ đã cho chỉnh sửa bức ảnh, cô ta khẽ khàng nói.
Nhưng tôi không muốn được thương hại.
– Làm ơn đừng nói nữa!
Để tôi không có cơ hội rầu rĩ, cô ta lôi tôi đi cùng, buộc tôi phải tham gia vào cuộc truy lùng kho báu của mình.
– Nhìn này! cô ta dừng lại trước một quầy hàng rồi hét lên. Đây chính là vũ khí tối thượng của chúng ta để tìm lại làn da tươi sáng cho anh: mặt nạ bơ.
– Không có chuyện tôi trát lên mặt cái thứ dành cho mấy gã pê đê đó đâu!
– Vậy thì tôi bó tay với làn da xám xịt của anh!
Tôi vừa bắt đầu sôi máu lên thì cô ta lại xoa dịu:
– Còn về khoản chăm sóc tóc thì tôi thú thực là xin chào thua bởi phải can đảm lắm mới chế ngự được cái đám tóc tai bù xù, rậm rì của anh! Chúng ta đã mua một lọ dầu gội kêratin nhưng tôi sẽ đặt lịch hẹn cho anh với Georgio, thợ cắt tóc trong khách sạn.
Được đà, cô ta qua luôn quầy quần áo nam giới.
– Nào, chuyển sang những thứ nghiêm túc thôi.
Như vị bếp trưởng đang chọn nguyên liệu nấu một món ăn tinh tế, cô ta lục lọi khắp các giá hàng:
– Xem nào, anh thử cái này, cái này, và… hừm… cái này xem sao.
Tôi bắt lấy một chiếc sơ mi hồng tím, một chiếc áo vest màu tím hoa cà cùng một chiếc quần bóng.
– Ờ… cô có chắc đây là đồ dành cho đàn ông không?
– Xin anh đấy, dù thế nào thì anh ta cũng không bị biến thành một thảm họa nam tính đâu! Thời đại này, một người “đàn ông đích thực” ăn mặc rất thanh tao. Như chiếc sơ mi ôm sát này chẳng hạn, tôi đã tặng Jack một cái như thế và…
Cô ta bỏ lửng câu giữa chừng vì chợt nhận ra mình nói hớ.
Vậy là, tôi lẳng chỗ quần áo lại cho cô ta rồi đi thẳng khỏi khu mua sắm, không lôi thôi gì.
Ôi, đàn bà… tôi thở dài khi bước vào vòng cửa quay.
o O o
Ôi, đàn bà… Milo thở dài.
Bông thấm máu nhét kín lỗ mũi, đầu ngửa lên trời, Milo từ chỗ trung tâm y tế của khách sạn về, tại đó bác sĩ vừa chăm sóc cho anh sau cú ngã. Vì Carole mà anh đã tự biến mình thành trò cười ở bể bơi, kết thúc cú ngã lộn nhào của mình trên người “Lạp Hộ và Tiên Hậu”, làm dập mông một cô, đổ ly cocktail đựng trong sọ dừa lên ngực cô kia.
Thật chẳng đúng lúc chút nào…
Khi đi ngang qua sảnh trước khu mua sắm, anh càng cẩn trọng hơn: sàn nhà thì trơn mà lại đông người qua lại.
Không phải là lúc ngã thêm một cú nữa, anh đang nghĩ thì một người đàn ông lao như tên lửa ra khỏi cửa, đâm sầm vào người anh.
o O o
– Làm ơn nhìn đường trước khi bước chứ! cậu ta ngã sóng soài dưới đất, rên rỉ.
– Milo! tôi thốt lên rồi đỡ cậu ta dậy.
– Tom!
– Cậu bị thương à?
– Không sao đâu, tớ sẽ kể cậu sau.
– Carole đâu?
– Mặc cô ấy.
– Đi uống một ly và ăn thứ gì đó chứ?
– Nhất trí!
Window on the Sea là nhà hàng để nghỉ ngơi, thư giãn trong khách sạn. Nằm trên ba tầng khách sạn, nhà hàng phục vụ đồ ăn kiểu buffet với những món đặc sản của hơn chục nước khác nhau. Trên những bức tường bằng đất nén có treo tranh của các nghệ sĩ địa phương: những bức tranh tĩnh vật hoặc chân dung, sử dụng gam màu mạnh nhắc người ta nhớ tới tranh của María Izquierdo và Rufino Tamayo. Thực khách có thể lựa chọn ngồi trong phòng điều hòa mát rượi hoặc ngồi các bàn ngoài trời. Chúng tôi ngồi bàn bên ngoài, chỗ đó có tầm nhìn tuyệt vời, có thể nhìn xuống bể bơi đang phơi mình trong ánh mặt trời và nhìn ra biển Cortés.
Milo liến thoắng:
– Tớ rất mừng vì thấy cậu thế này, bạn ạ. Cậu có vẻ khá hơn rồi, đúng không? Dù thế nào thì sắc mặt cậu cũng khá hơn suốt nửa năm vừa rồi. Đó là nhờ cô gái kia phải không?
– Đúng là cô ta đã lôi tớ ra khỏi hang, tôi thừa nhận.
Một nhóm bồi bàn hối hả phục vụ quanh các bàn với các khay đầy rượu Cristal Champagne, món sushi quấn kiểu California rolls với gan ngỗng, và món tôm hùm chiên giòn.
– Lẽ ra cậu không nên xốc nổi bỏ trốn như vậy, cậu ta trách cứ tôi, rồi lấy hai ly rượu cùng một đĩa đồ khai vị.
– Nhưng chính sự xốc nổi ấy đã cứu tớ! Vả lại, tớ tưởng là các cậu muốn giam nhốt tớ!
– Liệu pháp điều trị bằng giấc ngủ ấy, đó là một sai lầm, cậu ta thừa nhận, có vẻ hổ thẹn. Tớ quá tuyệt vọng vì không biết giúp cậu thế nào, tớ rất hoảng loạn vậy nên đã ngu ngốc phó mặc cho mụ Sophia Schnabel ấy.
– Được rồi, mọi chuyện đã là quá khứ, OK?
Chúng tôi nâng cốc vì tương lai, nhưng tôi vẫn thấy cậu ta lo lắng, băn khoăn điều gì đó:
– Tớ hỏi cậu cái này cho yên tâm, cuối cùng cậu ta cũng nói. Cô gái ấy, cậu không thực sự tin cô ta là Billie thật, phải không?
– Khó tin đến không thể tưởng tượng nổi nhưng tớ e là có.
– Cuối cùng thì cái chuyện giam nhốt cũng không phải là ý tưởng quá tệ, cậu ta làu bàu rồi ngấu nghiến một miếng tôm hùm.
Tôi định trả lời cậu ta thì thấy điện thoại rung báo hiệu có tin nhắn nên tôi mở ra xem.
Chào anh, Tom!
Tên người gửi hiện lên khiến tôi run rẩy. Tôi không thể không trả lời.
Chào em, Aurore!
Anh làm gì ở đây?
Em yên tâm: anh ở đây không phải vì em.
Milo đứng dậy và vẫn không thay đổi, cậu ta đọc tin nhắn của tôi với bạn gái cũ mà không hề ngại ngùng.
Vậy anh ở đây làm gì?
Anh đi nghỉ vài ngày. Em biết là anh đã phải trải qua một năm khó khăn.
Em hi vọng là anh không tìm cách khiến em ghen với cái cô gái tóc vàng đi cùng anh đến khu mua sắm.
– Cô ta mới táo tợn làm sao! Milo tức giận nói. Bảo cô ta cuốn xéo đi.
Nhưng trước khi tôi kịp chạm tay vào bàn phím điện thoại thì nàng đã gửi cho tôi một tin khác:
Và bảo với anh bạn thân của anh đừng có xúc phạm em nữa…
– Khốn nạn! cậu ta hét lên.
…và đừng có đứng đọc tin nhắn của em qua vai anh nữa.
Milo nhận tin này như nhận một cái tát và cậu ta xoi mói nhìn các bàn xung quanh.
– Cô ta ở dưới kia! cậu ta nói rồi chỉ một chiếc bàn kê trong góc, gần dãy bàn bày đồ ăn ngoài trời.
Tôi nhìn qua lan can: đi đôi giày nhẹ như giày múa ba lê và mặc một chiếc váy quấn bằng lụa, mắt dán vào chiếc BlackBerry, Aurore đang ngồi ăn trưa cùng Rafael Barros.
Để không nhập cuộc chơi nàng bày ra, tôi tắt điện thoại rồi bảo Milo bình tĩnh lại.
Cậu ta phải làm hai ly sâm banh liền mới được thế.
o O o
– Nào, giờ đã ổn hơn rồi thì cậu định thế nào? cậu ta lo lắng hỏi.
– Tớ nghĩ sẽ đi dạy học lại, tôi nói. Nhưng không phải tại Mỹ. Tớ đã có quá nhiều kỷ niệm ở Los Angeles.
– Vậy cậu định đi đâu?
– Có lẽ là Pháp. Tớ biết một trường trung học quốc tế ở Côte d’Azur, họ khá quan tâm đến hồ sơ của tớ. Tớ sẽ thử vận may.
– Vậy là cậu sẽ bỏ rơi bọn tớ… cậu ta bực bội nói.
– Chúng ta đã lớn cả rồi, Milo.
– Còn chuyện viết lách?
– Chấm dứt chuyện đó rồi.
Cậu ta định mở miệng phản đối nhưng chưa kịp hé ra từ nào thì một cơn lốc xoáy đã hiện ra phía sau tôi và nổi lên:
– Sao lại chấm dứt? Thế còn tôi thì sao! Billie hét lên.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi tỏ vẻ trách móc. Với bản tính hay pha trò của Milo và cái kiểu sôi nổi quá mức của Billie, tôi biết chắc rằng chúng tôi chẳng có chỗ giữa cái đám toàn ngôi sao với tỷ phú này. Chỗ của chúng tôi là trong một ngôi nhà ngoại ô, nơi có thể nướng xúc xích trên lò than, uống bia và chơi vài trận bóng rổ.
– Anh đã hứa sẽ giúp tôi! Billie vẫn đứng ở chỗ bàn chúng tôi mà trách cứ.
Milo bồi thêm:
– Đúng là nếu cậu đã hứa thì…
– Ôi cậu, thôi ngay đi! tôi ngắt lời rồi chỉ ngón trỏ về phía cậu ta hăm dọa.
Tôi tóm lấy cánh tay cô gái lôi ra xa.
– Chúng ta thôi không lừa dối nhau nữa nhé, tôi nói. Tôi KHÔNG THỂ viết được nữa. Tôi KHÔNG MUỐN viết nữa. Thế đấy. Tôi không yêu cầu cô hiểu điều ấy, chỉ muốn cô chấp nhận nó.
– Còn tôi thì tôi muốn về nhà!
– Vậy thì từ nay hãy coi đây là nhà cô. Trong cái “cuộc sống thực” đáng nguyền rủa mà cô có vẻ rất thích này.
– Nhưng tôi muốn gặp lại bạn bè.
– Tôi tưởng cô chẳng có bạn bè gì! tôi bẻ lại.
– Ít nhất thì cũng để tôi được gặp lại Jack!
– Những gã để lên giường với cô ở đây không thiếu!
– Đầu óc anh thật có vấn đề với chuyện đó! Thế còn mẹ tôi! Ở đây cũng không thiếu mẹ hả?
– Nghe ngày: những gì xảy ra với cô không phải lỗi do tôi.
– Có thể, nhưng chúng ta đã ký thỏa thuận rồi! cô ta vừa nói vừa lôi từ trong túi ra một mẩu khăn giấy nhàu nát chính là hợp đồng của chúng tôi. Anh có cả đống nhược điểm nhưng ít nhất tôi cũng tin anh là người biết giữ lời.
Vẫn nắm chặt cánh tay cô ta, tôi lôi cô ta xuống những bậc cầu thang bằng đá dẫn đến dãy bàn bày đồ ăn gần bể bơi.
– Đừng có nói về một bản hợp đồng mà cô không thể hoàn thành nổi phần của mình! tôi vừa nói vừa hất cằm về phía chiếc bàn nơi Aurore cùng người tình đang ngồi xem chúng tôi diễn trò.
Tôi chẳng còn muốn tự huyễn hoặc mình hay sống trong ảo tưởng nữa.
– Thỏa thuận của chúng ta lỗi thời rồi: Aurore đã làm lại cuộc đời, cô chẳng bao giờ có thể giành lại cô ấy cho tôi nữa.
Cô ta nhìn tôi đầy thách thức.
– Anh muốn cá không?
Tôi dang tay ra, tỏ vẻ không hiểu.
– Để xem.
Cô ta nhẹ nhàng tiến lại gần tôi, để tay vào chỗ hõm nơi cổ tôi và với vẻ chậm rãi, mơn trớn, cô ta đặt một nụ hôn lên môi tôi. Đôi môi cô ta thật tươi tắn, ngọt ngào. Tôi rùng mình vì bất ngờ và khẽ lùi lại một chút. Rồi tôi thấy tim mình đập rộn lên, khơi dậy trong tôi những cảm xúc đã lịm tắt từ lâu. Và nếu như lúc đầu tôi dường như bị cưỡng ép nhận nụ hôn bất ngờ này thì giờ đây tôi lại chẳng muốn nó dừng lại.