Đọc truyện Cô Gái Trong Trang Sách – Chương 2: Hai người bạn
Tôi cố thốt lên những lời muôn thuở mà người ta vẫn thường nhắc đi nhắc lại mỗi khi muốn an ủi một trái tim tan vỡ nhưng ngôn từ chẳng ích chi. (…) Những lời ta nói ra chẳng bao giờ có thể khiến được người đang ở trong hố sâu tăm tối cảm thấy hạnh phúc bởi anh ta đã mất đi người đàn bà mình yêu.
Richard BRAUTIGAN
– Cậu làm cái quái gì ở nhà tớ thế? Tôi lẩm bẩm.
– Cậu khiến tớ lo quá Tom ạ! Hàng tháng trời nay cậu cứ giam mình trong nhà rồi mụ người đi vì thuốc an thần.
– Đấy là việc của tớ! tôi vừa tuyên bố vừa gượng dậy.
– Không đâu Tom: việc của cậu cũng là việc của tớ. Chẳng phải bạn bè thì phải thế sao, đúng không?
Ngồi trên tràng kỷ, mặt vùi vào hai bàn tay, tôi nhún vai, nửa vì xấu hổ nửa vì tuyệt vọng.
– Dù thế nào, Milo tiếp tục, cũng chẳng nên tin tưởng tớ làm gì khi đã để một người đàn bà đẩy cậu vào tình trạng này!
– Cậu có phải bố tớ đâu! tôi đáp rồi khó nhọc đứng dậy.
Thấy chóng mặt, tôi không tài nào ngồi vững nên phải dựa vào lưng tràng kỷ.
– Đúng thế, nhưng nếu Carole và tớ không có ở đây giúp cậu thì ai sẽ làm việc đó?
Tôi quay lưng lại phía cậu ta và cũng chẳng buồn trả lời. Mặc độc chiếc quần đùi, tôi đi qua phòng sang bếp lấy nước uống. Theo bước tôi, Milo lấy ra một chiếc túi đựng rác lớn rồi mở tủ lạnh và bắt đầu chọn lọc.
– Trừ khi cậu có ý định tự tử bằng sữa chua hết hạn còn không tớ khuyên cậu nên bỏ hết mấy thứ làm từ sữa này đi, cậu ta vừa nói vừa hít hít một gói phô mai bốc mùi khó chịu.
– Tớ có bắt cậu ăn đâu.
– Còn chỗ nho này, cậu có chắc Obama đã là tổng thống Mỹ khi cậu mua chúng không?
Rồi cậu ta dọn dẹp một chút trong phòng khách, thu gom mấy thứ rác rưởi cồng kềnh, đám bao bì cùng vỏ chai.
– Sao cậu còn giữ cái của này? cậu ta vừa hỏi bằng giọng trách móc vừa chỉ một khung ảnh số trong đó trưng những tấm hình của Aurore.
– Vì tớ đang ở NHÀ TỚ và ở NHÀ TỚ thì tớ chẳng việc gì phải giải thích với cậu cả.
– Có thể, nhưng cô nàng đã khiến tim cậu tan nát. Cậu không nghĩ rằng đã đến lúc hạ bệ cô ta rồi à?
– Nghe này Milo, cậu chưa bao giờ quý Aurore…
– Đúng thế, tớ chẳng ưa gì cô ta. Và nói cho cậu biết nhé, lúc nào tớ cũng nghĩ cuối cùng rồi cô ta cũng bỏ cậu thôi.
– Vậy sao? Tớ có thể biết tại sao không?
Những lời cậu ta ấp ủ trong lòng bấy lâu nay tuôn ra một cách độc địa:
– Vì Aurore không giống chúng ta! Cô ta khinh thường chúng ta! Vì cô ta sinh ra trong gia đình giàu có. Vì với cô ta cuộc đời lúc nào cũng là một trò chơi còn với chúng ta đó lại là một cuộc chiến…
– Giá như mọi việc chỉ đơn giản có vậy… Cậu chẳng hiểu gì về cô ấy cả!
– Thôi đừng có sùng bái cô ta nữa đi! Nhìn xem cô ta đã làm gì với cậu!
– Đương nhiên là chuyện đó chẳng xảy đến với cậu rồi! Ngoài những cô nàng khêu gợi ngu ngốc ra, đời cậu làm gì có chỗ cho tình yêu!
Dù chúng tôi chẳng hề mong muốn nhưng cả hai đã to tiếng và giờ đây mỗi lời đối đáp lại như một cái tát vào mặt nhau.
– Còn cậu thì những điều cậu trải qua chẳng có gì liên quan đến tình yêu cả! Milo nổi nóng. Đó là một thứ khác: một mớ những đau khổ và đam mê hủy hoại.
– Ít nhất thì tớ cũng dám mạo hiểm. Còn cậu thì…
– Tớ thì không mạo hiểm ư? Tớ nhảy dù từ nóc tòa nhà Empire State xuống. Truyền hình đã quay toàn cảnh…
– Và việc đó còn mang lại cho cậu một khoản phạt kếch xù đúng không?
Vì chẳng hiểu tí gì nên Milo lại tiếp tục kê ra:
– Tớ từng lao dốc trên núi tuyết Trắng tại Perou. Tớ còn nhảy dù từ đỉnh Everest, tớ chính là một trong vài người trên thế giới này trèo lên đỉnh K2…
– Nếu kể đến việc chơi trò cảm tử thì đúng là cậu rất giỏi đấy. Nhưng tớ đang nói đến chuyện mạo hiểm trong tình yêu. Và kiểu mạo hiểm này thì cậu chưa bao giờ dám thử, kể cả là với…
– THÔI NGAY! Cậu ta quát lên rồi túm lấy cổ áo phông của tôi ngăn tôi nói hết câu.
Cậu ta cứ giữ như vậy một lúc, tay nắm chặt lại, mắt bừng bừng lửa giận, cho tới khi ý thức lại được tình hình: tới đây để giúp tôi vậy mà suýt chút nữa cậu ta đã táng vào mặt tôi.
– Tớ xin lỗi, cậu ta vừa nói vừa buông tôi ra.
Tôi nhún vai rồi đi ra khoảng sân hiên rộng rãi nhìn ra đại dương. Nằm khuất nẻo, căn nhà có lối đi thẳng ra bãi biển qua một cầu thang riêng. Trên bậc cầu thang đặt những chậu cảnh bằng đất nung với đám cây cối đã héo tàn hết vì tôi chẳng hơi sức đâu mà tưới tắm từ mấy tháng nay.
Tôi đeo cặp kính Ray-Ban Wayfarer cũ kỹ để quên trên chiếc bàn bằng gỗ tếch Gia va để tránh nắng rồi thả mình xuống xích đu.
Sau khi quanh quẩn trong bếp, Milo cũng ra chỗ tôi với hai tách cà phê trên tay và chìa cho tôi một tách.
– Được rồi, chấm dứt trò trẻ con của chúng ta và nói chuyện nghiêm túc nhé! cậu ta ngồi ghé lên mặt bàn rồi đề nghị.
Phóng tầm mắt theo những con sóng, tôi chẳng hề phản đối. Giờ đây tôi chỉ có một mong muốn: cậu ta mau mau nói điều định nói rồi về đi để tôi còn có thể chạy đi mà nôn mửa vì đã phát ngán, sau đó làm một vốc thuốc để chúng mang tôi đi xa khỏi cái thực tế này.
– Bọn mình quen nhau bao lâu rồi Tom nhỉ? Hai mươi lăm năm phải không?
– Gần gần thế, tôi vừa nói vừa làm một ngụm cà phê.
– Từ khi chúng ta còn là những cậu nhóc, cậu lúc nào cũng là người biết lý lẽ, Tom bắt đầu. Không ít lần cậu đã ngăn tớ làm những điều dại dột. Không có cậu, hẳn tớ đã ngồi tù từ lâu rồi hoặc thậm chí chết rồi cũng nên. Không có cậu, Carole chẳng bao giờ thành cảnh sát được. Không có cậu, tớ sẽ chẳng thể nào mua nổi nhà cho mẹ tớ. Tóm lại tớ biết mình nợ cậu mọi thứ.
Khó chịu, tôi đưa tay gạt phắt mớ lý lẽ ấy đi:
– Nếu cậu tới để nói mấy lời phỉnh nịnh kiểu này thì…
– Đây không phải là phỉnh nịnh! Chúng ta đã chiến đấu chống lại mọi thứ: ma túy, các băng đảng bạo lực, một tuổi thơ thối nát…
Lần này thì lý lẽ của cậu ta đã trúng đích và khiến tôi rùng mình. Dù cho đã thành danh và có chỗ đứng trong xã hội nhưng một phần nào đó trong tôi vẫn luôn ở tuổi mười lăm và chẳng bao giờ rời khỏi khu MacArthur Park, cũng như những tay buôn ma túy, những kẻ sống ngoài lề xã hội, những gầm cầu thang ầm ĩ ở đó. Và kể cả nỗi sợ hãi bủa vây khắp mọi nơi.
Tôi quay đi, ánh mắt đăm đắm nhìn về phía đại dương. Nước biển trong vắt ánh lên ngàn vạn vẻ sắc khi chuyển dần từ xanh lam sang xanh thẫm. Chỉ có một vài con sóng, hiền hòa và nhịp nhàng, khuấy động làn nước Thái Bình Dương. Một sự tĩnh lặng trái ngược hoàn toàn với những lộn xộn, ầm ĩ suốt thời niên thiếu của chúng tôi.
– Chúng ta sạch sẽ, Milo lại tiếp tục. Chúng ta kiếm tiền một cách lương thiện. Chúng ta chẳng giấu súng dưới áo khoác. Chẳng hề có giọt máu nào trên sơ mi của chúng ta, cũng chẳng có vết tích gì của ma túy trên tiền của chúng ta…
– Tớ chẳng thấy có gì liên quan đến…
– Chúng ta đang có mọi thứ để có thể được hạnh phúc, Tom ạ! Sức khỏe, tuổi trẻ, một công việc mà chúng ta đam mê. Cậu không thể phá hỏng tất cả chỉ vì một người đàn bà. Như thế thật quá ngu ngốc. Cô ta không xứng đáng với điều ấy. Hãy dành nỗi đau khổ của cậu cho cái ngày nỗi bất hạnh thực sự gõ cửa nhà chúng ta.
– Aurore là người phụ nữ của đời tớ! Cậu không thể hiểu điều ấy sao? Cậu không thể tôn trọng nỗi đau của tớ sao?
Milo thở dài:
– Cậu có muốn tớ nói thẳng không: nếu đó thực sự là người phụ nữ của đời cậu thì chính cô ấy sẽ có mặt tại đây hôm nay, ở bên cậu, để ngăn cậu khỏi đắm chìm trong cơn điên loạn đang hủy hoại con người cậu.
Cậu ta uống một hơi hết tách espresso của mình rồi tiếp tục:
– Cậu đã làm đủ mọi cách để cô ta quay lại. Cậu đã van xin cô ta, cậu đã thử làm cho cô ta phát ghen, rồi còn tự hạ thấp mình trước bàn dân thiên hạ. Hết rồi: cô ta sẽ không quay lại. Cô ta đã lật sang trang mới và lẽ ra cậu cũng nên làm thế.
– Tớ không thể, tôi thú nhận.
Dường như cậu ta suy nghĩ trong chốc lát rồi cùng lúc nét mặt cậu ta vừa như lo lắng vừa như bí hiểm.
– Tóm lại, tớ nghĩ rằng cậu thực sự chẳng còn lựa chọn nào khác.
– Như thế nào?
– Tắm rửa rồi mặc quần áo vào.
– Để đi đâu?
– Chén món sườn bò tại Spago.
– Tớ không đói lắm.
– Tớ dẫn cậu tới đó không phải để ăn.
– Vậy thì để làm gì?
– Để tẩm bổ sau khi tớ thú thật với cậu điều tớ cần nói.