Cô Gái Trên Tàu

Chương 37


Đọc truyện Cô Gái Trên Tàu – Chương 37

Tôi cho Evie ăn trưa, lần đầu tiên con bé ăn mà không phàn nàn gì. Như thể là nó bết tôi còn lo lắng chuyện khác, và tôi yêu nó vì điều đó. Tôi bình tĩnh hơn khi ra ngoài, Rachel vẫn ở đó, đứng gần hàng rào, ngắm nhìn con tàu chạy qua. Sau một lúc, cô ta nhận ra là tôi đã ra ngoài và đi lại gần phía tôi.

“Cô thích chúng, phải không?” tôi nói. “Tôi ghét chúng.”

Cô ta cười nửa miệng. Tôi nhận ra một lúm đồng tiền trên má trái của cô ta. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy chúng trước đây. Chắc tại tôi chưa từng nhìn thấy cô ta cười bao giờ.

“Lại một điều nữa anh ấy nói dối” cô ta nói. “Anh ấy nói với tôi là cô thích căn nhà này, thích mọi thứ của nó, ngay cả đoàn tàu. Anh ấy nói với tôi rằng cô chưa bao giờ muốn tìm một chỗ ở mới, và cô muốn dọn đến đây ở cùng anh, mặc kệ việc tôi đã từng ở đây.”

Tôi lắc đầu. “Tại sao anh lại nói với cô thế?” tôi hỏi. “Vớ vẩn. Tôi đã luôn cố thuyết phục anh bán ngôi nhà này.”

Cô ta nhún vai. “Vì anh ấy nói dối, Anna. Về mọi thứ.”

Bóng tối vỡ tung. Tôi bế Evie vào lòng và con bé ngồi yên, nó bắt đầu buồn ngủ. “Vậy là những cuộc gọi đó…” tôi nói. Giờ thì mọi chuyện cũng trở nên có lí rồi. “Chúng không phải từ cô phải không? Ý tôi là, tôi biết một số đó là của cô, nhưng còn lại -”

“Là của Megan? Tôi cũng nghĩ vậy.”

Điều này thật lạ lùng, vì trong suốt thời gian qua, tôi đã ghét nhầm người, và biết những điều này khiến tôi đỡ ghét Rachel hơn. Nhìn thấy cô ta như bây giờ, bình tĩnh, lo lắng, tỉnh táo, tôi bắt đầu thấy được con người trước kia của cô ta, tôi bắt đầu thấy những điều khiến anh yêu cô ta.


Tôi nhìn xuống đồng hồ. Đã hơn mười một giờ. Anh rời nhà lúc khoảng tám giờ. Có lẽ là sớm hơn. Chắc giờ thì anh cũng biết về chuyện cái điện thoại. Có lẽ anh nghĩ nó đã rơi khỏi cái túi. Có lẽ anh nghĩ là nó ở trong gầm giường.

“Cô biết được chuyện này bao lâu rồi?” tôi hỏi. “Về chuyện ngoại tình.”

“Tôi không biết” cô ta nói. “Đến tận hôm nay. Ý tôi là Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi chỉ biết -“. Cảm ơn Chúa là cô ta tự nhiên yên lặng, vì tôi không chắc là tôi có thể nghe cô ta nói về sự không trung thành của chồng tôi. Cái ý nghĩ rằng tôi và cô ta – Rachel béo và buồn chán – đang ở trên cùng một con thuyền khiến tôi không thể chịu được.

“Cô có nghĩ nó là của anh không?” cô ta hỏi tôi. “Cô có nghĩ đứa con của Megan là của anh không?”

Tôi nhìn cô ta, nhưng tôi không thực sự nhìn cô ta, tôi đang nhìn bóng tối, không nghe thấy gì ngoài những tiếng lào rào trong tai tôi, như tiếng của biển, hay của một chiếc máy bay trên đầu.

“Cô nói gì cơ?”

“Đứa…tôi xin lỗi.” Mặt cô ta đỏ bừng lên. “Tôi không nên…Cô ấy đang mang thai khi họ tìm thấy cô ấy. Megan đang mang thai. Tôi rất xin lỗi.”

Nhưng thực ra cô ta không cảm thấy đáng xin lỗi, tôi chắc chắn, và tôi không muốn mình vỡ tung ra trước mặt cô ta. Nhưng rồi tôi nhìn xuống, nhòn Evie, và tôi cảm thấy nỗi buồn đang ập đến như một làn sóng, chặn hơi thở của tôi. Em gái hoặc em trai của Evie. Đã mất. Rachel ngồi cạnh tôi và đưa tay lên vai tôi.”Tôi xin lỗi” cô ta lại nói, và tôi muốn đánh cô ta. Cảm giác làn da cô ta chạm vào tôi khiến tôi rùng mình. Tôi muốn đẩy cô ta ra, tôi muốn hét lên, nhưng tôi không thể. Cô ta để tôi khóc một lúc rồi nói bằng giọng rõ ràng, “Anna, tôi nghĩ chúng ta cần phải đi. Tôi nghĩ cô nên thu dọn hành lí, cho cô và Evie, và chúng ta sẽ đi khỏi đây. Cô có thể đến chỗ tôi. Đến khi…chúng ta giải quyết xong chuyện này.”


Tôi lau nước mắt và đẩy cô ta ra. “Tôi sẽ không bỏ rơi anh ấy, Rachel. Anh ấy đã ngoại tình, anh… Đó không phải lần đầu tiên phải không?” tôi bắt đầu cười, và Evie cũng cười.

Rachel thở dài và đứng dậy. “Cô biết tôi đến đây khôg phải chỉ vì chuyện ngoại tình, Anna. Tôi biết là cô biết.

“Chúng ta không biết gì hết” tôi nói, và lời nói của tôi không to hơn một tiếng huýt sáo.

“Cô ấy đã lên xe cùng anh. Tối hôm đó. Tôi đã nhìn thấy. Tôi đã không nhớ rõ – lúc đầu tôi tưởng đó là cô” cô ta nói. “Nhưng giờ thì tôi nhớ rồi.”

“Không.” Cái tay nhỏ bé của Evie che lên miệng tôi.

“Chúng ta phải nói chuyện này với cảnh sát, Anna.” Cô ta bước vài bước về phía tôi. “Xin cô. Cô không thể ở đây với anh ấy.”

Mặc dù trời đang nắng nhưng tôi vẫn run rẩy. Tôi cố nghĩ về lần cuối Megan đến ngôi nhà này, vẻ mặt của anh khi cô ta nói cô ta không thể làm việc cho chúng tôi nữa. Tôi cố nhớ xem lúc đó trông anh hài lòng hay thất vọng. Những hình ảnh khác nhau trở lại trong trí nhớ của tôi: có một lần cô ta đến trông Evie. Đáng ra tôi phải đi chơi với bạn, nhưng tôi đã rất mệt mỏi nên tôi lên tầng đi ngủ. Tom chắc hẳn đã về nhà trong lúc tôi ở trên đó, vì họ đang ở cùng nhau khi tôi xuống. Cô ta đang tựa lưng vào kệ bếp, và anh đang đứng gần cô ta. Evie ngồi trên ghế đẩu, con bé đang khóc và không ai trong họ để ý.

Tôi cảm thấy lạnh lẽo. Lúc đó tôi đã biét rằng anh muốn cô ta chưa? Megan là một cô gái tóc vàng, xinh đẹp – cô  ta cũng như tôi. Nên đúng vậy, có lẽ tôi biết anh từng muốn cô ta, cũng như tôi biết khi tôi đi bộ trên phố và những người đàn ông đi cùng vợ và bế con trên tay, nhưng họ vẫn nhìn tôi và nghĩ về điều đó. Nên có lẽ tôi biết điều đó. Anh muốn cô ta, và anh đã có được. Nhưng không phải chuyện này. Anh không thể làm chuyện này.


Không phải Tom. Một người chồng. Một người cha. Một người cha tốt và không bao giờ phàn nàn.

“Cô yêu anh ấy mà” tôi nhắc nhở cô ta. “Cô vẫn yêu anh ấy phải không?”

Cô ta lắc đầu, nhưng có vẻ không chắc chắn lắm.

“Cô còn mà. Và cô biết…cô biết điều đó là không thể.”

Tôi đứng dậy, bế Evie theo và bước đến gần cô ta. “Anh ấy không làm vậy, Rachel. Cô biết anh ấy không thể làm những chuyện đó. Cô không thể yêu một người đàn ông có thể làm chuyện đó được.”

“Nhưng tôi đã yêu anh” cô ta nói. “Cả hai chúng ta.” Có vài giọt nước mắt trên má cô ta. Cô ta lau chúng đi ngay và khi đó, nét mặt cô ta cũng thay đổi. Cô ta không nhìn tôi, mà nhìn ra phía sau lưng tôi, và khi tôi quay lại, nhìn theo ánh mắt của cô ta, tôi thấy anh đứng trong bếp, theo dõi chúng tôi.

MEGAN

Thứ sáu, ngày 12 tháng Bảy

Buổi sáng

CON BÉ ĐANG CỰA MÌNH. Hoặc có lẽ là thằng bé. Linh cảm của tôi là con bé. Hoặc trái tim tôi mách bảo, tôi cũng không biết nữa. Tôi có thể cảm nhận được nó, như ngày xưa, cuộn tròn, như một hạt giống, chỉ kahsc à hạt giống này đang mỉm cười. Nó đang lớn dần theo thời gian. Tôi không thể ghét nó được. Và tôi cũng không thể phá nó. Tôi không thể. Tôi nghĩ là tôi đã định làm vậy rồi, tôi nghĩ là tôi rất muốn lấy nó ra, nhưng mỗi khi tôi nghĩ về nó, tất cả những gì tôi thấy là gương mặt của Libby, đôi mắt đen láy của con bé.


Tôi không thể ghét nó, nhưng nó làm tôi sợ hãi. Tôi sợ khi nghĩ đến những việc nó sẽ làm với tôi, hoặc những việc tôi sẽ làm với nó. Chính nỗi sợ đó đã khiến tôi tỉnh giấc trước năm giờ sáng nay, mồ hôi đầm đìa mặc dù cửa sổ vẫn mở và tôi đang ở một mình. Scott đang họp, đâu đó ở Hertfordshire hoặc Essex hoặc đâu đó. Tối nay anh sẽ về.

Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy? Tôi luôn mong muốn anh biến mất khi anh ở đây, và khi anh đi vắng, tôi lại không thể chịu được. Tôi không thể chịu được sự im lặng. Tôi phải nói lớn tiếng chỉ để át đi sự yên lặng. Sáng nay tôi nằm trên giường, suy nghĩ mãi, nhỡ điều đó lại xảy ra thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi ở một mình với con bé? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ấy không chấp nhận con bé, không chấp chúng tôi? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh đoán được rằng con bé không phải của anh?

Nó có thể là của anh, tất nhiên. Tôi không biết, nhưng tôi có cảm giác là không phải. Giống như khi tôi có cảm giác nó là con gái. Mà kể cả nếu nó không phải thì sao anh có thể biết được. Anh sẽ không biết. Anh không thể. Tôi đang suy nghĩ ngu ngốc rồi. Anh ấy sẽ rất hạnh phúc. Anh ấy sẽ phát điên lên vì sung sướng khi tôi nói ra chuyện này. Cái ý nghĩ mà con bé không phải của anh sẽ không nảy lên trong đầu anh đâu. Nếu tôi nói ra sự thật thì sẽ rất tàn nhẫn, điều đó sẽ làm tan vỡ trái tim anh, và tôi không muốn nah bị tổn thương. Tôi chưa bao giờ muốn anh bị tổn thương.

Tôi không thể dừng bản thân mình được.

“Cô không thể khống chế con người thật của cô.” Đó là những gì Kamal đã nói.

Tôi gọi Kamal lúc sáu giờ hơn. Chỉ có sự im lặng và tôi bắt đầu hoảng sợ. Tôi nghĩ về việc gọi cho Tara – tôi biết cô ấy sẽ đến – nhưng tôi không nghĩ rằng tôi có thể chịu đựng được việc cô ấy sẽ bảo vệ tôi quá mức. Kamal là người duy nhất tôi có thể nghĩ đến. Tôi gọi đến nhà anh. Tôi nói với anh rằng tôi đang gặp rắc rối, tôi không biết phải làm gì, tôi đang rất hoảng loạn. Anh đến ngay lập tức. Anh hỏi vài câu hỏi. Có lẽ tôi đã làm mọi thứ nghe có vẻ tồi tệ hơn. Có lẽ anh sợ tôi sẽ làm điều gì đó ngu ngốc.

Chúng tôi ở trong bếp. Vẫn còn sớm, chỉ hơn bảy rưỡi. Anh sẽ phải đi sớm để chuẩn bị cho cuộc gặp đầu tiên. Tôi nhìn anh, ngồi đối diện tôi, hai tay nắm lại ngay ngắn trước mặt, đôi mắt nai sâu sắc của anh nhìn về tôi, và tôi cảm thấy tình yêu. Anh ấy đã rất tốt với tôi, mặc dù cách cư xử của tôi rất tồi tệ.

Anh đã tha thứ cho tôi vì những chuyện đã xảy ra, đúng như những gì tôi hi vọng. Anh xóa bỏ mọi thứ, mọi lỗi lầm của tôi. Anh nói với tôi rằng trừ khi tôi tha thứ cho bản thân, nếu không chuyện này cứ kéo dài, kéo dài mãi và tôi sẽ luôn phải trốn chạy. Rồi đến một lúc nào đó, tôi sẽ không thể chạy được nữa. Không thể khi tôi vẫn còn con bé.

“Tôi rất sợ” tôi nói với anh. “Nhỡ tôi lại làm sai thì sao? Nếu như có chuyện gì đó xảy ra? Nhỡ Scott biết chuyện này? Vậy thì tôi sẽ lại phải chống trọi một mình. Tôi không biết phải làm thế nào, tôi rất sợ nếu lại tự phải độc lập lần nữa – ý tôi là, độc lập, cùng với một đứa trẻ…”

Ông nghiêng người về phía trước và đặt tay lên tay tôi. “Cô sẽ không làm bất cứ điều gì sai trái đâu. Cô sẽ không phải đau buồn vì mất con nữa. Cô đã là một người hoàn toàn khác rồi.Cô mạnh mẽ hơn. Cô trưởng thành rồi. Cô không cần phải sợ khi ở một mình nữa. Đó không phải là điều tồi tệ nhất phải không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.