Đọc truyện Cô Gái Trên Tàu – Chương 3
Buổi tối
Tôi nghĩ về Jess cả ngày, không thể tập trung làm chuyện gì ngoài thứ tôi nhìn thấy sáng nay. Nó là cái gì mà khiến tôi nghĩ là chuyện gì đó đã xảy ra? Tôi không thể nhìn thấy rõ biểu cảm khuôn mặt của cô với khoảng cách xa như vậy, những tôi cảm giác được khi tôi nhìn vào cô, cô đang một mình. Hơn cả một mình – cô đơn. Cô thể cô ấy đang – hoặc anh không có ở nhà, đi đến một đất nước nào khác cứu người. Và cô nhớ anh, và cô lo lắng, mặc dù biết rằng anh thực sự phải đi.
Tất nhiên là cô nhớ anh, như tôi vậy. Anh hiền lành và mạnh mẽ, tất cả những gì mà một người chồng nên có. Và họ là một đôi. Tôi có thể nhìn thấy điều đó, tôi biết là họ như vậy. Sức mạnh của anh, sự bảo vệ anh dành cho cô, không có nghĩa là cô yếu đuối. Cô mạnh mẽ theo cách khác; cách cô hành động theo bản năng khiến anh kinh ngạc và ngưỡng mộ. Cô ấy có thể tìm được trọng tâm của vấn đề, mổ xẻ, phân tích nó trong thời gian mà hiếm người có thể làm được. Ở những bữa tiệc, anh thường nắm tay cô, mặc dù họ đã ở bên nhau hàng năm trời. Họ tôn trọng nhau, không làm nhau thất vọng.
Tôi cảm thấy kiệt sức tối nay. Tỉnh táo, lạnh lùng. Có những ngày tôi cảm thấy khó khăn nên tôi phải uống; những cũng có những ngày tôi còn cảm thấy tồi tệ hơn đến mức không thể uống được nữa. Ngày hôm nay, ý nghĩ về cồn lại cuộn trào trong bụng tôi. Nhưng để tỉnh táo tối nay quả là một thử thách, trong cái nóng này. Một cảnh tượng ướt át khiến tôi nổi cả da gà, miệng đau nhói, mắt ngứa ngáy, mascara vón thành cục vào một góc.
Tiếng chuông điện thoại reo lên trong túi, làm tôi giật nảy mình. Hai cô gái ngồi cách tôi một hàng ghế nhìn tôi chằm chằm rồi quay ra nhìn nhau, nhoẻn miệng cười. Tôi không biết họ nghĩ gì về mình, nhưng tôi biết nó không tốt đẹp tí nào. Tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực khi với lấy điện thoại. Tôi cũng biết rằng nó cũng sẽ là một điều gì đó tồi tệ: có thể là Cathy, dò hỏi tôi một cách tử tế xem tôi có uống say tuý luý không? Hoặc là mẹ, nói rằng bà sẽ đến Luân Đôn tuần sau, bà sẽ ghé qua văn phòng, chúng tôi có thể sẽ đi ăn trưa cùng nhau. Tôi nhìn vào màn hình. Đó là Tom. Tôi chần chừ khoảng một giây rồi bắt máy.
“Rachel?”
Lần đầu tiên trong năm năm trời tôi quen biết anh, tôi chưa bao giờ là Rachel, luôn là Rach. Thỉnh thoảng là Shelley, vì anh biết tôi ghét nó và điều đó khiến anh buồn cười chứng kiến tôi khó chịu rồi lại khúc khích vì tôi không còn cách nào khác ngoài chung vui cùng anh. “Rachel, anh đây.” Giọng anh xám xịt, nghe rất mệt mỏi. “ Nghe này, em phải dừng lại ngay, được không?“. Tôi không nói gì. Con tàu đi chậm lại, tôi gần đối diện với ngôi nhà, nhà cũ của tôi. Tôi muốn nói chuyện với anh, ra ngoài đi, ra và đứng trên bãi cỏ. Hãy để em được nhìn thấy anh. “Làm ơn, Rachel, em không thể gọi cho anh suốt như vậy được. Em cần biết đâu là chừng mực chứ.” Có một cục gì đó trong cổ họng tôi như mớ bòng bong, trơn và dai. Tôi không thể nuốt nó xuống được. “Rachel? Em có ở đó không? Anh biết em đang không ổn, và anh cảm thấy buồn cho em, thật sự đấy, nhưng… anh không thể giúp em, và những cuộc gọi này khiến Anna buồn. Ok? Anh không thể giúp em việc gì nữa. Đến AA hay gì đó đi. Làm ơn đấy Rachel. Đến các cuộc gặp mặt AA sau giờ làm đi.”Tôi gỡ miếng cao trên ngón tay ra và nhìn vào miếng thịt nhợt nhạt, nhăn nheo bên dưới cục máu khô. Tôi ấn móng tay vào vết cắt và cảm thấy nó đang bong ra, cơn đau sắc lẹm và nóng bỏng. Tôi thở nhẹ. Máu bắt đầu rỉ ra từ vết thương. Hai cô gái ngồi bên kia toa đang nhìn tôi, ngây người ra.
MEGAN
Một năm trước
Thứ tư, ngày 16, tháng Năm 2012
Buổi sáng
Tôi nghe thấy tiếng tàu đang đến; tôi nằm lòng nhịp điệu này. Nó bắt đầu đi nhanh khi ra khỏi trạm Northcote và rồi, sau khi rung lắc quanh ray, nó giảm tốc độ, kêu lên ầm ầm, thỉnh thoảng rít phanh khi dừng lại tại đèn đỏ cách nhà tôi khoảng trăm thước. Cốc cà phê trên bàn của tôi nguội lạnh, nhưng tôi đang quá ấm áp và lười nhác để đi pha một tách cà phê khác.
Có lúc tôi còn chả buồn nhìn con tàu chạy qua, chỉ lắng nghe. Ngồi đây vào buổi sáng, nhắm mắt và ánh nắng mặt trời rọi vào hàng mi, tôi có thể đến mọi nơi. Tôi có thể đến phía Nam Tây Ban Nha, ở bãi biển; tôi có thể ở Ý, vùng Cinque Terre, những ngôi nhà với màu sắc đẹp mắt và con tàu ngả ra trước ngả ra sau. Tôi có thể trở lại Holkham với âm thanh của mòng biển bên tai, vị mặn trên đầu lưỡi và một con tàu xa đi qua ray cách đó khoảng nửa dặm.
Con tàu không dừng lại hôm nay, nó chỉ di chuyển chậm qua thôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng bánh xe lạo xạo qua ray, gần như cảm thấy nó nảy lên. Tôi không trông thấy mặt những hành khách nhưng biết rằng họ đang cùng tiến tới Euston để làm việc, nhưng tôi có thể mơ: đến một hành trình đặc biệt hơn, của sự phiêu lưu đến tận cùng và xa hơn nữa. Trong trí tưởng tượng của tôi, tôi luôn quay về với Holkham; nó thật lạ và khiến tôi vẫn luôn nghĩ về nó, trong những buổi sáng như này, với những cảm xúc, và ao ước, nhưng tôi vẫn làm. Gió thổi trên cỏ, một phiến đá trên cát, ngôi nhà tràn ngập chuột, đầy nến và bụi bẩn, cùng nhạc. Nó như một giấc mơ đối với tôi.
Tôi cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, anh gọi tên tôi.
“Em có muốn một cốc cà phê khác không, Megs?”
Câu thần chú hết hiệu nghiệm, tôi tỉnh dậy.
Buổi tối
Tôi ngồi nhâm nhi li Martini lạnh trên tay. Tôi đứng trước thềm, đợi Scott về. Tôi sẽ thuyết phục anh đưa tôi ra ngoài ăn tối ở một nhà hàng Ý trên đường Kingly. Lần cuối chúng tôi ra ngoài ăn đã từ rất lâu rồi.
Tôi không có gì làm ngày hôm nay. Đáng ra tôi phải đang viết đơn đăng kí khoá học dệt ở St Martins; tôi từng thử, tôi đang làm việc trên tầng trong phòng bếp thì nghe thấy âm thanh một người phụ nữ đang hét lên, tạo ra một thứ tiếng rất kinh khủng, tôi nghĩ là ai đó đang bị sát hại. Tôi chạy ra ngoài vườn, nhưng không nhìn thấy gì cả.
Mặc dù vậy, tôi vẫn nghe thấy âm thanh đó, rất tục tĩu, vang qua tai tôi, giọng của cô ta rít lên tuyệt vọng. “Bà đang làm gì vậy? Bà đang làm gì nó thế? Đưa nó đây, đưa nó cho tôi.” Nó dường như vang vọng mãi, dù âm thanh đó tắt sau vài giây.
Tôi chạy lên tầng và leo qua ban công, tôi có thể thấy rõ, qua những tán cây, hai người đàn bà bên cạnh hàng rào, cách một vài khu vườn. Một trong hai người đang khóc – cũng có thể là cả hai – và có một đứa trẻ đang chửi bới oang oang.
Tôi nghĩ là mình chuẩn bị gọi cảnh sát, nhưng mọi việc dường như đang lắng xuống. Người đàn bà lúc trước hét chạy thẳng vào trong nhà, bế theo đứa bé. Người kia đứng ngoài. Bà ta chạy quanh ngôi nhà, sẩy chân, và chạy chân đất quanh khu vườn theo vòng tròn. Thật lạ lùng. Chúa mới biết điều gì đang xảy ra. Nhưng đó là khoảnh khắc thú vị nhất mà tôi có trong cả tuần trời.
Cả ngày trôi đi trống rỗng, không còn phòng trưng bày tôi có thể đến nữa. Tôi thực sự rất nhớ nó. Tôi nhớ những cuộc nói chuyện với các hoạ sĩ. Tôi nhớ cảnh mặc cả những hàng ăn ngon tuyệt mà tôi thường ghé qua, tay cầm Starbucks, lóng ngóng xem những bức tranh, kể với bạn bè về việc bé Jessie vẽ những bức tranh đẹp hơn nhiều những bức ở trường mẫu giáo.
Nhiều lúc, tôi cảm thấy như tôi có thể lần tìm ra những người bạn cũ, nhưng rồi lại nghĩ, tôi sẽ nói gì với họ? Họ sẽ không nhận ra cô gái ngoại thành có cuộc hôn nhân hạnh phúc Megan. Dù trong trường hợp nào, tôi không thể liều mình nghĩ về quá khứ, đó là một ý kiến tồi. Tôi sẽ đợi đến khi mùa hè qua đi, rồi sẽ đi tìm việc. Tôi sẽ tìm ra gì đó, ở đây hoặc đâu đó, tôi biết rằng mình sẽ làm được.