Đọc truyện Cô Gái Trên Cây Sa Kê – Chương 21: Ôm anh lần nữa(6)
Chuyện kinh doanh của công ty ở Bắc Kinh đã đi vào quỹ đạo, đồng thời thuê hai nhân viên chuyên trách công việc ở Bắc Kinh. Còn nơi công tác của tôi lại dời về Hồng Kông.
“Lâm Phương Văn hình như cũng đang một mình.” Địch Chi nói cho tôi biết. Tin tức của cô ấy đương nhiên đến từ giới âm nhạc.
“Một nhà sáng tác không thể không có tình yêu, bằng không sẽ không viết được tình ca.” Tôi bày tỏ ý kiến.
“Thất tình cũng là nguồn cảm hứng sáng tác.” Địch Chi sửa lại.
“Cậu hiếm khi nói được một câu thông minh như thế.”
“Cậu thế này không ổn, thật nên để Lâm Phương Văn đến thu phục cậu.”
“Nếu cậu và Từ Khởi Phi đã chia tay, sao không đến tìm Lâm Phương Văn? Cậu làm thế không phải vì anh ấy sao?” Quang Huệ nêu thắc mắc.
“Tớ và Từ Khởi Phi chia tay, là vì tớ không yêu anh ấy, chứ không phải vì Lâm Phương Văn.”
“Nếu mà Lâm Phương Văn chưa từng xuất hiện, cậu sẽ gặp và một lòng yêu Từ Khởi Phi.” Quang Huệ nói.
“Tình yêu không thể đặt giả thuyết.”
“Hai mươi bảy tuổi, chúng ta sắp hai mươi bảy tuổi rồi. Thời gian trôi qua giống như vẫn là chuyện ngày hôm qua.” Địch Chi đau khổ cảm thán.
“Tớ từng nghĩ lúc mình hai mươi tám tuổi sẽ kết hôn. Bây giờ xem ra không được rồi.” Quang Huệ cũng âu sầu.
“Nói không chừng, thế sự biến hóa khôn lường.” Tôi phát biểu.
“Tớ sẽ dọn ra ngoài ở.” Quang Huệ báo cho chúng tôi biết, “Anh ấy tìm giúp tớ một căn hộ.”
“Cậu muốn đường đường chính chính làm tình nhân của ông ta?” Địch Chi hỏi bạn.
“Làm vậy cậu sẽ hạnh phúc sao?” Tôi cũng hỏi Quang Huệ.
Quang Huệ gật đầu: “Tớ vẫn ao ước được lấy một người đàn ông yêu tớ và cho tớ một cuộc sống sung túc. Chỉ có một chuyện duy nhất anh ấy không làm được, đó là kết hôn với tớ.”
“Cậu có bao giờ nghĩ đến chuyện, khi ông ta già đi, ông ta trở về bên vợ của ông ta, cậu trắng tay hay chưa?” Tôi phản đối.
“Cậu bây giờ không phải cũng trắng tay sao? Chí ít tớ và người tớ yêu được ở bên nhau.”
Vào Chủ nhật, chúng tôi giúp Quang Huệ chuyển nhà. Nhà mới của cô ấy ở khu Bào Mã. Cô ấy cuối cùng cũng có thể dọn đến ở khu Bào Mã. Mặc dù không phải đi lấy chồng, nhưng cũng không khác lấy chồng là bao. Căn hộ có hơn chín mươi mét vuông, trang thiết bị khá nữ tính. Nghe nói người khách trọ ở tầng trên cũng là một người phụ nữ độc thân. Trong khuôn viên có một ban công nhỏ, nhỏ hơn nhiều so với ban công ở nhà của Lâm Phương Văn. Chúng tôi đứng trên ban công, nhìn đám trai trẻ đang đá banh trên bãi cỏ bên dưới.
“Cậu trai mặc chiếc áo màu xanh lá cây rất đẹp trai à.” Địch Chi xuýt xoa.
“Cậu lại đang nhìn đàn ông?” Quang Huệ đi ra ban công xem náo nhiệt, “Cậu đã có Điền Hồng, không phải anh ấy là kiện tướng thể dục thể thao sao?”
“Anh ấy không thích bóng đá. Anh ấy nói chơi bóng đá quá dã man, còn tớ lại thích ngắm đàn ông dã man.”
“Đàn ông vốn đã rất dã man.” Tôi lên tiếng.
“Phải vậy không?” Quang Huệ nhìn tôi tò mò.
“Bọn họ nguyên thủy hơn phụ nữ, yêu cầu của họ cũng rất nguyên thủy. Cho nên, họ chưa bao giờ hiểu được tình yêu.”
“Đúng thế, phụ nữ hiểu tình yêu hơn đàn ông.” Địch Chi tán thành ý kiến với tôi.
“Bởi vậy phụ nữ thường chịu khổ.” Quang Huệ bổ sung.
“Đàn ông xem phụ nữ như trái banh dưới chân, họ chỉ muốn khống chế nó, điều khiển nó.” Địch Chi nói triết lý.
“Tớ thích được điều khiển. Thật đó, đó là một cảm giác hạnh phúc.” Quang Huệ cười lớn.
“Cậu thì sao?” Địch Chi quay sang hỏi tôi.
“Tớ đang tìm một người đàn ông, chỉ cần người khác nhắc đến anh ta trước mặt tớ, tớ cũng sẽ không ngại lè lưỡi trêu chọc. Tớ muốn làm bad girl của anh ấy.”
“Nhưng cậu lại yêu một bad boy.” Địch Chi trêu tôi.
“Ghét của nào, trời trao của ấy. Mọi chuyện đều như vậy hết.” Quang Huệ nói.
“Không, các cậu không hiểu Lâm Phương Văn.” Tôi giải thích, “Anh ấy đã từng kiểm soát hỉ nộ ái ố của tớ. Mỗi một chuyện tớ làm đều là vì làm anh ấy vui.”
Địch Chi khổ sở nhìn chúng tôi: “Tớ bỗng nhiên không biết tớ yêu người đàn ông nào nhất?”
“Có lẽ là do quá nhiều.” Tôi đùa.
Hai mươi bảy tuổi hẳn là lúc cần có cuộc sống độc lập. Tôi quyết định cầm tiền tiết kiệm đi tìm một căn phòng nhỏ. Tôi xem qua rất nhiều căn phòng, có một căn ở Loan Tử là thuận tiện nhất, địa điểm cũng tốt, căn nhà cũng tiện dụng, lại có khả năng tăng giá. Sau cùng, tôi lại chọn một căn ở khu Bào Mã, tòa nhà này cũ hơn tòa nhà ở Loan Tử, diện tích cũng nhỏ hơn, nhưng giá mắc đến một trăm ngàn nhân dân tệ. Bởi vì căn này ở khu Bào Mã, và có một ban công nhỏ. Mặc dù ba người chúng tôi mà cùng chen chúc trên ban công thì không còn chỗ trống nữa. Đó chỉ là một ban công rất nhỏ rất nhỏ, nhưng lại mang đến cho tôi cảm giác hạnh phúc rất lớn.
Cái hôm giúp tôi dọn đồ vào nhà mới, Quang Huệ nói với Địch Chi: “Cậu cũng dọn đến khu Bào Mã đi, ba người chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Đợi sau khi kết hôn mới dọn đến đi.” Địch Chi nói.
“Cậu và Điền Hồng kết hôn?” Quang Huệ ngạc nhiên hỏi lại bạn.
“Anh ấy nói sẽ lấy tớ.” Địch Chi nằm trên giường của tôi, sau đó cô ấy lại hỏi sang tôi: “Sao cậu lại mua giường đơn?”
“Tớ ngủ một mình, đương nhiên phải mua giường đơn.”
“Có đàn ông đến ngủ lại thì làm sao hả?”
“Tớ một người bạn trai còn không có, kiếm ra ai sẽ ngủ lại đây hả?”
“Chiếc hộp âm nhạc cổ Lâm Phương Văn tặng cậu, cậu cũng mang đến đây à?” Quang Huệ ấn khóa mở hộp nhạc, bài “Vive LAmour” của Elgar lại phát ra từ hộp nhạc.
“Quá ai oán quá thê lương.” Địch Chi ôm đầu gối của tôi.
“Đừng nghe lại nữa.” Tôi đóng nắp hộp nhạc lại.
“Lâm Phương Văn có biết cậu đã chia tay Từ Khởi Phi không?” Quang Huệ hỏi tôi.
“Sao tớ biết anh ấy biết hay không?”
Lúc đi ngủ vào tối hôm đó, tôi vẫn nghe lại một lần bản “Vive LAmour”.
Sau khi dọn đến nhà mới chưa đầy mười ngày, vào một hôm, Địch Chi đêm khuya đến gõ cửa. Cố ấy khóc đến cạn cả nước mắt.
“Điền Hồng quen bạn gái mới.”
“Tối hôm nay anh ấy không có ở nhà, tớ tùy tiện mở ngăn kéo tủ của anh ấy thì thấy một bức hình. Là hình anh ấy tay trong tay với một người phụ nữ khác, ngày tháng là mười ngày trước. Hôm đó, anh ấy nói với tớ, anh ấy phải đưa mẹ đi ăn, hóa ra là đi gặp người phụ nữ kia.”
“Cậu đã hỏi Điền Hồng hay chưa?”
“Chưa. Lúc tớ ra khỏi nhà, anh ấy còn chưa về.”
“Sao cậu không hỏi cho rõ ràng ?”
“Hỏi thế nào đây? Lẽ nào phải để anh ta chính miệng nói với tớ, anh ta đã yêu người phụ nữ khác, anh ta không còn yêu tớ? Tớ đã chịu rất nhiều tổn thương từ đàn ông, tớ không muốn lại tổn thương chính mình.”
“Cậu định làm thế nào?”
“Rời khỏi anh ta.”
“Cậu có thể dứt khoát vậy sao?”
“Không phải đến hôm nay tớ mới nhận ra anh ta không yêu tớ. Tại sao hôm nay tớ lại muốn lục lọi ngăn kéo của anh ta? Chính là bởi vì tớ nghĩ anh ta không hề yêu tớ.” Địch Chi lớn tiếng, với hai hàng nước mắt lưng tròng: “Anh ta đã ba tháng rồi không làm tình với tớ.”
Tôi vô cùng kinh ngạc. Địch Chi vẫn luôn giấu chuyện này, không muốn cho tôi biết. Cô ấy nhất định rất đau khổ.
“Tớ lén đi tìm Vệ An, cùng anh ta lên giường hai lần. Tớ không yêu anh ta, nhưng tớ cần việc ấy. Tớ cảm thấy bản thân mình giống một người phụ nữ oán hận. Khi một người đàn ông không chạm vào cậu nữa, vậy xem như xong.”
“Lý do là gì? Chẳng phải anh ta đã nói sẽ lấy cậu sao?”
“Anh ta không muốn sống yên ổn, cái gọi là hôn lễ trong mơ chẳng qua chỉ là một lời âu yếm dụ ngọt mà thôi. Mỗi người đàn ông đều nói sẽ lấy tớ, cuối cùng thì sao? Tớ đã từng nhiều lần mờ mắt, nhưng đối với Điền Hồng, trái tim tớ đã chết. Biết rằng không giữ được, nhưng cũng không nỡ buông tay. Tớ cảm thấy trái tim mình dường như có một vết sẹo. Nó từ lâu đã khô lại thành vết chai dày, cho dù bây giờ tớ lại bị tổn thương lần nữa, cũng không đau đớn như trước đây.”
“Tớ kêu Quang Huệ mua rượu đến, chúng ta cùng uống rượu nha?” Tôi đề nghị với bạn.
“Được! Tớ muốn uống say!” Địch Chi vừa khóc vừa nói.
Quang Huệ nhanh chóng cầm hai chai champagne đến.
“Hai chai champagne này rất mắc đó!” Quang Huệ tiếc rẻ.
“Dùng để chúc mừng chia tay là tốt nhất!” Địch Chi đoạt lấy chai champagne.
Tôi đứng trên ban công uống một ngụm rượu, hướng lên trời hét lớn: “Tình yêu muôn năm!”
Dưới sân thượng, một chiếc Ferrari thể thao màu đỏ thắng cái kít rồi dừng lại. Một cặp nam nữ xuống xe, cô gái kia chính là Nhạc Cơ. Hai người họ hình như đang tranh cãi.
“Các cậu mau mau đến xem.” Tôi gọi Địch Chi và Quang Huệ đến ban công.
Người đàn ông kia nhìn qua hơn ba mươi tuổi, quần áo giày dép chỉnh tề. Nhạc Cơ mặc một chiếc áo khoác màu trắng, một chiếc váy ngắn bó sát màu hồng, để lộ ra đôi chân dài trắng mà cô ấy cho rằng đó là hấp dẫn nhất của mình. Hai người đang cãi nhau. Tôi không nghe được hai người họ đang ầm ĩ chuyện gì, nhưng nhìn biểu hiện thì người đàn ông kia đang rất giận. Họ cãi lộn ầm ĩ một phen, người đàn ông kia muốn lên xe, Nhạc Cơ kéo anh ta lại. Người đàn ông vẫn kiên quyết lên xe, Nhạc Cơ khóc nháo. Người đàn ông mặc kệ cô ta, sau khi lên xe lại còn ném túi xách của cô ta ra khỏi xe. Nhạc Cơ dùng cơ thể đứng chặn trước đầu xe, người đàn ông kia vẫn ngang nhiên lái xe rẽ ngoặc đi mất. Nhạc Cơ đáng thương cúi xuống nhặt túi xách trên mặt đất.
“Cô ta cũng có ngày hôm nay.” Địch Chi cười lớn.
“Người đàn ông kia, hình như tớ đã nhìn thấy hình của anh ta trên một quyển tạp chí kinh tế tài chính rồi hay sao đó.” Quang Huệ nói.
“Bạn trai của Nhạc Cơ nhất định không giàu thì quý, bằng không người đó rất nổi tiếng.” Tôi nói, “Lâm Phương Văn là một ngoại lệ.”
“Chinh phục Lâm Phương Văn có cảm giác thỏa mãn đó!” Địch Chi đổ một chai rượu champagne tưới xuống đường.
“Chai rượu này mắc lắm!” Quang Huệ ngăn cô nàng lại.
Rượu champagne như mưa rơi vãi lên người Nhạc Cơ. Cô ta ngẩng đầu nhìn xem là trò đùa của ai.
“Hi!” Địch Chi vươn tay vẫy chào cô ta.
Tôi và Quang Huệ vội kéo Địch Chi chạy ào vào phòng. Ba người ngã nhào xuống sàn, bật cười hớn hở.
“Cậu nghĩ cô ta có nhận ra chúng ta không?” Địch Chi hỏi.
“Đây là tầng mười lăm, cô ta nhận ra chúng ta mới là lạ!” Quang Huệ lên tiếng.
“Tớ yêu cái ban công này rồi!” Tôi cười.
Nếu không nhờ cái ban công kia, tôi sẽ không thấy được cảnh tượng kiểu phụ nữ bách chiến bách thắng như Nhạc Cơ lại phải cầu xin lòng thương của một người đàn ông. Cô ta cũng phải đến nước này sao? Người phụ nữ tự cao tự đại như thế vẫn phải cúi đầu trước tình yêu hay vật chất.
Địch Chi và Điền Hồng chia tay rất đơn giản. Vào một hôm, cô nàng nhân lúc Điền Hồng không có ở nhà, liền thu dọn đồ đạc của mình. Khi rời đi, cô nàng lấy bức ảnh thân mật của anh ta tay trong tay với niềm vui mới kia dán lên cửa chính bằng nhựa cao su.
Sau hôm đó, Điền Hồng không đi tìm cô ấy. Hai người đã từng yêu nhau bao nhiêu, lại chia tay bình thản bấy nhiêu. Địch Chi sau khi chia tay ngược lại vui vẻ hơn rất nhiều. Điền Hồng có ba tháng không chạm đến cô nàng. Ba tháng giày vò đó còn khó chịu hơn cả việc chia tay. Chúng ta chỉ không chấp nhận được sự chia ly đột ngột.
Mùa hè năm 93 đã đến, chỉ có Quang Huệ vẫn đang chìm đắm trong tình yêu. Song mỗi tuần, cô ấy sẽ lại cãi nhau với Hà Minh Hàn một lần, sau đó hai người họ dường như lại càng yêu nhau hơn. Đó có lẽ là chỗ hấp dẫn nhất của mối quan hệ tam giác.
Địch Chi đề nghị đến đảo Nam Nha đi bơi.
“Đã lâu rồi không gặp Đặng Sơ Phát.”
“Lúc nào thất tình cậu mới nhớ đến anh ta.” Tôi trêu chọc cô ấy.
“Anh ấy là người đàn ông đầu tiên của tớ. Anh ấy có nghĩa vụ chăm sóc tớ.” Địch Chi nói hùng hồn.
Đặng Sơ Phát đón chúng tôi ở bến tàu, dáng vẻ của anh không khác trước đây là bao. Anh kinh doanh nhà nghỉ ở đảo Nam Nha. Anh ta ngoại trừ việc không có tiền đồ ra, con người anh ta thật sự tốt. Tôi nhớ anh ta trước đây có nói với Địch Chi, anh ta sẽ tham gia Thế vận hội. Có một số đàn ông, luôn ở trước mặt người phụ nữ mới có mộng tưởng.
Đặng Sơ Phát chuẩn bị ba chiếc ván buồm, trên bờ cát dạy chúng tôi chơi lướt ván buồm. Tôi và Từ Khởi Phi cũng chơi lướt ván vài lần. Kỹ thuật của Địch Chi là khá nhất, cô nàng sớm đã lướt nó đến giữa biển. Quang Huệ chưa chơi bao giờ, liên tiếp bị ngã xuống nước, Đặng Sơ Phát vội vàng chăm sóc bạn ấy.
Hôm đó gió lớn, tôi kéo cánh buồm, rất nhanh đã xuôi gió lướt đi. Chiếc ván buồm của tôi càng lúc càng xa bờ. Tôi không thấy Đặng Sơ Phát, cũng không nhìn thấy Địch Chi, tôi bắt đầu có chút lo sợ. Tôi muốn đổi tuyến đường trở lại bãi cát. Bầu trời đột nhiên giăng đầy mây đen, biển dậy sóng, gió càng lúc càng ớn, làm tôi nghiêng đông ngã tây.
Cho đến bây giờ tôi chưa từng sợ hãi như thế, cái chết đang đến gần tôi. Tôi còn chưa nghe Lâm Phương Văn nói “anh yêu em” nếu phải chết đi thế này, tôi rất không cam tâm.
Đặng Sơ Phát và Địch Chi lái ca nô đi tìm tôi. Đặng Sơ Phát ôm lấy tôi.
Tôi run rẩy không ngừng.
Địch Chi cởi áo khoác của mình mặc vào cho tôi: “Bây giờ không sao nữa. Lúc phiêu lưu trên biển, cậu nghĩ đến cái gì nhiều nhất?”
“Đàn ông.” Tôi trả lời.
“Tớ biết. Là người nào? Từ Khởi Phi hay Lâm Phương Văn?”
Tôi cười gượng.
“Có phải Lâm Phương Văn không? Nghĩ về anh ấy cũng phải. Ngộ nhỡ ban nãy cậu vùi thân dưới biển, người có thể viết cho cậu một bài ca phúng điếu động lòng người chỉ có thể là Lâm Phương Văn.”
“Cậu đã nghĩ đến bài ca đưa đám rồi? Để tớ nhờ anh ấy viết cho cậu một bài trước.” Tôi phát cáu với cô ấy.
“Bài ca phúng điếu của tớ à? Bài ca phúng điếu của tớ nhất định là một ca khúc ai oán của một cô gái không ngừng gặp đàn ông xấu.”
Hết chương 5.6