Cô Gái Thông Linh Sư

Chương 52: Xấu mặt trước mọi người


Đọc truyện Cô Gái Thông Linh Sư – Chương 52: Xấu mặt trước mọi người

Trong lòng Triệu Uyển Nghi vô cùng kinh hoảng, từ nhỏ cô đã theo sư phụ học tập thuật pháp, đã luyện đến cảnh giới điều khiển linh thuật một cách nhuần nhuyễn, con nhện ở bữa cơm tối mấy ngày trước, Triệu Uyển Nghi chỉ đem ra tùy tiện vui đùa mà thôi, vừa nãy cô vốn muốn dùng linh thuật để triệu hoán thụ linh trăm năm, rồi dùng thụ linh trăm năm khống chế thân thể Tô Vũ, làm cho cô xấu mặt trước mọi người, hơn nữa, cô đã dùng chiêu này đùa giỡn người khác vô số lần, cho tới bây giờ chưa từng thất bại một lần nào.

Cứ như vậy, Tô Vũ sẽ làm mất hết mặt mũi của Diệp gia, cho dù Tô Vũ có là con gái ruột của cậu, bà ngoại cũng sẽ không để cô ta ở lại Diệp gia, làm như vậy là có thể thuận lợi đuổi Tô Vũ ra ngoài .

Không ngờ, lúc cô đang tràn đầy tự tin, lại cảm nhận được sự sợ hãi của thụ linh trăm năm truyền đến, cô nhìn bốn phía, liền nhìn thấy Tô Vũ đang cười tự tiếu phi tiếu.

Trong lòng Triệu Uyển Nghi cả kinh, thầm nghĩ: “Lẽ nào, Tô Vũ cũng là Tu Luyện Giả? Vậy thì phiền phức rồi!”

Thế nhưng, cái ý niệm này vừa lóe qua, Triệu Uyển Nghi liền cảm giác được một trận âm khí phả vào mặt, cô không có Âm Dương Nhãn, đương nhiên sẽ không thấy rõ thứ này rốt cuộc là thứ gì, theo bản năng cảm thấy không ổn, thế nhưng, đã quá muộn!

Lập tức, thông linh đồng tử cười khúc khích, bám vào trên người Triệu Uyển Nghi, Triệu Uyển Nghi chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt, lạnh lẽo rùng mình một cái, cỗ khí lạnh dường như đang tràn vào bên trong lục phủ ngũ tạng của cô, sau đó, Triệu Uyển Nghi liền phát hiện tứ chi mình giống như không còn nghe sự điều khiển của mình nữa.


“Khanh khách. . . . . .” Lúc mọi người đang lặng lẽ lắng nghe âm nhạc, Triệu Uyển Nghi bỗng phát ra một tiếng cười khó coi.

Nhất thời, mọi người chung quanh nhíu mày, ánh mắt có vẻ khó chịu nhìn về phía Triệu Uyển Nghi, con gái Diệp gia của tứ đại gia tộc quyền thế, sao có thể không có giáo dục như vậy?

“Uyển Nghi, con làm sao vậy?” Diệp Thiên Kiều, Diệp Hồng Tuyết, Diệp phu nhân và những người khác nhanh chóng đi tới, gấp gáp hỏi, tuy Triệu Uyển Nghi còn nhỏ tuổi, nhưng lại thông minh lanh lợi, sao hôm nay lại xảy ra vấn đề như vậy?

“Khanh khách. . . . . .” Triệu Uyển Nghi lại phát ra một tiếng cười âm u, nói: “Tôi biểu diễn cho mọi người một đoạn múa thoát y nha, thế nào?”

Lúc tất cả người chưa kịp phản ứng, Triệu Uyển Nghi chuyển động, cơ thể cô xoay một cái, thoát khỏi đám người Diệp phu nhân, ném mũ một cái, mái tóc đen dài liền rơi xuống, tiếp theo, hai tay cô miễn cưỡng xé chiếc váy màu trắng trước ngực, lộ ra  nịt ngực trắng tinh, còn có một mảng lớn bộ ngực trắng noãn.

Diệp phu nhân vừa xấu hổ vừa tức giận, lớn tiếng nói: “Uyển Nghi, mau dừng tay, con đang làm cái gì? Có phải điên rồi không?”

Triệu Uyển Nghi không quan tâm đến điều này, hai tay cô tiếp tục dùng sức, xé một cái, cả chiếc váy hoàn toàn bị xé thành hai nửa, rơi trên mặt đất, nịt ngực màu trắng, bụng bằng phẳng, nội y màu trắng đều lộ ra ngoài.

Mọi người chung quanh hít vào một ngụm khí lạnh: “Chẳng lẽ Triệu Uyển Nghi điên thật rồi?”

Diệp phu nhân không thể đứng nhìn được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, Diệp gia nhất định sẽ trở thành trò cười của bữa tiệc này, bà vội vàng xông lên trên, cởi áo khoác rồi khoác lên người Triệu Uyển Nghi. Tô Vũ cũng cảm thấy đủ rồi, ngược lại Triệu Uyển Nghi đã bị mất mặt, không cần thiết phải tiếp tục nữa.

Cô hơi suy nghĩ, triệu hồi thông linh đồng tử quay trở về. Triệu Uyển Nghi rốt cuộc yên tĩnh trở lại, có điều cô bị thông linh đồng tử điều khiển, ý thức tạm thời có chút không tỉnh táo.

Diệp phu nhân ôm Triệu Uyển Nghi, ngược lại bà cũng không muốn ở lại chỗ này thêm một giây phút nào nữa, vội vàng nói: “Xin lỗi, Long phu nhân, Long tiểu thư, Uyển Nghi chúng tôi xảy ra một chút chuyện, hôm nay tạm thời không thể tham gia hết buổi tiệc, sau này Diệp gia chúng tôi nhất định sẽ đến tận nhà xin lỗi!”


Long phu nhân hiểu rõ ý của Diệp phu nhân, cũng nhanh chóng đứng ra hòa giải, nói: “Diệp phu nhân, tiểu thư Uyển Nghi có khả năng là quá cao hứng, nên muốn đùa giỡn với mọi người một chút mà thôi, mọi người cũng không cần để ở trong lòng, mục đích chủ yếu của mọi người khi đến đây là dự sinh nhật của Vũ Hiên, những cái khác đều không quan trọng, có đúng không?”

Long phu nhân nói xong, tất cả mọi người đều đáp lại vài tiếng, Diệp phu nhân cảm kích  nhìn Long phu nhân, khách sáo nói vài câu, mới mang theo Triệu Uyển Nghi, Diệp Thiên Kiều, Diệp Hồng Tuyết, Tô Vũ trở lại bên trong xe, vội vàng rời khỏi Long gia.

Sau khi rời khỏi Long gia, Triệu Uyển Nghi yếu ớt tỉnh lại, không hề có một chút ý thức về chuyện xảy ra trước đó, nhưng lúc cô tỉnh lại thì có cảm giác hình như mình không có mặc quần áo, trên người chỉ có chiếc áo khoác của Diệp phu nhân, lập tức hỏi: “Mẹ, mợ, con làm sao vậy?”

Diệp Thiên Kiều tức giận chưa tan, nói: “Con còn mặt mũi để nói hả, vừa rồi ở tiệc rượu Long gia, con hãy xem lại mình đã làm ra chuyện mất mặt gì đi, Diệp gia chúng ta mất hết mặt mũi vì con rồi!”

Triệu Uyển Nghi trầm mặc không nói, bà là người hiểu rõ cô nhất, cô xác thật chính là một đứa con gái chỉ biết quần áo lụa là, ngày thường chỉ biết sống phóng túng, đối với con gái của mình lúc nào cũng phải để tâm.

Diệp phu nhân nhàn nhạt thở dài, ngược lại cũng không có phản ứng mãnh liệt như vậy, nói: “Uyển nghi, khoảng thời gian này, con tạm thời đừng ra ngoài, ở Diệp gia đóng cửa cẩn thận suy nghĩ lại lỗi lầm của mình đi!”

Lúc này, Diệp Hồng Tuyết bỗng lén lút tiến tới, nói: “Uyển Nghi, vừa nãy em làm sao vậy? Tại sao lại xé quần áo của mình, thật quá táo bạo đi, không phải em làm vậy để chỉnh Tô Vũ sao? Làm sao ngược lại giống như em bị người ta chỉnh vậy?”


Trong lòng Triệu Uyển Nghi hơi động, nếu như cô không hiểu việc này là do Tô Vũ tính toán, thì cô thật sự là kẻ ngu rồi!

Triệu Uyển Nghi nắm chặt nắm đấm, hơi quay đầu, nhìn về phía Tô Vũ đang ngồi kế bên tài xế, Tô Vũ cảm nhận được ánh mắt của cô, hơi quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười sâu xa.

“Tô Vũ, quả nhiên cũng là một Tu Luyện giả!” Triệu Uyển Nghi hít sâu một hơi, Tu Luyện giả bao gồm dị năng giả, Phật, đạo, ma, người tu hành gọi chung. Tu Luyện giả chia ra làm bốn cảnh giới: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, trong mỗi cảnh giới được chia ra làm: thượng, trung, hạ, viên mãn. Đa số Tu Luyện giả ở thành phố Tây Giang đều là Tu Luyện giả Hoàng cấp, còn Tu Luyển giả Huyền cấp, cho tới Thiên cấp, những người này chính là một truyền thuyết, chỉ nghe nói chứ chưa từng gặp qua cao thủ có cảnh giới này.

“Tô Vũ, không biết cảnh giới của cô ta là gì?” Triệu Uyển Nghi vô cùng không cam lòng, từ nhỏ cô đã bái sư phụ, cũng tu hành gần năm, sáu năm, không ngờ chỉ giao chiến với nhau một lần, liền thua ở trên tay Tô Vũ, đương nhiên, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận sự thật này, bởi vì, cô vẫn chưa xuất ra hết thực lực của mình, làm sao có thể tùy tiện nhận thua đây?

Triệu Uyển Nghi lần thứ hai quay đầu nhìn về phía Tô Vũ, chẳng qua lần này, trong ánh mắt của cô lộ ra hừng hực lửa giận, thật giống như đang hạ chiến thư với Tô Vũ.

Tô Vũ nhếch miệng, nghiền ngẫm nở nụ cười, cô chưa hề để loại người như Triệu Uyển Nghi ở trong mắt, chỉ mong cô ta có thể thông minh một chút, đừng tự rước lấy nhục. Nếu không, lần sau sẽ không gặp may mắn như vậy, bởi vì, cô xưa nay đều không dễ dàng buông tha người muốn xuống tay với cô!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.