Đọc truyện Cô Gái Năm Đó Đã Chết Rồi FULL – Chương 62: Bình An
Từ sau khi vụ việc Nghĩa Đông và vài buổi hầu toà của Thượng Vĩ, dường như Vương Quân Hàm là một cái tên vô cùng đáng sợ, với tính cách quái gở và tâm tình khó đoán ám ảnh đến từng cá nhân trong hắc đạo nằm vùng lân cận.
Nếu không phải đã hứa với Nhạc Hy là không xuống tay với bất kì ai nữa, có lẽ anh đã một phát súng xuyên não hai tên kia rồi.
“Tiêu Vĩnh Hy?”
“Đại ca, Vĩnh Hy hiện tại vừa thành công đưa lô hàng Mx-22 qua cửa khẩu đất Pháp.”
Lăng Hạo trả lời xong liền thấy nuối tiếc, bởi lẽ..
đây chính là lần cuối anh thông báo những sự việc như này tới Quân Hàm.
Từ đầu đến cuối chặng anh đều im lặng, bất giác lại nhớ đến ba chữ “Triệu Nhạc Hy”.
Không biết từ bao giờ anh đã yêu cô đến vậy, chấp nhận từ bỏ cả một vĩ đại nền tảng Vương thị trong bóng tối chỉ để có nửa đời bình an còn lại.
Căn biệt thự tại Anh đơn giản mà toát lên vẻ thanh lịch, màu vàng kem ánh lên rực rỡ dưới tia nắng sớm, tựa như toà lâu đài trong truyện cổ tích.
Chiếc xe từ từ tiến vào trong, từ trong nhà đã lác đác hai ba cô hầu chạy tới, cung kính cúi đầu.
Đối với loại chuyện như cơm bữa này, Quân Hàm liền bỏ mặc mà trực tiếp lên lầu.
Mỗi bậc thang dường như theo nhịp thời gian trôi qua, mỗi phút mỗi giây đều đáng trân trọng.
Cánh cửa gỗ vừa mở ra, thứ thu hút ánh mắt Vương Quân Hàm đầu tiên chính là thân hình nhỏ bé kiều diễm, phảng phất chút hoa lệ trần sắc của nữ nhân tóc đen.
Vốn dĩ là người ít nói nên không hề lấy làm lạ khi Quân Hàm ngay lập tức nằm cạnh Nhạc Hy, bàn tay to lớn ôm trọn dáng vẻ mảnh khảnh của cô vào lòng.
Tất nhiên, bản tính đàn ông vẫn trỗi dậy khi thấy nữ nhân chỉ xuyên một chiếc váy ngủ mỏng, nội y trên dưới đều không hề có.
Anh nhắm hờ mắt nhưng bàn tay không yên phận luồn vào trong váy cô sờ soạng, cố định tại nơi bầu ngực đẫy đà mà thoả mãn.
“Ban ngày ban mặt mà cũng có kẻ dám cướp sắc sao?”
“Em tỉnh từ bao giờ?”
“Từ lúc anh mở cửa.”
Quân Hàm nhoẻn miệng, từ đằng sau hôn lên bờ vai trần của cô, ung dung nói:
“Không sợ sắc lang đến thật à?”
“Nếu có thì chắc chỉ có mình Vương thiếu đây thôi!”
Nhạc Hy xoay người, ánh mắt dần trở lên lạnh lùng rất nhiều, nhưng mà đó là thứ sẵn trong cô, còn tình cảm với anh: khẳng định chỉ có hơn chứ không hề suy giảm.
Một đời bình an.
Nghe có vẻ dễ dàng nhưng không hề một chút nào.
Sau tất cả những chuyện đã xảy ra với cô, cho đến hiện tại, chưa lúc nào Nhạc Hy tin mình lại tốt số đến mức gặp được Quân Hàm.
Tất cả theo cô nghĩ đều do sắp đặt.
Đương nhiên, người sắp đặt cũng chỉ có duy nhất một thế lực: đó là Trình Thất Tư.
Nghe có vẻ lạ lùng và vô lý nhưng sự thật là vậy.
Cậu ta là người cố tình hẹn những cuộc gặp gỡ và thời gian quá hợp lý để cô và Quân Hàm chỉ như tình cờ mà vô ý.
Con người ấy, thật khó đoán.
Lí do thì chỉ có một thôi: cậu ta ghét Sở Văn Lục Thiên, đồng thời cả cố nhân bên Quân Hàm, tuy mang tiếng là bạn thân nhưng ai biết đâu có ngày Quân Hàm sẽ trở mặt.
Chính vì vậy, để Nhạc Hy tới với Vương thiếu, chắc là giải pháp an toàn nhất.
Dẫu sao, Thất Tư cũng biết rất rõ rằng Nhạc Hy sẽ không bao giờ bỏ mặc cậu ta kể cả khi ngoài mặt cô cố tỏ ra ghét bỏ đến mức nào.
Lục Thiên, sau này hắn ta vẫn vậy, độc thân và tương tư Lý Mạn Thi dai dẳng, dẫu cho đã biết Lý tiểu thư cùng chồng con đang sống hạnh phúc tại một nơi xứ lạ.
Chỉ mong sau này hắn ta tìm được một bến bờ khác, bằng không cũng không phải chuyện Nhạc Hy đáng quan tâm.
Về mấy tiếng “Đinh Vạn Kiệt”, mãi đến khi Tiểu Kỳ được 5 tuổi, hắn có quay lại tìm cô mấy lần, cũng được coi là vương vấn cố nhân, ấy vậy mà tâm tình Nhạc Hy lại rất đơn giản, cô gần như ngó lơ mọi hành động tiếp cận của Vạn Kiệt.
Cho đến một thời gian nữa, tên họ Đinh ấy cũng phải hứng chịu sự bùng nổ của Quân Hàm.
Trang truyện hoàn toàn khép lại với Triệu tiểu thư đanh đá chua ngoa, không phiêu lưu, không kỳ ảo, không chém giết hắc đạo,…!chung quy lại là vô cùng bình thường và thực tế, cũng không hồng nhan bạc mệnh đến nỗi sóng gió thuỷ triều đủ các loại tai quái trên đời ập đến.
Một đời bình an, nghe đâu thật xa xỉ với một số người, nhưng với cô và Quân Hàm, chính là ẩn hiện ngay trước mắt.
“Hàm, người ta thường hứa bên nhau từ kiếp này qua kiếp khác, anh thì như nào?”
“Không ai lường trước được sự việc, chỉ cần lúc còn ở bên nhau yêu hết mình, như vậy là đủ rồi.” Anh châm điếu thuốc rồi nhẹ nhàng thở ra một làn khói trắng mờ.
“Vậy anh có yêu em không?”
“Câu này hỏi rất thừa.”
Cô cười nhẹ, sau đó ôm anh thật chặt, mãi cho đến khi chân cả hai đã mỏi nhừ.
_______________The End_______________