Cô Gái Năm Đó Đã Chết Rồi

Chương 47: Một Đội Bóng Chỉ Có 11 Người


Đọc truyện Cô Gái Năm Đó Đã Chết Rồi FULL – Chương 47: Một Đội Bóng Chỉ Có 11 Người


Có một điều đến tận bây giờ cô không thể ngờ đó là Lộ Hà Điệp nàng ta cút xéo sớm như vậy.

Về phần Lý Mạn Thi, chắc đang vui vẻ ở Bắc Kinh rồi.

Lý Dương Đế mấy tuần đầu có náo loạn, thật ra là quá sốc: nhân chứng cư nhiên ra khỏi tầm quyển soát, mà có tận hai người.

Chưa kể, sự việc Lý Minh đem một kĩ nữ về nhà, cộng thêm hai đứa con nhỏ còn khiến ông rối điên rối mù, kêu Lý Minh từ chức liền thẳng thừng đồng ý.

Hoá ra, anh ta ở Lý Thị kiếm lợi nhuận hàng tháng đều dùng để mở công ty, mà cho hay ngành điện tử của Lý Dương Đế lại chả có tẹo liên quan với nước hoa, dược phẩm của Lý Minh.

Đã vậy, anh ta còn định cư luôn ở Hàng Châu, nói cỡ mấy cũng không quay lại Thượng Hải.
Mọi việc có vẻ suôn sẻ cho tới khi Quân Hàm bị Lý Dương Đế khủng bố tinh thần, mà nguyên nhân chủ yếu lại là cô.

Vốn nghĩ anh sẽ nói cô bao đồng, tự rước hoạ vào thân.
Nhưng không….
Quân Hàm không đàm phán được liền sai người đi giải quyết triệt để, ngoài ra, không còn hành động nào khác.
Vị vương tử hôm nay về sớm hơn thường ngày, lại còn vui vẻ nữa chứ.


Đương sự cố tình thân mật, gọi cô một cách âu yếm:
“Tiểu Hy!”
“Dạ。Công ty hôm nay tan ca sớm hơn hai tiếng à?”
Cô vẫn dán mắt chơi điện thoại, sức khoẻ gần đây tốt hơn nhiều, không còn đau đầu, mất ngủ nhưng mà thỉnh thoảng vẫn cứ như người mất hồn.

Dẫu sao, đỡ bệnh là có hi vọng rồi.
“Tặng em.”
Quân Hàm đưa một hộp quà to đùng, khéo còn lớn hơn mặt anh ta.
“Ngày gì vậy?”
“Mở ra…”
Nhạc Hy quẳng cái điện thoại sang một bên, nhanh chóng mở nắp quà.
Như bị đánh trúng tâm lí, liền bất động một hồi:
“Oa!” Vòng tay qua ôm cổ anh, cô reo hò vui sướng:
“Anh đối em tốt nhất!”
“Còn em là hảo hư đấy, biết chưa?”
Tiền Nhạc Hy không thiếu, nhưng tặng mỹ phẩm thì không phải lựa chọn tồi.

Ai mà không biết, cái phòng ngủ hai người có thông sang một căn phòng khác, mà đó lại chính là cái studio make up, quần áo, giày dép của Triệu tiểu thư.

Dùng không hết nhưng lại thích mua nhiều, có lẽ là tàng trữ cho mùa khô năm sau.
“Sao lại chọn đúng màu em thích vậy?”
Quân Hàm cười trừ, có nên thú tội rằng lúc cô đi vắng đã đột nhập vào phòng trang điểm chụp lại tất cả mẫu, mã son cô dùng không?
Anh ngồi phịch xuống giường rồi nằm ngửa ra đằng sau, tiện tay kéo gối an vị dưới gáy.

Công việc thật mệt mỏi, cả mấy tuần dưỡng bệnh Nhạc Hy còn không cho anh động chạm, anh cũng chả có hơi.

Vụ Mạc Vận và Nguyệt Tịch công khai ra bên ngoài, báo chí cứ nhắm Lộ Hà Điệp và Vương Quân Hàm làm tiêu đề.

Nội dung lại chả có gì hay ho, anh cũng không muốn dính dáng đến hai con người đó.
Quay trở lại với thế lực trong bóng tối, từ lúc Tiêu Vĩnh Hy nằm viện, bỗng xuất hiện một hiện tượng kì quái, mọi người nói rằng anh dần dễ tính, cái gì mà không thấy la cà vào mấy cái quán bar, cũng chẳng thấy bóng dáng phụ nữ bên cạnh.


Hẳn là bị vợ thu phục đi! Còn nữa, dạo này hàng hoá nhập vào thị trường nhiều vô kể, chủ yếu qua đường biển và đường cao tốc; mỗi lần đều có người xin phép, báo cáo đàng hoàng, lợi nhuận thu về không phải nhỏ.

Chưa kể, nhiều phi vụ cho vay nặng lãi đang ở đỉnh cao, một lúc thu về gần mấy trăm vạn.
“Tháng sau Vương thị khai trương một hãng mỹ phẩm mới, muốn giúp anh xem qua không?”
“Anh lại định làm ăn lớn à?…Ế! Chất son này lì nè, eo ôi còn thơm nữa.”
“Thơm thật ư?”
“Phải! Phải!”
Nhạc Hy vừa đóng nắp son, liền phát hiện mình bị ai đó cưỡng hôn, cô như nín thở.

Chợt nhận ra rằng: đã bao ngày rồi họ chưa ân ân ái ái? Anh ta còn không động chạm thể xác luôn.

Là do anh cố ý hay do cô vô tình?
Rời đôi môi đỏ quyến rũ, anh bỗng bật cười:
“Đúng là thơm thật.”

Hôm nay được đại ca dắt đi chơi, Nhạc Hy liền vui vẻ tắm rửa sạch sẽ, sau đó sửa soạn mất gần hai tiếng, đến tận 7 giờ mới ra được bên ngoài.
“Em nói xem, anh có nên vứt hết đống quần áo trong tủ đi không? Nhà mình đâu có nghèo, ai cho phép em mặc hở trên thiếu dưới như này?” Quân Hàm hằm hằm sát khí, trước kia có lẽ là thấy phụ nữ mặc như này rất đẹp.

Quyến rũ, yêu mị.
Nhưng hiện tại, thật muốn đem ánh mắt của những tên nam nhân đang dán chặt lên người cô móc ra mà.
“Ê ê anh trai, quần áo em đang mặc có phải rất đẹp không?”
“A~ hảo…rấ.t…đẹp..p!”

Nhạc Hy chọn bừa một tên ngoài đường rồi hỏi, coi như làm nhân chứng cho lời nói sắp tới của mình:
“Mắt thẩm mỹ của anh kém thật!”
“E-Em…”
Cô mặc áo quây ngực màu lam với hoạ tiết len tăm.

Phần trên và phần gấu áo đều có vải voan bồng bềnh, vừa tinh nghịch đáng yêu vừa phóng khoáng.

Phụ nữ có chồng, nên kín đáo một chút, nên mặc quần bò ống loe màu nhạt chính là được rồi.
“Còn dám gạ tình nam nhân qua đường.

Xem ra, dạo này em thiếu thốn quá nhỉ?”
“Chị đây chỉ thiếu những thứ chưa có, còn nam nhân, không nhắc vẫn đầy người xếp hàng.” Nhạc Hy hất tóc một cái, ra vẻ đại tỷ ngầu lòi nhưng thật chất cô bị quê vô độ.
“Triệu tiểu thư còn thiếu con nên tôi Vương thiếu xin được phép tối nay sản xuất thâu đêm, ba ngày liên tiếp nhé!”
“Anh…Ai thèm có con với anh.”
“Không phải là thiếu sao? Yên tâm, một đội bóng xưa rồi, anh cho em cổ động viên của hai đội luôn.”
“CÚT!!!!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.