Cô Gái Năm Đó Đã Chết Rồi

Chương 45: Cái Gì Chẳng Mua Được


Đọc truyện Cô Gái Năm Đó Đã Chết Rồi FULL – Chương 45: Cái Gì Chẳng Mua Được


Nhạc Hy dõng dạc, cô làm chủ bữa tiệc, đơn nhiên có quyền đuổi người.

Huống hồ còn là bạn thân cũ, tuy cũ nhưng vẫn xài được.

Chưa kể Lý Mạn Thi cũng vì cô mà làm nhiều chuyện đối đầu Lý Dương Đế và Lý Minh, thời cấp 3 cũng thường xuyên chép bài, làm bài tập về nhà hộ cô.

Ân tình không phải là dạng nông.
“Còn không phải vì nó lên em mới không được vào nhà họ Sở, tại sao lại bênh con tiện nhân này.”
Sở Châu Vi phừng phừng khí thế, tuy tức vì con nhãi đối diện dám xúc phạm đến lòng tự trọng nhưng cô hiện tại đang thất thố, nhún nhường một chút giữ thể diện cho Sở gia, coi như là còn bộ não.
“Kể cả không có Lý tiểu thư thì Châu Vi sẽ để tôi ngon lành mà vào sao? Hay là chưa kịp nhấc một chân đã chịu đủ sự công kích từ cô rồi?”
“E-em…!chị lớn hơn em, còn là người thân của Lục Thiên, sao lại ăn nói như vậy.”
Nhạc Hy khí chất cao ngạo có sẵn bức người không thôi.


Trước đây khi nó chưa rời đi, Sở Vi (gọi tắt) từng vào mấy cái quán bar, vũ trường trong thành phố, mười nơi thì mười một nơi có người quen của con nhỏ này, vì vậy nhờ danh chị chồng hờ mà được một phen lên mặt, chả đứa nào dám động.

Căn bản cái tên Triệu Nhạc Hy quá nổi, không phải hiện tượng xã hội hay gì khác mà là về trình độ đầu gấu, ăn chơi, quen biết rộng, thêm nữa là cái gia thế khủng, giàu nứt tường đổ vách và châm ngôn “Tiền có thể giải quyết mọi việc.

Không thể thương lượng thì hãy dùng đến bạo lực.” Đúng là ai cũng có thời huy hoàng.
“Thôi đi! Cô không thấy mình mắc tởm sao?” Quan Điểu Nghi đứng cạnh Nhạc Hy, hai tay khoanh trước ngực trông thực soái tỷ, ấy mà bắt nạt con gái không phải lẽ sống của cô.
“Lăng tiểu thư cô mới là người…”
“Bình tĩnh đi! Nháo đủ rồi.

Nhạc Hy đây xin đứng ra đảm bảo: Từ giờ Lý Mạn Thi không còn quan hệ với Sở Văn Lục Thiên.

Sở Vi cô cũng đừng hòng động tay động chân!”
Cô tuyên bố thẳng thừng rồi quay qua nói với Mộc Uy:
“Em đưa cô ấy về phòng Điểu Nghi; tiện thể qua bệnh viện Đại Lượng đón gì Tưởng Hoa.”
“Được! Các người giỏi.

Có điều…!nói được nhưng e rằng chưa chắc làm được.” Sở Vi cười ngặt nghẽo, ranh con dám lên giọng với cô?
“Chưa nghe gì sao? Phụ nữ có tiền cái gì mà chả mua được? Kể cả sự tử tế của thằng đàn ông hay lòng thuỷ chung của người phụ nữ.

Tiền không giải quyết được thì nhiều tiền hơn sẽ xử lý được! Cuộc sống mà” Nhạc Hy nhếch mép cười khinh một cái rồi bỏ đi, bất quá mọi người nên nhớ rõ cô là nữ phụ, cho dù Sở Châu Vi có đúng mười mươi thì cũng mặc xác cô ta nhé.
Trước khi đi còn không quên ra lệnh một câu: “Giải tán!”
Và tất nhiên, kẻ tức nổ đom đóm mắt chính là Sở Châu Vi, hai người đi cạnh cô ta chính là cạy răng không dám hé nửa lời.

Đời không lường trước được điều gì nên ngay trong tối hôm nay, cô liền nhờ Phúc Ý đặt vé đi Bắc Kinh cấp tốc cho Lăng Mộc Uy và Lý Mạn Thi, khuyến mãi thêm cả của Tưởng Hoa phu nhân.


Quan Điểu Nghi không thích lo chuyện bao đồng, với lạ nghe bạn thân với bạn thân cũ chạm mặt thì có vẻ hơi…lạ lùng đi.

Cho nên để Lăng Mộc Uy sắp xếp cô yên tâm hơn.

Người ta là dân trí thức, đồng thời là con trai nhà lành, tuy hay trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng tuyệt đối không quá giới hạn, lại biết lo liệu hơn đám nhân viên, chọn Mộc Uy là không pha nào lệch sóng rồi.
“Gấp gáp như vậy làm gì? Định để mẹ con nhà họ cao chạy xa bay à? Sao không xuất ngoại luôn đi, đỡ mất công nhà họ đi tìm rồi lại mang về.”
Quân Hàm ung dung tự tại nhìn vợ mình tất bật lo cho cái người nửa bạn nửa thù, trong lòng nổi lên sự chán ghét tột cùng.
“Anh trật tự một chút, không hiểu sao? Bắc Kinh không phải lãnh thổ của nhà họ Lý cũng chẳng phải của nhà họ Sở, ngoài ra tai mắt và lính của em nhiều vô kể, muốn tìm cũng khó, đừng nói đến chuyện tình cũ của ta đây còn làm trong chính phủ.” Nhạc Hy cười một cách vô tư, vế đằng trước thì không nói nhưng cái đoạn tình cũ ta đây còn làm trong chính phủ Quân Hàm nghe liền nhíu mày, hằm hằm nói:
“Em vẫn còn qua lại với Đinh Vạn Kiệt?”
“Ách.

Là con gái, Quan Điểu Nghi là luật sư của ngài bộ trưởng mà ngài bộ trưởng mà bố cô ấy! Mà…sao anh biết em có tình cũ tên Vạn Kiệt? Anh điều tra em?”
Nhạc Hy hỏi cung nam nhân bên cạnh, đã lâu rồi còn bới móc lên làm gì.
“Ừ.

Sau này đừng lo mấy cái chuyện này nữa, em còn rất nhiều việc chưa thực hiện xong.” Quân Hàm đứng dậy xoa đầu cô, ánh mắt như biết cười, động tác thì sủng nịnh vô cùng.
“Nói bổn cung nghe, ta còn việc gì?”

“Phục vụ chồng, sinh bảo bảo, nấu cơm, pha cà phê mỗi sáng,…”
“Khốn nạn thật! Anh lấy tôi về làm người giúp việc đúng không? Còn cái gì mà bảo bảo, chả phải có hai đứa rồi.”
Nhạc Hy đứng thẳng dậy, lời nói còn có chút to.
“Ngốc ạ.

Anh muốn có con ruột mà phải là con của chúng ta.”
“Thế chúng không phải con ruột anh?”
“Ừ! Con của Lộ Hà Điệp và tình cũ: Lý Minh.”
“CÁI GÌ? Tên dở hơi ấy á?”
Nhạc Hy hốt hoảng, sao anh ta tự tại thoải mái như vậy, nuôi con người mà không thấy có vấn đề, hơn nữa là con của đối thủ cạnh tranh trên thương trường.

Cái quỷ gì thế này, tại sao tên này rắc rối như vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.