Bạn đang đọc Cô Gái Mang Hơi Thở Của Tuyết FULL – Chương 35: Sẵn Sàng Trước Cuộc Đại Chiến
Hôm nay Tanjirou đã hoàn toàn bình phục, cậu bắt đầu tham gia vào cuộc huấn luyện với mọi người.
Dù còn mới trẻ tuổi, nhưng cơ thể săn chắc quyến rũ với từng đường cong cơ bắp hiện lên rõ ràng khiến bao cô gái phải chảy máu cam ngất xỉu.
Uzui vẫn hùng hùng hổ hổ nói lớn, nhìn thấy cậu anh thật sự rất vui mừng.
-“Ái chà chà, lâu lắm mới gặp chú đấy nhỉ? Nghe bảo chú lại bị một tên thượng nguyệt bón hành cho ăn nữa đấy à? Số chú đỏ phết, lại đây ta giúp chú độ lại body nhá!”
Ba cô vợ của Uzui niềm nở cười chào đón cậu, nói theo chồng mình.
-“Chào mừng Tanjirou.”
-“Cậu khỏe hẳn chưa?”
-“Cơm này cậu ăn đi.”
Tanjirou hớn hở cười lại với họ, vui vẻ đáp.
-“Vâng, xin nhờ mọi người!”
Rengoku kế bên cầm theo một rổ khoai lang, cười tươi tựa ánh nắng mặt trời bảo.
-“Ồ thiếu niên Kamado! Nhóc khỏe rồi đấy à? Chút nữa có muốn ăn khoai lang với anh không? Hôm nay khoai lang rất nhiều đấy!”
-“Vâng!”
Và Tanjirou hoàn thành huấn luyện của Uzui và Rengoku trong mười ngày, cậu bắt đầu đi đến địa điểm tiếp theo để tiếp tục.
Trong một căn nhà gỗ đơn sơ với những tiếng kiếm gỗ va chạm với nhau tạo ra tạp âm chói tai rợn người, giọng nói của một thiếu niên trẻ vang lên trong căn nhà – sau đó là đi kèm với đường kiếm sắc bén nhanh như chớp.
-“Cậu nhanh hơn trước nhiều rồi đó Tanjirou! Cơ thể cậu khá tuyệt rồi đó, đi đến địa điểm tiếp theo đi.”
Muichirou Tokitou cười vui vẻ, thậm chí những bông hoa màu hông xinh tươi còn được bắn ra.
Tanjirou mặt mày ngơ ngác lấp bấp hỏi.
-“T-thật sao? Mới chỉ năm ngày thôi mà?”
-“Thật mà, cậu học hết những gì tôi dạy rồi!”
Thấy vậy, đám người kia cũng hỏi theo.
-“Vậy tụi tui đi được chưa…!tụi tui đã ở đây gần hai tuần rồi…”
-“Mấy chú tưởng mấy chú đi dễ thế sao? Chừng nào mấy chú tập đến kiếm gãy xương tan thì sẽ có người tha xác mấy chú đến địa điểm tiếp theo.”
Cả bọn suy sụp.
Tiếp đến là chỗ Luyến trụ – Mitsuri Kanroji, chị ấy sẽ tập cho cơ thể những thợ săn quỷ trở nên dẻo dai hơn.
Sau khi hoàn thành những bài huấn luyện của Mitsuri, cậu bắt đầu di chuyển đến chỗ Obanai – anh chàng lạnh lùng và gắt gỏng.
Cậu vẫn còn thấy sợ hãi khi phải đối mặt với anh ta, ở lần họp trụ cột lúc trước cậu đã mém chết vì cú đè của anh ta…
Tanjirou thở ra một hơi, vâng, đúng là như vậy…
-“Kamado Tanjirou, số mệnh của ngươi đến đây là hết.”
-“Vâng, rất vui được chỉ giá–“
-“Câm mồm hoặc là chết!”
-“Ủa ủa??”
Obanai sắc mặt tối sầm như một con dã thú nhìn chằm chằm vào Tanjirou, gầm gừ nói.
-“Ta đã nghe Kanroji nói về ngươi, có vẻ như hai người khá vui vẻ.
Nhưng ta thì không thân thiện như vậy, ngươi sẽ phải vung kiếm khi tránh chướng ngại vật.”
Thiếu niên với mái tóc đỏ há hốc mồm, xung quanh là những thợ săn quỷ bị buộc vào từng khúc gỗ – chân tay họ đều bị trói chặt và thậm chí họ đều không được nói chuyện.
Tanjirou có thể thấy được ánh mắt thảm thiết cầu xin của họ, nhưng cậu chẳng thể làm gì.
-“Lò thiến lợn à…”
Cuối cùng Tanjirou cũng hoàn thành buổi huấn luyện với Iguro, cậu bắt đầu sang Sanemi nhưng có vẻ như anh ấy khá ưu ái cậu.
Chỉ cần sơ ý một chút hoặc một nhịp là Tanjirou có thể thấy ông bà đang vẫy tay xin chào.
*
Và ngày hôm nay, Tanjirou vẫn đang luyện tập ở tảng đá chỗ Himejima.
Sabito và Giyuu cũng ở đó để động viên cậu, nhưng họ vốn dĩ còn ngồi lên tảng đá cậu đẩy nên mém chút cậu lại cầm kiếm xiên họ.
Do Tanjirou và Sanemi gây gổ với nhau trong cuộc tập luyện nên cả hai bị cách ly nhau.
Yuki với vai trò giám sát nên cô suốt ngày ẩn mình trên cây, bởi làm trụ cột ẩn nhiều năm nên cô nàng chẳng sợ ai phát hiện ra mình cả.
Đêm trăng chiếu rọi xuống mặt đất, tiếng thác nước ào ào đổ xuống con suối lạnh hơn băng, Tanjirou vẫn đang cố gắng để di chuyển được tảng tá to lớn ấy.
-“Không được, mệt quá!”
Thiếu nữ tóc trắng ngồi đung đưa chân, rồi lại ngả nghiêng qua lại.
Chợt cành cây gãy cái rộp.
-“Éc!!”
Chàng trai giật mình, quay đầu thắc mắc.
-“Ủa lợn kêu hả?”
Không thấy bóng dáng ai ở đó, hay do cậu tưởng tượng nhầm? Nhưng rồi cậu đánh mũi vài cái, nét mặt cậu đột nhiên trở nên hớn hở, vui vẻ nói.
-“Chị ơi? Phải chị không?”
Yuki nấp đằng sau gốc cây ủ rũ, quên mất thằng nhóc này có chiếc mũi vô cùng thính, đời đến đây là hết.
Không còn cách nào khác cô liền bước ra, thở dài một tiếng.
-“Biết ngay là nhóc sẽ phát hiện ra tôi mà.”
-“Hehe, sao chị lại ở đây vậy?”
-“Tôi…”
*
-“Nakime, làm tốt lắm.
Ngươi đang mạnh lên rồi đấy.”
___________
Ôi =)) đọc mấy chap huấn luyện mà tôi cười sặc sụa, tại hạ bó tay =)) tại hạ không có cách nào để tập trung được cả =))