Cô Gái Mãn Châu

Chương 74: Trong cái lồng son


Đọc truyện Cô Gái Mãn Châu – Chương 74: Trong cái lồng son

Cảm giác đầu tiên của Đức Uy là cái giường nệm cao, tấm trải giường bằng nhung mịn. Cảm giác thứ hai vật gì man mát, lành lạnh, mềm mại như một con rắn bò lên mặt hắn, hắn giật mình mở mắt, hắn thoáng thấy một bàn tay, nhưng chỉ thoáng qua rồi mất.

Kế đến là hắn thấy một người.

Người đó ngồi bên mép giường, đáng lý phải nói người đó ngồi sát bên mình hắn.

Nhưng phải nói “bên mép giường” vì người ấy chỉ ngồi một bên mông, hai chân thông xuống đất, ngồi một bên mông vì trong nửa là thân hắn, không thể ngồi vô được nữa, một bên mông người ấy đã sạt năng vào người hắn.

Tia mắt Đức Uy dời qua phía khác.

Đây là một gian phòng nhỏ trong một ngôi nhà nhỏ, trang trí thanh khiết, hoa lệ bằng vào sự bày trí trong phòng, nơi này phải là một chỗ sang trọng. Không dưới bậc vương hầu.

Xế về phía trước, một cái bàn nhỏ trên bàn có mấy quyển sách dầy, có bút nghiên, có một lư trầm.

Đức Uy giật mình.

Hắn nhớ lại trong phòng của tên Lý Tự Thành, sau khi giết Lý Tự Thành giả, hắn phát hiện đỉnh trầm hương thanh thoảng. Nhẹ nhàng, dịu dàng, không nồng nực như mùi hương trầm đã làm hắn hôn mê.

Tia mắt hắn trở lại bên mình hắn, trở lại người ngồi bên hắn.

Đó là một cô gái, tuổi nhỏ, chót mũi hơi cong nhỏ, com mắt to, tròng đen như hột nhãn, hai hàng mi hớt ngược, cô gái họ Lý, cô gái xưng là cháu của Tạ Gia Phúc, cô gái đã sắp đặt chuyện tên phản tướng “trở về”…

Vẫn là nàng, nhưng nụ cười, vẻ mặt ngây thơ bây giờ không còn nữa, bây giờ là vẻ mặt đoan trang nghiêm nghị, nghiêm nghị đến lành lùng.

Đức Uy ngỡ mình hoa mắt, hắn cau mặt gọi :

– Cô nương…

Cô gái lạnh lùng :

– Bây giờ thì có lẽ phải gọi là Quận chúa.

Đức Uy sửng sốt, nhưng rồi hắn hiểu ngay.

Hắn muốn mình ngồi dậy, nhưng tứ chi bất lực, y như một người bị chết đuối vừa tỉnh lại, bao nhiêu sức lực đã đem ra vùng vẫy, bây giờ gân cốt rã rời.

Nhưng ngoài chuyện khí lực ra tinh thần vẫn tỉnh táo, trí óc vẫn sáng suốt, sự cảm giác vẫn như thường.

Đức Uy không động nữa, hắn nằm y6en một lúc thật lâu, cô gái làm thinh.

Hắn nói :

– Cô nương cao minh, thời vận của tôi đã hết rồi.

Cô gái vẫn lạnh băng băng :

– Phải nói là thời vận nhà họ Chu đã hết, họ Lý đang hưng.

Đức Uy cố ẩn nhẫn, hắn cười nhẹ :

– Từ xưa đến nay, giặc không làm được chuyện đó.

Cô gái cau mặt gắt :

– Các hạ đang là một tên tù mà lại lớn lối nữa à? Được là vua, thua là giặc. Nhà họ Lý tóm thấu thiên hạm họ Chu trở thành tặc khấu…

Đức Uy nói :

– Đừng nên bày trò đó với tôi, nếu sợ chết thì không khi nào tôi dám đến thành Chương Đức, tôi chỉ tiếc chưa trừ được Lý Tự Thành, tôi chỉ tiếc chết chưa đáng chết, không giết được Lý Tự Thành mà lại trúng kế gian của cô.

Co gái nhún vai :

– Sao gọi là kế gian? Dụng binh là phải lừa địch, đối địch, gạt địch, đó là cách dụng binh cao.

Đức Uy gật đầu nói :

– Đúng, đáng trách là tôi quá hồ đồ, quá tin người… xông pha núi kiếm rừng tên mà lại chết vì một mảnh thép vụn, chỉ hận vì ta không thể hoành kiếm tự tử để tạ tội với thiên hạ…

Co gái quay lại, giọng nàng hơi dịu xuống :

– Cục diện đã an bài rồi, các hạ còn nói đến những lời ấy làm chi.

Đức Uy tái mặt làm thinh.

Qua khẩu khí của cô gái, hắn kinh cảm một cái gì…

Nếu quả thật là đại cuộc đã không còn cơ cứu vãn ngay trước mắt, thân hắn có nát thành tro bụi cũng vẫn là vô ích.

Vành môi lạnh lùng ẩn đầy sát khí của cô gái bỗng tiêu đâu mất, thay vào đó một cái gì như thành khẩn, như van lơn, ánh mắt nàng dịu giọng nàng nhỏ lại :

– Tạm thời, tôi không thể thả các hạ mà có thả các hạ cũng không thể làm sao. Có giận cũng thế, tất cả đều vô ích. Đã như thế, tại sao chúng ta lại không thể giữ hòa khí như bằng hữu để nói chuyện với nhau.

Đức Uy cười lạt :

– Có chuyện gì để nói đâu?

Cô gái nói :

– Bên ngoài có chiến sự, nhưng ở đây thì không, chúng ta có thể nói chuyện bằng đầu đề khác.

Trầm ngâm thật lâu, Đức Uy nói :

– Bình tâm hòa khí thì tôi làm được, nhưng giữa nghĩa sĩ vì dân với giặc cướp hại dân mà coi như bằng hữu thì tôi không làm được.

Cô gái hơi dửng chân mày, nhưng rồi cô dịu lại ngay :

– Tôi không ngờ các hạ lại là người cố chấp như thế ấy.

Đức Uy nói :

– Đứng trên miếng đất thiện lương để mà cố chấp thì đâu có không phải.

Co gái lắc đầu :

– Tôi không tranh biện với các hạ, cũng không ép buộc các hạ gì cả, chỉ cần các hạ giữ được hòa khí thì thôi, xem giống như bằng hữu hay không cũng không sao…


Ngưng một chút, nàng nói :

– Tôi tên là Lý Quỳnh.

Đức Uy làm thinh.

Lý Quỳnh nói :

– Sự thật thì ca ca của tôi không có tại Chương Đức, cánh quân ở Chương Đức do tôi chỉ huy. Vì đề phòng người mưu sát, nên có tạo ra cái tin ca ca tôi ở tại Chương Đức thế thôi.

Đức Uy mím miệng làm thinh.

Trên đời có nhiều chuyện lầm lẫn, nhưng lầm lẫn như thế này thì không được, “sai một ly, đi một dặm”…

Lý Quỳnh nói tiếp :

– Tôi có việc đi ra ngoài, khi trở về thì thấy các hạ cùng với Hạ Vân đạo sĩ vào thành. Ban đầu tôi thấy hai người có vẻ lạ, sau đó nghe nói người đạo sĩ là phe tôi, các hạ thì không phải, tôi càng nghi ngờ hơn nữa. Vì thế, tôi theo dõi, tôi bố trí, nhất cử nhất động của các hạ tôi đều biết hết. Nhưng vì sợ các hạ phát giác ca ca tôi không có tại Chương Đức, nên tôi chỉ đánh lừa để tạo cách giữ các hạ lại. Mỗi người mỗi chủ khác nhau, chuyện tôi làm là vạn đất đắc dĩ, mong các hạ rộng lượng.

Đức Uy nói :

– Tôi thấy cô nương không cần phải nói như thế. Đúng như cô đã nói, mỗi người mỗi chủ khác nhau…

Lý Quỳnh chớp mắt :

– Nghĩa là các hạ không trách gì tôi?

Đức Uy đáp :

– Tôi đâu có trách ai, tôi trách tôi thôi chớ.

Lý Quỳnh nói :

– Các hạ cũng không tự trách mình, các hạ không có hưởng lộc triều đình, các hạ làm như thế là đã qua đủ rồi.

Đức Uy lắc đầy :

– Không có vấn đề hưởng lộc hay không, “quốc gia hưng vong thất phu hữu trách”. Tôi không vì triều đình mà tôi hành động vì nghĩa vụ của tôi.

Lý Quỳnh nói :

– Các hạ muốn nói như thế nào cũng được, nhưng chuyện như thế này, có tự trách cách mấy đi nữa cũng vẫn không có ích lợi gì.

Đúng là nàng chịu thua, nàng trách không muốn tranh luận.

Đức Uy lại làm thinh.

Lý Quỳnh nói :

– Chắc các hạ có chuyện muốn hỏi, tôi nói, không phải vì hơi hương trong phòng không mà trong hai lần ăn, tôi có cho độc dược, đáng lý dùng thuốc mê cho tiện, nhưng thuốc mê thất bại, chén trà lần đầu đã bị các hạ khám phá, tôi biết chỉ có thứ thuốc phát tác chậm, thứ vô hình vô vị mới lừa được các hạ thôi, tự nhiên thứ đó chậm lắm, chậm đến mức tôi phải dùng “Tán hồn hương” phụ lực, nếu chỉ “Tán hồn hương” không, tôi cũng không làm cho các hạ ngã nổi. Nhưng bây giờ thì lại khác nữa, vì khi các hạ bị ngất, tôi đã cho uống thêm một thứ thuốc, nó là độc môn, tôi sẽ giải, nhưng không phải bây giờ…

Đức Uy hỏi :

– Tại sao cô nương phải làm như thế?

Lý Quỳnh đáp :

– Tại vì tôi không thể để các hạ làm cản ngại hành động của anh tôi.

Đức Uy hỏi :

– Giết có phải hay hơn không?

Lý Quỳnh nhìn bằng tia mắt như trách móc :

– Tôi không tự tay giết người lần nào cả, nhưng tôi giết rất nhiều, tôi giết đám thuộc hạ quá ác của anh tôi, tại các hạ không chứng kiến nên không biết, tôi đã hạ lịnh mà không bao giờ ngại miệng. Nhưng tôi không giết các hạ, cũng như tôi đã không giết một số người…

Đức Uy cau mày, hắn nghe thấy cô gái này có cái gì là lạ, nhưng hắn làm thinh…

Lý Quỳnh nói tiếp :

– Tôi chỉ giữ các hạ lại đây để anh tôi rảnh rang điều quân đánh phá Bắc Kinh.

Đức Uy nhếch môi :

– Tại Kinh sư, văn có lương thần, võ có hổ tướng, thêm tôi hay thiếu tôi đâu có quyết định được vấn đề.

Lý Quỳnh nói :

– Như vậy thì xin các hạ cứ yên lòng an dưỡng tại đây ít lâu…

Đức Uy làm thinh, lòng hắn đau như vắt, nhưng hắn không muốn cho ai thấy hết.

Hơn ai hết, hắn biết tình hình Kinh sư nguy ngập, binh sĩ không còn có thể tác chiến, triều đình đang chuẩn bị thiên đô về Nam, tất cả đều nghĩ về đi làm sao có thể còn tinh thần chiến đấu, trong khi đó quân của Lý Tự Thành đang hăng cuồng, một khi hãm thế lợi nghiêng về giặc…

Nhưng đồng thời hắn cũng hiểu rằng bây giờ đã hoàn toàn bất lực, bây giờ có nôn nao cách mấy cũng chẳng ít lợi cho ai!

Hiểu thì hiểu, trấn tĩnh thì trấn tĩnh, nhưng con người đâu có ai có thể hoàn toàn yên tĩnh được, khi đã biết cái mình đang lo sợ đã thật sự đáng sợ quá rồi…

Lý Quỳnh nói :

– Các hạ hãy yên lòng, tôi không giữ mãi ở đây đâu, khi nào ca ca tôi lấy được Bắc Kinh rồi thì tôi sẽ để các hạ ra thong thả. Có thể đới với các hạ như thế là quá muộn nhưng đâu có biết làm sao tôi là người của Lý gia, tôi phải giúp anh tôi…

Đức Uy cố nín mà không nín được, hắn hỏi :

– Các người chắc thắng lắm hay sao?

Lý Quỳnh mấp máy đôi môi, nhưng rồi nàng lại lắc đầu :

– Quân cơ thật là khó nói, nhưng tình thế thì có thể thấy rõ ràng nếu đừng có xảy ra bất ngờ… Anh tôi muốn làm hoàng Đế.

Đức Uy nói :

– Lý Tự Thành làm phản là chỉ vì muốn làm hoàng đế.

Trầm ngâm một lúc, Lý Quỳnh nói :


– Tôi là đứa con gái út nhà họ Lý, tôi được nhiều may mắn hơn anh tôi, không những tôi được học võ mà tôi còn được học văn, tôi không hơn những người giỏi, nhưng tôi có thể hơn những trang lứa của tôi… Tôi biết, trên danh nghĩa, anh tôi là phản loạn, nhưng trên thực tế, anh tôi làm được việc… Có thể dân chúng không ưa gì anh tôi, nhưng người ta đang bất mãn triều đình, bất mãn bọn quan nịnh chuyên quyền đàn áp hiếp bức, bóc lột lê thứ, muốn kêu ca cũng không biết kêu vào đâu, dân chúng đang mong có cái gì mới lạ, có cái gì thay đổi hơn cái đang thối nát… Tôi biết có người không tiếc lời thống mạ anh tôi, nhưng tôi lấy làm tiếc không ai thống mạ triều đình, thống mạ bọn sâu dân mọt nước…

Đức Uy nói :

– Từ xưa đến nay, không có triều đình nào mà không có gian thần, nhưng gian thần không bao giờ tồn tại, không thể dựa vào một sự việc tất nhiên đó mà tạo phản.

Lý Quỳnh nói :

– Tôi hết sức thắc mắc về chuyện những bậc hiền tài “cáo lão từ quan”, xin lỗi tôi không dám ám chỉ Bố Y Hầu, vì tôi kính những hạn người như thế, nhưng tôi nghĩ tôi có quyền thắc mắc tại sao? Phải chăng những vị ấy chỉ nghĩ đến “Tiên bảo kỳ thân”? “Minh triết bảo thân”, tôi không dám chê, nhưng tôi không thỏa mãn. Cá nhân nói ra thì sợ chết, huy động mọi người thì sợ mang tiếng phản, biết mà không nói, biết mà không làm, như vậy có phải là “minh triết” hay không…

Đức Uy quắc mắt và Lý Quỳnh vội cười :

– Xin lỗi tôi đã nguyện với lòng là không nói trước mặt các hạ nhưng vì ấm ức.

Cái dịu dàng bất chợt của nàng, thái độ như sợ mất lòng của nàng khiến cho Đức Uy cảm thấy mình cũng hơi nóng nảy, hắn nói :

– Tôi không trách về ý nghĩ của công nương nhưng tôi thấy rằng hiện nay lê thứ điêu linh, phải chăng đó là hậu quả của sự loạn lạc cướp phá? Và bằng vào hành động cô đồ như thế, có làm nên đại cuộc được chăng?

Lý Quỳnh thở nhẹ :

– Sở Hạng Vương thất bại là sau khi đánh tần rồi lại thay đổi một nhà Tần, sự thay đồi chủ có khi còn làm cho dân chúng khổ hơn cả đời Tần, vì thế cho nên mới có chuyện, chớ thật sự thì khi cử binh phạt Tần, họ Hạng Vương ai cũng đều được thiên hạ tán thành, phù trợ…

Đức Uy cười lạt :

– Lý Tự Thành có thể so với Sở Bá Vương…

Lý Quỳnh vừa cười vừa nói, nàng nói một cách hết sức tự nhiên :

– Nếu tệ hơn Sở Bá Vương thì sự dấy binh đánh về đông đất thục lại có sớm hơn và triều đại “thay thế nhà Tần” lại càng mau sụp đổ…

Đức Uy hỏi :

– Nghĩa là cô cũng không nhận chuyện làm của anh cô là đúng?

Lý Quỳnh lắc đầu, mắt nàng chiếu sáng :

– Không tôi không biết chuyện về sau, nhưng tôi bằng lòng chuyện bây giờ, tôi nói rõ là tôi bằng lòng chuyện triều đại nhà Minh cáo chung, tôi không bao giờ phải chối bỏ một việc gì, nhưng tôi nói thật là tôi không có ý muốn là “Hoàng Muội”, nhưng tôi không muốn nhà Minh tồn tại…

Nàng vụt nhìn Lý Đức Uy rồi cười nói :

– Mà thôi, tôi quên hoài, tôi không tranh luận về chuyện đó với các hạ vì tranh luận một hồi thì các hạ sẽ đúng và tôi bị gọi là sai.

Đức Uy gặn lại :

– Cô nương sợ lời lẽ phải, sợ lời lẽ chánh đáng phải không?

Lý Quỳnh lắc đầu :

– Không tôi không sợ gì cả, tôi có thể tranh luận về vấn đề này với bất cứ một ai, trừ các hạ và Bố Y Hầu không ăn lộc triều đình, lại dám giết kẻ gian nịnh hại dân, tôi không tranh luận với hạng người này là vì tôn kính…

Nàng vụt cười :

– Mà thôi, tôi lại cứ nói hoài, tại sao chúng ta không thể nhắc tới để lòng được an bình thanh thản…

Đức Uy nói :

– Triều đình đang nghiêng ngửa, bá tánh đang điêu linh, tôi không thể thả để lòng thanh thản được.

Lý Quỳnh nói :

– Không được thì không biết phải làm sao, bây giờ các hạ tư lự cách mấy đi nữa cũng chỉ làm cho mình thêm tiều tụy chớ chẳng ích lợi chi.

Đức Uy nói :

– Đó là chuyện của tôi…

Lý Quỳnh nói :

– Nhưng tôi biết tâm tình của các hạ không đến nỗi trầm trọng như các hạ đã nói…

Đức Uy cau mặt :

– Sao? Cô nương muốn nói…

Lý Quỳnh cười :

– Cứ theo tôi biết thì các hạ có hai vị “Hồng Phấn Tri Kỷ”, các hạ đối với nhị vị ấy thật là tốt, tôi nghĩ nếu tâm tình mà quá trầm trọng thì chắc các hạ không làm sao còn có thì giờ để nghĩ về chuyện đo.? Đức Uy hơi sửng sốt nhưng rồi hắn nghiêm mặt :

– Cô nương đã hiểu lầm, họ là những người chiến hữu vì nước của tôi.

Lý Quỳnh cười :

– Các hạ khéo nói quá.

Đức Uy nói :

– Tin hay không là quyền của cô nương vả lại chuyện đó cũng không có gì quan trọng.

Lý Quỳnh nói :

– Tôi chỉ tin phân nửa, các hạ có hiểu ý tôi nói đó không?

Đức Uy lắc đầu :

– Không hiểu.

Lý Quỳnh nói :

– Tôi giải thích chuyện “tin phân nửa” đó. Tôi tin nhị vị ấy là chiến hữu của các hạ nhưng tôi không tin ngoài ra không có thứ tình nào khác, nam nữ gần nhau lâu nhất là những người đồng chí hướng làm sao lại không thể có tình, mà đó cũng là chuyện tự nhiên, chuyện chính đáng của con người…


Đức Uy nói :

– Tôi không tranh luận với cô nương về chuyện đó.

Lý Quỳnh cười :

– Nghĩa là các hạ thừa nhận phải không?

Đức Uy nói :

– Tôi bây giờ không có tâm tình để nói chuyện đó, vả lại chuyện đó cũng không quan hệ đến cô.

Lý Quỳnh cười :

– Không quan hệt thì thôi…

Trầm ngâm một chút, nàng lại cười :

– Ở đời có nhiều chuyện cũng ngộ, tôi hỏi các hạ nghe, lúc tôi giả bộ cô gái đi tìm cậu, các hạ có thấy thương hại cho tôi không?

Đức Uy nói :

– Tôi thương tất cả những người khốn khổ trong cuộc loạn lạc này.

Lý Quỳnh cười :

– Lúc đó tôi đã gọi các hạ bằng Ký huynh, bây giờ gọi các hạ nghe kỳ quá.

Đức Uy nói :

– Không có gì kỳ, lúc đó khác, bây giờ khác.

Lý Quỳnh hỏi :

– Nhưng đã quen miệng rồi, bây giờ tôi gọi các hạ, tôi nói chuyện rất tự nhiên.

Đức Uy làm thinh…

Lý Quỳnh lại cười :

– Thôi thì cứ gọi là “Lý huynh” như cũ nghe.

Đức Uy nói :

– Tôi sợ e không hợp lý.

Lý Quỳnh nói :

– Không tôi cứ gọi là Lý huynh. Mà có gì không hợp lý, còn nhiều chuyện không hợp lý mà cuối cùng vẫn hợp lý như thường.

Đức Uy hỏi :

– Chẳng hạn như chuyện gì?

Lý Quỳnh nói :

– Chẳng hạn như Lý huynh và tôi ở hai giới tuyến khác nhau, coi nhau như thù địch, thế mà bắt được Lý huynh tôi lại không giết, Lý huynh có biết sao không?

Đức Uy lắc đầu :

– Không. À, hình như cô nương đã có nói.

Lý Quỳnh nói :

– Tôi có nói rồi, nhưng chỉ nói phân nửa, tôi nói điều này chắc Lý huynh hơi lạ, nhưng với tôi thì không lạ. Từ nhỏ, tôi đã theo anh tôi đi khắp hết mọi nơi, tôi chỉ có bạn trai, chớ không có bạn gái, tánh tôi hơi giống con trai, tôi không e lệ rụt rè như những cô gái khác, tôi nói thẳng lắm, tôi không bao giờ tôi giấu những chuyện trong lòng tôi, lần thứ nhất tôi nói không thật với Lý huynh về chuyện tại thành Chương Đức, bây giờ tôi nói thật, tôi đã nghe về con người của Lý huynh lâu rồi, tôi rất muốn gặp và khi tôi gặp Lý huynh, chỉ lần đầu là tôi đã yêu rồi…

Đức Uy rúng động nhưng hắn vẫn làm mặt lạnh :

– Đa tạ cô nương, riêng tôi thì không dám nhận.

Lý Quỳnh như không để ý đếm thái độ của hắn, nàng nói :

– Tôi biết, Lý huynh xem tôi là tên giặc, là kẻ địch, như Lý huynh mới nói vừa rồi, nghĩa sĩ và giặc cướp không thể đứng chung, chính tôi cũng tự biết như thế, tôi biết tình yêu đơn phương của tôi sẽ không có ngày kết quả, tôi không thể làm vợ Lý huynh, mà Lý huynh cũng không khi nào chịu như thế…

Đức Uy nói :

– Cô có cái sáng suốt của cô.

Lý Quỳnh nói :

– Tôi có sáng suốt phần tôi, nhưng Lý huynh cũng nên có sự sáng suốt như thế, bây giờ Lý huynh đã lọt vào tay tôi, tất cả đều phải nghe tôi, hay nói cách khác là phải ngoan ngoãn nghe lời.

Đức Uy cười :

– Làm sao được như thế, tình là vấn đề không thể ép buộc, cô nương có thể bắt giữ con người của tôi nhưng cô nương không thể bắt giữ trái tim tôi.

Lý Quỳnh cũng cười :

– Sao lại không, Lý huynh, không nhớ sai, trong đêm đó tôi đã gọi tên tục của Lý huynh, tôi đã gọi “Tiểu Hắc” và chính “Tiểu Hắc” đã phải nghe lời tôi.

Đức Uy có nghiêm mấy cũng phải bật cười :

– Đáng lý cô phản sanh làm con trai, cô quá quắc lắm, cô dám lấy tên tôi mà đặt cho con lừa nhỏ của cô, tôi thật vô ý, lúc đó không hiểu sao tôi lại không nghĩ ra.

Lý Quỳnh cười thật tươi :

– Dữ hôn, bây giờ mới thấy Lý huynh cười thật tình, tôi thích như thế lắm…

Nhưng rồi nàng vụt tắt nụ cười ngay, nàng không buồn nhưng nàng không còn vui nữa, nàng nói :

– Tôi biết, vừa rồi tôi đã nói, tôi không thể làm vợ Lý huynh được, Lý huynh cũng không yêu tôi. Lý huynh đã có sẵn ý nghĩ chánh tà lưỡng lập, nghĩa sĩ và giặc cướp không thể đứng chuyện thì làm sao lại có tình với tôi, phải không? Tôi cũng nói thẳng với huynh là tôi cũng không có hy vọng đó, tôi cũng không bảo Lý huynh phải yêu tôi, tôi chỉ cần sống với Lý huynh trong những ngày Lý huynh còn ở tại đây ăn chung mâm, ngủ chung giường, giả như vậy là đủ rồi.

Đức Uy hoảng hốt, thế nhưng mặt hắn cố giữ thản nhiên, hắn nói :

– Tôi sợ không làm được chuyện đó.

Lý Quỳnh nhướng mắt :

– Ai nói? Bây giờ anh nắm giường của tôi, tôi ngồi bên cạnh anh, anh không bằng lòng mà được à? Anh chống cự được à?

Đức Uy hoảng hốt thực sự, nhưng cũng biết không làm sao hơn được, hắn nói :

– Cô nương phải tự trọng.

Lý Quỳnh cười khan :

– Tự trọng? Tôi yêu cầu Lý huynh chuyện đó đâu phải là cái tội? Vả lại, một tên nửa tướng cướp mà tự trọng cái gì? Phải không? Cái thứ nữ tướng cướp của chúng tôi bộc lộ mà sự yêu thương không giống như những cô con gái “nhà lành”, có phải thế không?

Đức Uy hoảng đến mức đâm ra tức tối, hắn cau mặt :

– Đúng là…


Lý Quỳnh hỏi tiếp ngay :

– Đúng là cái thứ vô sỉ chớ gì, đâu có sao, nói đi, mắng đi, hay là anh cứ làm thinh để tôi mắng thế giùm cho, người như anh chắc không biết chửi đâu, bọn ăn cướp thì chửi mới hay chớ phải không? Mà thật thì anh cũng lạ đời đối với cướp mà đi nói chuyện kiêm sĩ, nghe có tức không?

Đúng quá, nàng nói thật đúng, quả là chuyện tức cười khi đi nói chuyện liêm sỉ với một tên cướp!

Đức Uy biết nàng đang mượn cớ để bắt chẹt cho hắn lúng túng chơi thế nhưng hắn cũng không biết phải làm sao nói lại.

Lý Quỳnh vụt nhìn quay vào mặt Đức Uy ánh mắt của nàng thật lạ, thật khó đoán được nàng đang nghĩ gì, nàng nói :

– Thật không hiểu tại sao, tôi bỗng có cái ý nghĩ kỳ lắm, tôi muốn hun anh quá!

Bây giờ thì không còn hoảng hốt nữa, phải nói là “bay hồn lạc phách” mới đúng, hắn vội nói :

– Cô nương… đừng làm thề… chẳng thà cô cứ giết tôi đi…

Lý Quỳnh lắc đầu :

– Tôi không giết Lý huynh, mà tôi cũng không nỡ giết, giết sao đành, nếu giết thì làm sao nãy giờ anh lại có ở nay.

Nói thì nói bằng miệng, tự nhiên những phần khác trong thân thể vẫn… ơ không chính vì thế nên vừa nói, nàng vừa nghiêng mình xuống, mặt nàng nhắm về mặt hắn…

Đức Uy quýnh quáng :

– Cô nương… tôi sẽ… cắn lưỡi.

Lý Quỳnh bật cười :

– Giống con gái ghê hôn. Dọa ai chớ sao lại đem chuyện chết ra mà dọa một tên cướp? Ai chớ tôi thì tôi không sợ chuyện ấy đâu, không sợ vì tôi biết Lý huynh không bao giờ lại đi chết… lãng như thế ấy, tấm thân hữu dụng của Lý huynh còn nhiều gánh nặng, đâu có “khinh sanh tử như hồng mao” như thế.

Mình nàng cứ khom lần theo câu nói, mặt nàng và mặt hắn cùng lúc khoảng cách càng thâu ngắn lại.

Cho dầu thế nào, vóc thân của nàng, gương mặt của nàng, phong thái của nàng quả đã cũng đã dễ làm động lòng người, nhất là tình này, cảnh này.

Cái gối của Đức Uy nắm quả đúng là cái gối của nàng, hơi hương mà hắn nghe từ nãy giờ đã đậm hơn, vì khi nàng cúi mặt xuống hơi hương từ cái gối, hơi hương từ mặt nàng, tóc nàng hợp với nhau thành một…

Đức Uy nghe tim đập thình lình, mồ hôi dược ra trán hắn, muốn tránh cũng không làm sao tránh được.

Bỗng nhiên, hắn chợt nhớ lại người con gái khi chưa phải là Lý Quỳnh. Khi nàng còn là cô gái bơ vơ tại thành Chương Đức, lúc đó nàng ngây thơ, liếng sáo, dễ thương…

Hắn chợt thấy rằng cô gái này đang trêu chọc mình, đang đùa cợt với mình, chắc chắc nàng không dám làm chuyện thật.

Đức Uy chợt thấy nhẹ nhõm khi hắn nghĩ ra điều ấy, thế nhưng hắn “nhẹ” không được bao lâu thì mặt nàng cứ hạ xuống lần, hắn đã cảm nghe hơi thở của nàng lên mặt hắn.

Đối với Đức Uy, đây quả là một sự “uy hiếp” năng nề.

Hắn vùng nhắm mắt, nhưng giá như hắn cứ mở mắt, cứ nhìn chầm chập vào mặt nàng thì có lẽ tình hình sẽ đỡ hơn, vì khi hắn vừa nhắm mắt lại thì hắn cảm giác ngay một cái gì thơm thơm, man mác, mềm mềm dính ngay vào môi hắn, hắn cảm nghe vật ấy run run và chỉ dính vào rồi dang ra, chỉ phớt qua rồi bay mất…

Lý Đức Uy cũng phát run… Từ khi lớn lên đến giờ, lần đầu tiên hắn có một cảm giác lạ kỳ, hắn nghe nhiệt huyết căng lên và chạy khắp châu thân, không có một chỗ nào là không nghe nóng, nóng bừng không phải nóng ngoài da mà là thứ nóng từ trong xông ra lan tràn làm cho toàn thân run rẩy…

Hắn mở tròn đôi mắt, mắt hắn đỏ ngầu…

Hắn bực dọc, hắn tức tối, hắn chiếu tia mắt thật dữ dằn, thế nhưng hắn không tìm ra “đối tượng”, vì không biết tự bao giờ, nàng quay mặt ra ngoài, quay lưng vế phía hắn.

Bây giờ thì hắn chỉ thấy phía sau ót của nàng, thấy vành tai của nàng, vành tai thật trắng, ửng hồng…

Bất luận một cô gái như thế nào, hình ảnh đó quả đủ làm cho người rúng động.

Đức Uy bỗng sững sờ.

Hắn cảm nghe như chiếc giường đang run rẩy.

Thật lâu, hắn định thần, thế nhưng… hắn “không dám làm kinh động”.

Tại sao? Tại sao mới vừa giận dữ, mới vừa tức tối mà bây giờ hắn lại có ý nghĩ “không dám làm kinh động đến nàng”?

Thật lâu, vành tai của nàng mới lần lần bớt đỏ, chiếc giường củng đã bớt rung, vòng khoen ngọc nơi trái tai của nàng cũng không còn lay động, thế nhưng nàng vẫn không quay lại, chỉ nghe nàng nói :

– Có phải tôi lớn gan hơn những cô gái khác hay không?

Đức Uy vùng nhắm mắt lại hắn không biết phải nói làm sao, hắn cảm thấy lời nào bây giờ cũng năng, hắn không nỡ…

Lạ chưa? Hắn thật cũng không hiểu tại làm sao hắn lại không nỡ…

Mới đây, mới ràng ràng đây, hắn đã coi thường, hắn khinh miệt, thế sao bây giờ hắn bỗng thấy mềm lòng.

Hắn nhắm mắt nhưng hắn vẫn cảm giác rằng Lý Quỳnh đã quay mình lại, thật chậm, thật chậm…

Hắn cảm giác được rằng đôi mắt có ít nhiều sợ sệt pha lẫn khẩn cầu của Lý Quỳnh đang đậu trên mặt hắn và hắn bỗng cảm thấy bất an…

Nàng hỏi :

– Sao lại không nói?

Giọng của nàng như phớt qua trong hơi thở, dịu dàng, ấm áp.

Đức Uy không hạ giọng nhưng tự nhiên tiếng hắn cũng không lớn như lúc bình thường.

– Tôi không có gì để nói.

Hắn cố trấn tĩnh, cố thản nhiên, nhưng hắn hoàn toàn thất bại.

Lý Quỳnh hỏi :

– Trong lòng anh tức lắm, giận lắm, phải không?

Đức Uy muốn nói phải, thế nhưng hắn chuyên ý, hắn cười, hắn cố ý làm cho cái cười thật tự nhiên, thật nhẹ nhàng :

-Tức? Giận? tại làm sao tôi lại tức giận chớ?

Lý Quỳnh hơi khựng, nhưng rồi vành môi nàng vụt nhếch cười :

– A, như vậy là tôi lầm, anh đã không tức giận mà lại còn thích thú, rất thích thú, phải không?

Đức Uy đáp :

– Tự nhiên, có được một người con gái dựa vào lòng mình, môi áp môi mình, chuyện tưởng dễ kiếm lắm sao?

Lý Quỳnh nhướng mắt cười :

– Chuyện có vẻ như… không cầu mà được, phải không?

Đức Uy gật đầu :

– Cũng có chút chút.

Đôi má của Lý Quỳnh vụt hơi ửng đỏ, nhưng nàng nói thật tự nhiên :

– Không biết anh có phải lần đầu không, chớ tôi mới biết đó, ngồ ngộ chớ phải không, làm lại coi nghe.

Bây giờ thì Đức Uy không còn làm bộ trấn tĩnh nữa được, hắn mở choàng đôi mắt…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.