Cô Gái Mãn Châu

Chương 64: Đính hôn ba lần


Đọc truyện Cô Gái Mãn Châu – Chương 64: Đính hôn ba lần

Thiên Hương liếc ra thấy người đi đầu bên trái là Cung Thần Kim Nguyên Bá, bên trái là một tên áo vàng đeo kiếm.

Hai người đi trước nhưng họ đi dang rộng ra, vì thế rất dễ dàng thấy hai người đi sau, bên phải là Tổ Tài Thần, bên trái là một tên áo vàng trạc ngoài bốn mươi.

Đúng là một viên hổ tướng, người áo vàng đi bên cạnh Tổ Tài Thần lừng hùm vai gấu, chẳng những cao lớn mà dáng dấp trông thật dễ sợ…

Hắn, một con người có đôi mắt đúng là mắt ốc nhồi, chân mày hắn nằm ngang một vệt như hai con sâu róm, miệng rộng, mũi lớn, da mặt hắn màu nâu, hàm râu bao quanh hàm như một bụi cỏ rậm.

Hai tay áo hắn xắn lên, ngón tay hắn như những trái chuối lớn, những đường gân trên bắp tay, mu bàn tay hắn nổi lên như những sợi dây thừng cột mũi bò…

Nhưng cái đáng ngán hơn hết có lẽ là lông.

Từ mu bàn tay hắn trở vô bắp tay, lông đen xoắn lại trông y hệt như dã nhân, nhìn toàn bộ, hắn giống như một pho tượng bằng đồng.

Không cần phải giới thiệu, người ta nhìn vào là biết ngay con người đó xuất thân từ giới lục lâm giang hồ, một con người chỉ nói bằng sức mạnh.

Thật không làm sao tưởng tượng được lòng dạ của Tổ Tài Thần chỉ vì lòng ham muốn vinh hoa phú quí ở ngày mai, mà ông ta đã đem đứa con gái như cánh đào non mà gán cho một tên không thể gọi suông là võ phu mà phải gọi là dã thú. Đúng, Tổ Tài Thần đã đem đưa con gái ngọc vàng của mình giao cho một tên dã thú giày vò.

Vành mi của Thiên Hương hơi động, nàng không run, không cười lại nhếch môi khinh miệt.

Nàng bước lên một bước, rồi cúi mình :

– Con xin bái kiến gia gia.

Và nàng quay ngang lại nghiêng mình :

– Xin tham kiến Trương tướng quân.

Nàng chưa gặp mặt lần nào, nhưng nàng biết ngay đó là Trương Tam Dõng, viên hổ tướng của Lý Tự Thành.

Nhưng không nghe thấy gì cả, đôi tai của Trương Tam Dõng vụt lùng bùng, mắt hắn hoa lên, hắn đứng đờ như người bị điểm huyệt, chỉ còn đôi mắt hắn gắn vào mặt Thiên Hương, đôi mắt của con thú tham mồi, đôi mắt của thằng ngao đứng trước một nàng tiên.

Thiên Hương thật thản nhiên, thản nhiên từ nét mặt đến giọng nói.

– Xin thỉnh Trương tướng quân ngồi.

Bây giờ thì Trương Tam Dõng mới hồi tỉnh, hán ngửa mặt cười ha hả, nói cười vang như sấm thì có phần quá đáng người ta chỉ thấy ngôi nhà rung rinh theo tiếng cười của hắn.

Hắn chụp tay Tổ Tài Thần, hắn nói trong giọng cười đó :

– Lão Tổ, thật là số một, lão Tổ là số một. Ta đã bao nhiêu tuổi, theo Sấm Vương đi bao lâu, đã đi khắp Trung Nguyên ra tới vùng quan ngoại, gặp không biết bao nhiêu đàn bà con gái nhưng không thấy người nào đẹp như thế này, số một.

Hắn không để cho ai nói, hình như bao nhiêu lâu rồi, khi hắn nói là những người chung quanh chỉ ngồi nghe, hắn nói :

– Mẹ họ, đừng có nói những chỗ khác, chỉ cái mặt nàng không thôi, thật là…

Hắn đưa ngón tay cái gần bằng cổ tay đàn ba lên làm một cử chỉ tôn sùng cùng một lượt với vành môi thừ lừ như miếng thịt trâu của hắn trề ra :

– Mẹ, họ Trương này tu tám kiếp mới gặp được người đẹp như thế này. Lão Tổ, ta nói thật nghe, suót ngày ta sẽ để nàng lên vai, lấy vàng lót cho nàng ngồi. Mẹ, không lẽ bây giờ ta lạy đó nghe.

Tướng mạo đó, lời lẽ đó: Trương Tam Dõng.

Đúng là không cần phải xưng tên.

Thiên Hương đứng thẳng người, mặt nàng không lộ một vẻ gì.

Con người có bộ da mặt dày như Tổ Tài Thần nhưng trước mặt Thiên Hương đối diện với con người của Trương Tam Dõng làm cho ông ta hơi đỏ mặt, thế nhưng ông ta vẫn cười được, vẫn phụ họa được :

– Trương tướng quân quá khen. Không vội, không vội, xin Trương tướng quân ngồi.

Ngồi rồi mình nói chuyện.

Trương Tam Dõng gật đầu :

– Được, ta nghe lão, cái gì ta cũng nghe lão hết.

Hắn bước thẳng vào ghế giữa, chắc hắn không nghĩ gì về chuyện cao thấp, nhưng thói quen của hắn là như thế.

Nhưng vừa bước tới ghế, hắn vụt quay lại hỏi :

– Quên, lão Tổ, con gái lão tên là gì?

Tổ Tài Thần vội nói :

– Thiên Hương, Tổ Thiên Hương.

– Đúng.

Hắn vỗ vào vai Tổ Tài Thần đánh chát một tiếng cười ha hả :

– Hay, lựa tên thật xứng với người, mẹ họ, hay quá, ngồi, Thiên Hương ngồi.

Hắn ngồi xuống, miệng hắn cứ nhai đi nhai lại :

– Thiên Hương… Thiên Hương…

Và hắn ngó tên áo vàng đeo kiếm :

– Mẹ, Thiên Hương… cái gì cà?

Tên áo vàng đeo kiếm cúi mình thật thấp :

– Kính bẩm tướng quân, Thiên Hương Quốc Sắc.

Trương Tam Dõng đập mạnh bàn tay xuống bàn :

– Thiên Hương Quốc Sắc, đúng. Mẹ họ, hay quên quá, Quốc Sắc Thiên Hương, đúng.

Hắn ngồi ngay xuống ghế, và vỗ vỗ tay vào chiếc ghế bên :

– Cô nương, ngồi. Ngồi đây.

Thiên Hương nói :

– Đa tạ tướng quân, tôi đã có ghế đây.


Nàng ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài thư án.

Chỉ có hai người ngồi, còn lại bao nhiêu là đứng, chắc thói quen của họ là thế.

Trương Tam Dõng ngó Tổ Tài Thần :

– Lão Tổ, nghe không? Mẹ, gần hết một đời, ta chưa từng nghe giọng nói như thế.

Quá thánh thót, dịu dàng.

Tổ Tài Thần cười mơn, ông ta nói mà không dám nhìn con :

– Dạ, dạ… tướng quân quá khen, quá khen.

Trương Tam Dõng lắc đầu nhướng mắt :

– Không phải quá khen, thật mà, ta nói tận tâm can, giọng nói trên đời có một.

Tổ Tài Thần chỉ còn nước toét miệng cười.

Trương Tam Dõng quay qua nói với Thiên Hương :

– Cô nương, Tổ lão nói rồi, cô nương bằng lòng phải không?

Thiên Hương đáp :

– Tướng quân, tôi chưa nói bằng lòng.

Trương Tam Dõng tròn xoe đôi mắt :

– Ủa lão Tổ, sao vậy?

Tổ Tài Thần cười ha hả :

– Trương tướng quân, tướng quân quên, thuộc hạ có nói tiểu nữ sẽ trực tiếp nói chuyện với tướng quân.

Thiên Hương muốn thở ra, nhưng nàng không thở, nàng nghĩ cũng không có gì, hai tiếng “thuộc hạ” từ cửa miệng của cha nàng nghĩ cũng phải.

Trương Tam Dõng “à” một tiếng và gật đầu :

– Phải phải, đúng đúng, cô nương có nói gặp ta, nói chuyện với ta, phải chớ, đối diện mới phải chứ, nói đi. Sao? Găp nhau nói chuyện rồi bằng lòng chứ?

Thiên Hương điềm đạm :

– Phải chờ sau khi nói chuyện với tướng quân rồi mới quyết định.

Trương Tam Dõng gật đầu :

– Được, cô nương cần nói với ta những gì? Nói gì ta cũng nghe hết, nói đi.

Tổ Thiên Hương hỏi :

– Không biết tướng quân có biết hay không biết, gia phụ đã từng liên minh với Mãn Châu?

Trương Tam Dõng gật gật :

– Có có, biết chứ, trong thiên hạ, bất cứ kẻ nào có máu mặt thì nhất cử nhất động của họ, Sấm Vương đều được báo cáo, họ *** một cái là Sấm Vương biết ngay.

Đúng là một tên lỗ mãng có hạng.

Thuộc hạ của Lý Tự Thành quả thật là lỗ mãng nhưng không phải hết như thế, nhưng phần đông võ tướng của hắn là như thế.

Trương Tam Dõng được xem là nhất nhì trong hàng lỗ mãng đó.

Tổ Tài Thần hơi nhíu mày.

Không phải ông ta không biết Trương Tam Dõng là tay lỗ mãng, nhưng ông ta không ngờ trước mặt một người con gái đẹp, nhất là người mà hắn định hỏi làm vợ mà hắn vẫn không có chút giữ gìn.

Thiên Hương vẫn thản nhiên hình như nàng đã đánh giá đúng mức đối phương rồi nên nàng cũng không lấy làm lạ và cũng không hề khó chịu.

Nàng gật gật đầu :

– Tướng quân đã biết thì tốt lắm, tôi cũng dễ nói…

Ngưng một thoáng nàng nói luôn :

– Tướng quân là người trực tính, tôi nói chuyện với tướng quân cũng xin nói thẳng.

Trương Tam Dõng trợn tròn đôi mắt :

– Trời! Sao cô nương biết? Chính Sấm Vương cũng nói như thế. Sấm Vương thường nói ta là cái tánh trực tính là tốt. Cô nương mới gặp mà đã biết ngay. Cô nương, thật cô nương y như là ở trong bụng ta vậy, hay quá.

Thiên Hương nói :

– Gia phụ đã từng kết mình với Mãn Châu, lại xé giao kết để đầu sang tướng quân, có lẽ tướng quân hiểu tại sao chứ?

Trương Tam Dõng gật lia lịa :

– Biết, biết, ta biết, lão Tổ vốn muốn làm quan và lão đã đi đúng chỉ cần ra công hãn mã với Sấm Vương thì nhất định là không làm sao mất chức quan.

Thiên Hương nói :

– Lẽ là như vậy nhưng tôi muốn hỏi tướng quân, đến lúc thành công rồi tướng quân có bảo đảm đem lại cái tốt về cho gia phụ?

Trương Tam Dõng nhướng mắt :

– Hỏi ta?

Thiên Hương nói :

– Nước luôn chảy vào nơi thấp, người thì luôn luôn muốn bước chỗ cao, nếu không lo thì cái lợi đâu có đến sớm được? Nếu không vì mưu lợi thì chúng sinh đâu có bôn ba?

Gia phụ bỏ Mãn Châu về đầu tướng quân là cũng vì mưu lợi cho mình. Ngày nay gia phụ đem tôi mà gả cho tướng quân, là thân con gái, tự nhiên tôi phải nghĩ đến cái lợi cho cha.


Trương Tam Dõng gật gật :

– Phải, phải, đúng, đúng…

Và hắn vỗ ngực nghe đùi đụi :

– Cô nương đừng thấy ta là con người… “trực tính” mà tưởng ta không biết, cô nương cứ yên chí lớn. Ta đây, đông xông tây đột, nam tảo bắc trừ, tiều đầu lặn ngạch, kể về công, ta là hạng nhất. Cha vợ của ta, cha vợ của một “khai quốc đại tướng”, cô nương thử nghĩ xem làm sao nhỏ được chứ.

Thiên Hương gặng lại :

– Tướng quân có đảm bảo không?

Trương Tam Dõng nhướng mắt :

– Tự nhiên, tự nhiên, từ trước đến nay, ta nói một câu là chắc một câu, ta nói mà không làm được thì mẹ ta là con chó cái, ta sẽ chặt đầu ta cho cô nương làm ghè đi đái.

Tổ Tài Thần hơi nhíu mày, thế nhưng lão thỏa mãn, lão hân hoan.

Thiên Hương gật đầu :

– Được một câu nói đó của Trương tướng quân là quá đủ rồi.

Trương Tam Dõng nhướng mắt :

– Như vậy là cô nương đã bằng lòng ta rồi?

Thiên Hương nói :

– Khoan, ta còn nói chuyện.

Trương Tam Dõng hơi sửng sốt :

– Sao? Cô nương hãy còn nói chuyện? Được, nói đi, ta nghe hết.

Thiên Hương hỏi :

– Tôi muốn biết tòa trang viện này chủ nhân là ai?

Tổ Tài Thần đằng hắng :

– Cái đó…

Thiên Hương nói :

– Cha, con đang nói chuyện với Trương tướng quân.

Trương Tam Dõng gật đầu :

– Đúng, cô nương đang nói chuyện với ta, lão Tổ đừng có xen vào.

Đôi mày sâu róm của hắn nhướng lên :

– Ta không biết chủ nhân tòa trang viện này là ai, Sấm Vương đến đâu, luôn hoàng đế họ Chu cũng phải quì xuống dâng xã tắc, thì tòa trang viện này có cần kể của ai? Ta chỉ biết trang viện này đông người lắm, nhưng đều do ta giết hết rồi. Trong trang viện này có một cô gái đẹp, ta cũng tưởng nghĩ, muốn dùng cô ta ít hôm, thế mà con đĩ ngựa đó không biết thân, làm cao, chọc ta giận, ta truyền lột hết, cho anh em chơi thả cửa, chết luôn. Mẹ, chết cũng sướng.

Da mặt Thiên Hương hơi trắng thêm, nàng liếc nhẹ Tổ Tài Thần nhưng ông cha này vội tránh mắt con mình.

Thiên Hương chuyển qua chuyện khác :

– Trương tướng quân trong nhà có được bao nhiêu người?

– Trong nhà ta?

Trương Tam Dõng gặng lại và bật cười ha hả, cười như khoái chí :

– Làm gì có nhà? Nếu có nhà thì chắc gì ta đã theo Sấm Vương và đã nên danh tướng như ngày nay! Mẹ họ, cha mẹ ta chết sạch từ hồi ta còn nhỏ, chưa mười tuổi là ta… tự lập.

Thiên Hương hỏi :

– Như vậy thì đến bây giờ chắc tướng quân vẫn chưa có vợ?

Trương Tam Dõng lắc đầu gần muốn gẫy cổ luôn :

– Đâu có, đâu có, đừng lo, đừng lo, không có cái con khỉ gì hết, tối ngày theo Sấm Vương hết giết tới chém, hết đâm họng lại chặt đầu, thì giờ đâu mà kiếm vợ? Ta nói thiệt, cho dầu ta có một trăm bà vợ, nhưng có được cô nương rồ? thì cũng tống mẹ nó ra hết đừng lo.

Thiên Hương cười :

– Nói cách đó, nếu một ngày nào đó mà tướng quân gặp được một người vừa ý hơn, thì chắc tôi cũng bị tống ra?

Trương Tam Dõng trợn tròn đôi mắt bằng quả trứng gà, hắn đứng lên nói lớn :

– Không bao giờ có, không bao giờ. Đã có được cô nương rồi thì ta không cần ai nữa, cô nương không tin, ta xin thề…

Hắn vụt quì xuống đất một cái đụi :

– Trên có trời, dưới có đất, Trương Tam Dõng này nếu có lòng không phải với cô…

Thiên Hương thì sẽ bị trăm mũi tên, ngàn mũi thương xuyên vào ngực.

Thiên Hương điềm đạm :

– Tướng quân quá lời, xin tướng quân đứng dậy.

Trương Tam Dõng đứng lên và hỏi ngay :

– Cô nương bằng lòng rồi?

Thiên Hương đáp :


– Xin tướng quân làm lễ với gia phụ.

Trương Tam Dõng là như cọp rống :

– Phải rồi, mẹ, đúng là tu tám chín kiếp…

Hắn quay qua qùi thụp xuống dập đầu tận đất :

– Nhạc gia ngồi trên, tiểu tế xin lạy ra mắt…

Không biết bao giờ, tên áo vàng mang kiếm đã đẩy một chiếc ghế vào sát đít Tổ Tài Thần.

Ông ta run run đưa tay đỡ Trương Tam Dõng :

– Xin tướng quân hãy đứng lên, Tổ mỗ không dám thế.

Trương Tam Dõng trừng mắt về tên áo vàng đeo kiếm và phẩy tay một cái là hơi gió thiếu chút nữa đã tắt đèn :

– Đứng đực ra đó sao, làm lễ ra mắt phu nhân và lão trượng gia đi.

Tên áo vàng quả dễ dạy, hắn bước nhanh tới làm lễ hai người, hắn nói bằng giọng hết sức tự nhiên :

– Lão trượng gia bá phúc, phu nhân bá phúc.

Trương Tam Dõng đưa bàn tay lông lá xồm xồm về phía Thiên Hương :

– Cô nương, ủa Thiên Hương chớ, phải không, Thiên Hương ta động phòng bây giờ…

Thiên Hương lùi lại một bước, bàn tay của Trương Tam Dõng chới với…

Nàng nói thật nghiêm :

– Nam nữ thọ thọ bấ? tương thân, trước giờ làm lễ từ đường, trước giờ làm lễ giao bôi, không được đụng đến mình tôi.

Trương Tam Dõng quơ quơ bàn tay rờ hụt của hắn trong thật thảm não và thình lình hắn vung ngược trở lại tắt luôn vào mặt mình hai cái và nói :

– Đánh, đánh đánh, mẹ họ, vô lễ. Phải, phải, nam nữ thọ thọ bấ? tương thân, phải, phải, phải làm lễ rồi mới được đụng vào.

Thiên Hương thản nhiên :

– Đêm này thì hơi gấp quá, dầu gì mình cũng phải có tiệc rượu cho những người thân cần và lễ giao bôi hợp cẩn.

Trương Tam Dõng hừ hừ :

– Kịp, kịp, phải, phải cho anh em uống rượu chứ, anh em sống chết với ta, ngày vui của ta, phải cho anh em uống rượu mừng. Kịp mà, kịp mà, mà để ta ra lệnh, sáng đêm nay cũng được mà…

Thiên Hương lắc đầu :

– Tôi thật không muốn nói, nhưng Trương tướng quân là người trực tính, tôi phải nói thẳng, tôi không thích nơi này.

Trương Tam Dõng sửng sốt :

– Sao? Nơi này sao? Không được sao?

Thiên Hương nói :

– Làm lễ ngay đêm nay cũng được, nhưng phải đi nơi khác, chỗ này máu đã chảy nhiều quá, trong buổi cầu kiết, tôi không muốn làm trong tòa trang viện này.

Trương Tam Dõng nhướng nhướng :

– Đúng, đúng chỗ này không được…

Hắn vỗ vỗ trán :

– Mẹ họ, mừng quá nên ta quên, chỗ này đâu có được, dơ dáy quá, hậu viện chôn thây nhiều quá… Mẹ, mà biết nơi đâu bây giờ?

Thiên Hương nói :

– Chỗ nào cũng được, một gian nhà tranh cũng được, càng xa nơi này càng tốt.

Trương Tam Dõng gật đầu :

– Được rồi, được rồi…

Hắn ngó gã áo vàng đeo kiếm và ra lệnh :

– Xuống lệnh cho trung quân, đi ngay bây giờ.

– Bẩm tướng quân, đại quân đóng ở gần đây, không thể một phút lơ là, và lại thừa tướng…

– Con mẹ nó…

Bàn tay của Trương Tam Dõng bay tới, tên áo vàng lãnh trọn một tát liểng xiểng, nhưng hắn không dám đưa tay xoa, hắn cứ vòng tay cúi mọp.

Trương Tam Dõng trợn mắt :

– Không có cái gì hết, nghe chưa, mẹ họ, có chuyện gì lớn bằng chuyền này? Có ai lơn hơn phu nhân? Phu nhân đã ra lệnh, người nghe chưa, mẹ cha nó, ta chặt đầu bây giờ.

Tên áo vàng lật đật hô lớn hai tiếng “tuân lệnh” và lật đật lui ra…

Tổ Tài Thần cười mơn :

– Tướng quân thật thần uy.

Trương Tam Dõng nói :

– Là một đại tướng không có uy đâu có được, thế nhưng đối với Thiên Hương, ta không bao giờ dùng uy đâu.

Hắn ngó Thiên Hương và toét miệng cười.

Thiên Hương cũng cười.

* * * * *

Cỗ xe ngựa như bay trong đông vắng.

Ngọn roi trên tay Mông Bất Danh tron trót liên hồi.

Trời thật tối, màn đêm mù mù, nhưng đôi mắt lão luyện của Mông Bất Danh không bỏ sót một vật gì.

Mẫn Tuệ sốt ruột, nàng bỏ ra ngồi kế bên lão và hỏi :

– Mông lão, mình có đi đúng đường không?

Vừa giật cương, Mông Bất Danh nói :

– Cô nương yên lòng, cái gì thì ta không dám nói, chớ chuyện theo dấu là nghề chuyên môn của ta. Cho dầu một con nhện, một con ruồi khi cần theo, ta không khi nào bị lạc.

Mẫn Tuệ nói :

– Nhưng sao không thấy nhà cửa gì hết vậy?


Mông Bất Danh nói :

– Dấu đúng rồi, trừ khi chúng khi không bay bổng lên trời, chớ chắc chắn là đúng.

Mẫn Tuệ nói :

– Cầu mong như thế… Cứu nhân như cứu hỏa, tôi sốt ruột quá.

Mông Bất Danh :

– Cô nương, gấp không thể ăn cháo nóng, chuyện này không làm sao gấp hơn được nữa.

Thình lình ông ta nhìn sững về phía trước!

– Người, có người…

Mẫn Tuệ chồm lên :

– Đâu?

Mông Bất Danh chỉ :

– Đó, thấy không?

Không cần chỉ, Mẫn Tuệ đã thấy rồi.

Phía trước, có bóng người nhỏ thó, gió đưa mái tóc xập xòa bờ vai, người ấy đứng ngoắc ngoắc tay về phía cỗ xe.

Mông Bất Danh vung mạnh ngọn roi cho ngựa nhảy tới thật mau :

– Nghê Thường, Nghê Thường…

Mẫn Tuệ vịn thành xe, nàng phi thân sát bên Nghê Thường nắm tay vồn vã :

– Muội muội có phải đi kiếm Thiên Hương thư thư không? Gặp không?

Nghê Thường gật đầu :

– Đúng rồi, gặp rồi.

Mông Bất Danh cự nự :

– Đi không nói, con cái… chạy gần muốn chết, không biết đi đâu nữa. Gặp chưa?

Nghê Thường đáp :

– Gặp rồi, nghĩa phụ.

Mẫn Tuệ hỏi :

– Ở đâu, em?

Nghê Thường nói :

– Không xa nơi này bao nhiêu, trong một tòa trang viện.

Mông Bất Danh ngẩng về phía trước, màn đêm mù mù không thấy dáng vẻ gì cả, ông ta nói :

– Như thế này thì hãy còn xa, lên xe mau đi.

Nghê Thường nói :

– Khoan, nghĩa phụ, Thiên Hương thư thư không đến.

Mông Bất Danh trố mắt…

Mẫn Tuệ hỏi :

– Tại sao vậy, Nghê Thường?

Nghê Thường thuật lại và nói thêm :

– Chị ấy bình tĩnh lắm, cương quyết lắm.

Nghê Thường dậm chân :

– Tại sao vậy? Tại sao Thiên Hương lại đổi ý như thế…

Mông Bất Danh trầm ngâm :

– Thật là nguy hiểm, Thiên Hương là một con người kiên quyết lắm, ta sợ…

Mẫn Tuệ hỏi :

– Nghê Thường, giặc đóng ở đâu, có phải Sấm tặc không?

Nghê Thường đáp :

– Đó là một hổ tướng của Lý Tự Thành, tên Trương Tam Dõng.

Mông Bất Danh à à :

– Đúng rồi, thằng giặc đó dữ lắm, lực địch vạn nhân. Nó giống như con khỉ đột.

Mẫn Tuệ nghiến răng :

– Dữ hay không dữ cũng phải đến, không thể để cho Thiên Hương lâm nguy. Chị ấy sợ mình lọt vào tay giặc nên không cho đến, không được đi…

Mông Bất Danh vụt chỉ tay :

– Kìa, cái gì…

Một bựng lửa hừng lên phía trước, lửa không thấy được ngọn, nhưng sáng cả một góc trời…

Nghê Thường giật mình :

– Đó, ngay nơi đó, chính chỗ đó là tòa trang viện…

Mông Bất Danh dậm chân :

– Chết, Thiên Hương thật…

Mẫn Tuệ rú lên thành tiếng, nàng lao mình như bay vào sương mù, nàng nhắm ngay hướng lửa…

Mông Bất Danh hốt hoảng kêu lên :

– Nghê Thường, chạy theo mau…

Ông ta nhảy phóc lên xe, vung roi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.