Cô Gái Mắc Amnesia

Chương 34


Đọc truyện Cô Gái Mắc Amnesia – Chương 34

Nếu ai đã từng thức đêm thì ắt hẳn sẽ biết rằng đêm rất dài và tôi cũng biết đêm rất dài. Thực chất thì tôi vẫn ngủ được chỉ là 2h sáng tôi mới có thể yên tâm chợp mắt. Chỉ tại tên Kelvin đó, hắn sang đây làm gì chớ. Bộ rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao, hắn sang đây mà làm vướng chân tôi hay bày trò thì sẽ chết dưới tay tôi

Thôi lảm nhảm nhiều tốn hơi, tôi thay đồ và buộc cái tóc lên. Trời, có khi tôi cắt phăng cái mớ tóc này thôi vì nó vướng víu quá. Mà nếu tôi cắt tóc thì trông như thế nào nhỉ, chắc sẽ bị Toshiro gọi là nấm mất. Tôi chạy xuống nhà để chuẩn bị làm đồ ăn sáng thì………….. Tôi thấy một cảnh tượng mà khiến tôi sốc toàn tập đó là TOSHIRO DẬY SỚM, tin tôi đi, tôi đã dụi mắt đi dụi mắt lại mà vẫn thấy Toshiro đang trong phòng bếp làm bữa sáng đấy. Gì chứ nếu mà Toshiro dậy sớm thì chắc tận thế đến mất. Tôi thề trên danh nghĩa rằng nếu Toshiro mà dậy sớm thì tôi sẽ không ăn bánh ngọt và xem anime đọc manga trong 1 tuần. Nếu tôi thiếu ba thứ đó chắc tôi không sống nổi mất

“Chắc là mình đang mơ, thôi đi về phòng ngủ tiếp thôi, mày nghĩ ngợi quá nhiều rồi Hoshi” Tôi phủ nhận điều Toshiro dậy sớm

“Nee-chan không mơ đâu, là thật đấy” Toshiro trả lời ngay sau khi tôi nói

What?!????!!!?!?!!?!?

Lại bảo ngày mai Alien đến xâm chiến trái đất giống trong truyện Gintama đi. Chúa ơi, con đang mơ đúng không, ngài hãy cho con biết đây không phải là sự thật đi nếu không con phải nhịn ăn bánh ngọt và không đọc manga xem anime trong 1 tuần đấy. Và có giọng nói vang lên trong tai tôi

“Ta là Chúa đây, rất tiếc phải nói với con rằng đó là sự thật, hãy chấp nhận sự thật đi con, sự thật luôn phũ phàng”

Chúa ơi, ngài đừng có đùa con chữ. Toshiro, tại sao em không dậy muộn như mọi khi đi mà sao hôm nay dậy sớm vậy

“Toshiro có phải là em không vậy?”

“Không em thì là ai, nee-chan, đừng nói chị lại nghĩ em bị điều khiển trí óc giống trong manga đấy”

“Ừ”

Toshiro đi guốc trong bụng tôi à, sao nó lại biết tôi nghĩ nó đang bị điều khiển trí óc nhỉ? Ai đó hãy nói cho tôi biết đây là mơ thôi đi!!!!!!!!!

“Nee-chan, hôm nay em dậy sớm vì em không ngủ được thôi”

Không ngủ được ư, vậy chắc làm em ấy đang căng thẳng, thế này sẽ không tốt cho sức khoẻ

“Sao em không ngủ được, em cảm thấy khó chịu ở đâu à, hay em bị ốm hả?”

“Nee-chan, bình tĩnh, em không sao, chỉ là tối qua em lỡ uống cà phê trước khi đi ngủ thôi”

“Lần sau không được thế đâu nhớ, uống cà phê trước khi đi ngủ là không tốt đâu”

May quá, hoá ra Toshiro không làm sao, làm tôi sợ hết hồn à. Lần sau phải kiểm tra xem Toshiro ăn uống gì trước khi đi ngủ mới yên tâm được. Tôi rất sợ Toshiro bị ốm, tôi không muốn em của tôi bị ốm một chút nào, nếu Toshiro ốm sẽ ảnh hưởng đến việc học và việc vui chơi của Toshiro. Mải mê suy nghĩ đến nỗi mãi tôi mới nhận ra Haku đã xuống và yên vị trên bàn ăn, vậy tôi cũng phải ăn thôi. Chà, bánh của Toshiro làm ngon phết đấy

“Toshiro, ai dậy em làm bánh này thế”

“A, là bác Yuri đó”

Cạch

Thìa ở trên đĩa của tôi rơi xuống

“Em xin lỗi, em không cố ý………” Toshiro nói

“Không sao đâu, hôm nay chị trực nhật nên chị phải đi học sớm”

Tôi nhanh chóng chuồn đi trước khi nước mắt tôi tuôn trào, buồn cười thật đấy. Cứ ai nhắc đến tên mẹ tôi là tôi chỉ muốn khóc, tôi vẫn chưa quen được việc mẹ tôi đã chết dù 2 năm đã trôi qua, chắc tôi phải tập quen với việc mẹ đã chết thôi


_________________________________

A trời ơi, là do tôi đến quá sớm hay học sinh đến quá muộn vậy mà sao chả thấy ma nào ở đây vậy. Ay yay yay, trực nhật khổ thật đấy, phải đến sớm nhất lớp và phải về muộn nhất lớp. Thôi ta đi trực nhật thôi, lớp học thẳng tiến

………………

Escaping nights without you with shadows on the wall

My mind is running wild tryin hard not to fall

You tell me that you love me but say Im just a friend

my heart is broken up into pieces

Cause i know ill never free my soul

its trapped in between true love and being alone

When my eyes are closed the greatest story told

I woke and my dreams are shattered here on the floor

Why oh why tell me why not me

Why oh why were meant to be

Baby i know i could be all you need

Why oh why oh why

I wanna love you

if you only knew how much i love you

So why not me

The day after tomorrow Ill still be around

To catch you when you fall and never let you down

you say that were forever our love will never end

Ive tried to come up but its drowning me to know

youll never feel my soul

Its trapped in between true love and being alone

when my eyes are closed the greatest story told


i woke and my dreams are shattered here on the floor

Tell me baby why oh why tell me why not me

Why oh why were meant to be

Baby i know i could be all you need

why oh why oh why

I wanna love you

if you only knew how much i love you

So why not me

You wont ever know

How far we can go

You wont ever know

How far we can go (go)

Why oh why tell me why not me

why oh why were meant to be

Baby I know I could be all you need

Why oh why oh why

Why oh why tell me why not me

Why oh why were meant to be

Baby I know I could be all you need

Why oh why oh why oh why

I wanna love you

If you only knew how much I love you

so why not me

(why not me, why not me)


Why not me- Enrique Iglesias

Đúng là chỉ có âm nhạc mới làm tôi bớt cô đơn mặc dù tôi đang hát bài có nội dung rất cô đơn. Cuối cùng cũng lau bảng, sắp xếp bàn ghế và vứt rác xong. Bây giờ là giờ đọc manga, tôi phải mần quyển Kuroshitsuji (Hắc quản gia) mới được, vừa ra tập mới xong. Nào bắt đầu đọc, sao tự dưng tô mới đọc được vài trang mà tôi đã cảm thấy buồn ngủ nhỉ, không được, phải đọc, thế nhưng mắt nó không nghe lời chủ cứ thể mà cụp xuống

………………

Ngủ đã quá, vậy là tôi không thể đọc hết quyển truyện rồi. Chắc tại đêm qua ngủ muộn nên lúc nãy mới ngủ quên. Tôi dụi mắt và nhìn về phía đằng trước

“A”

Ôi trời, sao cái tên Kelvin này tự dưng xuất hiện trước mặt tôi làm tôi giật mình suýt nữa ngã ra khỏi ghế. Tôi nhảy vội ra ghế, nói với Kelvin

“Hết sang Nhật rồi lại học ở trường này, còn gì nữa không đây”

“Nhiều lắm, nhưng bà chưa biết đâu”

“Haizz, ông học lớp nào”

“10A”

“Ờ, tốt quá ông không học cùng lớp tôi” Tôi cười yên tâm

“Alice, sao bà phũ vậy?”

“Cảm ơn vì đã khen”

Mà khoan, hắn vừa gọi tôi là Alice, đó là tên tiếng anh của tôi. Mà đây là Nhật sao gọi tên ấy được, lại còn đi điều tra tên John Henry mà gọi tên này thì rất dễ bị phát hiện

“Đừng gọi tên đấy của tôi, hãy gọi tôi là Hoshi”

“Sao vậy?”

“Thì cứ làm thế đi”

Tôi nói với Kelvin rồi đi ra ngoài và đi xuống căn tin mua kem. Bây giờ trời đang rất lạnh và lại có tuyết nữa mà ăn kem lúc này khá là yomost. Kem ơi kem à ta đến đây

………….

Tôi mua cả đống kem hộp nhỏ lên sân thượng ăn. Trời ơi lạnh thật đó nha, hôm nay tôi cũng chỉ mặc cái áo khoáng mỏng, khăn len cũng không mang, mũ len cũng không đội. Ít ra thì tuyết cũng rơi ít đi

“Bà đang buồn à?” Kelvin từ đâu đi tới nói với tôi

“Sao ông biết?”

“Bà sẽ ăn kem dâu khi bà buồn, với lại bà mặc ít áo thế này lại còn ăn kem nữa, ốm đấy”

“Kệ tôi”

Kelvin nói đúng thật đấy, khi còn ở Britain, mùa đông tôi mặc ít áo lại còn hay ăn kem nên chuyện ốm và viêm họng xảy ra như cơm bữa. Kelvin ném cho tôi cái áo khoác màu xanh nước biển, a, cái áo này là của tôi, lần gì sang nhà Kelvin chơi tôi để quên ở đấy

“Chu đáo ghê cơ đấy mà sao ông mang áo này đi”

“Tôi biết thừa tính bà rôi, có bao giờ mặc đủ ấm đâu, bà chỉ biết lo cho người khác nhưng không bao giờ lo cho mình thế nên tôi phải mang đi cho bà đấy”

“Arigatou”

Hihi, chỉ có Kelvin và Anna là biết tôi luôn quên mặc áo ấm thôi, cả bà ngoại nữa. Ấm thật đó, cái áo mà tôi thích nhất, áo mà Kelvin và Anna tặng sinh nhật tôi


“Mà nè” Tôi gọi hắn

“Gì”

“Bây giờ mình nói tiếng Nhật đi, ở đây là Nhật”

“Nhật thì Nhật”

Tôi gật đầu hài lòng, tiếp tục ăn kem, tôi lấy một hộp ném cho Kelvin

“Này bà định cho tôi ốm chung với bà đấy à”

“Ừ”

Kelvin, cái tên này cứ thích làm bộ, chả thích ăn quá

……………..

Lại tiết toán, nó lại còn là 2 tiết đầu nữa chứ. Giờ tôi mới cảm thấy hối hận khi Kelvin học lớp khác đấy, nếu Kelvin mà sang đây chắc chắn sẽ kèm toán cho tôi học. Mà tên đó còn học lớp chuyên nữa chứ. Haruko thì không thể kèm toán cho tôi được rôi vì cô ấy còn bận kèm cho người khác

“Akiko-san” Giáo viên toán gọi tôi

“V-vâng”

“Cuối giờ gặp tôi”

Bà vừa nói vừa đẩy kính lên, sao tôi có cảm giác lạnh sống lưng thế nhở. Mặt bà còn trông rất sát thủ nữa chứ. Sau khi bà nói thì bà viết bài lên bảng, cả lớp ngồi viết theo

………….

Reng

Cuối cùng hết tiết, tôi phải lẻn ra ngoài mới được. Thế những mọi chuyện không như tôi nghĩ, tôi vừa mới bước chân ra khỏi cửa thì

“Akiko-san”

“Vâng, có em”

“Đi theo tôi đến văn phòng giáo viên”

Này này, đừng nói với tôi chỉ vì vụ tôi đi học muộn lần trước không viết bản kiểm điểm nên bị đuổi học nhớ. Ôi, Hoshi mày không được nghĩ thế, hãy nghĩ đến điều tốt đẹp

Tôi đang đứng trước bàn làm việc của bà dạy toán, bà đưa tôi bài kiểm tra toán đợt trước. 20/100 điểm, kém thật đấy

“Điểm của em rất kém, không đạt điểm yêu cầu của bộ môn toán vì đây là lần đầu nên em chưa bị đuổi học, ở trường này chỉ cần một môn em bị điểm kém là em không thể học ở đây nữa. Em hiểu không”

“Dạ, em hiểu rồi”

Đuổi học sao, tôi không thể bị đuổi học được, nếu bị đuổi học thì làm sao tìm được tên Henry đây. Không được, tôi nhất định phải bồi dưỡng môn toán mới được

“Cô sẽ áp dụng phương pháp học nhóm, mỗi nhóm sẽ có 3 người, cô sẽ xếp nhóm vào giờ sau, em có thể đi về”

“Vâng”

Bài kiểm tra đáng ghét, ta ghét mi. Ta ước mi biến mất đi. Tôi phải làm sao đây????

_Hà Anh Otaku (ré pé té) xin lui, sayonara các readers and good night (nếu các bạn đọc vào buổi tối) and good morning (nếu các bạn đọc vào buổi sáng)_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.