Cô Gái Mắc Amnesia

Chương 14


Đọc truyện Cô Gái Mắc Amnesia – Chương 14

“Đây là thời gian hoạt động của clb, em xem đi”-Toru

Cô cầm tờ giấy của Toru đưa cho và đọc qua một lượt. Hoạt động cũng không ảnh hưởng nhiều đến giờ làm thêm của cô nên cô không lo lắng nữa. Đọc xong tờ giấy, cô vứt tờ giấy vào trong cặp và đi đến tiệm bánh. Trong lúc đến tiệm bánh, cô vừa đi vừa ngắm cảnh, nhìn vào trong một shop bánh giầy nam cho tuổi vị thành niên, cô chạy vào xem thử mấy đôi giày, nào là giày sneaker, converse, nike, vans….. Trông khá đẹp, cô định mua cho Toshiro (em họ Hoshi) vì sắp đến sinh nhật của cậu bé thêm việc cô sắp được nhận lương tháng này. Ra ngoài shop và cô quyết định mua tặng cho Toshiro. Đi khoảng 15 cô đến tiệm bánh, vừa mới mở cửa, Sakura đã chạy đến nói

“Ôi Hoshi-chan đến rồi à, chị cứ tưởng em bị bắt cóc tống tiền chứ”-Sakura

Cô vừa nghe câu nói của Sakura xong đã há hốc mồm, trời ơi chỉ là đến muộn có khoảng 3 tiếng thôi mà Sakura đã lo quá lên vậy

“Chỉ là đến muộn thôi mà chị, không có gì to tát đâu”-Hoshi

“Sao cháu đến muộn vậy”-Kumo


“À là cháu phải tham gia clb ở trường nên đến muộn ạ”-Hoshi

Cô từ từ giải thích cho Kumo và Sakura, mọi người bắt đầu hiểu ra và giờ làm của cô đc sắp xếp lại. Cầm bộ đồng phục và đi vào thay, thay xong cô đi ra ngoài đưa hộp bánh cho Kumo và Sakura thử ăn

“Cháu làm ngon đấy, nhìn rất bắt mắt và hương vị không kém, rất có tài năng”-Kumo

“Wow em làm ngon quá Hoshi-chan à, thế này có khi trình độ cao hơn bác Kumo đấy”-Sakura

Cô nhận được rất nhiều lời khen của Kumo và Sakura, sau khi cả 3 người giải quyết xong chỗ bánh cô làm thì cô bắt đầu làm việc. Trong lúc làm việc thì Kanato có đến, đáng lẽ ra cô phải hỏi Kanato trước dù anh có đến sau nhưng vì là người mới nên cô không biết, mãi lúc xong cô mới ra hỏi thì cậu nói một giọng có vẻ tức giận

“Gọi Kumo ra đây”-Kanato

“Ơ, có chuyện…..

“Tôi nói là gọi Kumo ra đây”-Kanato nói lớn tiếng

Nếu như không có câu “khách hàng là thượng đế” thì có khi cô đã đập thằng này rồi. Ăn nói chả có gì lịch sự gì cả, lại còn cắt ngang lời người ta nữa chứ. Cô đi vào phòng bếp gọi Kumo ra. Kumo đi ra ngoài nhìn thấy Kanato đã vội vàng chạy lại bàn của cậu và hỏi

“Chào thiếu gia, thiếu gia có chuyện gì cần nhờ tôi không ạ”-Kumo

“Tại sao khi tôi đến cô gái kia không mang đồ ra cho tôi”-Kanato vừa nói vừa chỉ vào Hoshi


Lúc đấy cô đang bận việc nên không để ý lắm nếu không cô mà biết Kanato chỉ vào cô và nói cô với cái thái độ “mình là nhất” thì cô đã ra xử tên này rồi

Còn ông Kumo sau khi nhìn về hướng chỉ tay của Kanato mới vội vàng xin lỗi và giải thích từ từ cho Kanato hiểu. Vì cô là người mới nên không biết Sakamaki Kanato là gì của tiệm bánh này. Kanato nghe lời giải thích của Kumo mới hiểu ra và bỏ về luôn vì không có hứng ăn bánh ngọt. Ông Kumo cảm thấy khá bất ngờ vì Kanato không yêu cầu đuổi việc Hoshi, bữa trước cũng có một nhân viên mới không mang không biết anh nên đã bị đuổi việc. Lí do mà Kanato không đuổi việc cô ví anh cảm thấy cô rất khác biệt so với con gái khác thêm lần trước anh có ấn tượng khá là “đặc biệt” khi ở thư viện. Kanato tự hỏi ” cô ta không nhận ra mình và không biết mình là ai sao”. Còn cô được bác Kumo giải thích cho cô khi Kanato đến là phải làm gì. 

Trong lòng cô đang cảm thấy rất bực mình vì một thằng điên “coi trời bằng vung”

Sau khi làm việc xong, cô thay bộ đồng phục và đi về kí túc xá, đi được một đoạn bỗng dưng bụng cô biểu tình. Cô nghĩ “nên về nhà ăn hay đi ăn ở hàng nhỉ”, cô bắt đầu suy nghĩ và chọn ăn ở hàng. Cô rẽ vào một tiệm mì nhỏ, nhìn sơ qua thì quán có vẻ rất đông, cách trang trí của cửa hàng cũng khá đẹp. Cô chọn một cái bàn và ngồi xuống dở menu xem thực đơn

“Ăn gì bây giờ nhỉ, ramen hay udon hay soba nhỉ”-Hoshi

Cô nhìn chằm chằm vào cái menu khoảng 2 thì có nhân viên ra hỏi cô

“Em muốn gọi món gì?”-Nhân viên


“Anh cho em một ramen”-Hoshi

“Còn gì nữa không?”-Nhân viên

“Dạ không ạ”-Hoshi

Trong lúc ngồi đợi mì cô có đem cuốn sách “Những hiện tưởng kì lạ ở ST” mà cô được cho ra đọc. Dở cuốn sách ra và lướt nhìn từng chữ một. Cái gì mà ma hiện về ở kí túc xá nữ lúc nửa đêm, hay là bóng đen kì quái ở căn tin, mô hình bộ phận cơ thể con người đi lại…..

“Trời ơi mà có thể viết cái thứ vớ vẩn này được nhỉ”-Hoshi

Cô bình luận về cái cuốn sách này, cô là một người rất vô cảm với mấy thứ xung quanh trừ bánh ngọt nên đối với cô quyển sách này rất nhàm chán và vớ vẩn. Cất quyển sách vào cặp thì cũng là lúc bát mì cô gọi đã đến. Cô cầm đôi đũa và thưởng thức bát mì. Không hiểu là do cô đói hay do người làm mà cô cảm thấy bát mì rất ngon. Cô nghĩ “mình bắt đầu thích tiệm mì này rồi”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.