Đọc truyện Cô Gái Hung Dữ Thu Phục Lưu Manh Xấu Xa – Chương 6
Bận rộn cả một ngày tới ba giờ rưỡi, chỉ cần ngân hàng vừa đóng cửa, động tác của các nhân viên nam chính là ngay lập tức tháo caravat đã buộc trên cỏ cả một ngày còn bị gọi là “thẻ bài” để phân biệt xuống, ném vào sâu trong ngăn kéo, mà nhân viên nữ cũng vậy, sau khi nhanh chóng tháo nơ cất sâu vào ngăn kéo, lại thuận tiện lấy bánh bích-quy, điểm tâm … trà chiều ra.
Sắp ba giờ rưỡi không có khách đến quầy, cũng không thể thoải mái chờ đợi tan tầm, vẫn cực kì bận xử lý công việc, đối với Lâm Thanh Vũ mà nói, chỗ tốt duy nhất chính là không có khách đứng ở trước mặt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, còn ngẫu nhiên phàn nàn về tỉ suất hối đoái, hỏi cô có bạn trai hay không, còn một mực muốn giới thiệu “đàn ông tốt” cho cô, không cần ứng phó với những người khách này, làm cho cô có thể chuyên tâm làm việc.
“Linh. . . . . .” Điện thoại vang lên, cô tự nhiên nói ra câu nói chuyên nghiệp, “Đây là bộ phận ngoại hối, tôi họ Lâm, rất vui được phục vụ quý khách.”
“Tiểu Vũ, là anh.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói vui vẻ của Cổ Hựu Hiền.
“Cổ tiên sinh, hai ngày nay tỉ suất hối đoái cũng không quá tốt, cho nên tôi không hỏi anh.” Cô vừa nói vừa nhanh chóng tìm biểu đồ tỉ giá hối đoái mới nhất trên máy tính.
“Không sao, hôm nay anh muốn mua trước một ít Đô-la.”
“À, muốn mua nhiều hay ít?” Lâm Thanh Vũ cầm quyển sổ ghi chép trong tay nhanh chóng tìm được tài liệu của Cổ Hựu Hiền.
“Năm mươi vạn đô la là được rồi.” Anh trả lời.
“Năm mươi vạn! Cổ Hựu Hiền, anh đừng náo loạn, anh có biết năm mươi vạn đô là là khoảng một ngàn năm trăm vạn tệ không?” Vừa mới nghe giọng điệu Cổ Hựu Hiền cũng biết là anh tùy tiện nói ra, cô không khỏi có chút tức giận, “Nhanh lên, rốt cuộc muốn mua bao nhiêu?”
“Ừ. . . . . Hai vạn đô la, thật sự, không nói giỡn.” Sau khi Cổ Hựu Hiền cười ngây ngômột tiếng, lập tức đứng đắn nói.
“Được, tôi phát lệnh ngay đây.” Sử dụng máy tính thuần thục, Lâm Thanh Vũ nghĩ thầm: sớm biết như vậy thì vừa mới rồi thật sự đánh năm mươi vạn, kiếm hời một chút từ chỗ anh ta. Nhưng lại nghĩ đến vẻ mặt ngơ ngác của Cổ Hựu Hiền, cô không khỏi bật cười, đến lúc đó mới thấy kiến thức yếu kém về ngoại hối của anh.
“Tốt lắm, bởi vì đã qua ba giờ rưỡi rồi, cho nên phải làm sổ sách ngày mai, chỗ Cổ Bá Chương tiên sinh có tài khoản bạch kim và các giấy tờ có liên quan, buổi tối anh qua đó diền trước, ngày mai Lăng Y Linh đến công ty của các anh có việc, lúc ấy giúp sẽ mang về giúp tôi, phần tài khoản anh hãy ghi 60. . . . . .”
“A! Anh quên nói cho em biết, gần đây anh sẽ ở công trình đối diện tòa thị chính, sẽ không ở công ty, hay là muộn một chút anh sẽ qua ngân hàng em?” Cổ Hựu Hiền vui sướng cắt đứt lời Lâm Thanh Vũ.
Trong phòng khách, tất cả công nhân viên trông thấy anh hé ra nụ cười sáng lạn, đều châu đầu ghé tai, trong nội tâmmỗi người đều có nghi vấn — gần đây chẳng biết tại sao BOSS thường xuyên cười ngây ngô không ngừng? Làm cho tất cả mọi người cảm thấy vô cùng quỷ dị.
“Anh ngàn vạn lần đừng tới đây, anh không thể đến ngân hàng của chúng tôi.” Lâm Thanh Vũ tưởng tượng không phải chuyện đùa, lập tức ngăn cản Cổ Hựu Hiền: “Anh là một anh chàng vô cùng đẹp trai lại mới leo lên bìa mặt một quyển tạp chí kiến trúc, khiến cho ngân hàng của chúng tôi xảy ra một cuộc bạo động rất lớn, nếu như lúc này Nhị thiếu gia của công ty Cổ Thành lại đến đây, vậy sao được! Ừm. . . . . .” , Cô tạm ngừng, do dự một lát lại nói: “Anh thật phiền phức! Được rồi! Dù sao nhà tôi cách chỗ đó rất gần, sau khi tôi tan việc đến chỗ anh là được rồi, con dấu và tiền phải chuẩn bị cho tốt đó!”
“Ha ha, vậy làm phiền em rồi, Tiểu Vũ, anh sẽ nhanh chóng chuẩn bị cho tốt chờ em, vậy buổi tối gặp nhau, bye bye.”
“Bye bye. . . . . .” Nghe giọng điệu Cổ Hựu Hiền tung tăng như chim sẻ không thôi, Lâm Thanh Vũ thật sự có cảm giác mình giống như bị anh thiết kế.
Thôi, là bạn bè, hơn nữa trong lòng cũng có chỗ áy náy với anh, nên đối xử tốt với anh một chút! Thay đổi tư tưởng, thực ra cô cũng cam tâm tình nguyện phục vụ anh.
Chính vì ý niệm như thế này mà Lâm Thanh Vũ và Cổ Hựu Hiền bắt đầu khoảng thời gian dây dưa không rõ.
Khi đi làm, trên người Cổ Hựu Hiền giống như có treo một cái đồng hồ báo thức nhanh chóng trở thành một chú chim báo giờ, mỗi ngày vừa đến ba giờ bốn mươi phút chiều, điện thoại trên bàn Lâm Thanh Vũ đúng giờ vang lên.
“A lô. . . . . .” Cô dùng giọng điệu bất đắc dĩ nghe điện thoại, ngay cả kính ngữ khi nhận điện thoại cũng giản lược đi, không cần nghĩ cũng biết là ai.
“Tiểu Vũ, là anh, hôm nay hình như tinh thần em không tốt?”
“Hả. . . . . . Khá tốt.” Lâm Thanh Vũ hữu khí vô lực trả lời, trong nội tâm reo hò: Cổ Hựu Hiền này thật giống như kẹo cao su bám người, tại sao tay chân lại rối loạn, một mực quấn quít lấy cô là như thế nào!
“Buổi tối chúng ta cùng đến một quán ăn mới mở đi, nghe nói ăn ngon lắm.” Không phát hiện Lâm Thanh Vũ tỏ vẻ bất đắc dĩ, anh hưng phấn đề nghị.
“Cổ Hựu Hiền, càng ngày anh càng nói nhiều đấy! Chúng ta còn chưa bàn việc công, vậy mà anh đã bắt đầu nói việc tư .” Ngoài miệng Lâm Thanh Vũ đang tỏ ra oán trách, trên mặt lại lộ ra vui vẻ, nhìn kĩ thì thậm chí còn có chút vui vẻ.
“A, anh muốn nói mỗi ngày đều làm việc cố định cũng đừng lãng phí thời gian quý giá nói chuyện. Em đã mở miệng, vậy hôm nay em cũng mua giúp anh sao?”
“Đương nhiên là có, buổi tối em lại đến lấy con dấu của anh.”
Buổi tối, hành trình của Lâm Thanh Vũ vẫn giống hơn nửa tháng qua, sau khi tan tầm trực tiếp đi đến “Thiên Âm” đối diện tòa thị chính.
Từ sau khi Cổ Hựu Hiền bắt đầu mua bán ngoại tệ, kỳ thật Lâm Thanh Vũ không cần mỗi ngày tìm anh xin con dấu, chỉ cần anh đưa con dấu và sổ tiết kiệm cho Cổ Bá Chương quản lý là được, tất cả mọi chuyện lập tức trở nên đơn giản.
Nhưng, Lâm Thanh Vũ không hề biết Cổ Hựu Hiền bây giờ lại chú ý đến quản lý tài chính của mình như thế, sổ tiết kiệm là vì bây giờ sổ sách không thể không có, buổi tối mới không thể không giao sổ tiết kiệm cho Lâm Thanh Vũ mang về ngân hàng, con dấu thì cũng không giao cho người khác đều tự mình quản lý, đương nhiên phục vụ trong ngân hàng nhiều năm cô đã gặp qua rất nhiều, rất nhiều người cẩn thận như thế này rồi….
Làm cho cô cảm thấy bất ngờ chính là Cổ Hựu Hiền thoạt nhìn cà lơ phất phơ lại cũng là loại người cẩn thận như vậy.
Mà hơn nửa tháng , buổi tối sau khi tan tầm cô đều phải đến nhà khách báo danh, trong lòng Lâm Thanh Vũ cũng không muốn, chỉ là tan tầm tiện đường phục vụ khách hàng nhà giàu của mình một chút, cũng không sao cả.
Nhưng mà vị công tử nhà giàu nhà mình lại giống như một chú cún không ngừng vậy đuôi vui mừng chào đón khách quý, hai mắt lóng lánh vô hạn chờ mong nhìn xem cô, ngờ nghệch nói: “Tiểu Vũ, anh muốn ăn cái gì đó, chúng ta cùng đi được không, thật sự ăn rất ngon đấy!”
Cứ như vậy, Cổ Hựu Hiền giống như hoàn toàn bắt được tính cách thích mềm không thích cứng của Lâm Thanh Vũ, đặc biệt cô còn có cảm tình rất tốt với người có tính ngơ ngác, vô hại, ví dụ điển hình chính là chị em tốt của cô Lăng Y Linh. Cho nên, Cổ Hựu Hiền tận dụng điểm này, mỗi lần Lâm Thanh Vũ xuất hiện ở nhà khách, anh đều có thể thành công đi ăn tối cùng với cô.
Trong nhà khách, nhiều người vây quanh một chiếc bàn bên của quản lý lập ra một hội nghị nhỏ, Cổ Hựu Hiền liếc mắt thấy Lâm Thanh Vũ đi vào nhà khách, lập tức đẩy nhanh tốc độ của hội nghị, mau chóng giải tán.
Anh cười sáng lạn đón Lâm Thanh Vũ đang đi tới, “Hi, Tiểu Vũ, cầm đi đi! Đây là tài liệu em cần.” Dẫn cô ra bên ngoài, “Cũng đã hơn bảy giờ, bụng em chắc đã đói rồi?”
Anh mở một bên cửa xe RV, cười không ngừng với Lâm Thanh Vũ.
“Kỳ thật anh cũng rất bận rộn , tại sao lại phải đặc biệt bớt thời giờ ra ngoài ăn cơm? Hơn nữa lái xe của tôi là được rồi, làm sao cứ phải mượn xe của anh trai anh?” Lâm Thanh Vũ ngồi trên ghế lái phụ rộng rãi vô cùng thoải mái, nghiêng đầu nhìn về phía Cổ Hựu Hiền.
“Cho dù không hẹn em đi ăn cơm, thì anh cũng phải ăn mà! Hơn nữa anh cứ liên tục làm phiền anh xử lý chuyện mua bán ngoại tệ giúp mình, mời em ăn cơm là chuyện bình thường, hơn nữa, anh là đàn ông mà. Em đừng suy nghĩ nhiều quá, ăn là được rồi.”
“. . . . . .” Bao lâu Lâm Thanh Vũ tự nhận mình có tài ăn nói bẩm sinh cũng hiểu được Cổ Hựu Hiền là cao thủ trời sinh. Chuyện xưa đến không thể xưa hơn được nữa anh cũng có thể nói sinh động không thôi, làm cho Lâm Thanh Vũ và anh ở chung một chỗ luôn bị anh chọc cười không ngừng.
Trong khi hai người còn đang say mê nói chuyện phiếm, chiếc xe cao cấp đã đến đích.
Bởi vì Cổ Hựu Hiền vẫn chưa tan tầm, cho nên mỗi lần đều ăn ở những quán ăn lân cận, chưa từng chạy quá xa, để nhà khách có việc gì còn có thể gọi anh trở về, may mắn là từ xưa tới nay ở trong thành phố Đài Nam này, tiệm ăn tiện nghi mà lại ngon lành có thể nói là mọc lên như nấm, khắp nơi đều có thức ăn ngon, không cần phải lo lắng không tìm được chỗ ăn.
“Tôi đã gọi điện thoại đến đặt bàn trước, gọi một số loại đồ nướng, nếu không muốn ăn các loại đồ nướng này phải đợi thêm nửa giờ nữa !” Vẻ mặt Cổ Hựu Hiền tỏ ra đắc ý nói.
Quán ăn này nằm ngay bên cạnh vườn hoa trên trục đường lớn, được trang hoàng tương đối tinh sảo, mỗi một bàn đều dùng bình phong mang phong cách Nhật Bản vây quanh, như là loại ghế lô đặc biệt, phối hợp ngọn đèn mờ nhạt, làm cho người ta có thể thả lỏng nói chuyện trời đất ở nơi này.
Lâm Thanh Vũ tiện tay cầm chén mỳ xào Odon lên, nói với Cổ Hựu Hiền đang trưng ra vẻ mặt cười ngây ngô: “Xảy ra chuyện gì vậy, có chuyện gì tốt sao? Nhìn anh hôm nay cứ cười không ngừng.”
“Đương nhiên! Vừa nhìn thấy cô tâm tình tôi lập tức sẽ tốt hơn, mỹ thực trước mặt thì càng vui vẻ.” Cổ Hựu Hiền ngụ ý nói.
“Anh cứ nói chuyện cười như thế, một ngày nào đó nếu anh muốn nói chuyện đứng đắn, tôi nhất định không phân biệt được, nghĩ đến anh lại đang nói giỡn, cái này gọi là đứa bé chăn dê.” Lâm Thanh Vũ cười trộm không thôi.
“Xin làm phiền, bò nướng, cánh gà nướng, cá liễu nướng lá, cá trích hoa Hokkaido đã chuẩn bị xong. . . . . . Xin mới quý khách dùng.” Người phục vụ mặc chiếc áo có viết “Hoa Điền”, đeo chiếc khăn họa tiết hoa nhỏ li ti chăm sóc nhiệt tình.
“Đây là chỗ mà nhóm bạn tốt của tôi đề cử, nói răng nếu đã nếm qua nhất định sẽ lại đến lần nữa, mau ăn đi!” Cổ Hựu Hiền thấy ánh mắt Lâm Thanh Vũ sáng lên, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
Sau khi anh dần dần biết rõ khẩu vị của cô gái nhỏ này anh luôn luôn bắt mấy người trẻ tuổi làm việc dưới tay anh chỉ cho anh biết các quán ăn ngon, thậm chí còn dụng tâm ghi chép lại, đưa vào ghi chú trong điện thoại.
“Oa! Chân gà này thật sự ăn quá ngon, ha. . . . . . Loại quán ăn ngon như thế này bắt tôi chờ thêm một giờ tôi cũng nguyện ý!” Lâm Thanh Vũ khen không dứt miệng, mỗi khi ăn một miếng vẻ hạnh phúc trên mặt càng khắc sâu hơn.
Cổ Hựu Hiền dừng đũa lại, kinh ngạc nhìn khuôn mặt Lâm Thanh Vũ tràn đầy hạnh phúc, anh cực kỳ yêu thích vẻ mặt hạnh phúc đến đỏ bừng này của cô, cho dù không nói lời nào, chỉ cần nhìn một hai cái thôi anh đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Sau hai người dần dần phát hiện khẩu vị của mình giống nhau, thì càng ngày càng ăn ý hơn, cũng nhanh chóng làm cho hai người thân quen hơn, mà Lâm Thanh Vũ càng phát hiện cá tính của Cổ Hựu Hiền và mình. . . . . . rất hợp.
Sở thích hợp nhau, hai người nhanh chóng dùng cơm, mặc dù biết ăn cơm quá nhanh không phải thói quen tốt, nhưng bọn họ vừa gặp được thức ăn ngon, là không thể nhịn được, ăn giống như là vừa trải qua ba nghìn hoạt động trong đói khát vậy, liều mạng trong tống thức ăn vào miệng.
“Đúng rồi, buổi tối anh ở lại phòng tiếp khách đến mấy giừo?” Lâm Thanh Vũ tùy ý hỏi.
“Nếu không có khách hẹn trước thì sẽ ở lại đến khoảng mười giờ, tùy theo tâm tình, có chuyện gì sao? Muốn hẹn hò với tôi sau khi tan tầm sau? Tôi vô cùng cam tâm tình nguyện đó!” Cổ Hựu Hiền mừng rỡ trả lời.
“Xem tâm tình của mình. . . . . . Thật đúng là đáp án tốt.” Lâm Thanh Vũ không thể nào nở được nụ cười miễn cưỡng, “Tôi không thể hẹn hò với anh sau khi tan tầm đâu! Chúng ta có quan hệ đặc biệt gì đâu. Anh đấy! Quen quá nhiều bạn gái rồi, trong đầu toàn là hẹn hò với bạn gái thôi!”
“Này, đừng nói như thế chứ. Tôi có nhiều bạn gái, nhưng đều rất chung tình mà! Tuyệt đối không bắt cá hai tay, đảm bảo làm các vừa lòng vua.” Cổ Hựu Hiền thu hồi vẻ mặt tươi cười cợt nhả, đứng đắn nói.
“Ai quản anh có bắt cá hai tay hay không, đánh cược với tôi làm gì vậy?” Khuôn mặt Lâm Thanh Vũ đỏ hồng hờn dỗi, nhìn đầu lông mày Cổ Hựu Hiền nhướn lên tỏ vẻ vô tội, cô nói: “Bắt đầu từ thứ hai tuần sau ngân hàng chúng tôi sẽ có rất nhiều tiệc cuối năm, nếu như tôi đi tham gia tiệc cuối năm, thời gian đến gặp anh có thể sẽ kéo dài tới chín giờ, mười giờ tối, cho nên anh có muốn cầm sổ tiết kiệm và khai báo các khoản, tối anh về nhà đưa cho anh trai anh sáng hôm sau tôi sẽ nhờ Lăng Y Linh đến công ty lấy về cho tôi.”
“Không sao, tôi chờ cô.” Cổ Hựu Hiền uống trà lúa mạch đã hơi lạnh, chậm rãi nói.
Trong không gian nhỏ mờ nhạt, Cổ Hựu Hiền cười yếu ớt mang theo lực hấp dẫn nào đó, làm cho tâm tình Lâm Thanh Vũ đột nhiên nhảy dựng, “Cổ. . . . . . Cổ Hựu Hiền, anh thật là lạ, làm sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?” Trong lòng suy nghĩ người trước mắt này có phải là đã nhớ ra cái gì không, nhưng mà không thể nào thế được! Nếu anh thật sự nhớ ra, càng không thể nào đối tốt với cô.
“Bởi vì tôi thích cô mà!” Tiếng nói của Cổ Hựu Hiền ôn hòa dễ nghe, chậm rãi nói ra từng chữ từng chữ đã muốn nói với cô từ lâu, khẩn trương giống như cậu bé mười mấy tuổi tỏ tình với cô bé mình thích, trái tim bất an đập điên cuồng.
Người này lại đang luện tập kể chuyện cười sao? Chuyện đầu tiên cô nghĩ đến chính là cái này, “Đừng nói lời ngốc nghếch như vậy nữa, đến lúc hẹn gặp tôi sẽ gọi điện thoại trước cho anh, nếu như anh cảm thấy quá muộn thì…, anh cứ cầm về cho anh trai anh là được rồi.” Rồi sau đó cười với anh một cái, “Tôi đi toilet một chút.” Nói xong lập tức đứng dậy đi về một hướng khác.
Lâm Thanh Vũ vừa mới xoay người, đã bị Cổ Hựu Hiền nhẹ nhàng bắt được cổ tay, cô khó hiểu quay đầu lại. Thấy đôi mày kiếm của anh đang cau lại, ánh mắt mang theo một chút phiền muộn, vào đêm trăng tròn của nhiều năm trước, anh chính là dùng ánh mắt thâm tình như vậy kéo “bản xô-nat ánh trăng” khiến cho cô nhớ mãi không quên.
Đôi mắt Cổ Hựu Hiền dừng trên người cô, khiến Lâm Thanh Vũ lòng dạ ác độc đột nhiên căng thẳng —— thì ra hội trưởng lớn lên đẹp như thế sao? Sao trước kia cô lại không phát hiện ra, vẫn cảm thấy anh như loại tôm tép nhãi nhép. . . . . .
“Anh thích em.” Lúc này Cổ Hựu Hiền thận trọng nói ra bốn chữ này.
Đôi mắt to của Lâm Thanh Vũ lóe lên tia kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Cổ Hựu Hiền, lập tức thay bằng một nụ cười mỉa, “Cổ Hựu Hiền, tôi thật phục anh, thậm chí ngay cả tôi là ai anh cũng không nghĩ ra, còn dám nói anh yêu thích tôi, đừng có nói đùa nữa, nếu ngày nào đó anh thật sự nhớ tới chuyện của tôi, tôi nghĩ. . . . . . khẳng định ngay cả liếc mắt một cái anh cũng không muốn nhìn thấy mặt tôi, tôi biết rõ anh nói cũng không phải thật, tôi cũng vậy, sẽ không để ý.” Nhìn anh lại trở về với bộ mặt ngây ngốc, cô nhẹ nhàng cười, “Chờ một chút, tôi lập tức quay lại.”
Mà ngay cả bóng lưng hoảng sợ của cô cũng làm cho Cổ Hựu Hiền mê muội không thôi, anh nhíu mày, một tay chống đầu buồn rầu thì thào tự nói, “Mình đang làm gì thế! Chẳng lẽ mình thật sự giống một cậu bé chăn dê, này. . . . . . Tôi thật sự không nói đùa! Tiểu Vũ. . . . . .”
Tối muộn, lúc Cổ Hựu Hiền về đến nhà, trong phòng khách, một nhà bốn người của anh trai Cổ bá Chương cùng với mẹ Hàn Thục Cầm, cả nhà đều ngủ tương đối trễ, vẫn còn xem TV trong phòng khách.
“Chị dâu, chị có rảnh không? Lần trước chị dạy em chương nhạc thứ ba, em vẫn cảm thấy rất khó khăn, chờ lát nữa chị xem lại giúp em được không?” Cổ Hựu Hiền nói chuyện với Lý Như Tâm còn đang ôm con gái nhỏ trong ngực.
“Được thôi! Em vừa mới về, đi tắm rửa trước đi!” Lý Tâm Như gật gật đầu với anh. Cô con dâu lớn nhà họ Cổ này còn hơn Cổ Bá Chương ba tuổi, hơn Cổ Hựu Hiền tám tuổi, mà tài đàn vi-ô-lông của Cổ Hựu Hiền chính là một tay cô dạy nên.
“Chẳng phải Hựu Hiền đã không chơi đàn nữa rồi sao?” Hàn Thục Cầm đón lấy đứa cháu gái bảy tuổi trong ngực con dâu, nghi ngờ hỏi.
“A! Hình như Hựu Hiền thích một cô gái, vừa nghe nói cô gái kia thích nghe ‘bản xô-nat ánh trăng’, nên xung phong nhận việc nói muốn kéo cho cô ấy nghe, cũng lo lắng một chút vì đã mười năm nay cậu ấy chưa đụng đến đàn vi-ô-lông rồi, cho nên gần đây cứ quấn quít lấy Tâm Như, bắt cô ấy dạy cho.” Cổ Bá Chương cười nói.
“A! Có chuyện như vậy sao, trước kia không phải ba ngày hai bữa nó đều về nhà kiêu ngạo nói có thu được thư tình, lại có nữ sinh tỏ tình với nó sao, lần này sao không thấy nó nói gì?” Hàn Thục Cầm vui vẻ tra hỏi.
Cổ Bá Chương híp mắt, mang theo một chút nghiền ngẫm nói: “Lần này em trai đá trúng cửa sắt rồi, cái cô Lâm tiểu thư này tương đối có cá tính, giống như trường hợp mua bán căn phòng trong khu Sâm Lâm ấy, cô ấy còn trách cứ Hựu Hiền trước mặt các nhân viên cấp dưới của nó, sau đó con cũng không hiểu vì sao Hựu Hiền lại thích cô ấy nữa, thời gian trước còn một mực hỏi con chuyện của cô ấy.”
Hàn Thục Cầm vừa vặn cảm thấy vô cùng tốt. Cổ Hựu Hiền là đứa có duyên với phụ nữ nhất trong ba đứa con trai của bà, phụ nữ chủ động đưa tới cửa cứ một người lại tiếp một người, nhưng không ai có thể nở hoa kết quả, làm cho bà phiền não không thôi, “Bá Chương, con cũng biết cô bé kia sao?”
“Vâng. Cô ấy làm ở ngân hàng của bác Xương Viễn, bộ phận ngoại hối, con và cô ấy đã làm việc với nhau về ngoại thương đã hai năm rồi, cũng có chút quen thuộc, không giống với mấy loại bạn gái trước kia của em trai. Tương đối nghiêm túc, cẩn thận, năng lực làm việc rất tốt lại là một cô gái rất thông minh. Thoạt nhìn giống như là hai người không hề có quan hệ gì với nhau. Có thể em trai muốn xây dựng mối quan hệ với cô ấy, cho nên mới một mực hỏi con.” Cổ Bá Chương thành thục ổn trọng lộ ra vẻ mặt tinh nghịch cười đùa, nhìn hai người phụ nữ có vẻ hiếu kỳ nói: “Lần này em trai con đã dùng hết tâm trí vào đây rồi, nghiệp vụ ngoại hối phức tạp như thế, nó cũng không hiểu, chỉ muốn con giảng một cách đơn giản nhất, vừa nghe con nói chỉ cần mua bán ngoại tệ vượt qua năm mươi vạn đài tệ kèm theo một cuốn sổ tiết kiệm, thế là nó vui vẻ rồi, mỗi ngày gọi điện thoại tìm cô ấy mua bán ngoại tệ, còn bịa ra một đống lý do làm cho cô bé kia mỗi ngày đều đến tìm nó để lấy con dấu.”
“Lâm tiểu thư nhất định không biết trước kia cái quái quỷ gì đó kia Hựu Hiền đều giao cho con xử lý, ngay cả tự mình mở tài khoản, con dấu tròn ở đâu cũng không biết, mấy ngày nay nói chuyện điện thoại với cô ấy có nhắc tới Hựu Hiền, cô ấy còn nói với con không ngờ Hựu Hiền lại là người cẩn thận như thế! Nghe được câu nói đó con chỉ muốn cười thật to.”
“Thật thú vị, không thể tưởng được Hựu Hiền cũng sẽ có một ngày trải qua tình yêu cay đắng, trước kia đều dễ dàng nói yêu thương!”
Lý Tâm Như vẫn luôn có ấn tượng sâu sắc với tốc độ thay đổi bạn gái của Cổ Hựu Hiền, lúc này có thể vui vẻ.
“Con lại hi vọng Hựu Hiền có thể theo đuổi được Lâm tiểu thư, gần đây nó cứ mượn xe của con, nói Lâm tiểu thư ghét bỏ cái xe Lamborghini kia của nó, nói thẳng ra là không muốn ngồi loại xe quá rêu rao như thế, nó lại lái quá nhanh, chiếc siêu xe hơn một ngàn bốn trăm vạn của nó so ra còn kém chiếc xe hơn một trăm vạn của con.” Cổ Bá Chương nói ra.
“Hả? Con nói là chiếc xe màu cam kia hơn một ngàn bốn trăm vạn?” Hàn Thục Cầm cả kinh nhảy dựng lên, một bên xoa tay, chuẩn bị chỉnh người.
“A. . . . . .” Phát hiện mình vừa lỡ miệng, Cổ Bá Chương vội vàng mở miệng: “Mẹ, hai ngày này Hựu Hiền đã tìm người chiếc xe đó rồi, nó nói là nó phải đổi thành chiếc xe giống chiếc xe của con bây giờ, chỉ hơn một trăm vạn thôi! Chỉ là vẫn còn đang lựa chọn màu sắc.” Thấy mẹ đã ngồi trở lại sô pha, anh mới yên tâm.
“Cô Lâm tiểu thư này thật sự không giống với các cô bạn gái trước của em ấy nha! Hựu Hiền từng nói với em rồi, bạn gái nó nói mua xe càng tốt, sẽ làm các cô ấy càng cảm thấy có mặt mũi, nghe thấy thế em chỉ biết là nó yêu toàn loại nữ sinh yêu thích hư vinh.” Lý Tâm Như bất đắc dĩ nói, đến bây giờ cô vẫn mang theo tâm tình của thầy cô để đối đãi với Cổ Hựu Hiền.
Lý Tâm Như hồi ở sở nghiên cứu hệ âm nhạc năm nhất năm đó được Cổ Bá Chương học hệ quản trị tài chính năm ba nhờ đến nhà họ Cổ dạy Cổ Hựu Hiền đàn vi-ô-lông, sau đó cô mới biết nguyên nhân Cổ Hựu Hiền cố gắng muốn học âm nhạc dĩ nhiên là vì ‘muốn được nhiều nữ sinh hoan nghênh’. Sauk hi nghe loại lý do thối nát này, cô vô cùng nghiêm khắc với anh, cho nên cô là cái tên mà Cổ Hựu Hiền sợ thứ hai, mà vị trí thứ nhất đương nhiên là mẹ Hàn Thục Cầm.
Khi trong phòng khách còn đang lớn tiếng nói các loại chuyện về Cổ Hựu Hiền thì Cổ Hựu Hiền đã mang hộp đàn vi-ô-lông tới, vẻ mặt lúng túng khó xử đi vào phòng khách, “Này, mấy người đã nói đủ chưa, chỉ biết nói chuyện của con là như thế nào?”
“Ha. . . . . . Bởi vì chuyện của cậu buồn cười mà! Chính là chuyện vui vẻ từ trước tới nay của nhà ta, đang nhàm chán chỉ cần nói đến chuyện của cậu, sẽ trở nên rất náo nhiệt.” Lý Tâm Như không chút khách khí nói.
Hừ một tiếng bày tỏ kháng nghị, Cổ Hựu Hiền đi đến chỗ đối diện với Lý Tâm Như, lấy đàn vi-ô-lông ra vui vẻ kéo, bắt đầu tiếp nhận sự chỉ đạo của cô, ngay cả Cổ Vũ Tiệp bên cạnh cũng lôi kéo anh trai mười tuổi của mình chạy về phòng lấy chiếc đàn vi-ô-lông nhỏ bé đáng yêu của mình ra, cũng có dáng có vẻ học trong phòng khách.
Tắt TV, nhiều người lẳng lặng nhìn Cổ Hựu Hiền luyện tập.
“Hôm nay, tiếng đàn khá, mấy ngày hôm trước cũng giống như giết gà vậy, xem ra lần này cậu thật sự rất dụng tâm đó!”
Lý Tâm Như cười nói.
“Đương nhiên dụng tâm rồi, nhưng mà hình như cô ấy chẳng hiểu chút nào.” Cổ Hựu Hiền kéo đến một nửa khúc thì dừng lại, oán trách với Lý Tâm Như.
“Xảy ra chuyện gì, không thuận lợi với cô ấy sao?” Hàn Thục Cầm hơi khẩn trương hỏi, vừa rồi con lớn và vợ đã nói chuyện, làm cho bà cảm thây rất có cảm tình với cô bé mà Cổ Hựu Hiền đang theo đuổi.
“Hôm nay con nói với cô ấy là con thích cô ấy.”
“Em là đứa ngốc hả?! Không phải quá nhanh sao?” Anh cả Cổ Bá Chương không khách khí nói, nhớ rõ khi đó em trai hỏi anh về quan hệ với Lâm Thanh Vũ, cùng lắm thì cũng chưa đến hai mươi ngày, tên nhóc con này bị váng đầu sao?
“Thật sao? Nhưng mà em rất yêu mến cô ấy mà! Nói ra có gì không đúng.” Cổ Hựu Hiền nghiêng đầu nói, không hiểu tại sao tất cả mọi người lại dùng loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái này nhìn mình.
“Cô bé đó nói gì?” Lý Tâm Như khẩn trương hỏi thăm.
“Nói đến đây em lại muốn hỏi chị dâu, nếu như một cô gái gặp lại người trước kai mà mình quen biết mà lại phát hiện ra đối phương đã không nhớ rõ mình, như vậy sẽ như thế nào?”
“Chị không hiểu ý của cậu là gì, nói thẳng tình hình đi!” Vấn đề không đầu không đuôi của Cổ Hựu Hiền thật đúng là làm cho Lý Tâm Như nghĩ như đang nói chuyện đâu đâu.
“Cô ấy nói trước kia cô ấy đã gặp em ở một chỗ nào đó, nhưng mà em vẫn không nhớ ra, hôm nay em có dũng khí tỏ tình với cô ấy thì cô ấy lại nói ‘thậm chí ngay cả tôi là ai anh cũng cồn không nhớ ra còn dám nói anh thích tôi’, sau đó xem lời tỏ tình của em như lời nói đùa.” Vẻ mặt Cổ Hựu Hiền bất đắc dĩ nói.
“. . . . . .” Lý Tâm Như ngẩn người, cực kỳ đồng tình nhìn Cổ Hựu Hiền, “Hựu Hiền, cậu thảm rồi, chị thấy đoạn này tình yêu cay đắng này của cậu khẳng định không có kết quả, cô ấy luôn nhớ rõ cậu như vậy thế mà cậu lại quên mất người ta, đây là điều tối kỵ đấy! Đúng như lời cô ấy nói, cậu như vậy làm gì có tư cách nói yêu mến cô ấy, thảm thảm. . . . . .”
Thấy Lý Tâm Như lắc đầu liên tục, trong miệng còn nói thảm, Cổ Hựu Hiền cho là thật, vô cùng lo lắng: “Không phải đâu! Thật sự nghiêm trọng như thế sao?”
“Chị đây hỏi cậu, nếu như một cô gái vô cùng vui mừng khi gặp lại cậu nhưng mà lại phát hiện ra cậu đã quên mất người ta, như vậy có bao nhiêu tổn thương, cậu có biết không hả?”
Nghe Lý Tâm Như nói…, anh không còn lời nào để nói, đột nhiên nhớ tới Lâm Thanh Vũ đã từng nói qua giữa bọn họ không có gì vui vẻ để nhớ lại, chẳng lẽ là một người bạn gái anh đã quen từ khi còn rất nhỏ?
Anh lắc đầu, “Em thật sự không có ấn tượng, tuy nhiên hôm nay tỏ tình thất bại, nhưng khá tốt, cuối cùng xem như em cũng có được số di động của cô ấy rồi, trước kia chết sống cô ấy cũng không chịu cho em ! Từ từ sẽ đến từ từ sẽ đến. . . . . .”
Trong phòng khách mọi người thấy dáng vẻ Cổ Hựu Hiền lạc quan quá mức, cũng không khỏi lo lắng thay anh.
Một hồi luyện tập đàn vi-ô-lông đến sau cùng lại biến thành đại hội không ngừng nghĩ cách cho vị hoa đào Cổ Hựu Hiền này có được tình yêu, mọi người ngươi một lời ta một câu hỗ trợ nghĩ kế, khiến Cổ Hựu Hiền trợn tròn mắt, gần đây người rất có duyên với phụ nữ như mình lại luân lạc tới bước đường như vậy sao.