Cô Gái Hung Dữ Thu Phục Lưu Manh Xấu Xa

Chương 3


Đọc truyện Cô Gái Hung Dữ Thu Phục Lưu Manh Xấu Xa – Chương 3

Lâm Thanh Vũ mặc bộ đồng phục là váy ngắn màu tím sậm, mái tóc màu nâu đậm uốn xoăn, cô nhẹ nhàng mềm mại nói: “Tổng giám đốc Trần, bà Trần, mặc dù hiện tại tỉ giá hối đoái của đồng Đô la đăng tăng trên diện rộng, nhưng nửa năm trước quý công ty đã thực hiện dự án mua bán Đô la, lúc này phát huy tác dụng rất lớn, với tỉ giá dao động như hiện thời đã lời hơn ba trăm vạn so với buôn bán trước kia, tổng giám đốc Trần nghiên cứu tỉ giá thật sự rất tốt đấy!”

“Ha ha ha. . . . . . Chuyện này phải cám ơn quản lí Trần, nếu không có đề nghị của cậu ấy, tôi làm sao hiểu được những thứ này.” Trong phòng quản lý, tiếng cười truyền ra không ngừng, làm cho văn phòng vốn vô cùng nghiêm túc trở nên thoải mái và vui vẻ hơn nhiều.

Lâm Thanh Vũ khéo léo nói tốt cho quản lí nhà mình, giúp phủ lên người quản lý Trần Xương Viễn của chi nhánh ngân hàng Đài Nam một lớp hào quang, vui vẻ nhìn giấy tờ mà khách hàng vừa ký lệnh thêm ba trăm vạn trong ngân sách.

Sau khi tiễn khách xong, Trần Xương Viễn gần đây hay làm ra vẻ nghiêm túc cũng vui sướng lộ ra vẻ tươi cười, thoả mãn nhìn cấp dưới Lâm Thanh Vũ. Hơn một năm trước cô gái này mới chuyển từ chi nhánh ngân hàng Đài Bắc đến chi nhánh ngân hàng Đài Nam làm nhân viên, rất khéo léo, tinh tế, nắm bắt được tâm tư của các khác hàng, luôn tự nhiên, ung dung bình tĩnh làm cho khách hàng cam tâm tình nguyện móc tiền từ trong túi ra, thủ đoạn, mánh khóe vô cùng cao tay, anh tin Lâm Thanh Vũ năm nay mới hai mươi chín tuổi, tương lai chắc chắn sẽ thành công.

“Quản lí, còn quyền lợi về lựa chọn tỷ giá hối đoái của ông Cổ, tôi đã nghĩ ra phương pháp giải quyết tốt rồi, bao giờ quản lý và anh Phan đến công ty xây dựng Cổ Thành hãy mang nó theo.” Lâm Thanh Vũ vừa nói vừa thu dọn chén cà phê trên bàn.

“Được, lát nữa cô đem vào cho tôi.” Trần Xương Viễn cẩn thận phê duyệt chồng hồ sơ trên bàn làm việc.

Thu dọn phòng quản lý xong, cô đang định trở lại chỗ của mình ở bộ phận ngoại hối, khi đi ngang qua phía sau bạn tốt Lăng Y Linh thì đột nhiên nghe thấy cô ấy nói đang gặp phải khó khăn, “Sao có thể như vậy, chuyện này hoàn toàn là lỗi của công ty các cô, cho tới bây giờ mới nói với tôi là không còn phòng, tôi phải làm sao đây. . . . . .Cô Trần, buổi tối hôm nay tôi sẽ tan tầm sớm hơn mọi hôm một chút, buổi tối lại nói chuyện.”

Thấy bạn tốt cau mày, lo nghĩ cúp điện thoại, Lâm Thanh Vũ vội vàng đến gần hỏi chuyện: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?”

“A, Tiểu Vũ, cậu tới thật đúng lúc, thời gian trước không phải tớ đã đặt mua một căn hộ cao cấp ở Sâm Lâm sao? Vừa nãy cô phụ trách gọi điện thoại đến, nói là căn phòng tớ đặt mua trước kia đã bị những người khác mua mất rồi, cho nên không tính toán gì đến việc mua bán căn hộ của tớ nữa, hiện tại tất cả các căn hộ của dự án ở khu Sâm Lâm này đã bán hết rồi, nói là sẽ trả lại tớ toàn bộ tiền đặt cọc.” Lăng Y Linh nói, một giọt nước mắt to như hạt đậu đã đảo quanh hốc mắt.

Sau khi Lâm Thanh Vũ chuyển đến chi nhánh ngân hàng Đài Nam, trải qua mấy tháng ở chung, cô và Lăng Y Linh đã trở thành đồng nghiệp tốt. Cô vô cùng yêu mến người bạn tốt mỏng manh này, tuy nhiên các đồng nghiệp khác khi nói đến Lăng Y Linh lại thường gọi cô là “chị hai ngu ngốc” , “chị hai trầm lặng” , “người đi ăn cơm mà cũng thất thần” , “ngoại trừ thời gian làm việc còn lại đều rất mơ hồ” mọi việc như thế đều đúng một nửa, chỉ có Lâm Thanh Vũ biết rõ, Lăng Y Linh có khi sẽ lộ ra ánh mắt và bộ dạng ngơ ngác như vậy, tất cả đều là bởi vì cô ấy đang suy nghĩ nội dung của bộ tiểu thuyết.

Đúng vậy, người bạn thân này của cô đồng thời cũng là một tác giả, chuyên môn viết tiểu thuyết đam mỹ, hình như còn có chút danh tiếng trong giới đam mỹ, đáng tiếc là cô không thích xem tiểu thuyết nam nam, nhưng mà vẫn khuyến khích cô ấy sáng tác.

Lâm Thanh Vũ tương đối tán thành lối sống chăm chỉ của mỗi người, đặc biệt là cô bạn tốt này, cô rất thưởng thức thái độ khi cô ấy chăm chú sáng tác.

“Lại phát sinh loại chuyện này sao, loại chuyện bán phòng đã đặt trước này cũng xuất hiện ở xây dựng Cổ Thành sao?” Lâm Thanh Vũ kéo một cái ghế bên cạnh sang, ngồi sát Lăng Y Linh, “Cậu có hợp đồng mua bán căn hộ không? Tớ xem giúp cậu, buổi tối sẽ đi nói chuyện lý luận với bọn họ.” Nói đùa, người chị em tốt của cô làm sao có thể để người ta bắt nạt dễ dàng như vậy!

Điều khoản hợp đồng rất nhiều, Lăng Y Linh chưa từng nghiên cứu cẩn thận, lúc này Lâm Thanh Vũ nghiên cứu cẩn thận mỗi một điều, muốn phát huy bản lĩnh cãi nhau từ nhỏ —— không, là bản lĩnh “lý luận” của mình. Việc quan trọng nhất là phải đọc hết, thu thập tài liệu, phân tích cẩn thận, bởi vì chuyện đó chính là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Về phương diện khác, sự tồn tại của công ty xây dựng Cổ Thành đối với cô rất đặc biệt, cha cô và ông chủ của Cổ Thành hình như là chỗ quen biết cũ, mà lại còn rất thân thiết, thật ra ấn tượng của cô đối với Cổ Thành cũng coi như là bình thường, nhưng sau khi biết Cổ Hựu Hiền – con trai thứ hai nhà họ Cổ, ấn tượng của cô về Cổ Thành chuyển biến đột ngột, kém đến cực điểm. Cho đến bảy, tám năm sau, khi cô tiếp xúc làm việc với con trai lớn nhà họ Cổ – Cổ Bá Chương, phục sát đất sự linh hoạt khi xử lý tài chính của anh, liều mạng muốn học tập cách làm việc của anh.

Cũng bởi vậy, cô rất kinh ngạc, ông chủ của Cổ Thành ngoại trừ con thứ hai Cổ Hựu Hiền, vẫn còn đứa con trai lớn vĩ đại như thế.

Hơn năm giờ chiều, Lăng Y Linh vẻ mặt khẩn trương và Lâm Thanh Vũ vẻ mặt thong dong cùng nhau đi vào khu vực tiếp khách được trang hoàng vô cùng xa hoa.

Vừa thấy Lăng Y Linh tới, một cô gái xinh đẹp, dáng người cao gầy nhanh chóng đón tiếp.

“Lăng tiểu thư, tôi là người đã ký kết hợp đồng với cô hôm đó, Trần Trinh Ngọc, chúng ta ngồi xuống nói chuyện nhé!” Nói xong lập tức dẫn hai người bọn họ đi về phía bàn tròn nhỏ bên trong.

Sau khi ba người ngồi vào chỗ của mình, nhà khách cũng đông nghẹt công nhân viên, “A, có muốn gọi quản lý tới nói chuyện không, anh ấy vừa mới đi ra ngoài thôi, tôi sợ chuyện này phải để quản lý ra mặt mới có biện pháp giải quyết.” Một đám người mồm năm miệng mười nhỏ giọng thảo luận, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên gọi điện cầu cứu.

“Lăng tiểu thư, là tôi nhất thời sơ sót, tòa nhà E 5 chi 3 thật ra đã bán sớm hơn vài ngày rồi, nhưng tôi không hề phát hiện ra, hôm nay tổng kết lại mới phát hiện có dư ra một bản hợp đồng mua bán nhà ở, cho nên. . . . . . Thật sự rất xin lỗi cô, chúng tôi sẽ trả lại cho cô toàn bộ tiền đặt cọc.”

Nhìn vị mỹ nữ trước mắt cúi thấp đầu, Lăng Y Linh đã chuẩn bị tâm lý, hai trăm căn hộ Sâm Lâm cao cấp , mọi người đánh nhau vỡ đầu mới tranh được, sao còn có khả năng dư phòng cho cô, “Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà. . . . . .”

Trong lòng cô chua xót , trong chốc lát, ấp a ấp úng cũng không biết phải nói cái gì.

“Trần tiểu thư.” Lâm Thanh Vũ dùng tiếng nói trẻ con tuyệt vời chậm rãi nói: “Các cô bán phòng đã đặt trước là lỗi sai của công ty cô sao có thể để cho chúng tôi, những người khách hàng gánh chịu.”

Nhà khách vốn đang náo nhiệt bỗng chốc tĩnh lặng, Trần Trinh Ngọc cùng với công nhân viên vây xem bên cạnh không khỏi mở to hai mắt, nhìn về phía Lâm Thanh Vũ.


“Á, xin hỏi vị tiểu thư này họ gì?” Trần Trinh Ngọc quyết định hỏi.

“Tôi họ lâm, là đồng nghiệp của cô Lăng.”

“Lâm tiểu thư, chuyện cô vừa nói tôi hiểu, nhưng hiện tại hai trăm hộ quả thực đã bán hết rồi, thật sự không có biện pháp khác, nếu không công ty của chúng tôi đang khởi công xây dựng môt khu nhà khác ở An Nam, xin cô Lăng suy nghĩ xem một chút cô muốn sống ở đâu, còn khu cao cấp Sâm Lâm này thật sự đã bán hết rồi, không thể lấy lại một căn cho cô được.”

Lâm Thanh Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Y Linh, thấy cô ấy cau mày liên tục lắc đầu, “Tôi chỉ muốn mua căn hộ cao cấp Sâm Lâm.”

Quay đầu lại nhìn Trần Trinh Ngọc phía đối diện, Lâm Thanh Vũ chậm rãi nói: “Chưa từng nghe nói đến việc người của công ty xây dựng Cổ Thành lại nói chuyện như thế này, chuyện này mà truyền ra ngoài thì như thế nào? Danh tiếng của công ty sẽ mất hết, không đúng sao?”

Tâm lý Trần Trinh Ngọc lại lung lay thêm một chút, tâm loạn như ma, cô đã không còn gì để nói, qua một hồi lâu mới đáp lời: “Chúng tôi. . . . . . Chúng tôi vừa mới thảo luận thật lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp phù hợp với yêu cầu của cô Lăng. . . . . .”

“Thảm, Tiểu Ngọc không ngăn được rồi, mau đi ra nhìn xem quản lí đã trở lại chưa?” Công nhân viên đứng xung quanh châu đầu ghé tai, hai, ba người nhân viên mau chóng rời khỏi nhà khách đi gọi điện thoại thúc giục.

“Có thể mời quản lí của cô đến đây được không, cô cũng chỉ là một công nhân viên bình thường, rất nhiều việc không thể tự mình quyết định, không phải sao?” Lâm Thanh Vũ cười nọt ngào nhìn Trần Trinh Ngọc.

Nghe thấy đối phương nói chuyện có vẻ thân thiện, tâm trạng lo lắng của Trần Trinh Ngọc dần dần buông lỏng. Cô thấy các đồng nghiệp ngồi xung quanh vẫn hoa chân múa tay ra hiệu, biết rõ bọn họ đang ám chỉ cái gì, “Quản lí của chúng tôi đang đến đây, mời hai cô ngồi chờ một lát.”

Thấy hai tiểu thư đang mặc đồng phục ngân hàng màu tím này nhẹ nhàng gật đầu, Trần Trinh Ngọc rời khỏi hiện trường như chạy trốn, nhanh chóng cđi ra cửa chính đợi, cho đến khi trông thấy chiếc Audi R8 quen thuộc đi đến, tảng đá lớn trong lòng cô rốt cuộc cũng được gỡ xuống.

“Quản lí, người mua dẫn theo một người đồng nghiệp nói chuyện tương đối khó chịu.” Trần Trinh Ngọc ghé tai anh nói.

“Ừ, vừa rồi cũng đã nói qua trong điện thoại, đừng lo, giao cho tôi!” Người bước xuống từ chiếc xe thể thao sang trọng kia chính là con trai thứ hai của Cổ Thành—— Cổ Hựu Hiền.

Trước mắt, anh đang đảm nhận chức quản lý bộ phận tiêu thụ ở công ty xây dựng Cổ Thành, là người phụ trách toàn bộ việc tiêu thụ, xoay vòng vốn đầu tư. Bình thường ngoại trừ tiếp nhận các hợp đồng ủy thác, mua bán, còn phải xử lý một vài nghiệp vụ khác của Cổ Thành.

Anh gẩy gẩy tóc mái hơi dài, tự nhiên vuốt sang hai bên, chỉnh lại caravat, bước nhanh vào nhà khách, dùng giọng nói nhẹ nhàng nói với hai vị khách đang chờ: “Chào hai người, tôi là Cổ Hựu Hiền, quản lý bộ phận tiêu thụ.” Nói xong, anh nhanh chóng đưa ra hai cái danh thiếp sau đó thong dong ngồi xuống.

Tâm tình Lâm Thanh Vũ rất khó chịu! Cô đã biết Cổ Hựu Hiền chính là quản lý của bộ phận tiêu thụ của Cổ Thành, cũng biết hôm nay nhất định sẽ gặp anh, nhưng, cô không thể tưởng tượng được là sau khi nghe giọng nói của anh, một vài sự việc, hình ảnh liên quan đến anh mà đã lâu không nhớ lại tự động hiện lên, đuổi cũng không đi.

Mười năm không gặp Cổ Hựu Hiền để tóc ngắn, màu da tương đối khỏe mạnh màu đồng cổ lại đen hơn hồi học đại học một chút, dáng người cao lớn cân xứng vốn có hôm nay lại càng rắn chắc hơn, mày rậm mắt to, đúng phong cách của một người mẫu, so với năm đó bộ dáng công tử hồi trước, bây giờ đã thành thục hơn nhiều.

Dù sao cũng đã ra xã hội nhiều năm như thế, chắc chắn phải có tiến bộ! Lâm Thanh Vũ nghĩ thầm, nhưng sau khi tiếp nhận danh thiếp trong tay anh, cô nở nụ cười.

Tấm danh thiếp này thật sự bộc lộ toàn bộ tính cách của anh!

Tấm danh thiếp này được sắp xếp khá đơn giản, cũng không được trang trí gì nhiều, bởi vì hơn một phần ba tấm danh thiếp đó chính là bức ảnh vô cùng đẹp trai của anh.

Không hổ danh là quản lý bộ phận tiêu thụ, mặc kệ đối tượng là ai, quan trọng nhất là có thể tiêu thụ chính mình!

Nhìn cô gái cười vô cùng ngọt ngào trước mắt, Cổ Hựu Hiền cũng nở nụ cười chói mắt nói: “Vị tiểu thư này trông thật quen! Có phải trước kia cô đã đến xem nhà ở công ty chúng tôi không?”

Anh vừa nói xong câu này, khuôn mặt vốn đang nở nụ cười ngọt ngào của Lâm Thanh Vũ lập tức đông cứng lại. Cô thu vẻ mặt tươi cười lại, lạnh lùng nói: “Không có.”

Thấy cô trở mặt trong nháy mắt, Cổ Hựu Hiền nhướng nhướng mày, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu, chẳng lẽ anh mới nói câu đầu tiên đã đắc tội đối phương rồi? Không thể nào! Vừa rồi anh cũng không nói gì kỳ quái mà!

Anh cũng không suy nghĩ nhiều, quay đầu nhìn về phía Lăng Y Linh, “Lăng tiểu thư, chắc cô Trần đây đã báo cáo tình hình hiện tại với cô, thật sự rất xin lỗi, là tôi quản lý không chu đáo, xin thứ lỗi.” Anh đứng dậy cúi người chín mươi độ, nói xin lỗi với Lăng Y Linh.

“Anh Cổ, anh không cần như vậy đâu, chỉ vì tôi thực sự thích khu nhà cao cấp Sâm Lâm mà thôi.” Lăng Y Linh thấy cậu hai trong một gia đình giàu có lại thận trọng nói xin lỗi mình như thế, thật sự rất căng thẳng, muốn nhảy dựng lên.


“Không cần nói xin lỗi, anh chỉ cần cho chúng tôi một cách giải quyết hợp lý là được rồi.” Vẻ mặt Lâm Thanh Vũ nghiêm nghị, lạnh nhạt nói.

Lăng Y Linh bị vẻ mặt nghiêm khắc và lời nói của bạn tốt dọa giật nảy mình, vội vàng kéo kéo Lâm Thanh Vũ, làm dịu không khí căng thẳng.

Cổ Hựu Hiền sửng sốt, nhanh chóng lật hồ sơ trên bàn, chậm rãi nói: “Bởi vì hiện tại đã không thể bán lại một căn hộ theo ý cô Lăng, cho nên đành phải trả lại toàn bộ khoản tiền đặt cọc và các khoản tiền khác cho cô ấy. Một cách giải quyết khác chính là cô ấy có thể lựa chọn mua căn nhà khác trong các dự án mới của chúng tôi, nếu như Lăng tiểu thư đồng ý, chúng tôi sẽ để giá cả ưu đãi cho cô, đền bù lại tổn thất lần này cho cô.”

Nhìn thấy Cổ Hựu Hiền có vẻ cực kỳ chân thành, tha thiết, tiếng nói ôn hòa mềm mỏng của anh hình như có loại ma lực đặc biệt, hòa với ánh hoàng hôn buổi chiều lúc này, thiếu chút nữa khiến cho Lăng Y Linh gật đầu đồng ý với lời nói của anh.

“Đùa à.” Thanh âm cao vút của Lâm Thanh Vũ giải trừ ma chú, cô giương đôi mắt vừa to vừa tròn lên, “Tại sao chúng tôi phải nhận lại tiền theo ý anh, tại sao phải mua một căn nhà khác? Tiểu Linh chỉ thích căn nhà cao cấp ở Sâm Lâm thôi, chẳng lẽ cô ấy phải ủy khuất chính mình mua một căn nhà khác mà mình không thích sao? Cổ Thành từ trước cho tới nay đều là người đi đầu trong giới kiến trúc, dựa vào đạo lý xã hội để làm việc, nhưng bây giờ Nhị thiếu gia làm như thế này để đùn đẩy trách nhiệm đúng không?”

“Vị tiểu thư này. . . . . .” Quả nhiên là người hung ác, khó trách Tiểu Ngọc cũng không ngăn cản được.

“Tôi họ Lâm.” Lâm Thanh Vũ dùng ánh mắt hung ác trừng Cổ Hựu Hiền.

Rốt cuộc anh đã đắc tội với cô như thế nào, tại sao cô lại cứ liên tục nhằm vào anh? Trong lòng Cổ Hựu Hiền có nghi ngờ, nhưng vẫn thong thả mỉm cười nói: “Lâm tiểu thư, vấn đề bây giờ là hai trăm hộ ở đó đã bán hết rồi, một hộ cũng không còn, chẳng lẽ phải đuổi người khác đi cho cô Lăng mua sao? Cái này gọi là đạo lý xã hội sao? Công ty của chúng tôi cũng đã nghĩ biện pháp để giải quyết chuyện này, thậm chí chúng tôi đã bàn đến chuyện hai trăm hộ này cũng không phải đều có người ở, đương nhiên cũng sẽ có một số hộ mua để đầu tư, nếu như cho chúng tôi một ít thời gian sàng lọc, chúng tôi có thể mua lại cho các cô.”

“Anh nói nghe thật thoải mái, ai đầu tư mà không nghĩ đến lợi nhuận, giá bán cao không phải là gánh nặng với quý công ty sao?” Lâm Thanh Vũ gẩy gẩy lọn tóc xoăn trước ngực, vẻ mặt hơi khiêu khích nhìn Cổ Hựu Hiền, cô đương nhiên biết rõ các căn hộ đều đã bán hết không thể chừa ra một căn nữa, hai con đường mà Cổ Hựu Hiền mới vừa nói thật sự là hai lựa chọn duy nhất, nhưng mà chẳng biết tại sao khi vừa nhìn thấy mặt anh, cô lại cảm thấy bực bội .

Thấy Cổ Hựu Hiền im lặng, cô cười khẽ, mắt to đen láy trong sáng, “Cổ tiên sinh, ngược lại, tôi đề nghị anh nên tiếp nhận ý kiến này, khách đầu tư muốn thu lợi nhuận khoảng hai đến ba trăm vạn, nếu thông qua công ty đương nhiên có thể thấp hơn, nhưng nếu như anh nói chỉ đơn giản là trả lại toàn ộ tiền đặt cọc mua nhà…, như vậy xin anh nhìn lại điều thứ hai mốt trong hợp đồng, điều khoản liên quan đến trách nhiệm giao nhà cho khách của công ty xây dựng các anh, làm trái với điều khoản hợp đồng thì nhất định là phải trả hơn ngàn vạn đấy.”

Trong phong khách tràn ngập không khí căng thẳng, khi Lâm Thanh Vũ chậm rãi đứng lên thì hai người khác cũng đứng dậy theo, Lăng Y Linh nghiêng người chắn trước mặt Lâm Thanh Vũ nói: “Tiểu Vũ, đừng làm khó quản lí Cổ như thế, ngân hàng chúng ta và công ty xây dựng Cổ Thành có quan hệ rất tốt, đừng vì tớ mà phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp này.”

Lăng Y Linh thật sự rất kinh ngạc, Lâm Thanh Vũ lúc này và Lâm Thanh Vũ lúc ở trong công ty thực sự giống như hai người khác nhau. Ở trong công ty cô rất dịu dàng khéo léo, ăn nói nhỏ nhẹ, còn vẻ mặt nghiêm túc và giọng nói này quả thực không phải Lâm Thanh Vũ mà cô quen biết.

“Tiểu Linh, hãy tin tớ, đừng nghe theo Cổ Hựu Hiền, anh ta lại nghĩ chúng ta ngu ngốc, để anh ta tha hồ đùa giỡn.” Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng đẩy Lăng Y Linh ra, đứng trước mặt Cổ Hựu Hiền cao hơn cô một cái đầu, “Anh xác định quý công ty muốn trả tiền trái hợp đồng sao?”

Cổ Hựu Hiền không thể tưởng tượng nổi nhìn cô gái có đôi mắt hạnh xinh đẹp cùng với gò má trắng nõn đẫy đà, vẻ mặt cười như không cười khiến người người yêu quý trước mặt, lại nhớ lại một hồi ác mộng từ rất nhiều năm trước, khi sắp tốt nghiệp đại học. Cho dù anh đã không còn nhớ nữ chính trong cơn ác mộng đó là ai, nhưng khi nghĩ đến chuyện này anh vẫn còn run sợ.

Đối với chuyện bán nhà như thế này, vốn là sai lầm trong buôn bán của bọn họ, thân là quản lí anh nên tiếp nhận hết các chỉ trích, nhưng mà, liên quan đến hơn một ngàn vạn tiền bồi thường của công ty, anh không thể đáp ứng đơn giản như vậy được, cố gắng suy nghĩ xem còn phương pháp giải quyết nào khác không.

Thấy Cổ Hựu Hiền chậm chạp không trả lời, Lâm Thanh Vũ tuyệt đối không mềm lòng chỉ vào anh nói: “Tôi mặc kệ anh lấy đâu ra một căn hộ nữa, tôi chỉ biết chúng tôi tuyệt đối muốn làm theo hợp đồng, hơn nữa công ty anh cũng đã nhận tiền lần một và lần hai, ngay cả tiền thay đổi trang trí phòng chúng tôi cũng đã thanh toán, nếu như công ty anh thật sự muốn làm sai hợp đồng, không chỉ có dựa vào hợp đồng phải bồi thường gấp đôi hơn ngàn vạn, mà tôi còn cho sự việc lần này của công ty xây dựng Cổ Thành lên trang đầu các tờ báo nữa.”

“Tiểu Vũ, cậu đừng xúc động.” Lăng Y Linh sợ tới mức lôi kéo Lâm Thanh Vũ lùi lại, không ngừng nói nhỏ bên tai cô.

“Lâm tiểu thư, chuyện gì cũng giải quyết từ từ, đừng làm lớn chuyện lên, xin cho chúng tôi một ít thời gian, chúng tôi nhất định sẽ cho các cô cách giải quyết hợp lý nhất.” Cổ Hựu Hiền thật sự có chút kinh ngạc, tính cách của cô bé này quả thực nóng nảy vô cùng, nhưng anh đuối lý, chỉ có thể nói chuyện bằng vẻ mặt ôn hòa.

Nhìn thấy phản ứng bình tĩnh của Cổ Hựu Hiền, Lâm Thanh Vũ cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cô nhướng nhướng mày nói: “Tốt nhất, trong hai ngày anh nhất định phải cho tôi biết kết quả. Nếu như kết quả không thể làm cho chúng tôi thoả mãn, anh nên nghĩ đến hậu quả.” Cô duỗi hai ngón tay thon dài ra đung đưa trước mặt Cổ Hựu Hiền, khóe miệng hơi cong lên, biểu lộ tâm tình vui sướng của cô.

Cô đưa ra điều kiện nghiêm khắc như thế, thật ra cũng chỉ là nhắc lại thời hạn lúc trước Cổ Hựu Hiền đưa ra để khoa tài chính sửa lại nội dung bản kế hoạch, mà bây giờ Lâm Thanh Vũ chẳng qua là gậy ông đập lưng ông, cô tuyệt đối không muốn buông tha cho tên kia. Bởi vì có cái gọi là quân tử báo thù mười năm không muộn, giờ phút này, cô đang cảm nhận sâu sắc câu nói đó.

Nhà khách trở nên yên lặng, sau khi Lâm Thanh Vũ cúi đầu chào Cổ Hựu Hiền xong, lập tức lôi kéo Lăng Y Linh rời khỏi đó.

“Tiểu Vũ, cậu uống lộn thuốc sao? Tại sao lại làm lớn chuyện lên như vậy? Nếu hai ngày nữa thật sự không có kết quả như mong muốn chẳng lẽ cậu sẽ thông báo cho giới truyền thông thật sao?” Lăng Y Linh chau mày, vô cùng đau đầu.

“Yên tâm, tớ chỉ dọa anh ta một chút thôi, sao tớ lại không biết chuyện nặng nhẹ thế nào chứ, loại người như Cổ Hựu Hiền này, không giáo huấn cho anh ta một trận tớ thật sự không cam lòng! Hôm nay mắng anh ta một trận, tâm tình thật sự rất thoải mái, đi thôi! Tớ mời cậu ăn bữa tối.” Lâm Thanh Vũ cười đến sáng lạn .

“. . . . . .” Nhìn thấy bạn thân cười không ngừng, Lăng Y Linh không biết nói gì, nghĩ thầm chẳng lẽ hai người đã quen nhau trước rồi, nhưng lại kết thâm cừu đại hận? Nhưng mà phản ứng của Cổ Hựu Hiền lúc nãy lại giống như không biết Thanh Vũ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?


Buổi tối, hai người đang vui vẻ ăn uống thì điện thoại của Lăng Y Linh nhẹ nhàng vang lên “MADY”.

“A lô, xin chào quý khách, tôi là Lăng Y Linh —— . . . . . .” Lăng Y Linh trả lời theo thói quen, sau đó mới nhớ ra đây là điện thoại di động, chọc Lâm Thanh Vũ đang ngồi đối diện cười nhạo không thôi.

“Lăng tiểu thư, chào cô, tôi là Cổ Hựu Hiền, không quấy rầy cô chứ?”

“Quản lí Cổ, anh khỏe chứ, xin hỏi có chuyện gì sao?” Lăng Y Linh căng thẳng trả lời, vừa mới làm loạn phòng khách lên chưa đến một tiếng đống hồ, vì sao anh đã gọi điện đến rồi?

“Lăng tiểu thư, có tin tức tốt, chúng tôi đặc biệt sắp xếp cho cô một căn hộ ở khu cao cấp Sâm Lâm, khu A tòa nhà 2 tầng chia làm hai hộ, hiện tại của kiến trúc sư Hàn của chúng tôi đang xây sửa chữa lại, chờ mấy ngày nữa, sau khi sửa xong, chúng ta lại ký kết lần nữa.”

Tiếng nói ôn hòa của Cổ Hựu Hiền mang đến một câu chuyện có hậu, một kết quả vô cùng tốt. Lăng Y Linh sửng sốt vài giây sau đó thét to: “A11, anh nói đến tòa nhà đối diện công viên, vị trí ở chính giữa khu A tòa nhà 2 tầng duy nhất, muốn chia một nửa căn hộ cho tôi?”

“Gì? Thật hay giả!” Lúc này Lâm Thanh Vũ dùng tiếng hét quãng tám thét to lên, may mắn là trong quán nhiều người hò hét ầm ĩ, cũng không có nhiều người chú ý.

“Đương nhiên là thật, chính chủ nhà A11 đã đồng ý chia một nửa căn nhà cho cô.” Trong điện thoại truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng của Cổ Hựu Hiền.

“Trời ạ!” Khuôn mặt trắng nõn của Lăng Y Linh bỗng chốc ửng hồng, mang theo vẻ mặt khó tin nhìn Lâm Thanh Vũ, chỉ chỉ vào mình.

Lâm Thanh Vũ hiểu được ý cô, lập tức vươn tay nhéo mặt bạn tốt, cũng tự xoa ặt mình, “Ai. . . . . . Đau quá.” Cô thấy Lăng Y Linh cười ngây ngô vài giây sau đó lập tức cau mày, nhút nhát e lệ nói qua điện thoại: “Nhưng mà giá phòng. . . . . . Giá phòng nhiều hơn không?”

“A! Đừng lo lắng, lần này bán nhà sai hoàn toàn là lỗi của công ty chúng tôi, cho nên dù có bán một nửa căn nhà A11 cho cô, giá phòng vẫn giữ nguyên, yên tâm đi! Tôi đã nói là nhất định sẽ cho cô một kết quả thoả mãn, yên tâm đi!”

Nói lại toàn bộ những gì Cổ Hựu Hiền vừa nói không sót một chữ cho Lâm Thanh Vũ nghe, hai cô gái hưng phấn quá mức vừa cười vừa nói khiến khách ở bàn bên đều quay đầu lại nhìn hai cô gái điên này.

“Quản lý Cổ, thật sự cảm ơn anh, tôi thật sự không biết phải biểu đạt lòng biết ơn với anh như thế nào, cảm ơn ngươi! Cảm ơn ngươi!”

Thấy Lăng Y Linh vui vẻ nói lời cảm ơn qua điện thoại, Lâm Thanh Vũ ý bảo cô đưa điện thoại di động cho mình, nói: “A lô, tôi là Lâm Thanh Vũ.”

Trong điện thoại di động im lặng, tiếp theo, giọng nói ôn hòa của Cổ Hựu Hiền truyền đến, “Lâm tiểu thư, như vậy cô đã hài lòng chưa? Không mất ngàn vạn, công ty chúng tôi cũng không bị lên báo!”

“A. . . . . . Cổ Hựu Hiền, chuyện này anh giải quyết rất tốt, khiến tôi phải lau mắt nhìn, tiếp tục cố gắng lên!”

Giọng nói của Lâm Thanh Vũ vô cùng ngọt ngào khiến cho Cổ Hựu Hiền run rẩy, anh nói tiếp: “Lâm tiểu thư, tôi không muốn mạo nhận, nhưng nghe giọng điệu nói chuyện của cô giống như cô đã sớm quen biết tôi, cô có thể nói cho tôi biết chúng ta đã gặp nhau ở đâu không, thật xấu hổ, tôi thật sự không có một chút ấn tượng nào với cô.”

“Cổ tiên sinh, anh đúng là hay quên, nhưng tôi cũng không phải là người quan trọng gì, anh không cần phải hao tâm tổn trí suy nghĩ chuyện này, dù sao sau này chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau nữa, cứ như vậy đi. Tôi trả điện thoại lại cho Lăng tiểu thư, hai người tiếp tục nói chuyện đi!”

Lăng Y Linh lau nước mắt vui mừng, tiếp nhận điện thoại, tiếp tục nói chuyện với Cổ Hựu Hiền.

Nhìn thấy bạn thân trải qua thời gian dài cuối cùng cũng đạt thành tâm nguyện, từ đáy lòng Lâm Thanh Vũ cao hứng thay cô, mặt khác, đối với việc Cổ Hựu Hiền có thể giải quyết chuyện này nhanh như thế, thật đúng là khiến cô ngạc nhiên, cứ tưởng rằng sẽ khó giải quyết, thật không ngờ lại có thể giải quyết ổn thỏa như vậy, khiến cho danh tiếng xấu xa của Cổ Hựu Hiền trong lòng cô tốt hơn một chút.

Rõ ràng đang vô cùng tốt thế nhưng giờ phút này Cổ Hựu Hiền đang nằm trên giường thống khổ giãy dụa.

“A. . . . . . Đáng chết, Mộc Thâm đâu? Tôi muốn uống mật ông củ cải. . . . . .” Đầu đau muốn nứt, Cổ Hựu Hiền vô lực kêu.

Anh lại thất tình rồi, chỉ nhớ rõ mình mua một túi bia đến nhà Hàn Mộc Thâm uống rượu giải sầu, nhưng chẳng biết tại sao khi tỉnh đã ở trong phòng mình.

Anh rõ ràng luôn tự hào vì được phụ nữ hoan nghênh mà! Tại sao quanh năm suốt tháng đều thất tình, hơn nữa mỗi lần chia tay bạn gái luôn nói với anh một câu: “Hẹn hò với anh em không có cảm giác an toàn” , hoặc là”Anh tuyệt đối không đáng tin cậy” vân vân, anh thật sự không rõ mình không đáng tin ở chỗ nào, cảm giác mình thật sự vô tội!

Mà cho tới nay, anh cũng đã hình thành thói quen mỗi khi thất tình sẽ tìm đến chỗ em ba để uống rượu.

Cái thói quen này làm cho em bà Hàn Mộc Thâm của anh luyện được bản lĩnh chăm sóc con ma men yêu rượu rất tốt, laoij giải rượu nào cũng làm ra được, điều này làm cho Cổ Hựu Hiền càng thêm ỷ lại vào anh. Tuy nói trên danh nghĩa anh là anh hai, nhưng Hàn Mộc Thâm vẫn luôn chăm sóc Cổ Hựu Hiền, thường xuyên giúp đỡ cái người anh hai chuyên gây rắc rối này giả quyết mọi chuyện.

“Không đúng. . . . . . Lão Tam chạy tới chỗ đó rồi?” Cổ Hựu Hiền mở mắt ra nhìn về phía anh cả Cổ Bá Chương ngồi bên cạnh. Đây là anh cả lớn hơn anh năm tuổi, đối với anh rất nghiêm khắc, đồng thời ăn nói cũng thận trọng giống cha anh, dù sao, có một người em trai cứ hai ngày ba bữa lại xảy ra chuyện không may, làm anh trai nếu không nghiêm khắc cũng không được.

“Nửa đêm hôm qua Mộc Thâm đưa em về chỉ nói câu ‘ em bị anh ấy hại khiến sau này không giám ngẩng đầu lên nhìn mặt hàng xóm được nữa rồi’, nói xong cũng không thèm quay đầu lại, đi luôn. Rốt cuộc em đã làm chuyện gì hại em ba vậy?” Cổ Bá Chương cầm một ly trà đặc đưa cho Cổ Hựu Hiền.

Tiếp nhận trà, uống một hơi hết sạch, Cổ Hựu Hiền nhíu mày, phàn nàn nói: “Đắng chết, em muốn uống trà giải rượu em ba pha.”


“Ầm ĩ cái gì, có trà uống là tốt lắm rồi, nếu để cho mẹ biết em thất tình lại uống đến say như chết, khẳng định em chết chắc.” Cổ Bá Chương lại đổ thêm một ly trà cho Cổ Hựu Hiền.

Thấy Cổ Hựu Hiền uống xong trà xong tự đi vào trong phòng tắm tắm rửa, Cổ Bá Chương thật sự cảm nhận được sự tồn tại của em ba đối với bọn họ quan trọng như thế nào. Lần trước, cả nhà bọn họ tham gia tiệc rượu cuối năm của công ty, cũng là một mình Hàn Mộc Thâm chăm sóc toàn bộ người say.

Mộc Thâm à! Anh thật sự hi vọng em mau chóng trở về, yến tiệc cuối năm của chúng ta phải làm sao đây! Cổ Bá Chương reo hò trong lòng.

Anh nhìn Cổ Hựu Hiền chỉ mặc một cái quần ngắn, để trần nửa người trên rắn chắc, một tay tùy ý vung khăn mặt lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, nói: “Có tốt hơn chút nào không?”

“Đau đầu muốn chết, mau tìm lão đệ đã về giúp em đi!”

Tuyệt đối không để ý tới sự tùy hứng của em trai, Cổ Bá Chương chậm rãi nói: “Mấy ngày hôm trước mẹ phát hiện chuyện em mua xe mới rồi.”

“Thật vậy sao? Mẹ có nói cái gì không?” Anh vội vàng quay đầu lại nhìn anh trai, trong nháy mắt, cảm giác không khỏe biến mất hơn phân nửa. Trong nhà họ Cổ, người duy nhất trị được Cổ Hựu Hiền chính là mẹ “Hàn Thục Cầm”. Người mẹ bình thường hiền lành dịu dàng khéo léo của bọn anh khi Cổ Hựu Hiền học trung học gây ra một đại họa đã treo ngược anh lên đánh cho một đêm, cộng thêm bỏ đói ba ngày. Từ đó về sau Cổ Hựu Hiền ở trước mặt bà láu lỉnh giống như con cừu nhỏ vậy, bảo anh đi hướng đông, anh tuyệt đối không dám đi hướng tây.

“Sau khi mẹ biết em quyết định đưa chiếc Audi R8 cho Mộc Thâm để mua xe mới, cũng không nói thêm gì nữa.”

“Em xin anh, lão tam vắt cổ chày ra nước sao có thể tự mua cho mình một chiếc xe tốt, lần trước còn nói với em là chỉ cần mua một chiếc xe năm, sáu mươi vạn thay đi bộ là tốt rồi! Đúng là hay nói đùa, em trai của em sao có thể đi chiếc xe như thế được, muốn nó bỏ tiền ra mua một chiếc xe mới quả thực là muốn mạng của nó, cho nên em mới từ bỏ thứ yêu thích của em đó! Thật ra cũng là báo đáp chuyện lần trước nó đã giúp em giải quyết việc bán nhà kia.” Cổ Hựu Hiền nói xong còn nở nụ cười gian xảo, tiện tay tìm một cái áo T-shirt mặc vào.

“Ừ! Bỏ những thứ yêu thích! Anh đã sớm nghe em nói R8 không đủ phong cách, muốn vứt bỏ chiếc xe đó, tự mình chạy đi mua một chiếc lamborghini LP561 mới, nếu cho mẹ biết em bỏ ra gần một ngàn bốn trăm vạn mua nó, không biết mẹ có lột da em hay không.”

Cổ Bá Chương vừa nói xong, Cổ Hựu Hiền lập tức tiến lại gần anh, dùng nét mặt cực kỳ nịnh nọt nói: “Anh, anh thấy người em trai như em có đối tốt với anh hay không? Chỉ cần phát hiện cái gì ăn ngon lập tức dẫn anh và chị dâu đi ăn, thấy cái gì chơi hay là lập tức mua về cho Chương Bác, bé con đẹp trai siêu cấp đáng yêu và tiểu công chúa Vũ Tiệp. Trên thế giới này không thể tìm được đứa em trai nào tốt như em đâu. Mẹ không hiểu về xe, anh, anh đừng nói gì cả, em sẽ không quên ân tình của anh.”

“Anh cũng mặc kệ chuyện của em, dù sao những năm này em làm việc trong bộ phận tiêu thụ rất tốt, việc trong việc ngoài em cũng thu được không ít lợi nhuận, em muốn tiêu tiền của mình như thế nào anh không xen vào, nhưng mà, Hựu Hiền, nghe anh, em cần học hỏi Mộc Thâm nhiều, xe chỉ cần đi được là được rồi, mua loại xe đua có danh tiếng đó cũng không thể chạy với tốc độ cao ở Đài Loan, không thấy là rất đáng tiếc sao?” Nhìn ánh mắt dao động của Cổ Hựu Hiền, trong lòng biết lời nói của mình không lọt lỗ tai của anh, đơn giản là không nói nữa, “Thôi, em vui là được rồi, vậy hôm nay phải xin phép nghỉ cho em sao?”

“Không cần, em đỡ rồi, hôm nay tòa nhà bốn tầng “Giếng trời Cổ Thành” đối diện tòa thị chính có thể sẽ hoàn thành, em phải đến đó chụp ảnh để tuyên truyền, thuận tiện giúp nghiệm thu công trình luôn. Em nghỉ nghỉ ngơi thêm một chút nữa sẽ đến thẳng đó luôn.”

Cổ Hựu Hiền nghiêm túc đi xem xét xung quanh, đừng thấy anh luôn tùy tiện, trong công việc, anh là một người quản lý có trách nhiệm, dẫn theo một đám công nhân viên tràn ngập nhiệt tình kinh doanh “công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Cổ Thành” vô cùng tốt.

“Đồ ăn Nhật? Cậu nói ai sẽ làm?” Lâm Thanh Vũ chớp đôi mắt to đen láy, có chút nghi hoặc nhìn dáng vẻ đắc ý tươi cười của Lăng Y Linh.

“À, hàng xóm của tớ, Hàn Mộc Thâm! Anh ấy nói thứ bảy này sẽ xuống bếp làm đồ ăn Nhật chiêu đãi chúng ta.” Lăng Y Linh vui vẻ nói.

“Thật hay giả, cái tên kiến trúc sư mà gần đây cậu hay nhắc đến còn có thể làm đồ ăn Nhật sao?” Lâm Thanh Vũ nâng đôi hàng mi duyên dáng lên nhìn Lăng Y Linh.

“Ừ, đúng thế! Anh ấy nói hồi trước đến Nhật Bản để học kiến trúc còn bị bắt học nấu ăn nữa!” Lăng Y Linh kể lại chuyện của anh hàng xóm cho bạn tốt nghe.

Hóa ra đây chính là vị kiến trúc sư từ bỏ căn nhà yêu thích của mình, nhượng một nửa phòng ở cho Lăng Y Linh, hơn nữa sau khi Lăng Y Linh dọn vào đó ở không bao lâu, trong một đêm mưa bão nào đó bị xuất huyết dạ dày đến hôn mê, cũng chính người hàng xóm tốt bụng này đã đưa cô đến bệnh viện.

“Cậu gặp được một người đàn ông tốt đấy! Muốn tiến thêm một bước thử gặp gỡ qua lại hay không?” Lâm Thanh Vũ nói nửa thật nửa đùa.

“Tớ xin cậu, tớ với Hàn Mộc Thâm không phải là loại quan hệ đó! Anh ấy và cậu giống nhau, đều là chị em tốt của tớ!”

Vẻ mặt Lăng Y Linh vô cùng chân thật nói.

“Phù!” Lâm Thanh Vũ che miệng cười khẽ, tuy cô chưa từng nhìn thấy Hàn Mộc Thâm nhưng đã nghe thấy rất nhiều sự tích về cậu ba của công ty xây dựng Cổ Thành, là một thiếu niên vô cùng tài giỏi, khác một trời một vực so với anh hai Cổ Hựu Hiền suốt ngày gấy rối, hôm nay lại nghe thấy anh đối tốt với Lăng Y Linh như thế, còn thường xuyên nấu cơm cho cô ấy ăn, khẳng định là có tình cảm với cô ấy rồi.

“A! Suýt chút nữa thì tớ quên không nói, anh hai của Mộc Thâm – Cổ Hựu Hiền cũng sẽ đến!” Lăng Y Linh tranh thủ thời gian bổ sung.

Lâm Thanh Vũ nghe vậy, tâm tình vốn đang vui vẻ thay đổi trong nháy mắt, nếu như có thể, cô thật sự không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với Cổ Hựu Hiền. Sau khi trải qua lần náo loạn ở nhà khách kia, cô cuối cùng cũng hiểu được, khi đã chán ghét một người thì cho dù có qua bao nhiêu năm vẫn cứ chán ghét, lần trước cô vẫn hận không thể ném anh ta qua vai một lần nữa.

Thấy Lâm Thanh Vũ không nói gì, Lăng Y Linh tựa sát vào bên tai cô, “Này, Cổ Hựu Hiền từng có quan hệ gì với cậu sao? Tớ thấy cậu có vẻ rất chán ghét anh ấy, nhưng lại không phải là người bạn trai trước của cậu ở Đài Bắc, rốt cuộc cậu và anh ấy có quan hệ gì?”

Cô thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Lăng Y Linh, biểu cảm giống như không hề để ý, trả lời: “Tớ và anh ta cũng chẳng có bí mật gì không thể để cho người khác biết. Cổ Hựu Hiền đàn anh thời đại học của tớ, tớ và anh ta không quen biết nhau nhiều, nhưng có lần, khi đang bàn chuyện công việc đã cãi nhau một trận vô cùng nghiêm trọng, sau đó cũng không gặp lại nhau nữa. Chuyện xảy ra từ lâu rồi cho nên anh ta cũng không nhớ rõ tớ.” Cô cố ý làm giảm tính nghiêm trọng của trận cãi nhau kia, muốn bảo vệ hình tượng ưu nhã của mình trong lòng người bạn thân.

“Ha Ha! Anh ấy không nhớ cậu, thế mà cậu lại nhớ rõ anh ấy!” Lăng Y Linh cười vui vẻ.

“Tớ nhớ rõ anh ta vì tớ vô cùng ghét anh ta, cho nên, đừng có nói chuyện này ra đấy!” Lâm Thanh Vũ nhắc nhở cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.