Đọc truyện Cô Gái Hung Dữ Thu Phục Lưu Manh Xấu Xa – Chương 16
“A, mẹ, mẹ không cần phải đạp nhanh như vậy đâu! Cũng không phải trong trận đấu.” Lâm Thanh Vũ đạp chiếc xe đạp màu hồng phấn, hô to trên đường cái rộng lớn gần bờ biển.
Hoàng Mỹ Hoa dừng lại, quay đầu hô to với ba thanh niên đang chậm rãi đạp xe: “Mẹ và A Cầm tùy tiện đạp một chút cũng nhanh hơn các con, một đám cùi bắp, mẹ muốn đạp về nhà mở cửa trước! Đoàn của các connhất định đã đợi ở cửa ra vào từ sớm rồi.” Nói xong, Hàn Thục Cầm đạp chiếc xe màu xanh lam cũng tiếp tục cố gắng đi về phía trước, bỏ xa bọn họ. d d lqd
“Bác gái thật sự có sức sống, hơn nữa còn siêu nhiệt tình, tỉ mỉ làm một cái trạm nghỉ ngơi.” Ứng Gia Văn than thở nói.
Từ sau khi Cổ Hựu Hiền động viên được mẹ mình tham gia vào đoàn đua xe, Hoàng Mỹ Hoa càng giống như tìm được niềm vui thú trong cuộc sống, cả sáng lẫn tối đều vui vẻ đạp xe với Hàn Thục Cầm ở công viên Lâm Mặc Nương. Bởi vì cách nhà có một cái công viên đối diện với cảng bến An Bình, cách địa điểm tập hợp rất gần, bà chỉ cần mua đơn giản một đôi ghế dựa gấp và bàn gấp. Khi đoàn xe tụ tập cố định vào mỗi tối thứ bảy bà lấy tầng một làm chỗ đề xe và chỗ nghỉ ngơi cho cả đoàn, sau đó mọi người trong đoàn còn mang theo máy pha cà phê, điểm tâm nhỏ, ngẫu nhiên còn có các đoàn xe đến từ các ngành các nghềcũng tụ tập ở đây.
“Hựu Hiền, cám ơn anh, từ sau khi anh xuất hiện, bệnh tình của mẹ em đã ổn định lại rồi, ngay cả bác sĩ cũng rất hài lòng.” Lâm Thanh Vũ lộ ra nụ cười sáng lạn nhìn Cổ Hựu Hiền.
“Ha ha ha, các bạn trong đoàn xe cũng đều rất vui vẻ khi quen biết bác gái mà! Thì ra cá tính dứt khoát của em là di truyền từ bác gái!” Cổ Hựu Hiền cười ngây ngốc.
Mẹ của cô vốn đang tự phong bế chính mình không chịu ra khỏi cửa, sau khi mẹ anh cũng tham gia vào đội, lại chuyển biến180°, trở nên phóng khoáng ngay thẳng, cá tính mười phần là chị cả, trong lúc nhất thời làm cho anh cảm thấy không quen.
Xem ra câu nói vật hợp theo loài đúng là không sai, cuối cùng anh cũng hiểu rõ tại sao mẹ anh có thể quen thân với mẹ Lâm Thanh Vũ lâu như thế, tính tình ngay thẳng của Hoàng Mỹ Hoa, con gái của bà cũng còn phải chịu thua đấy!
“Hay nói giỡn, anh còn chưa nhìn thấy dáng vẻ của mẹ em khi đi theo cha dẹp chợ đâu, công lực của mẹ em có chạy theo cũng không kịp! Mẹ chính là trợ thủ đắc lực nhất của cha em, a. . . . . .” Lâm Thanh Vũ cao hứng bừng bừng đạp xe, đối với chuyển biến của mẹ, cô cảm thấy vừa vui vẻ vừa hài lòng, đây đều là kết quả mà người đàn ông cô yêu mến cố gắng đạt được.
“Đúng rồi, nghe nói gần đây anh Gia Văn gặp số hoa đào, ngay cả các em gái trong chi nhánh ngân hàng chúng ta cũng hẹn anh đi ăn cơm! Ừ. . . . . . Người đàn ông độc thân đáng quý có giá trị nhất chi nhánh ngân hàng Đài Nam, anh ở lại Đài Nam là quá đúng rồi!”
Lâm Thanh Vũ quay đầu sang bên kia, cười nhìn về phía Ứng Gia Văn, hiện tại anh tinh thần toả sáng, thần thái sáng láng, khác hẳn với dáng vẻ u buồn mấy tháng trước khi vừa bị điều đến Đài Nam.
“Em thật sự cười anh rồi. Tốt lắm, đừng nói chuyện của anh nữa, còn nhớ giáo sư Lưu đã dạy chúng ta môn đầu tư hồi học đại học không?” Ứng Gia Văn dùng giọng nói tao nhã chậm rãi nói.
“Nhớ rõ nha! Tháng trước đến trường chụp ảnh cưới với Lăng Y Linh cũng gặp ông trò chuyện một lát, xảy ra chuyện gì, học trưởng vẫn còn liên lạc với giáo sư sao?”
“Giáo sư nói muốn mời anh trở lại trường học chia sẻ kinh nghiệm mấy năm công tác ở bộ phận ký gửi, cho nên gần đây thường liên lạc, ông ấy gọi cho anh hỏi về hai hội trưởng truyền kỳ, có phải lần trước trở lại trường học đã nói cái gì với các em khóa dưới không, làm hại trường học cũng sắp trở thành đại học ánh trăng rồi?” Ứng Gia Văn hỏi.
“Đại học ánh trăng? Đó là gì?” Cổ Hựu Hiền khó hiểu hỏi.
“Ông ấy nói, từ sau khi bọn cậu trở lại trường học, hai tháng này trường học xuất hiện tình huống tương đối quỷ dị, sinh viện ở học viện khoa lý và học viện thương mại một mực quấn quít lấy các bạn học học viện âm nhạc, đặc biệt là các bạn học chuyên ngành đàn vi-ô-lông càng không may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều trở thành gia sư đàn vi-ô-lông với bản ‘xô-nát ánh trăng’, hơn nữa đến nửa đêm tối muộn trong trường học vẫn còn có người luyện tập kéo đàn. Giáo sư nói thẳng, hiện tại trường học cũng có thể đổi tên là đại học ánh trăng rồi, mà hết thảy chuyện này đều là sau khi các cậu đến trường mới bắt đầu.”
Lâm Thanh Vũ và Cổ Hựu Hiền trao đổi ánh mắt một chút, cùng dừng xe lại, đi đến một bên cười ngã trái ngã phải, “Ôi! Đám nhỏ kia thật là buồn cười quá!” Cổ Hựu Hiền cười ha ha, làm sao cũng không dừng lại được.
“Trời ạ! Sao lại đáng yêu như thế chứ . . . . . .” Lâm Thanh Vũ khoác vai Cổ Hựu Hiềncũng cười đến không ngậm miệng được.
“Này, hai ngườiđừng cười nữa, nói mau nói cho tó nghe một chút đi!” Ứng Gia Văn gấp đến độ giơ chân, thúc giục bọn họ.
“Kỳ thật đêm hôm đó, hai người bọn tớ cùng đi đến văn phòng hội học sinh một lát, vừa vặn gặp được các em trong hội học sinh, chuyện chúng tớ quen nhau bị bọn họ phát hiện, sau đó bọn họ vẫn truy vấn chúng tớ tại sao lại ở chung một chỗ.” Cổ Hựu Hiền cười đến mặt đỏ cả đêm, ổn định hơi thở nói tiếp: “Tớ mới nửa úp nửa mở vui đùa nói, đó là truyền thuyết thần bí nhất trong trường học, trong văn phòng hội học sinh, mở cửa sổ đối diện với hồ Nặc Á ra, kéo một khúc đàn vi-ô-lông ‘bản xô-nát ánh trăng’ cùng với ánh trăng đảo ngược trên mặt hồ, ma lực của ánh trăng sẽ khiến tâm ý của người đó sẽ khắc sâu vào trong lòng người trong mộng, mà đúng là tớ đứng khúc nhạc ở nơi đó mới có thể đả động vào trái tim Tiểu Vũ. Sau đó bọn họ còn muốn xin tớ đưa nhạc phổ cho mình, không thể tưởng được bọn họ lại tin là thật, quá buồn cười . . . . . .”
“A. . . . . . Hai người không biết là trường học càng ngày càng khép kín sao? Câu nói vui đùa như thế này mà cũng trở thành tin tức lưu truyền, ha ha. . . . . .” Lâm Thanh Vũ che miệng cười ngã lên người Cổ Hựu Hiền.
“Tớ biết rõ nhất định là hai người khơi mào. A! Giáo sư dạy tớ còn nói rằng đây là lời nói vô cùng vớ vẩn, hai người các cậu là nhân vật truyện kỳ nhiều năm, sau này còn ở chung một chỗ lại sáng tạo ra truyền kỳ càng lớn hơn.” Ứng Gia Văn lắc đầu liên tục, đôi mắt sáng ngời chiếu rọi hình ảnh hai người đang dựa vào nhau.
Đêm hè, làm cho người vui vẻ, gió nhẹ thổi vào mặt, sức gió phảng phất như mang theo tin tức từ đỉnh núi phương xa truyền đến, tiếng đàn du dương lại uyển chuyển phiêu du theo gió, nhẹ phẩy qua mười ngón tay đan chặt của Lâm Thanh Vũ và Cổ Hựu Hiền, lướt qua khóe miệng hơi cong lên của Ứng Gia Văn, chậm rãi thổi qua thành phố xưa cũ. . . . . .
Hết trọn bộ ——