Đọc truyện Cô Gái Hung Dữ Thu Phục Lưu Manh Xấu Xa – Chương 12
“Hựu Hiền. . . . . .” Tiếng gọi khẽ mỹ diệu như tiếng chuông bạc, nhìn thấy anh buông đàn, dùng nụ cười tự tin nhìn mình, Lâm Thanh Vũ lẳng lặng đi đến trước mặt anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Cô lại khẽ gọi tên anh một lần nữa, không nghĩ tới hai người lòng vòng một vòng lớn cuối cùng lại trở về điểm ban đầu, nhưng nếu không luẩn quẩn đường xa, làm sao có thể biết rõ người trước mắt này sẽ là tình yêu chân thật của cuộc đời mình.
“Tiểu Vũ. . . . . .” Cổ Hựu Hiền không hiểu rõ tình hình, đối với động tác làm nũng của cô, mừng rỡ đến sắp bay lên trời rồi, anh cầm cây đàn ôm ngược lại cô, “Tiểu Vũ, anh luyện tập đã lâu, nếu anh kéo không tốt, cũng đừng nóng giận nhé!”
Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng cười, sau đó đi đến bên ghế sofa nhỏ ngồi vào chỗ của mình, nghe thấy Cổ Hựu Hiền nói: “Anh xin biểu diễn sở trường duy nhất của anh 『bản xô-nat ánh trăng』, hiến cho người anh yêu nhất – Lâm Thanh Vũ.”
Nói xong, giai điệu tuyệt mỹ không giống của người trần trong trí nhớ của cô lại, chậm rãi tái hiện, thanh âm mềm nhẹ, tiết tấu duy trì liên tục, thong thả . . . . . .
Cô nhắm mắt lại, phảng phất lại nhớ tới bên hồ, ánh trang soi sáng xuống mặt hồ như biến thành âm thanh êm tai truyền đạt tình yêu của Cổ Hựu Hiền đối với cô.
Tiếng đàn vi-ô-lông tuyệt mỹ bao quanh cô, chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy Cổ Hựu Hiền cũng đang nhắm chặt hai mắt, thần sắc chuyên chú diễn tấu, mỗi lần kéo đàn, mỗi lần đẩy cung, đều biểu hiện tình cảm yêu mến dè dặt với cô ra ngoài, tiếng đàn triền miên chảy vào chỗ sâu nhất trong linh hồn cô, không che dấu chút nào vuốt ve cô, làm cho toàn thân cô không khỏi run rẩy. . . . . .
Tiết tấu thong thả, giai điệu, nhịp điệu dần dần nhẹ nhàng, khác hẳn với cá tính bướng bỉnh của anh. Chương nhạc thứ hai vô cùng nhẹ nhàng khiến cô cười một tiếng, nhưng tiếng nhạc lại nhanh chóng thay đổi, tiếng đàn tiếp tục truyền đến rất sôi nổi kích động giống như liên tục quăng thuốc nổ.
Cổ Hựu Hiền đong đưa thân thể theo giai điệu mạnh mẽ, phảng phất như dùng hết toàn lực biểu hiện ham muốn tột đỉnh với Lâm Thanh Vũ, cô bé hung dữ khắc sâu vào trong trái tim anh, cô gái nũng nịu ôm anh, gọi tên anh, anh muốn mạnh mẽ hôn lên môi cô, muốn mạnh mẽ thô bạo nhưng lại vô hạn ôn nhu giữ lấy cô. . . . . .
Cổ Hựu Hiền thông qua tiếng đàn vi-ô-lông vừa khóc lóc vừa kể lể, trần trụi biểu hiện tình yêu nồng đậm của mình đối với cô, làm cho Lâm Thanh Vũ vài lần ngừng thở, trong nội tâm rung động không thôi, khi anh kéo đến nốt nhạc cuối cùng thì khóe mắt cô đã rơi nước mắt nhào về phía anh.
Cổ Hựu Hiền bị bổ nhào tới, lui vài bước ngồi bên cạnh giường, kéo cô vào trong ngực.
“Hựu Hiền, cám ơn anh. . . . . . Em thật sự rất cảm động, cuối cùng cũng có thể nghe lại tiếng nhạc tuyệt vời quanh quẩn trong đầu em suốt mười năm nay, cám ơn anh. . . . . .” Ôm anh thật chặt, thổ lộ hết sự cảm động của bản thân, cũng cám ơn anh đã vì mình mà luyện tập lâu như thế.
“Khi đó em đứng ngoài cửa sổ nghe lén cũng cảm động như thế sao?” Cổ Hựu Hiền lôi kéo cô ngồi lên trên đùi trái của anh, hai tay ôm chặt lấy cô.
“Đương nhiên không cảm động bằng bây giò rồi! Khi đó không phải là anh muốn kéo cho người khác nghe sao?”
“Em ghen à?” Cổ Hựu Hiền nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt đẫy đà của cô, “Tiểu Vũ, không phải là em nhớ anh suốt mười năm nay chứ? Mau nói cho anh biết có phải không?”
“Anh đừng có mà nghĩ nhiều nữa, em chỉ nhớ bản nhạc đó thôi, còn anh. . . . . . Đương nhiên ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ tới anh, nhưng mà là giận anh!” Cô tựa đầu vào vai Cổ Hựu Hiền, hờn dỗi đẩy đẩy anh.
“Oa! Anh cũng không biết thì ra có người nhớ anh những mười năm liền! Ha Ha. . . . . . Hại ta đều cùng xấu hổ.” Anh cũng cụng đầu vào đầu cô mè nheo, một đôi tay không an phận xoa nắn cánh tay trơn mềm của cô.
“Cũng không hẳn là như vậy, là do em không muốn nghe tin tức của anh cũng không được, bất kể là anh biểu hiện trong công việc xuất sắc như thế nào, hay là nhận được thương vụ lớn nào, hay là lại bị bạn gái quăng. . . . . . Cũng không biết tại sao mọi người rất vui vẻ kể lại chuyện của anh cho em biết, khiến cho em có loại ảo giác dường như rất quen thuộc, thân thiết với anh, cho nên khi nhìn thấy anh biểu lộ ra vẻ mặt hoàn toàn lạ lẫm đối với em thì đột nhiên em cảm thấy rất khó chịu, mới có thể giận tím mặt, nói chuyện rất không khách khí với anh. . . . . .”
Cô dúi đầu vào trong ngực anh, cảm thấy được cơ thể anh rất rắn chắc tinh tế, không hề phát hiện Cổ Hựu Hiền bị cô vỗ về chơi đùa như vậy hô hấp đã dần dần hỗn loạn, dồn dập.
Cô ngẩng đầu, cười vô cùng kiều mị với anh, “Kết quả là giống như anh nói, bất luận là yêu mến hay là chán ghét, em thật sự vẫn nhớ anh lâu như thế!”
Cổ Hựu Hiền ôm cô, đặt cô lên trên giường, không đợi cô nói tiếp, nhanh chóng chiếm lấy đôi môi hồng nhuận , chậm rãi liếm láp đôi môi có chút run rẩy của cô, chú ý cẩn thận đưa lưỡi tiến vào trong miệng, dịu dàng tiếp xúc với đầu lưỡi cô. . . . . .
Lâm Thanh Vũ không khỏi đáp lại anh, hai người quấn giao ôm chặt lấy nhau, càng hôn càng sâu, càng kịch liệt, từng tiếng thở dốc trầm trọng dồn dập vang lên quanh quẩn trong phòng.phuonganhlqd
Muốn giữ lấy càng nhiều, Cổ Hựu Hiền rời khỏi môi cô, hôn nhẹ lên cần cổ, gặm cắn lỗ tai cô. . . . . .
“Hựu Hiền. . . . . .” Toàn thân Lâm Thanh Vũ tê dại khiến cho cô không thể nào kìm chế ngâm khẽ, cô nhịn không được đưa tay thăm dò vào bên trong áo T-shirt của Cổ Hựu Hiền, từ sau lưng nhẹ nhàng cảm nhận thân thể nóng rực của anh, dần dần dao động lên trên.
Da thịt co dãn hoàn mỹ của anh làm cho trống ngực cô đập càng thêm cuồng liệt, ôm lấy thân trên đã trần trụi của anh, bàn tay nhỏ bé của cô nóng lên, nhẹ nhàng trợt xuống lưng anh, di chuyển xuống dười người anh tìm kiếm. . . . . .
Trong nháy mắt cuồng loạn mê mị, Cổ Hựu Hiền nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Lâm Thanh Vũ đã dò xét, chạm đến bụng dưới của anh, anh hít một hơi thật sâu, thở ra một hơi thật nóng, trầm giọng thở gấp bên tai cô, “Tiểu Vũ, em đừng sờ xuống dưới nữa, anh thật sự không thể khắc chế được, muốn em. . . . . .” Anh dùng âm thanh vô cùng trầm thấp, đè nén nói, cầm tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng hôn, lập tức xoay người nằm trên giường với cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Xấu hổ đỏ mặt, Lâm Thanh Vũ không dám tin mới vừa rồi mình lại có hành động can đảm như thế, dúi đầu vào trong ngực của người đàn ông bên cạnh một lúc thật, không nói thêm một câu nào.
Lâm Thanh Vũ và Cổ Hựu Hiền trải qua thời gian cuối năm gắn bó như keo như sơn, hai người đều sâu sắc cảm nhận được truyền thuyết của người Nguyên, một linh hồn t phân thành hai, phân biệt chuyển thế thành hai người, cho nên cuối cùng một người dùng cả đời để tìm kiếm một nửa linh hồn khác của mình, hoặc đồng tính, hoặc khác phái, có vài người ngay trong lần đầu tiên chạm mặt đã hiểu rõ – mình tìm được rồi, lại càng có nhiều người phải tiêu tốn rất nhiều năm trong sinh mệnh không ngừng đi qua nhau mới có thể tìm được nhau, hai linh hồn phù hợp không nhất định sẽ trở thành tình nhân, mà sẽ dùng các loại thân phận thân thiết khác để gặp lại nhau.
“Hựu Hiền, mặc dù hôm nay là chủ nhật, nhưng mỗi buổi tối anh đều ở lại nhà em như thế này không tốt lắm đâu! Công việc cũng rất quan trọng.” Lâm Thanh Vũ nói với Cổ Hựu Hiền đang đi xuống khỏi xe.
“Năm trước, khu Thiên Âm đã bán hết rồi, dự án tiếp theo còn chưa hoàn thiện hồ sơ, nhân viên chủ lực của bọn anh để lại một ít ở công ty hoặc một vài bộ phận khác, lúc này bộ phận tiêu thụ của bọn anh lại biến thành đi làm vào chín giờ sáng chiều năm giờ về rồi, tính cơ động mười phần!” Cổ Hựu Hiền vừa nói vừa mở thùng xe phía sau ra, hai chiếc xe đạp khéo léo hiện ra trước mắt cô.
“Oa, anh thật sự đã mua xong rồi!” Cô vui mừng nhìn một chiếc màu trắng, một chiếc màu hồng phấn, thân xe đều có hoa văn xinh đẹp.
Đem hai chiếc xe đạp và cả một bao lớn đồ dùng để trên ghế lái phụ vào trong chỗ để xe khá rộng của nhà Lâm Thanh Vũ, không bao lâu sau, Hoàng Mỹ Hoa cũng đi tới, lộ ra vẻ mặt yêu thích sờ vào chiếc xe đạp màu trắng nói là muốn đi thử.
“Bác gái, bác ngồi lên thử đi, cháu điều chỉnh lại độ cao của yên xe giúp bác.” Cổ Hựu Hiền nói.
Lâm Thanh Vũ cũng có chút ít kinh ngạc với chuyện Cổ Hựu Hiền hình như rất hiểu biết về xe đạp, nhìn anh đang cầm công cụ điều chỉnh xe, “Xe này cũng có thể đi trong đường mòn nữa, cháu chọn xe cũng không sai đâu! Cháu còn nua cho mẹ cháu một chiếc màu lam, trong túi có một ít trang bị, hai người xem trước đi.”
“Đúng vậy, không sai! Rất xinh đẹp, bao nhiêu tiền vậy? Người không có khái niệm về tiền tài như anh mua đồ thật đúng là khiến cho người ta lo lắng.” Đổi lại thành Lâm Thanh Vũ ngồi lên xe đạp để cho Cổ Hựu Hiền điều chỉnh.
“Cũng tạm.” Cổ Hựu Hiền sửng sốt hai giây mới đáp lời.
Lâm Thanh Vũ thuận tay kéo lấy lỗ tai anh, “Kkhông phải là một chiếc mấy vạn chứ? Em nghe anh của anh nói chiếc xe trước của anh mua hai mươi mấy vạn, mẹ con em đi cũng không tiện, mua chiếc hai, ba nghìn là tốt rồi, rốt cuộc anh mua nhiều hay ít?”
“Tiểu thư, hai, ba nghìn chỉ có thể mua được cái bánh xe tốt sao? Lái xe đạp rẻ tiền không phù hợp sẽ không tốt cho đầu gối, sẽ dễ dàng bị thương.” Cổ Hựu Hiền đau khổ giải thích.
“Nghe anh một lần, nếu để cho em biết nó rất đắt tiền, rất xa hoa, anh nhất định phải chết.”
“A! Hựu Hiền còn mua nón bảo hộ, quần áo cho chúng ta. . . . .” Nghe thấy mẹ nói, Lâm Thanh Vũ nhảy xuống xe mở túi lớn ra, áo gió, bao tay hở ngón, khan trùm đầu tiện dụng, bình nước. . . . . . Toàn bộ trang bị anh đều đã mua đủ.
Cô bắt đầu hối hận không đi mua xe đạp cùng Cổ Hựu Hiền, mới để cho anh mua một đống lớn không có tiết chế như thế này, “Chúng ta chỉ lái xe chơi thôi, mặc thành như vậy em nào dám đi ra ngoài.”
“Được rồi! Tiểu Vũ, Hựu Hiền cũng là có ý tốt, đừng có la mắng nó liên tục như vậy.” Hoàng Mỹ Hoa ngược lại cao hứng bừng bừng, bắt đầu thử nón bảo hộ hình giọt nước.
“Đúng vậy! Hừ!” Cổ Hựu Hiền lập tức khoác vai Hoàng Mỹ Hoa, có cùng ý tưởng đen tối với bà.
Khi bạn trai và mẹ đang đứng cùng một phe nói cô thì tiếng chuông điện thoại của Lâm Thanh Vũ bây giờ đã đổi thành tiếng đàn vi-ô-lông “bản xô-nat ánh trăng” chậm rãi vang lên, đây là Lâm Thanh Vũ đặc biệt yêu cầu Cổ Hựu Hiền làm thành bản sao cho cô.
Cô nhận điện thoại nói, “A lô , Hàn Mộc Thâm, hiện tại tôi không có việc gì, sao. . . . . . Có chuyện quan trọng? Chờ tôi chút, tôi lên trên lầu nói.” Cô quay đầu nói với mẹ và Cổ Hựu Hiền: “Con lên lầu chút!” Nói xong nhanh chóng đi lên lầu hai.
“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Thanh Vũ nghiêm túc hỏi, cô biết rõ nếu không xảy ra chuyện lớn, Hàn Mộc Thâm nhất định sẽ không gọi điện thoại cho cô, chẳng lẽ là anh và Lăng Y Linh đã xảy ra chuyện gì?
“Tôi tỏ tình với Y Linh, nhưng hiện tại tình hình. . . . . . Thật tệ, mấy ngày nay cô ấy hoàn toàn trốn tránh tôi, căn bản là tôi không có cơ hội để giải thích với cô ấy. . . . . .” Giọng nói Hàn Mộc Thâm trầm thấp uể oải nói.
“Anh kích động quá rồi, tôi đã nhắc nhở anh, Tiểu Linh có cảm giác sợ hãi với tình yêu, rất sợ hãi sẽ yêu tiếp.” Ai! Chuyện cô lo lắng nhất quả nhiên đã xảy ra.
“Không, chuyện cũ mà cô nói cô ấy không thể nói ra. Chính miệng cô ấy đã nói ra, cũng đã tiêu tan rồi, hiện tại vấn đề lớn nhất là, cô ấy hiểu lầm tôi và Hựu Hiền là một đôi tình nhân!”
“Hả? Vì sao Tiểu Linh lại hiểu lầm anh và Hựu Hiền là một đôi tình nhân? Tại sao? Cô ấy viết tiểu thuyết đến hỏng người rồi sao?” Cô kinh sợ, từ trên ghế salon nhảy dựng lên, tiếng nói cũng đề cao không ít.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc xuống, “Tôi thật sự không thể nói được lúc trước tại sao lại bị cô ấy hiểu lầm như vậy, tóm lại cô ấy tình nguyện cho rằng là như thế, hiện tại tôi hoàn toàn không thể gặp được cô ấy, mấy ngày hôm trước tôi về nhà tham dự lễ mừng năm mới, biết rõ cô và Hựu Hiền quen nhau rồi, cho nên, mới mời cô ra mặt thanh minh với cô ấy giúp tôi, được không?”
“Nếu như là chuyện này thì tôi có biện pháp rồi, yên tâm giao cho tôi!”
“Cám ơn cô, hiện tại cũng chỉ có cô mới có thể giúp tôi, nhưng mà, hai ngày nữa tôi phải đi Nhật Bản, đại khái sẽ mất nửa tháng, lúc tôi không có ở đây lại phải làm phiền cô chú ý đến Y Linh nhiều hơn.”
Lâm Thanh Vũ nghe giọng nói của Hàn Mộc Thâm có vẻ sầu lo, không khỏi bật cười, “Yên tâm! Yên tâm xuất ngoại đi! Tôi nhất định sẽ giải quyết mọi chuyện thật tốt trước khi anh trở về, anh cứ an tâm chờ ôm mỹ nhân nhé!”
Hàn Mộc Thâm khẻ cười một tiếng, dùng giọng nói ấm áp nói: “Bây giờ, giọng điệu khi nói chuyện của cô và Hựu Hiền quả thực không hề khác nhau. . . . . .”
“Cũng, không, có!” Lâm Thanh Vũ lớn tiếng kháng nghị .