Đọc truyện Cô Gái Hoa Nhài Của Anh – Chương 5
Nước bể bơi không tính là quá lạnh, cái ôm ấm áp lướt qua, quần áo kề sát, phác hoạ ra dáng người quyến rũ của Hứa Mạt.
Đôi tay đều bị gông cùm xiềng xích, không thể động đậy. Cô vẫn là căng da đầu trả lời: “Có thể bị trừng phạt gì chứ?”
“Anh trai đây dùng hành động nói cho em biết.”
Thẩm Thận cười gian xảo, mắt đen ẩm ướt đảo đảo, thậm chí mang chút tính trẻ con.
Kỳ thật hắn chỉ lớn hơn Hứa Mạt ba tuổi, cũng đang là độ tuổi cường thịnh của thanh xuân. Giờ này khắc này, huyết khí hắn sôi trào.
Hứa Mạt cảm nhận được, mặt có chút nóng, nhẹ nhàng thở gấp, vừa rồi Thẩm Thận hôn rất dụng lực, mãnh liệt đoạt lấy hơi thở không bỏ sót chút nào.
Thẩm Thận lưu loát cởi bỏ quần áo cô, đem cô đặt ở thành bể bơi.
Hôm nay nháo đến một lúc lâu, sau đó lại nháo tới phòng tắm một hồi nữa. Cuối cùng lúc tắm rửa xong, đèn đường cũng đã được thắp lên.
[[Không hề có tí xôi thịt nào nhể, cảnh này lướt qua mông lung như một trò đùa. ^^]]
Hứa Mạt tắm xong đi ra, bầu trời đã tối đen.
Cửa sổ to như vậy có thể thấy cảnh đêm của cả thành phố, ánh đèn tung hoành đan xen nhau thành một mảnh, làm rực sáng bảng quảng cáo của các minh tinh.
Thẩm Thận mặc quần áo đơn giản ở nhà, đôi tay chống ở cửa sổ, bóng dáng cao dài.
Rõ ràng là đứng ở trung tâm thành phố nơi náo nhiệt nhất, lại bị thân ảnh đơn độc của hắn làm cho tịch liêu vô cùng.
Hứa Mạt yên lặng mà nhìn trong chốc lát nói, “Anh ăn cơm tối chưa?”
Thẩm Thận ngồi dậy, nghiêng nửa bên mặt tới, đôi tay tùy ý mà bỏ vào túi quần: “Em gọi anh là gì?”
Hứa Mạt đôi tay đặt ở sau người, xoay xoay ngón tay, cái gì gọi là gì a.
“Thận…… Thận ca……?” Nghe như là đại danh của tên xã hội đen nào ý.
Thẩm Thận hai mắt híp lại, “Anh già vậy sao?”
Hứa Mạt dùng mũi chân chỉa xuống đất, cuối cùng dùng dép lê cọ cọ sàn cẩm thạch trơn bóng, một lúc lâu mới mở miệng: “…… Ca ca.”
Thẩm Thận đi tới phía trước, ấn cô cùng nhau ngồi vào sô pha, sau đó nắm tay cô, đặt ở trong tay thưởng thức.
Hắn chân sau khúc khởi, toàn bộ thân mình dựa ra sau ghế, lười biếng mà nằm liệt ra, hai tròng mắt đảo nửa vòng: “Vừa mới nãy em nói gì nghe không rõ, em lặp lại lần nữa đi”
Hứa Mạt đem chân đặt lên bàn, ngã mình dựa sát vào lòng ngực hắn, lại nhẹ nhàng mà gọi một tiếng.
Thẩm Thận “uhm” một tiếng, lại hỏi cô: “Lúc nãy em chuẩn bị nói cái gì?”
Tay Hứa Mạt bị hắn nhéo nhéo, có chút ngứa, xương tay hắn rõ ràng, thon dài như ngọc, bao lấy tay cô, mang theo điểm ấm áp.
Cô cố nén tê dại, trả lời, “Em nghĩ nếu anh chưa ăn thì để em đi làm cho anh chút gì đó.”
Thẩm Thận cự tuyệt không chút suy nghĩ: “Đợi chút Tần quản gia sẽ đưa đồ Chu tẩu làm tới.”
Dừng một chút, hắn lại nói: “Cuối tuần này anh không có việc gì làm, em tiếp anh là được.”
Hứa Mạt gật gật đầu, nhìn cô ngoan như vậy Thẩm Thận nổi lên ý xấu, gãi gãi lòng bàn tay cô.
Hứa Mạt co rúm lại một chút, Thẩm Thận nhướng mày, tăng thêm lực đạo.
Hai người liền ở trên chiếc sofa chật chội mà đùa giỡn, nháo nháo một hồi liền phát hỏa. Thẩm Thận ngăn chặn Hứa Mạt hôn xuống, bỗng tiếng chuông di động của hắn vang lên.
Nhìn lướt qua tên trên màn hình, hai tròng mắt Thẩm Thận có chút sương mù, đem điện thoại nhét vào tay Hứa Mạt.
Tiếng chuông vang lên còn rất chấn động. Hứa Mạt thoáng như cầm củ khoai lang nóng phỏng tay, nhỏ giọng oán trách: “Làm gì nha……”
Thẩm Thận khóe miệng cong lên không chút để ý: “Em nghe đi.”
Hứa Mạt vội vàng nhìn một chút là Lương Kính Tùng.
Cô đem điện áp bên tai: “…… alo?”
Lương Kính Tùng nghe động tĩnh liền ồn ào: “Cậu không phải làm việc vội cho xong sao, bên này có ghế lô, tới hay không!”
Hứa Mạt ngước mắt nhìn thoáng qua Thẩm Thận, nhưng mà hắn hoàn toàn trưng ra bộ dạng thờ ơ, bộ dáng như người ngoài cuộc, đang dùng đầu ngón tay hơi lạnh vuốt ve cánh tay cô.
“Cái kia, em là Hứa Mạt.”
“Ha?? Ý gì đây??? Hai người các ngươi làm cái gì” thanh âm trong điện thoại đột nhiên phóng đại, tiện đà nhỏ giọng nói thầm, bên kia hơi có chút ồn ào, Hứa Mạt không nghe rõ Lương Kính Tùng nói gì.
Thẩm Thận đem đầu thấp xuống, chôn bên gáy Hứa Mạt, ở bên tai cô thì thầm: “Nói với cậu ta, anh không đi.”
Hứa Mạt lặp lại lời nói: “Anh ấy nói anh ấy không đi.”
Thẩm Thận cắn vành tai cô, tiếp tục nói: “Có bạn gái ở nhà tiếp.”
Hứa Mạt lại trộm liếc mắt nhìn hắn: “Có… Bạn gái ở nhà tiếp……”
Lương Kính Tùng ở bên kia đầu điện thoại tức muốn hộc máu mà kêu: “Hứa Mạt em đem điện thoại đưa cho Thẩm Thận! Lão tử hôm nay muốn mắng chết hắn!!”
Giọng hắn lớn, thanh âm phảng phất có thể xuyên phá tường, vang vọng khắp nhà.
Thẩm Thận lúc này mới cầm lấy di động: “Đêm mai lại chơi một ván, đến lúc đó tớ sẽ qua, cúp đây.”
Lương Kính Tùng còn không kịp phản bát, trực tiếp bị cúp điện thoại, ứa chế, lúc sau mới lấy lại tinh thần.
Mẹ nó, lúc yêu đương con người đều bắt đầu có điểm không bình thường.
Di động bị ném tới một bên, Thẩm Thận ấn xuống ánh mắt lơ đãng của cô: “Chuyên tâm đi.”
Chuyên tâm…… Cái gì?
Không đợi đến Hứa Mạt phát ra nghi vấn, liền lại bị hôn.
Hai người đang ở sô pha dây dưa, thang máy bỗng mở ra, có hai người bước vào.
Bởi vì là thang máy thông với cửa nhà, hai người căn bản không có cái gì ngăn trở để có thời gian giảm xóc.
Tần quản gia mắt nhìn thẳng, nói một câu liền hướng phòng bếp mà đi: “Quấy rầy, hai người có thể tiếp tục.”
Chu tẩu rất quen thuộc với Hứa Mạt, ngày thường người bên cạnh thiếu gia cũng chính là vị tiểu cô nương này.
Nhớ mang máng hai năm trước, bà bị thiếu gia yêu cầu nấu ăn cho vị tiểu thư này, hai tuần chay mặn phối hợp.
Hiện nay nhìn hai người tốt như vậy, Chu tẩu muốn nói không có xúc động, đó là không có khả năng.
Nhị thiếu gia gì cũng tốt, thân cao chân dài mặt cũng trầm tĩnh, chính là chỉ có tính tình không biết tốt xấu, hồ bằng cẩu hữu kết giao rất nhiều.
Trước kia lúc còn đi học, Thẩm Thận làm Thẩm Trạch tức chết, Thẩm lão gia tử đánh không biết bao nhiêu trận, đã vậy càng làm cậu kiêu ngạo, Chu tẩu nhìn đến đau lòng.
Bất quá trở về lúc này, làm ở Thẩm gia nhiều năm như vậy bà vẫn hy vọng Thẩm Thận được tốt đẹp.
Tần quản gia đi trước vào phòng trong, Chu tẩu đi theo phía sau, xách hai túi lớn đồ ăn lộ ra vẻ đều hiểu chuyện của bọn họ, vui mừng mà tránh ra.
Hứa Mạt: “……”
Thẩm Thận xem cô hận không thể cả người vùi vào ngực hắn, quá đáng yêu, hắn cắn cắn môi dưới của cô, sau đó ngồi dậy tạo hai người một chút khoảng cách.
Chờ đến Hứa Mạt bình phục hô hấp, Chu tẩu cũng chuẩn bị xong một bàn đồ ăn.
Chỉ là một ít cơm nhà, bày trên bàn tinh xảo, hương vị tự nhiên không cần phải nói.
Hứa Mạt ăn uống không quá tốt, múc một chén trôi nước hoa quế, từng muỗng nhỏ mà ăn.
Dùng xong cơm, Chu tẩu bắt đầu thu dọn.
Tần quản gia từ tủ quần áo lấy ra một cái túi, đưa cho Thẩm Thận sau đó cùng Chu tẩu đồng loạt rời đi.
Thẩm Thận đem túi đẩy đến trước Hứa Mạt: “Lần trước nói tặng em quà, em nhìn xem.”
Hứa Mạt nhận lấy, không có mở ra: “Không phải là vật gì quan trọng chứ?”
Thẩm Thận đôi tay nhàn tản để ở trên bàn, lời ít mà ý nhiều: “Không phải.”
Hứa Mạt lúc này mới mở túi ra, bốc từng lớp giấy gói quà, cô nhìn đến bên trong là chiếc váy nhiều tầng, kiểu dáng với cái trước kia Thẩm Thận đưa cho cô ở an viên sơn trang hẳn là cùng một bộ sưu tâp.
Phong cách cùng hoa văn đều tương tự, có vài hoa văn lặp lại, chạm đến rất mềm mại, tạo cho người mặt khí chất khó tả. Bất quá nhìn mặt sau nhãn là từ một buổi triển lãm cao cấp, thật xa xỉ.
Thẻ thành viên đối với người bình thường dễ gì có được, nhưng đối với Thẩm Thận có gia thế hiển hách như vậy thì không thế nào quý trọng.
Ở trước mặt hắn, cũng không cần đùn đẩy. Váy mặc vào thật sự thoải mái, Hứa Mạt tự đáy lòng rất thích.
Cô thực lòng mà cảm tạ: “Cảm ơn a, em rất thích.”
“Lần sau anh sẽ nói trợ lý dựa theo cái này mà chọn.”
Hai người không nói gì nữa, Thẩm Thận đứng lên, đi đến phòng khách bắt máy chơi game lên chơi. “Thành tích thi trung khảo của em anh đã nhận được thông tin rồi.”
Thẩm Thận nhìn về phía cô ngồi ở sofa.
“Vậy sao?” Hứa Mạt thiếu chút nữa nhảy dựng lên. “Thi không tồi.” Thẩm Thận chậm rì rì mà nói: “mở game cho em chơi em cũng không chơi, vậy tự mình đến quầy rượu lấy một ly rượu vang đỏ uống đi.”
Hai mắt Hứa Mạt sáng lên, lấp lánh, ánh đèn phòng khách chiếu rọi xuống mang theo tia hưng phấn.
Thẩm Thận tiếp tục nói: “Cho nên không cần khẩn trương như lần trước, phải thả lỏng.”
“Thả lỏng rồi thi không tốt, đến lúc đó điểm thấp không tìm được việc tốt, em biết lấy lòng ai đây.”
Có lẽ do cô đã đại khái biết điểm của mình, nên nói đến vấn đề này không chút sợ hãi, trong quá khứ cũng không có nói chuyện như vậy với hắn, dứt khoát nói ra một ít suy nghĩ trong lòng của mình. Đương nhiên cũng chỉ là nói vậy thôi, con đường diễn xuất xác thật không thể cùng các ngành khác quơ đũa cả nắm. Nhưng việc nỗ lực tiến tới, tóm lại là không vô nghĩa.
Thẩm Thận một tay cầm ly rượu vang đỏ lắc lư, mặt mày càng hiện điểm mê hoặc, ám chỉ đêm nay chỉ thuộc về hai người.
Sau đó cô nghe được hắn cất giọng mê người, “Em có thể lấy lòng anh.”
******
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Mạt: Hừ! Lấy lòng ai! Tên móng heo xấu xa! Tay nắm thành quyền đánh ngực anh!