Đọc truyện Cô Gái Hoa Nhài Của Anh – Chương 2
Cửa sổ sát đất được làm từ pha lê thanh khiết phản xạ thứ ánh sáng ấm áp của ngày mùa thu.
Thứ ánh sáng đó dừng lại tại bóng dáng của Thẩm Thận, như bị hắn nhấn chìm, tạo nên vẻ đẹp kiêu ngạo của hắn.
Hứa Mạt theo hắn ra ngoài, đi vào bãi cỏ ngay hành lang. Người nhặt bóng lưu loát tiến lên đón tiếp, Thẩm Thận thấy vậy, không nhanh không chậm mà giương mắt: “Nơi này không cần cậu.”
Người nọ ngẩn người, thức thời mà tránh ra. Nhất thời không nói chuyện, Hứa Mạt an tĩnh mà đứng ở một bên.
Kỳ thật tính tình của hắn là như vậy, Thẩm Thận cùng cô ở bên nhau liền sẽ giấu đi rất nhiều sự nghiêm nghị thường ngày, cô giống như luôn có bản lĩnh có thể làm hắn xao động bất an, tính kiêu ngạo trong nháy mắt sẽ được kiềm hãm lại. Hắn nhướng mày, đôi tay cầm gậy đánh bóng, hướng tới cô nói: “Lại đây.”
Hứa Mạt bước chậm tới, còn chưa tới gần, liền bị Thẩm Thận một phen giữ chặt. Hắn nắm chặt cổ tay cô, dễ dàng mà đem cô vây trong lòng ngực.
Hứa Mạt đưa lưng về phía hắn, lồng ngực hắn như gông cùm xiềng xích, hơi thở của hắn tràn ngập xung quanh cô, tựa hồ thoang thoảng mùi của biển cả mát lạnh thanh khiết.
Đôi tay Thẩm Thận bao trọn lấy tay cô, sau đó thân thể ấp áp của hắn tiến lại gần. Hứa Mạt rũ mắt, nghe hắn giảng giải cách chơi: “Chính là như vậy, đã hiểu chưa?”
Thẩm Thận hai mắt nhìn thẳng phía trước, tiếng nói nhàn nhạt, đuôi mắt mang theo tia hứng thú.
Cô cái hiểu cái không gật đầu, giây tiếp theo, tay bị hắn cầm mà điều khiển đánh một quả, lưu loát mà vào lỗ.
Thẩm Thận sung sướng buông cô ra trực tiếp chống tay lên gậy đánh bóng, liếc nhìn cô.”Chính em thử một lần đi”
Hứa Mạt có chút ngẩn ngơ, nào có ai dạy xong một lần liền bảo học trò tự đánh, trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại không biểu tình.
Nàng ra vẻ trấn tỉnh, dù sao ở đây cũng không có người khác, dứt khoát đi ra cầm gậy học theo dáng đứng vừa mới nãy được hướng dẫn. Bóng bay trong không trung nhẹ nhàng theo đường cong tuyệt hảo, sau đó thẳng tắp rơi xuống đất, liền dừng nơi cách cô không xa.
Hứa Mạt quay đầu lại nhìn hắn một cái, phát hiện Thẩm Thận không có biểu tình gì, hắn chỉ là nhìn nàng ngoắc ngón tay, Hứa Mạt thấy thế liền đi qua. Hắn cúi đầu nhìn cô, làn tóc đen mềm mại dừng ở bên gáy, giấu ở trong đó là vành tai trắng nõn hơi phiếm hồng. Hắn cười rộ lên, “Dễ thẹn thùng như vậy a?”
Hứa Mạt nhìn hắn cười đến tùy ý, trong lòng kỳ thật có điểm khó hiểu, lúc này hắn nhưng thật ra không có giống như lời Tần quản gia nói tâm tình không tốt.
Còn chưa suy nghĩ xong, Thẩm Thận khom lưng cúi người, tầm mắt song song cùng với cô, sau đó cô nghe được Thẩm Thận nói, “Cho nên vẫn là muốn anh cầm tay em đánh bóng?.”
An viên sơn trang chiêu đãi khách nhân không nhiều lắm, đoàn người tùy ý mà chọn cái ghế lô chơi đùa. Nói là ghế lô, kỳ thật là bao luôn một tầng. Nơi này bảo mật riêng tư rất tốt, có hẳn một bộ phận phục vụ riêng, người phục vụ ở ngay bên ngoài chờ lệnh.
Thẩm Thận nhiều bạn, trên cơ bản cũng đều con nhà giàu, ngày thường chơi đến điên cuồng không hề kiêng kị gì, chẳng qua có Hứa Mạt ở đây, bọn họ có điều thu liễm.
Sau khi ăn cơm xong, một đám người hét to đánh bài, chơi đến hưng phấn, rượu cũng là rót không ít.Thẩm Thận ngồi ở vị trí chủ đạo, rượu hắn có uống một ít.
Lương Kính Tùng kéo cô em nóng bỏng mông vểnh vào ngực, ngậm thuốc lá cười mà nhìn Hứa Mạt phun vài vòng khói: “Vẫn là em có tác dụng a, em là không biết đâu mới từ sân bay đón cậu ấy về, lúc đó cả khuôn mặt đen như than.”
Hứa Mạt ngồi bên cạnh Thẩm Thận ngửi được mùi khói khẽ nhíu nhíu mày nhẹ nhàng mà ho “khụ khụ”.
Cô kỳ thật đối với lời này cũng không có cảm giác gì, ở chung lâu như vậy rất nhiều thời điểm Thẩm Thận cũng vậy, nhưng thật ra cái hỉ nộ ái ố là vô thường, lần này tâm tình tốt lên có phải bởi vì cô hay không cũng thật khó mà nói.
Thẩm Thận cầm trong tay quân bài thừa trực tiếp ném đến Lương Kính Tùng, thanh âm lạnh lẽo, “Đem khói thuốc tắt đi.”
Hắn dứt khoát ngồi dậy, thẳng ngồi vào một bên trên sofa. Lương Kính Tùng gào lên, “Cậu mẹ nó không muốn chơi bài nữa sao?”
Trên tay điếu thuốc còn ở châm, giờ phút này chạm đến sắc mặt Thẩm Thận, cuối cùng vẫn là đem khói thuốc dập tắt. Thẩm Thận bắt chéo chân, nửa ánh mắt cũng chưa cho Lương Kính Tùng.
Lương Kính Tùng ngượng ngùng: “Tiền cậu đều bỏ sao?”
Thẩm Thận nhướng mày: “Thưởng cho cậu.”
Lương Kính Tùng hoàn toàn tức giận: “Cậu đi chết đi.”
Hứa Mạt nhưng thật ra vẫn luôn ở bên cạnh an an tĩnh tĩnh mà đợi như thường ngày. Thẩm Thận đợi trong chốc lát, nhìn cô vẫn là tập trung tinh thần ở nơi nào đó mà xem di động, trực tiếp đi qua xem: “Đang xem cái gì đó?”
Hứa Mạt bị khuôn mặt đen kia đột ngột chồm tới mà hoảng sợ, cô kinh hô một tiếng nho nhỏ, thấy rõ ràng người tới là ai liền quơ quơ màn hình di động hướng hắn giải thích: “Kỳ trung khảo tới rồi, em sợ học không nổi, liền nghĩ xem nhiều một chút.”
Nói xong, cô nhìn nhìn sắc mặt của hắn, tiếp tục giải thích nói: “Tài liệu…… quá dày, em không nghĩ đem theo là biện pháp tốt nên liền chụp thành ảnh.”
Thẩm Thận tùy ý liếc liếc mắt một cái qua nội dung trên di động, hắn như thế nào lại quên vị bạn gái nhỏ này của hắn là một đứa nhỏ chăm ngoan học giỏi. Trong lòng thầm nghĩ trêu đùa cô, Thẩm Thận ghé sát vào tai cô: “Hiện tại anh phải hảo hảo bồi em đọc tài liệu, đợi chút nữa đến em hảo hảo bồi anh.”
Ánh đèn sáng tỏ rọi vào ghế lô, Hứa Mạt mặt có chút nóng, khoảng cách gần như vậy cô vội dịch ra, sau đó tự cho là không ai phát hiện mà đem mặt quay đi.
Thẩm Thận lúc này nằm ngửa ở trên sofa, cười đến tùy ý. Hứa Mạt ở bên trong ngồi trong chốc lát, đứng dậy muốn đi WC, đẩy ra cửa tầng bao ghế lô, liền có người phục vụ tiến đến tiếp cô.
Lúc ra đến bồn rửa tay, gặp được một cô gái, lớn lên thật xinh đẹp, ngực cao mông nở, dáng người cực tốt. Cô gái kia vốn dĩ đang dậm lại son môi, nhìn cô đến liền dừng một chút, nhiệt tình mà chào hỏi. Hứa Mạt nhìn thoáng qua, biết là bạn gái mới của Lương Kính Tùng, cũng chào đáp lại.
Chờ đến cô rửa tay xong, cô gái này vẫn còn nhìn chằm chằm cô, Hứa Mạt bị cô gái nhìn chăm chú như vậy liền ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn lại.
Cô gái này cười cười, nhưng thật ra không có địch ý gì hết, thuần túy mà khen cô: “Cô lớn lên thật là xinh đẹp nha.”
Hứa Mạt có một vẻ đẹp thanh thuần đến cực điểm, làn da trắng nõn, an tĩnh điềm đạm, cả người toát lên tầng tiên khí bên trong, bộ dáng này bề ngoài không có bất cứ lực công kích nào, công nhận là rất đẹp bởi vậy đều dễ dàng lấy được sự hảo cảm từ người khác.
Đột nhiên không kịp phòng bị mà được khen Hứa Mạt nhàn nhạt mà cười: “Cảm ơn.”
Cô gái đi rồi Hứa Mạt còn đứng ở bồn rửa tay, nhìn chính mình trong gương, sau đó nâng tay lên xoa xoa mặt mình.
Mọi người theo thường lệ chơi đến khuya, Đồng hồ sinh học bình thường của Hứa Mạt là thói quen ngủ sớm dậy sớm, giờ phút này đã học được không ít liền có chút buồn ngủ.
Thẩm Thận nhìn nhìn thời gian, cầm áo khoát ném ở một bên, đá đá Lương Kính Tùng đang ở cùng cô em nóng bỏng chơi trò tình yêu, “Chúng tớ lên trước đây.”
Lương Kính Tùng cầm rượu, “Sớm như vậy?”
Thẩm Thận không trả lời vấn đề này của hắn, chỉ là nói, “Đợi chút tiền bo tính cho tớ, các cậu tiếp tục chơi đi.”
Lương Kính Tùng đại khái là thật sự say, chỉ lên tiếng tượng trưng rồi tiếp tục mơ mơ màng màng.
Hứa Mạt đi theo sau Thẩm Thận, nhìn hắn không nhanh không chậm mà hướng lên trên.
Trên lầu là phòng dùng để ở lại, đại đa số mọi người chơi suốt đêm đến khuya sẽ ngủ ở chỗ này.
Đi đến trước cửa, Thẩm Thận nhìn về phía người phục vụ dẫn đường: “Các người có thể đi rồi.”
Người phục vụ hơi hơi khom lưng, ngay sau đó lui xuống.
Một tầng lầu to như vậy, giờ phút này chỉ còn hai người bọn họ.
Hứa Mạt nhìn Thẩm Thận không có tiếp tục động tác: “Làm sao vậy?”
Tay Thẩm Thận thon dài cầm chìa khóa phòng, giờ phút này lại nhìn nó với vẻ thưởng thức.
Nghe được Hứa Mạt hỏi, hắn trực tiếp dùng chìa khóa nâng cằm cô: “em tới mở cửa đi.”
Hứa Mạt nghe vậy với tay định lấy chìa khóa, bị hắn nhẹ nhàng mà ngăn lại.
Thẩm Thận ánh mắt nghiền ngẫm: “Dùng tay em thử xem.”
Hứa Mạt lúc này mới nhớ tới, hắn bao gian phòng này cả năm, bình thường không đến ở mà thôi, vì thân phận tôn quý, chủ sơn trang còn làm cho hắn khóa bằng vân tay. Chẳng qua, cái này cùng tay cô có quan hệ gì đâu chứ?
Cô nhìn về phía Thẩm Thận, cằm khẽ nhếch, là trước sau như một bộ dạng lười nhác không thích nói chuyện.
Cô thử đem tay đặt ở mặt trên, giây tiếp theo, trên cửa truyền đến tiếng “Tích”, mà một tiếng liền làm cánh cửa bằng gỗ nặng nề chậm rãi mở ra.
Thẩm Thận đẩy cô vào, chính mình đi theo vào hỏi cô: “Thích không, hửm?”
Hứa Mạt nhìn hắn sau một lúc lâu nhẹ nhàng mà nói: “Thích.”
“Về sau em có thể mang đồng học lại đây chơi, nhớ nói với anh một tiếng để anh sắp xếp.”
Thẩm Thận nói xong, đem áo khoác ném ở một bên, đi thẳng vào phòng tắm.
Hứa Mạt thật lâu về trước đã cùng hắn tới nơi này, trong đầu có chút ký ức, giờ phút này đem áo khoác của hắn nhặt lên đặt ở trên sofa, sau đó đi đến một phòng tắm khác ở phòng ngủ phụ.
Chờ đến khi cô tắm xong, Thẩm Thận đã khoát áo choàng tắm dài ngồi ở mép giường, nghiêng mặt ở cùng người nào đó gọi điện thoại, chưa nói được hai câu liền không kiên nhẫn mà gác máy, di động bị hung hăng ném trên tấm thảm tatami.
Nghe được động tĩnh của cô, hắn mới ngước mắt nhìn lại đây. Thẩm Thận tóc đen hơi ướt, bước hai bước dài đã đi tới bên cô. Hứa Mạt tự lấy ra khăn tắm lau tóc cho hắn, động tác nhẹ nhàng. Thẩm Thận phối hợp hơi hơi cúi đầu xuống, tay đặt ở gáy của cô vuốt ve. Động tác thân mật quá mức, Hứa Mạt có điểm chống đỡ không nổi.
Thẩm Thận chạm vào trong tay ôn hương nhuyễn ngọc, bàn tay vung lên đem cô ôm sát, càng gần sát hắn, từ trên mà nhìn xuống cô.
“Hôm nay lời nói như thế nào ít như vậy?” Thẩm Thận đã mở miệng.
Hứa Mạt lắc đầu, “Khả năng là do chứng lo âu trước thi cử thôi ạ.”
Học Viện Điện Ảnh kỳ trung khảo khó khăn rất lớn, cửa ải của các lão sư chuyên nghiệp, điểm thấp sẽ làm tương lai của cô phát triển không thuận lợi.
Cô tiện đà nhón chân, ra sức mà lau khô tóc cho hắn, động tác ở giữa hai người, trên người cô mùi hương hoa nhài kia càng thêm nồng đậm.
Kỳ thật dáng người Hứa Mạt cực kỳ tốt, nơi nên có đều có, nơi không nên có lại phá lệ tinh tế, cố tình làm cô có một khuôn mặt nhu mỹ động lòng người, cô chỉ là an an tĩnh tĩnh ở đó, cũng làm như lặng yên nở rộ, làm hắn dâng lên cổ khát vọng không biết gọi tên.
Thẩm Thận đem cô đẩy ngã ở trên giường, đôi tay chống hai bên cổ cô, ngữ khí lười biếng, “Vậy để ca ca đây giúp em trị.”