Bạn đang đọc Cô Gái Hai Mặt – Chương 34: Trò đùa với số phận
Biết nó vẫn mệt nên sáng hôm sau Loukey dậy rất sớm, xuống tận nhà bếp để nấu cháo mè đen cho nó. Xong xuôi, anh chàng bê cháo lên phòng của nó. Nghĩ nó chắc vẫn còn ngủ nướng nên Loukey ko muốn đánh thức nó ( có đánh thức nó cũng chẳng dậy), chàng ta bê cháo vào phòng luôn. Đúng như dự đoán của cậu, nó vẫn đang say giấc nồng, con gái đâu mà ngủ chăn rơi hết xuống dưới đất mà ko biết. Loukey đặt bát cháo lên trên bàn rồi nhặt chăn đắp trên ng` cho nó. Để ý thấy tay nó đang nắm chặt 1 sợi dây chuyền, vì hơi tò mò nên cậy mở tay nó ra. Sau khi nhìn thấy sợi dây, Loukeu ngã bịch xuống đất. Ko hiểu sao cậu cứ lắc đầu liên tục. Sau 1 vài phút định thần lại, cậu đứng lên và kêu nó dậy.
-Ri, Ri dậy đi, anh có 1 chuyện muốn hỏi em.
Nó vẫn chẳng biết gì.
-HAN YONG RI – Loukey hét hết công suất.
-Ai gọi tôi đấy? – nó bật dậy nhưng mắt vẫn nhắm tịt.
-Mở mắt ra và nghe anh nói đây.
-Có gì thì anh nói đi, mắt em chưa mở đk đâu.
-Vậy thì nghe cho rõ nhé. Sợi dậy chuyền này có phải là của em ko?
-Sợi dây nào?
-Sợi dây trong tay em ý.
-Ak, đó là của mẹ cho em.
-Hả? Của mẹ em? Có phải mẹ em tên là Han Eun Hye ko?
-Sao anh biết hay vậy?
-…………..
Nó tưởng Loukey đi rồi nên lại nằm xuống ngủ tiếp, miệng lẩm bẩm:
-Đến ko biết, về ko hay. Ơ, nhưng sao anh ấy lại biết nhỉ? Thôi ta phải ngủ tiếp cái đã.
-AAAAAAAAAAA………
Nó bật dậy lần thứ 2 thì thấy Loukey chạy ra khỏi phòng. Nó vớ vội cái kính rồi đuổi theo Loukey. Lúc mọi ng` đang ăn sáng ở dưới khách sạn thì nhìn thấy Loukey chạy ngang qua.
-Anh ấy chạy đi đâu nhỉ? – Enny
-Vẫn chưa ăn sáng mà lại đi đâu ko biết – Ice
1 lúc sau, nó cũng hớt hải chạy đến.
– Có thấy Loukey đâu ko?
Ice chỉ tay ra hướng biển.
-Cảm ơn.
-Ơ này, bồ làm rơi………- Ice nhìn thấy sợi dây chuyền nó vừa đánh rơi rồi nhặt lên – Hình như cái này giống cái của anh Loukey. Đây là vật gia truyền của nhà họ Han mà……….. ak mà nhỏ Ri cũng mang họ Han. Chẳng nhẽ bồ ấy chính là con của cô Eun Hye?
-Có phải cái cô mà bỏ nhà ra đi từ 20 năm trước ko? – Jay
-2 ng` nói gì vậy, chẳng hiểu gì hết – Jun
-Cuối cùng nó cũng tìm đk ng` thân rồi – Jay
-Thế nhỏ Ri vs hắn ta là anh em ak? – Ken
-Uk……. JK, em phải chạy ra biển xem thế nào đã, chắc bây giờ anh ấy đang rối lắm.
——— Tại bờ biển ———
Nó đã nhìn thấy Loukey đang ngồi ở đó, nó tiến gần định hỏi chuyện.
-AAAAAAA……. – Loukey hét thật to, mắt đỏ hoe, cậu cố kiềm chế để nước mắt ko rơi.
-Anh ơi, anh làm sao thế? – nó
-Em đi đi, anh muốn ở 1 mình.
-Anh đừng làm em sợ mà, có chuyện gì vậy, nói cho em biết đi.
-Đã bảo là đi đi mà, sao bướng quá vậy? – Loukey nói nhưng ko dám quay lại nhìn nó, cậu sợ nó sẽ nhận ra sự yếu đuối của cậu lúc này.
-Em……… vậy em vào trước đây.
Nó bước đi, trong đấu ko khỏi thắc mắc: “Thật là lạ, tại sao khi biết mình là chủ nhân của sợi dây chuyền anh ấy lại phản ứng như vậy nhỉ? Chẳng lẽ vì mình là chủ nhân của sợi dây đó nên anh ấy ghét mình sao?”. Đúng lúc đó thì gặp Ice.
-May quá gặp bồ ở đây, bồ ra vs anh Loukey đi – Nó
-Uk. Ri, sợi dây chuyền này bồ đã đánh rơi lúc nãy đấy. Nhớ phải dữ gìn nó cẩn thận nhé – Ice đeo sợi dây chuyền vào cổ cho nó.
-Mình biết rồi, mình vào đây, cảm ơn bồ.
Ice tiến đến ngồi sát cạnh Loukey.
-Đau lắm phải ko?
-………..- nước mắt giờ đã bắt đầu chảy, ko thể kìm chế đk nữa rồi. Cậu cắn chặt môi để ko khóc thành tiếng.
-Em biết là anh có tình cảm vs bồ ấy.
-Tại sao ko phải là ai khác mà lại là cô ấy chứ.
Ice ôm lấy Loukey, giờ trông cậu như 1 đứa trẻ.
-Anh phải phấn chấn lên ko bồ ấy mà thấy anh như vậy thì cũng buồn lắm đấy. Em biết là anh ko muốn làm bồ ấy muồn mà. Đúng ko?
-Em nói đúng, anh ko nên như vậy.
-Thế ms là anh của em chứ. Lau nước mắt đi rồi cùng em vào trong, cười cái xem nào.
-Hihihihi.
-Thế có phải là đẹp trai ko.
-Đi thôi.
………………………..
Nó bước vào khách sạn thì bị túm lại.
-Cô là em của anh Loukey đó, biết chưa? – Enny
-Sao cô lại nói vây?
-Lời cô ta nói là sự thật đó, mày vs anh Loukey là anh em – Jay
-Mọi ng` đùa hơi quá rồi đấy, làm sao có chuyện đó đk.
-Ko đùa đâu. Thế có phải mẹ cô tên là Han Eun Hye ko? – JK
-Hả, hết anh Loukey giờ lại đến anh, sao mọi ng` biết tên mẹ tôi. Là mày nói phải ko? – nhìn sang Jay
-Con dở hơi kia, tao nói làm gì – Jay
Nó đang lơ tơ mơ, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra thì Ice và Loukey bước vào. Loukey nói:
-Chúng ta là anh em.
-Ơ…..anh……anh nói thật chứ?
-Anh cũng có 1 sợi này.Chắc mẹ em cũng nói rồi chứ,chỉ có những ng` trong dòng hóm có thôi. Giờ em tin chưa? – Loukey lôi sợi dây chuyền ra.
-“ Mẹ ơi, con làm đk rồi. Cuối cùng con cũng tìm đk, mẹ có vui ko?”
-Để bao giờ về Seoul thì anh sẽ đưa em đi gặp bà ngoại, ngoại mong em lắm.
-Vâng
Đúng lúc đó thì đt của Ice reo lên:
-Alo, 3 gọi con có việc gì vậy?
–
-Sao? Dạ, con về ngay.
………….Tút………tút……
-Em phải về Seoul ngay đây, mọi ng` ở lại nha.
-Có chuyện gì vậy? – JK
-Mẹ em…….đang rất nguy kịch.
-Vậy anh sẽ về cùng em – JK
-Chúng ta cũng về thôi, ở đây chơi đủ rồi – Loukey
-Ok
Thưc ra mấy nhỏ Elvis cũng ko muốn về nhưng do ko đi xe nên đành ngậm ngùi tạm biệt hòn đảo Jeju xinh đẹp này.