Bạn đang đọc Cô Gái Hai Mặt – Chương 1: Cuộc chạm trán của những thiên thần
Ngày hôm nay, nó – 1 con nhóc 17t sẽ phải dời xa quê hương Việt Nam yêu dấu để đến 1 đất nước hoàn toàn xa lạ – Hàn Quốc. Nó sang HQ bởi 2 lí do: 1 là để hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của mẹ nó- sang tìm lại người thân, lí do thứ 2 là nó phải chạy chốn cài chết, chạy chốn tử thần, chyaj chốn những tên sát thủ suốt ngày bám riết lấy lấy nó không tha. Từ ngày ba, mẹ và chị gái – những người mà nó yêu thương nhất cùng nhau rời khỏi cõi đời này để sang thế giới bên kia, trong một phút giây nào đó, nó đã muốn đi cùng họ để gia đình được đoàn tụ nhưng nó đã suy nghĩ lại. Nó phải sống, nhất định phải sống, hơn nữa còn phải sống tốt, sống không chỉ cho bản thân nó mà nó còn phải sống cho cả phần của họ nữa. Nó quyết định lựa chọn như vậy và bây giờ nó sắp phỉa lên máy bay, dời xa quê hương, dời xa bạn bè, xa cả người mà nó yêu nhất. Nó không muốn xa anh chút nào nhưng ở lại thì không được, sẽ rất nguy hiểm, nó không muốn vì nó mà anh bị bọn sát thủ truy giết. Bây giờ nó đang ngồi cùng Diệp Tuyền, con bạn suốt ngày dính với nó như hình vói bóng. Hai đứa lặng yên không nói gì, tuy có rất nhiều điều để nói nhưng không hiếu sao cổ họng lại nghẹn đắng. Anh sẽ không đến tiễn nó được bởi nó không cho anh đến, nó sợ nếu anh đến nó sẽ không còn đủ tự tin để bước lên máy bay, để dời xa anh. Nó giờ đây rất muốn khóc nhưng lại không muốn làm cho con bạn phải buồn nên đành nuốt nước nắt vào trong………..
– 5’ nữa chuyến bay từ VN đến HQ sẽ khởi hành, mời quý khách lên máy bay……… – Cô tiếp viên hàng không lên tiếng lôi nó và cả con bạn ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
– Tao đi đây, mày ở lại mạnh khỏe nha. Sang dến nơi tao sẽ gọi điện về ày – Nó lên tiếng.
– Ukm – Tuyền chỉ biết nói vậy.
Một tay nó kéo vali vào trong, 1 tay còn lại vẫy chào tạm biệt con bạn. Nó đi gần đến cửa soát vé, Tuyền lên tiếng:
– Giang – Nói rồi Tuyền chạy đến ôm nó vào lòng và cả hai đứa òa khóc – Tao sẽ rất nhớ mày – Tuyền nói tiếp.
Thấy Tuyền như vậy nó cũng không nỡ đi nhưng nó đã quyết rồi, càng ở lại sẽ càng nguy hiểm, không chỉ cho nó mà còn liên lụy tới cả những người xung quanh. Nó nhẹ nhàng buông tuyền ra và bảo:
– Thôi, đừng khóc nữa mày. Tao sẽ gọi điện về ày thường xuyên mà. Nín đi, mày khóc như vậy trông xấu lắm đó biết không?
Tuyền gật đầu rồi buông nó ra và nói:
– Mày đi đi, không thì không kịp giờ đâu. Tao về đây, ở lâu chắc tao không chịu nổi mất.
Nó không nói gì, chỉ lẳng lặng bước vào trong. Lúc này, nó nhớ tất cả mọi thứ, nhớ cả lúc hai đứa bày trò quậy phá mọi người. Nó lấy tay gạt đi hai hàng nước mắt và bước lên máy bay trước sự đón tiếp của chị tiếp viên hàng không. Nó gật đầu chào chị rồi đi tìm chỗ của mình, 1 lúc sau mới thấy, chỗ nó ngồi là khoang hạng B nhưng rất gần cửa sổ, nó thích lắm. ngồi xuống chỗ của mình và thắt dây an toàn vào, máy bay bắt đầu cất cánh. Nó thích thú nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lần đầu tiên nó được ngắm cảnh vật ở mặt đất từ trên cao thế này. “ Quả là một bức tranh hoàn mĩ” – nó nghĩ thầm trong đầu và cứ thế chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
……………………………
– Máy bay sắp hạ cánh xuống sân bay Quốc tế Incheon, Hàn Quốc. Xin quý khách ổn định chỗ ngồi, thắt dây an toàn. Chân thành cảm ơn! – tiếng chị tiếp viên phát ra đã xóa tan giấc mơ của nó, Giấc mơ có bố, mẹ, chị nó, nhỏ bạn và cả người ấy nũa. Tiếng nói đó đã lôi nó trở về 1 hiện thực rằng bố, mẹ, chị gái nó đã không còn nữa. Và bây giờ nó sắp đến cái đất nước HQ xa lạ kia, đất nước mà cho dù có nằm mơ nó cũng chưa 1 lần nào nghĩ là mình có thể đến đó mà bên cạnh không có người thân nào.
Nó cũng không biết là mình đã ngủ bao lâu rồi, chỉ biết là nó sắp được đặt chân xuống HQ. Bất giác nó mỉm cười. Máy bay hạ cánh an toàn, nó kaos chiếc vali và bước xuống máy bay.
Cùng lúc đó, 1 chiếc máy bay đến từ Mĩ cũng đáp xuống sân bay Incheon. Một người con trai với gương mặt thiên thần bước xuống máy bay ( mọi người có biết là ai ko? Là Ju nhà mình đấy! ). Cậu thu hút tất cả ánh nhìn từ mọi người, hầu hết là nữ. Ai cũng phải xuýt xoa trước vẻ dẹp của cậu. Không những vậy, cậu còn sở hữu 1 thân hình cực chuẩn với bộ đồ trông rất style: 1 chiếc áo phông hiệu Gucci màu đen, 1 chiếc quần bò đen rách te tua, 1 đôi bat boots đen, tai đeo headphone và cặp kính cũng đen nốt. trông khá là bụi bặm nhưng cũng không thể phủ nhận 1 điều là cậu vô cùng đẹp trai. Khuôn mặt lạnh lùng bước đi ra cửa, cậu làm mọi người đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tin được không khi mà cậu đang ngồi trên con siêu xe Murcielago màu đen độc nhất trên thế giới, tất cả đối với cậu quá hoàn hảo.
———- Quay lại với nó nào———–
Hiện giò tình hình là rất tình trạng khi nó đang phải đi bộ trên đường. Nó thích thú nhín mọi vật xung quanh mình, Thật là khác biệt, rất khác vs VN. “ HQ đẹp tuyệt! ” – đó là tất cả những gì nó có thể nói bây giờ. Sau khi quốc bộ khoảng 15’, nó dừng lại trước 1 trạm xe buýt. Ngồi lên ghế chờ, nó lôi điện thoại từ túi xách ra và thực hiện lời hứa vs nhỏ bạn – nó gọi cho Jay ( ngoài tên Tuyền, nhỏ đó còn có tên gọi khác là Jay – Hwang Min Jay ).
– al……….
– Alo, con kia. Sao bây giờ mày ms gọi cho tao, bộ mày còn có ai quan trọng hơn tao hả? Mày nói đi, mày có biết là tao lo ày lắm ko hả con nhỏ chết tiệt kia? Không biết mày có sang đến nơi an toàn ko, ko biết là máy bay có gặp sự cố gì ko và ko biết bọn sát thủ có bán theo mày ko? Sao mày lại im lặng như thế? Sao ko trả lời tao chứ, mày có…- Jay nói 1 tràng dài mà chính nhỏ cũng ko biết là mình đang nói gì, chỉ tội cho nó từ nãy đến giờ chí nghe nhỏ nói mà chưa kịp biện minh lời nào.
– STOPPPPPPPPPPP!!!! Thứ nhất là tao vừa ms xuống máy bay cách đây 15’. Thứ 2, mày là người đầu tiên tao gọi . Thứ 3, mày có cho tao nói đâu mà kêu tao là không trả lời. Cuối cùng, tao biết là mày lo nên tao ms gọi áy này. Sao, còn thắc mắc gì ko?
– Tao… tao xin lỗi, chỉ vì tao lo ày quá thôi. – tự nhiên giọng Jay nhẹ hẳn, ko còn cái kiểu sồn sồn vừa nãy nữa.
– Tao hiểu mà! Tao gọi ày vì biết này rất lo cho tao. Yên tâm đi, mày quên tao là ai rồi ak? Tao là Đỗ Thiên Giang, em gái của Đỗ Thiên Kì, Trời ko sợ, đất ko sợ, dù có vứt tao ở đâu thì tao vẫn có thể sống tốt mà. Ak quên chưa cảm ơn mày vụ mày cho tao mượn cặp kính Nobita để ngụy tranh đó. Phài công nhận là bây giờ đến tao cũng chẳng nhận ra mình nữa. Nào là mái tóc đen, buông dài cộng thêm cặp kính của mày, nhìn tao………
– Nhìn mày ngu ngu, quê quê phài ko? – Jay cướp lời của nó, nhưng phải thú thật là những gì Jay nói vừa rồi cũng là những gì mà nó đang định nói.
– Uk, con nhỏ này nói hay ghê, Thôi, tao cúp máy nha, tao quên chưa gọi cho……..
– Tao biết là ai rồi, z để lúc khác nc tiếp nha. Bye mày.
– Uk, bye.
Nó đang định bấm số để gọi cho Thiên Vũ ( ny của nó đấy ) thì:
– Cướp……… cướp. – Tiếng một ngưới phụ nữ vang lên.
Nó có nghe nhầm ko nhỉ, có cướp sao. Nó đang chìm đắm trong những suy nghĩ như vậy thì 1 lần nữa tiếng nói ấy lại vang lên. Nó ngoảnh mặt lại, 1 người phụ nữ đang vất vả đuổi theo tên cướp. Nó vội cất điện thoai vào túi xách. Thấy tên cướp chạy về hướng mình, ko suy nghĩ nhiều, nó ngáng chân làm tên cuố ngã lăn ra đất ( sao chị này liều thế nhỉ? ), kèm theo đó là tiếng “ oạch” – 1 tiếng động ko hề nhỏ, tưởng như vừa bị dư chấn của động đất ở Nhật Bản cơ. Nhân lúc tên cướp vẫn nằm dưới đất, nó nhanh chóng giật lấy túi xách và đập túi bụi vào đầu tên cướp to con. Rất may cho nó là tên cướp đã bỏ chạy, “ hắn mà quay lại đánh thì chắc mình chết sớm mất” – nó rùng mình khi nghĩ về việc ấy, đến bây giờ khi tên cướp đã boe chạy khá xa thì nó vẫn trong tình trạng tim đập chân run. Sau khi định thần lại, nó hớn hở cầm chiếc túi xách phóng về chỗ người phụ nữ và nói:
– Của cô đây ạ. Lần sau cô đừng đi một mình ở chỗ vắng như vậy nữa, nguy hiểm lắm đấy. – Nó cười toe.
Người phụ nữ thoáng ngỡ ngàng ví những cử chỉ thân thiện của nó, cảm thấy nó rất dễ mến và đáng yêu.
– Cô này, cô ko sao chứ ạ? – Nó nói lễ phép và khua tay loạn xạ trước mặt người phụ nữ.
– Ukm, cô ko sao. Cảm ơn cháu nhiều lắm! – Người phụ nữ mỉm cười.
– Vậy thí tốt rồi, cháu đi đây. Tạm biệt cô. – Nó chào người phụ nữ rồi bước đi.
– Này cháu ơi. – Người phụ nữ gọi nó.
– Có gì ko hả cô – Nó ngoảnh lại.
– Cô có thể mời an nhân của mình một bữa đk ko, về nhà cô nhé! ( 1 bữa thì có gì mà khó, nuôi nó cả đời cũng đk, phu nhân của chủ tịch STE cơ mà, giàu sụ luôn) – người phụ nữ nói.
– Vâng ạ, cháu rất sẵn lòng – Nó đáp vs vẻ sung sướng.
– Vậy cô cháu mình đi nhé! – Ng` phụ nữ nói rồi gọi điện cho xe đến đón.
Trên xe, ng` phụ nữ hỏi nó:
– Cháu bao nhiêu tuổi rồi?
– Dạ, cháu 17t ạ!
– Vậy thì bằng tuổi con gái cô đó, nó tên Shin Ra Ah, còn cháu tên gì?
– Cháu tên Han Yong Ri ạ.
– Tên cháu hay quá nhỉ. Mà nhà cháu ở đâu? Cháu bảo cô đi 1 mình bên ngoài là nguy hiểm mà sao cháu lại đi 1 mình? – Ng` phụ nữ thắc mắc.
– Cháu ko có nhà – Nó đáp – Bố mẹ cháu mất rồi và nhà cũng bị phá luôn – Nó nói tiếp vs giọng buồn bã.
– Cô xin lỗi, cô ko biết – Ng` phụ nữ hối lỗi.
– Ko biết ko có tội mà cô, cháu ko sao đâu, wen rồi ạ.
– Vậy bây giờ cháu định ở đâu?
– Cháu cũng ko biết nữa, cháu sẽ xin 1 việc nào đó để làm, Cháu muốn tự sống = đôi tay của mình.
Ng` phụ nữ ko hỏi thêm gì nữa và nó cũng im lặng. chiếc xe dừng lại tại 1 ngôi biệt thự hoành tráng ( to và đẹp hơn ngôi biệt thự trước kia nhà nó nhiều ), Lần đầu tiên nó đk nhìn thấy nên cứ mắt chữ A mốm chữ O mãi.
– Cháu vào nhà đi – ng` phụ nữ mời nó.
– Vâng ạ, nhà cô to và đệp quá – nó cười hì hì.
————————————
Vào đến nhà, ng` phụ nữ giới thiệu nó vs con gái và chồng mình.
– Chào cháu, chú là chủ tịch tập đoàn STE- 1 tập đoàn đứng đầu về nghệ thuât – ng` đàn ông mỉm cưới vs nó.
– Chào chú, cháu là Han Yong Ri ạ – nó đáp lễ.
– Chào bạn, mình là Shin Ra Ah, gọi là Ice – đứa con gái lên tiếng, mặt ko biểu lộ chút cảm xúc.
– Rất vui vì đk gặp bạn – Nó bắt tay vs nhỏ kia.
– Thôi mọi người ngồi xuống đi, rối tôi sẽ kể ọi chuyện – Phu nhân Shin nói.
Mọi ng` cùng ngồi xuống ghế và chăm chú lắng nghe.
– Thật ra thì mọi chuyện là thế này…….. bla………….bla – ng` phụ nữ kể tất cả mọi chuyện.
– Ak, thì ra là vậy – ng` đàn ông nhìn nó vs ánh mắt khâm phục, ko ngờ 1 con nhỏ 17t như nó lại có thể hành hiệp trượng nghĩa như vậy.
Còn Ice lúc này ms hiểu ra mọi chuyện, tại lúc nãy cứ tưởng nó cũng như bao ng` khác, chỉ lợi dụng mình. Nhưng bây giờ nghe vậy thì cảm thấy nó rất thú vị. Thế là cô nàng thay đổi hoàn toàn thái độ vs nó làm nó cứ há hốc mồm vì ngạc nhiên. Cô nàng cảm thấy ở nó có 1 sự tin tưởng, no ko như những ng` khác, ko lợi dụng cô, vậy là 2 ng` thành bạn, cứ tíu ta tíu tít suốt buổi. Ăn tối xong thì lại ngồi nc tiếp, làm bố mẹ cô gái mỉm cười hài lòng vì cô đã tìm đk 1 ng` bạn thức sự. Bố mẹ cô cũng rất tốt vs nó, coi nó như ng` nhà. Bỗng ng` đàn ông lên tiếng:
– Yong Ri này, cháu đang tìm việ phải ko?
– Dạ vâng ạ.
– Chú có thể giúp cháu nhưng công việc hơi vất vả đấy.
– Thật hả chú, vất vả thế nào cháu cũng chịu đk. Nhưng cháu sẽ làm gì ạ? – nó hỏi.
– Ak, cháu sẽ giúp việc cho Pretty Boy trong công ty chú. Nhưng mà… chưa có ai chịu nổi bọn nó quá 5 ngày đâu – ng` đàn ông e ngại.
– Ko sao đâu ạ, cháu chịu đk hết.
– Có câu nói này của cháu là ta yên tâm rồi, cháu có thể bắt đầu công việc từ ngày mai.
– Vâng ạ.
– Ak mà cháu học trường nào?
– Blue Sky ạ, cháu nhận được học bổng ở đó.
– Vậy thì cháu là Han Yong Ri, ng` nhận đk học bổng duy nhất của Blue Sky tại VN?
– Dạ, đúng rồi ạ. Sao chú biết ạ?
– Trường đó là chú cho xây dựng.
– Thế ạ, cháu thật may mắn.
– Vậy thì cùng trường vs mình rồi – Con nhỏ sau bao lâu im lặng cũng lên tiếng – thế tối nay bạn ở lại nhà mình đi.
– Nhưng………..
– Ra Ah nói đúng đó, cháy ở lại đi, ** sao cũng muộn rồi.
– Vâng, cháu cảm ơn.
– 2 đứa lên phòng đi – ng` phụ nữ lên tiếng.
– Vậy là 2 đứa dắt nhau lên phòng Ra Ah.
~
Còn Ju, cậu ko về biệt thự của nhóm ngay mà ở tại khách sạn New World 1 đêm, ngài mai sẽ đi về ví sợ đám paparazzi bám theo.
*
* *
[color=blue]
———– Sáng hôm sau———
Tại biệt thự nhà họ Shin.
Ring… ring………
– Alo, ai vậy ạ? – cô giúp việc lên tiếng.
– Dạ cô ơi chủ tịch có nhà ko ạ? – đầu dây bên kia là tiếng của một chàng trai.
– Thưa chủ tịch, có cậu JK cần gặp ạ – cô giúp việc đưa máy cho chủ tịch Shin đang nhồi đọc báo ở ghế sofa và nhân nhi tách cafe buổi sáng.
– Alo – chủ tịch Shin lên tiếng.
– Dạ, chào bác. Cháu gọi cho bác là muốn hỏi về cô giúp việc bác nói tối qua, bao giờ cô ta đến vậy ạ?
– Ukm, nó đang tới đấy. Các cậu liệu mà đối xử tốt vs nó ko thì đừng trách tôi – chủ tịch buông 1 câu đe dọa.
– Dạ bọn cháu biết rùi ạ, cảm ơn chủ tịch.
————————————
Trả phòng rồi dời khỏi khách sạn New World, Ju cũng đang thẳng tiến về biệt thự của nhóm. Từ nãy đến giờ cứ thấy lạnh ở sống lưng, hóa ra là có chiếc taxi đang bám theo. “ Chắc lại là fan cuồng rồi, còn theo về tận đây nữa, bọn này bám dai thật” – Ju nghĩ, nhưng cậu vẫn để mặc xem bọn họ sẽ làm gì.
Cậu xuống xe và nhấn chuông. Cùng lúc đó, nó cũng xuống xe và đi về phía cậu
– Xin lỗi, cho tôi hỏi đây có phải là biệt thự của Pretty Boy ko? – Nó hỏi Ju.
– ………….. – Ju ko thèm trả lời.
– “ Tôi thừa biết cô là fan cuồng rồi, đừng có mà giả nai, may mà mình thông minh nên ko bị mắc lừa” – Ju nghĩ.
– Ko nói thì thôi, đồ chảnh. Ghét cái mặt! – nói xong nó hếch mặt lên và quay đi.
Ju tiến đến bấm chuông. Tính toong……….. tính toong…..
Sau 1 hồi chuông dài thì cũng có 1 ng` ra mở cửa.
Đứng trước mặt nó bây giờ là 1 chàng trai có khuôn mặt baby, mái tóc vàng kèm theo 1 cái xược nạm đinh trông rất đặc biệt. Chiếc áo thun 2 lớp màu trắng, quần ngố khaki, giầy buộc dây Fedora Boutique thời thượng. Nó thoáng ngỡ ngàng sau đó cũng lấy lại đk vẻ mặt bình tĩnh.
– Ôi, anh Ju! Anh về hồi nào mà ko báo để mọi ng` ra đón. Em nhớ anh quá đi mất! – ng` con trai vừa rồi chạy đến ôm ng` đứng cạnh nó và nói.
– Ren ak, buông anh ra đi, anh……….. ngạt thở – ng` đứng cạnh nó khó khăn nói.
– Uk ha, em quên mất, tại em nhớ anh quá thôi – Ren trả lời.
– Ai vậy Ren, sao lâu thế? – Lần này là tiếng 3 ng` con trai.
– Thằng chết tiệt, mày về bao giờ mà ko nói vs anh em 1 tiếng – Jun nói.
– “ Sao nhà này lắm trai đẹp thế nhỉ? ” – Nó suy nghĩ với 1 loạt dấu hỏi chấm to đùng.
Ng` vừa lên tiếng có mái tóc màu hạt dẻ, mặc áo sơ mi caro, quần bò xước màu xanh, bat boots đen, thắt lưng da màu cam nạm đinh.
Còn cái cậu sở hữu mái tóc bạch kim ( Ken) nhìn nó cười làm nó chết lâm sàng trong vài giây. “ Ít ra cũng tìm thấy ng` chủ đáng mến trong ngôi nhà này” – nó vừa nghĩ vừa cười. Cậu này mặc chiếc áo phông tím than, quần ngố Versace, chân đeo giầy Nike trắng.
– Bồ mày hả Ju? – ng` còn lại ( JK) lên tiếng.
Gã này mặc áo sơ mi Denim, quần jeans xám, thắt lưng màu be DG, giầy da lộn December. Trông gã này cũng đẹp zai ko kém mấy tên kia.
– Ai? Con nhỏ này hả? – Ju như ko tin vào tai mình nữa.
– Uk, chẳng nó thì ai, ko lẽ là ma ak? – Ren nói mắt khinh khỉnh.
– Nó ngoảnh ngược ngoảnh xuôi, nghĩ thầm: “ chẳng nhẽ mấy gã này nói mình ak?”.
– Đang nói cô đấy, còn ngoảnh đi đâu – Ju nói.
– Em tưởng anh sẽ đưa về 1 cô mắt xanh xinh đẹp và sexy cơ. Ai dè…….. Haizzzzzzzzzz – Ren thở dài ngao ngán.
Rè….. rè…..rè . Điện thoại nó reo liên hồi. Cả 5 chàng đều rút điện thoại ra nhưng ko phải là đt của mình kêu, cả 5 ng` đổ dồn ánh mắt về phía nó. Nó hớn hở lôi điện thoại ra:
– Alo, Han Yong Ri nghe đây.
– Cái gì? Han Yong Ri á? Chủ tịch Shin ko nhầm đấy chứ? – Cả 4 ng` đếu nhìn nhau và hét vs công suất lớn nhất ( Chỉ còn Ju mặt vẫn ngờ ngệch vì có hiểu cái mô tê gì đâu )
– Vâng, chú yên tâm ạ – Nó đáp.