Đọc truyện Cô Gái, Gặp Lại Em Rồi – Chương 9
🌹 CÔ GÁI, GẶP LẠI EM RỒI🌹
#chap9
– Này mẹ nhớ ăn uống đầy đủ không được bỏ bữa biết chưa?
Tút tút tút
– Này, này Mộc Tiểu Di_Vũ Thiên ngồi trên bàn ăn nhíu mày nhìn điện thoại, rồi lắc đầu thở dài, trên bàn là một bửa ăn thịnh soạn. Vũ Minh ngồi đối diện nhìn anh trai mình
– Sao rồi, Tiểu Di vẫn chưa ăn à?
– Haiz…lo chăm chăm vào điện thoại đánh liên quân, không chừng anh không gọi chắc Mộc Tiểu Di vẫn tiếp tục cày game bỏ bửa luôn đấy.
Nghe vậy Minh liền ủ rũ, không biết Tiểu Di bây giờ ra sao, ở công ty mới có bị ai bắt nạt không, đúng là không yên tâm mà 😔.
– Thôi, Minh ăn cơm đi. Đừng lo lắng nữa mẹ sẽ ổn thôi, không ai dám gì mẹ đâu_ Như hiểu tâm tư em trai Thiên liền nói.
– Mong là thế..
—
Hắn trở vào phòng, không hiểu vì sao mình lại tức giận khi cô gọi điện với một thằng đàn ông khác. Chả lẽ cô không có một chút kí ức gì về đêm hôm đó sao? Hoắc Lạc Thần đang rất bức xúc!
Không được phải hỏi cho rõ thằng chó đó là ai, dám hất tay trên của ông.
Hoắc Lạc Thần một lần nửa bước ra, đập vào mắt anh là cảnh tượng cô bất chấp hình tượng chân gát lên bàn, tay cầm hộp cơm, tay bốc nắm cơm bỏ vào miệng. Hắn hắc giọng
– E hèm.
Cô quay lại, vừa nuốt xong miếng cơm, nghiêng đầu ngây thơ nói:
– Ủa, boss sao vậy? Bị bệnh à?
Hoắc Lạc Thần đen mặt, lạnh giọng hỏi:
– Cô Đang làm gì vậy?
– Thưa boss, đang ăn cơm_ Mắt bị đuôi à =.=
– Cô tự làm?
– Không phải, là do bảo bối nhà tôi làm cho_ Liên quan gì đến anh?
– Ngon không?
– Bảo bối tôi làm sao không ngon cho được_ Sao vô duyên quá vậy? Tất nhiên toàn bộ vế sau Mộc Di chỉ dám nói trong lòng 😂
Nghe cô nói vậy, không hiểu tại sao hắn lại nổi giận đùng đùng. Cái gì mà bảo bối? Nghe buồn nôn. Đã ngủ với hắn giờ lại dám ngủ chung với thằng khác, cô cũng to gan quá nhỉ. Nó còn làm cơm hộp cho ăn, hạnh phúc quá ha. Mộc Di thấy sắc mặt của đại boss kém dần thì tốt bụng hỏi:
– Boss sao thế? Cần tôi gọi cứu thương không? Nhìn boss cứ như bị động kinh í.
Anh không để ý lời Mộc Di nói, nhìn cô giọng lạnh đến âm độ:
– Cô nghĩ đây là công ti hay nhà hàng? Muốn ngồi chỗ nào ngồi, ăn chỗ nào ăn? Công ti có quy định riêng, chả lẽ cô không biết? Coi như hôm nay đặt cách, không làm khó nhân viên mới.
Cô ngơ ngác, chuyện gì đây? Chỉ có ăn cơm thôi mà quy định dữ vậy ne.
– Ngày mai tôi không đem thức ăn vào đây là được chứ gì_ Cô bĩu môi, không cho cô đem vào đây thì cô đem ra nhà ăn ăn trưa, haha cô thông minh quớ.
– Được vậy thì tốt_ Hắn quay chân bước vào phòng, đột nhiên dừng bước, mặt vẫn hướng về phía trước giọng nói vọng lại:
– À, công ti có phong ăn dành cho nhân viên, cô nên ăn ở đó, không cần phải mang cơm hộp làm gì. Nhân viên do tôi trả lương, luôn được hưởng những ưu đãi tốt nhất. Cô làm như vậy chẳng khác nào tát vào mặt tôi một cái, nói tôi không chăm lo cho nhân viên, bốc lột sức lao động của họ vậy
Cô đang cao hứng, phút chốc liền trầm mặt, cái qq gì vậy?
Cạch
Vẻ mặt băng sơn ngàn năm mới biến mất, khuôn mặt đắt thắng, nhếch môi cười, haha tự dưng có cảm giác thành tựu vl
—
– Mẹ về rồi đây_ Từ ngoài cửa cô nói vọng vào tay chống vách tường tay cởi giày.
Trong bếp, Minh nghe tiếng mẹ gọi liền phóng nhanh ra cửa, chảy chồm lên hôn mẹ.
– Tiểu Di, mới một ngày không có gặp mẹ, con nhớ mẹ lắm a_ Vừa nói cậu vừa hôn nhẹ lên má cô
Thiên cũng từ trong bếp nhàn nhạ bước về phía cô, dựa vào vách tường.
– Mộc Tiểu Di, hôm nay mẹ đi làm ổn chứ
– Hầy, ai cũng tốt với mẹ lắm, riêng có đại boss cứ bắt bẻ mẹ hoài hà, còn nói không được đem theo cơm hộp đến công ti nữa_ Mặt cô ủ rủ
Thiên Minh nghe xong liền hưng phấn, không biết thần thánh phương nào có thể bắt ép được Mộc Di đây.
– Ai, được rồi mẹ mau thay đồ rồi ăn cơm.
– Được rồi.
….
– Oáp, mẹ đi ngủ nha, hai đứa nhớ ngủ sớm nhé_ cô che miệng ngáp.
– Vâng.
Cạch.
Cô vừa đóng cửa anh em nhà họ Mộc liền lôi máy tính ra gõ một hàng chữ dài, nhìn rất chuyên nghiệp.
Một lúc sau.
– Anh2 làm tới đâu rồi_ Minh ngồi kế bên ăn bánh uống nước hỏi.
– Còn một nữa, tới lượt em rồi đấy.
– Được rồi, đổi thôi_ Minh ngồi vào vị trí của Thiên tiếp tục gõ.
Lát sau,
– Mở rồi, aizz, bảo mật kĩ dữ_ Minh vươn vai lắc đầu cảm thán. Thiên ngồi xác máy tính, trên màn hình là hồ sơ của một người đàn ông, Thiên nhìn rồi đọc.
– Hoắc Lạc Thần 30 tuổi, độc thân, cháu độc đinh của Hoắc gia, chủ tịch tập đoàn KB. Tính tình lạnh lùng, quyết đoán….
Sau khi nghe anh đọc xong, Minh liền nhìn Thiên đầy ẩn ý hỏi:
– Anh có nghĩ giống em không?
Thiên chỉ nhếch môi mong lung:
– Em nghĩ sao thì chính thế. Xem ra cuộc sống của chúng ta sắp bị đảo lộn rồi.
– Em mong Tiểu Di sẽ chấp nhận được sự thật này_ Minh nhìn vào của phòng của cô nói
—–còn——
P/s chap mới rồi nhé