Cô Gái Đông Dương

Chương 16


Bạn đang đọc Cô Gái Đông Dương – Chương 16

Trong khi đó Tố Phương vẫn còn chìm trong giấc mơ quen thuộc. Một vườn hồng trải rộng, rộng mênh mông với những màu sắc tuyệt đẹp. Màu vàng, màu đỏ thắm, màu hồng phớt , màu trắng tinh khiết… hài hòa như một tấm thảm đep. Tố Phương đứng ở đó, nhỏ bé cô đơn… Cô ôm mặt khó và một người xuất hiện , trao cho cô một bông hồng đỏ thắm… Phương ngẩng đầu lên thì người đó đã ở phía xa… Phương chỉ biết lao theo, nước mắt theo nỗi đau trong ***g ngực mà trào ra… Muốn cất tiếng gọi cũng không được…
” Duy ! ”
Bật được tiếng kêu cũng là lúc Phương tỉnh dậy. Ngay lập tức người cô bị chụp bởi một cơn choáng váng và cơn đau đầu như búa bổ… Tiếng loa phóng thanh vang vọng lại : 24-10 , nghiêng về đội khách. Phương như tỉnh hẳn. Lau những giọt nước mắt trên má, cố không nghĩ đến những cơn đau trong đầu, Phương chệnh choạng đứng dậy. Hình ảnh cuối cùng trước khi ngủ là lon cô ca mà Jenny đưa cho. Phương nhếch môi khi nghĩ tới những viên thuốc ngủ. Một liều khá nặng đây !
Phương bước ra ngoài sân đấu, hơi ngẩng đầu như đang cố thách thức với một thê lực siêu hình. Cũng đã đến lúc đối diện với quá khứ rồi ! Muốn vượt qua thì người ta phải thách thức nó thôi ! Thoáng qua trong đầu Phương là hình ảnh của các bạn… Phương đã trở lại rồi đây ! John bất ngờ khi thấy Phương. Anh lo lắng đỡ lấy cánh tay cô khi cô chập choạng sắp ngã. Khuôn mặt Phương trắng bệch như người mới ốm nửa tháng. Cô mỉm cười :
_ Thời gian có hạn… Hãy để Phương ra thay cho Sophia !
_ Không được đâu ! _ John lắc đầu_ Phương không được khoẻ phải không?
_ Hãy làm ơn , Phương muốn đấu trận này… Phương muốn tự mình vượt qua… Giúp Phương đi !
John nhận ra vẻ khẩn khoản trong lời nói của Phương, cậu hơi lảng tránh ánh mắt như có lửa của cô. John lập tức ra hiệu cho trọng tài. Phương vào sân trong tiếng loa phóng thanh ” Đội chủ nhà có sự thay đổi người. Cầu thủ mang số 23 _ Sophia ra sân, vào sân là cầu thủ mang số 09 _ Tố Phương !”… Cả sân vận động ồ lên. Henry chết sững, giật phăng chiếc ống nhòm trên tay Tony… Không phải là giấc mơ… không phải là những tưởng tượng hão huyền… Phương đang đứng đó, thân quen đến nhói lòng… Henry kêu lên khe khẽ :
_ Tố Phương… Đúng là cô ấy!
Không cần ống nhòm Tony cũng nhận ra… Cậu còn thấy được sự kinh ngạc không thốt lên lời của các nữ cầu thủ đội mình… Jalet như muốn lao đến ôm chầm lấy bạn, nhưng bị Alice cản lại… Cô đành nhìn Phương im lặng nhưng thiết tha. Phương cũng dịu dàng nhìn lai., mỉm cười…
Phương tỳ tay vào cột lưới, cố gắng mở căng mắt ra. Nếu cô nhắm mắt lại, cô sẽ ngủ, ngủ ngay lập tức. Jenny lo lắng :
_ Cậu có sao không?
Khẽ lắc đầu, Phương ngẩng lên nhìn… Không thấy Henry nhưng chắc chắn cậu ấy đang xúc động lắm… Hãy xem tớ cố gắng như thế nào nhé !
Tiếng còi trọng tài vang lên tiếp tục trận đấu. Elizabeth ném cái nhìn căm ghét về phía Phương, dồn hết sức vào quả bóng. Jenny vội vã nhào tới đỡ bóng. Bóng bay đến tay Tố Phương. Cổ động viên áo lên phấn kích. Henry nhấp nhổm trên ghế , lòng như có lửa đốt… Cậu muốn gặp ngay Phương, để giữ cô ấy lại… Biết đâu cô ấy chỉ như thiên thần , xuất hiện trong những giấc mơ?
Tố Phương hất bóng lên cao và tung mình xoáy làm ba vòng. Cô nhận thấy giữ Jalet , Elizabeth và Alice có một sơ hở, lợi dụng nó cô tung đòn ” gió xoáy tam giác “. Quả bóng bay sang đội khách, Alice đỡ hụt, Elizabeth lao vào nhưng bóng bẻ đường vuông góc nhào tới Jalet, Jalet sạm nét mặt, ngã chới với. Bóng rơi xuống sàn trong sự cứu vãng muộn màng của Carol.
Tố Phương được quyền phát bóng nhưng quả bóng vẫn xoay tít trên đầu ngón trỏ của cô. Cô ngó xung quanh. ” Xoạt ” bóng xé gió lao đi, ” bịch ” nó rơi xuống đất ngay trên tay con bé đội trưởng đội A3. Phương khẽ cười. Elizabeth tức tối dồn súc vào quả bóng. Bóng đập dội sang đội bên. Jenny lao đến đỡ và ngã quỵ xuống. Quả bóng có nguy cơ bị rơi. Phương xà người xuống, vớt bóng lên. Một cái đẩy rất nhẹ tưởng như không qua khỏi lưới nhưng nó bình thản bay qua, tiếp đất…ngạo nghễ. Phương cúi xuống hỏi ;
_ Có sao không?
Jenny lồm cồm bò dậy, lắc đầu :
_ Bạn giỏi lắm !
Jalet bắt gặp nụ cười của Phương, giống như năm ngoái… Cuộc sống của Phương ở đây tốt đẹp hơn chăng? Nhưng ngay lập tức một đợt phản công mới của đội chủ nhà. Phương đã thấm mệt. Cơn buồn ngủ kéo sụp mắt cô xuống, làm cô ngã chúi nhiều lần. Phương phải sử dụng đến đôi tai để phân biệt tốc độ bóng đi. Đội khách rơi vào thế bị động, cố gắng ghi một điểm còn lại nhưng dường như vô vọng. Jalet giờ mới hiểu được cảm giác bất lực của Elizabeth trước Phương. Lần đầu tiên là đối thủ của nhau, cô thấm thía hết sức mạnh của Phương là như thế nào…
Hiệp hai kết thúc với sự thắng lợi suýt soát của đội chủ nhà. Phương tựa hẳn người vào cột lưới thở dốc… Đầu óc quay cuồng như thể nghìn vũ trụ đang tồn tại… Giá mà kết thúc được ở đây… Phương không muốn ai thương hại mình trong tình trạng này… Làm sao có thể để mẹ thất vọng?
Một bàn tay mát lành quàng qua cổ cô , Phương nhận ra ngay đó là ai. Jalet gục đầu vào vai cô, nức nở :
_ Phương… tớ nhớ cậu biết bao… Nhớ biết bao !
_ Tớ cũng nhớ cậu, nhớ các cậu !
_ Cậu có biết tụi tớ tìm cậu như thế nào không? _ Jalet gần như không kiềm chế được , nói ào ào _ Đi khắp mọi nơi có thể… Và Henry thì bay sang cả đây, lùng sục mà không thấy. Sao lại nhẫn tẫm với tụi tớ thế hả Phương?
Phương khẽ xoay người lại, nhìn Jalet, nhìn đám bạn, mỉm cười :
_ Đó là lỗi của người chạy trốn chính bản thân mình !
Cả Alice, Carol cũng lao vào, ôm siết lấy Phương, đứa nào đứa nấy đều nức nở. Ánh mắt Phương chạm phải vóc người đang tiến lại gần. Giọng nói quen thuộc vang lên thiết tha :
_ Tố Phương !
Cả bọn giãn ra , Henry lao vào, nắm chặt lấy hai tay Phương, muốn ôm ghì cô vào lòng nhưng lại sợ không thể nhìn rõ gương mặt Phương, Henry chìm trong nỗi sung sướng đê mê không thốt lên lời.

_ Lâu quá không gặp cậu !
_ Tớ vẫn gặp cậu trong những giấc mơ ! _ Henry nghiêm giọng. Phương cười buồn. Muốn nhớ lại những gì đẹp đẽ giữa hai đứa những cơn đau đầu đánh bật tất cả. Phương gục đầu vào ngực Henry mệt mỏi. Thật sự cô muốn về nhà biết bao !
_ Em phải về thôi, Phương à?
Phương ngẩng lên, mọi người cùng quay ra. Paul bình thản đi vào sân đấu trong sự tò mò lẫn kích động của mọi người. Phương kêu lên khe khẽ :
_ Paul… sao anh lại tới đây?>
_ Tới đưa em về… Mệt thì phải về, hiểu không Phương?
Giọng anh có chút gì đó xót xa, chút gì đó bực bội. Henry cố kìm cơn tức giận vô cớ lại, chờ đợi. Phương hơi tách người ra xa, gật nhẹ đầu :
_ Em sẽ về… nhưng cùng các bạn được không anh?
_ Được chứ. Em lại đây nào !
Nhưng Henry không buông tay ra, cậu ném cái nhìn thách thức về phía Paul như thể anh là kẻ gian ác nhất đời. Phương ngơ ngác nhìn, rồi khi hiểu ra, cô chỉ biết thở dài…
_ Không ngờ người mà chị tôi căm ghét lại là cô. Đúng là trái đất tròn ! _ Elizabeth cất giọng lạnh lùng, lẫn khinh ghét _ Cả hai chị em… thua một con bé mồ côi nghèo khổ !
Paul bình thản nhìn Elizabeth. Những nét của cô cũng không khác gì mấy cô chị , cả kể lời nói cũng ghê gớm như nhau cả…
Bình thản chiếu tia nhìn lạnh nhạt vào Elizabeth, Paul nhún vai :
_ Tự cao nâng mình lên trong mọi hoàn cảnh là tính cách đặc trưng của nhà cô bé phải không?
Elizabeth bặm môi lại, mắt long lên :
_ Tính cách của chị em tôi thì không liên quan tới chuyện mấy người mù quáng khi say đắm … một con bé không ra gì như thế. Những mánh cũ ở trường trước bây giờ vẫn còn có tác dụng sao Tố Phương?
_ Cũng còn nếu như đối thủ của tôi là gia đình của bạn ! _ Phương lạnh lùng quay lại. Elizabeth chết sững người, nhưng ngay lập tức cô bước tới trước , đanh giọng :
_ Tôi cũng sẵn sàng thôi !
_ Tôi không đấu với bạn… Hãy về nói với ông bố của bạn ấy… Mẹ tôi không tha thứ cho ông ta đâu !
Elizabeth trợn mắt, trừng trừng nhìn vào mắt Phương. Cô bắt gặp một lửa giận kìm chế đang ngùn ngụt cháy trong đôi mắt ấy… Im lặng… gần như không thở nổi !
” Cạnh ! ” Phương quay phắt lại nhìn lên khán đài B. Cô đang nghe thấy một âm thanh đã cướp đi của cô tất cả… Âm thanh lên nòng của một khẩu súng… ” Phụt ! ” tiếng đạn có gắn giảm thanh lao đi trong những phức âm hỗn tạp. Phương như được một sức mạnh tối ang đến cho cô cảm giác tiếng súng, cảm giác được cả đường bay của viên đạn. Chỉ trong một tích tắc, Phương quay lại , Elizabeth đã đứng trước mặt cô, vẫn không thôi ném vào cô những cái nhìn căm ghét… Không kịp suy nghĩ, Phương nhào tới… và cả hai cùng ngã xuống sàn nhà… Viên đạn cắm phập vào cột lưới…
Paul ngay lập tức nhào đến, kéo Phương dậy, như ôm gọn lấy cô mà xốc trên tay. Anh nói nhanh :
_ Có kẻ bắn lén… Đi thôi !
Elizabeth vẫn chết sững dưới sàn, còn cả đám học sinh vây quanh Phương nãy giờ náo loạn cả lên. Tony vội kéo tay Henry đang như tượng giữa sân.
” Đoàng, đoàng “.. tiếng súng đổ dồn trên khán đài B , làm học sinh hoảng loạn la hét. Có hai kẻ đang đuổi nhau, súng nổ liên hồi…
Trận đấu bị bỏ dở. Trọng tài sợ súng đã chạy bán mạng trong phòng thay đồ. Học sinh cuống quýt, đứa nằm xuống tránh đạn, đứa chạy thục mạng… John đi đi lại lại lo lắng… Buổi lễ chắc chắn sẽ trở thành những tuýp giật gân trên báo mất thôi !
Vị bác sỹ với mái đầu bạc trắng và đôi mắt cương nghị , nhìn lướt qua những khuôn mặt lo lắng, ông mỉm cười :
_ Tôi đã tiêm cho cô bé một liều thuốc rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ qua khỏi tình trạng bồng bềnh do thuốc ngủ quá liều thôi mà !
Henry nóng lòng hỏi :

_ Bao giờ bạn ấy tỉnh ạ?
_ Khoảng 1, 2 giờ nữa. Thôi, tôi về nhé !
Paul cười :
_ Để tôi cho người đưa bác sỹ về.
_ Thôi, tôi có xe riêng. Cám ơn cậu !
Paul đưa bác sỹ đến cổng rồi đi vào. Tony đang đứng ngó xung quanh nhà, Henry trầm ngâm nhìn cốc nước. Ba cô gái cũng im lặng, chờ đợi. Barbara mang ra một đĩa bánh do bác Brenda làm, cô cười :
_ Ra đây là các bạn của Phương… Con bé chẳng có bạn ở đây đâu… Các em đừng lo lắng nhiều, rồi Phương sẽ qua thôi mà !
Henry ngẩng lên, mỉm cười:
_ Cảm ơn chị !
Barbara ngạc nhiên, kêu thét lên :
_ Henry Taylor ư? Trời ơi… cho chị xin chữ ký với nào… Chị hâm mộ em lắm đấy !
Henry hơi bối rối. Barbara chạy ra ngoài, rồi gần nhu ngay lập tức cô chạy vào trên tay là một cuốn sổ. Henry miễn cưỡng ký tên, trong khi Barbara liếng thoắng :
_ Sao dạo này không thấy em ra đĩa, không thấy xuất hiện trên ti vi?
_ Nó sắp giải nghệ rồi chị ơi ! _ Tony nói lớn, hòa lẫn với giọng cười châm chọc.
Barbara chỉ biết đứng tròn mắt ngạc nhiên. Khi cô qua được cơn sốc thì là lúc Paul đi vào , anh nói nhỏ :
_ Barbara, cô ra ngoài đi !
Cô thở dài đi ra. Lòng tự dưng buồn vô hạn.Phương lại bị người ta hãm hại, rồi còn cả thần tượng của cô nữa.. cũng chuẩn bị… biến mất… thử hỏi làm sao không buồn?
Paul rót một ly rượu từ chai rượu nhỏ trong tủ rượu của mình, anh hơi lắc nó trong tay, mắt nhìn Henry, nói nhẹ nhàng :
_ Thật ra tôi cũng biết các cô cậu là bạn của Phương từ lâu. Nhưng Phương không nói cho tôi hay, tôi nghĩ cô ấy có lý do để giấu …
_ Nếu là tôi, tôi cũng sẽ bỏ đi… không bao giờ liên lạc nữa ! _ Henry cười buồn _ Nhưng quả thực chúng tôi yêu quý Phương… Rất yêu quý , làm sao chúng tôi có thể quên được cơ chứ?
Trong đầu Henry là cuộc sống một năm qua của mình. Thật kinh khủng biết bao ! Cậu đã mất đi tất cả kể từ ngày Phương bỏ đi… Triền miên là nỗi nhớ thương không dứt… Cay đắng ngập lòng vì biết mình không thể trở lại ngày xưa được nữa… Không phải vì cậu muốn giải nghệ, mà bởi vì không còn sức để hát. Tình cảm với mọi thứ xung quanh chỉ là một nỗi buồn thảm mà thôi !
Paul cũng im lặng, nhưng đôi mắt không ngừng quan sát Henry… Anh biết được tình cảm của cậu ta qua những biểu hiện trên gương mặt tuấn tú… Có lẽ tình cảm cũng đến mức quá sâu sắc và nó đã giày vò cậu ta trong suốt thời gian qua ! Paul chợt thấy thương cảm. Câu ta cũng như anh, tình cảm luôn phải vùi giấu tận sâu kín trong lòng , day dứt nhưng không dám bộc lộ… Tất cả chỉ sợ một lời từ chối từ Tố Phương !
Barbara chạy vào, cắt đứt mọi suy nghĩ với thông báo :
_ Tố Phương đã tỉnh rồi !
Tất cả cùng bật dậy và theo cô lên lầu. Phương nằm trên giường, nhỏ bé giữa đống gối chăn dày. Khuôn mặt cô nhợt nhạt, yếu ớt… Nhìn thấy các bạn , Phương mỉm cười :
_ Tớ chỉ sợ khi mở mắt ra không thấy bóng dáng các cậu đâu !
_ Làm sao bọn tớ có thể bỏ cậu được ! _ Jalet kêu lên , tay nắm chặt lấy tay Phương.
_ Các cậu tha lỗi cho tớ chứ? _ Phương hỏi nhẹ _ Tớ đã bạc bẽo đến nỗi không thèm liên lạc lại để các cậu lo lắng biết bao nhiêu…

_ Nhớ cậu nhiều lắm, nhưng không bao giờ nghĩ đến chuyện giận cậu đâu…
Tony ngó xung quanh, trêu chọc :
_ Thoải mái quá… Chắc không muốn về Washington đâu nhỉ?
Henry nhìn chăm chăm vào Phương, chờ đợi… và trái tim cậu nhói lên một cái trước câu trả lời mà cậu đã đoán trước được :
_ Tớ không về đâu… nhưng cũng có thể trở lại đó chơi !
Ba cô gái cùng vỗ tay hoan hô quyết định của Phương.Paul xoa đầu cô, nghiêm giọng :
_ Lẽ ra em phải suy nghĩ được như thế này từ lâu rồi kia ! Ấu trĩ quá đi !
Phương cười ngượng. Cô nhìn Henry một cái, rồi nhìn lại Paul, dịu dàng :
_ Anh có thể dẫn bạn em xuống ăn gì đó không? Em cần nói chuyện với Henry một chút !
Paul gật đầu. Mọi người cúi xuống hôn nhẹ lên trán Phương, động viên cô chóng khoẻ, rồi lục tục kéo nhau xuống. Henry nhìn cánh cửa đã khép , rồi quay lại nhìn , bắt gặp ánh mắt dịu dàng như mặt trăng của Phương. Trái tim cậu mềm ra trong cảm xúc chới với… không tên !
Henry ngồi xuống cạnh giường, mỉm cười nhẹ nhàng :
_ Không giống như trong những giấc mơ của tớ. Phương không ốm yếu thế này đâu !
_ Không may thôi ! _ Phương hơi phẩy tay _ Cậu giúp tớ ngồi dậy nhé !
Henry gật đầu. Cậu đỡ Phương ngồi tựa vào những chiếc gối hình con mèo dễ thương, mắt không thôi nhìn cô dịu dàng. Cầm nhẹ bàn tay cậu, cô nói : _ Những gì đã qua, hôm nay tớ đã đối diện được rồi ! Nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Henry không cần phải day dứt nữa, cậu không hát được là do tớ phải không?
Hơi lắc đầu, Henry bóp nhẹ bàn tay Phương. Đôi bàn tay mềm nhỏ bé hơn như những gì mà cậu từng tưởng tượng. Phương không khác đi bao nhiêu, nhưng lại nhỏ bé yếu đuối đi quá nhiều…
_ Tớ nhớ cậu, nhớ ngày đêm… Biết rằng nhớ chỉ là để nhớ, nhưng làm sao để quên được thì tớ không biết…
_ Hãy coi tớ là một người bạn thật sự ! _ Phương nhấn mạnh _ Suốt cả cuộc đời tớ chỉ có một người bạn như Henry , người đã hát trong sinh nhật của tớ, người đã cứu tớ thoát khỏi nhưng nguy hiểm, quan trọng hơn , cậu còn là người mang lại cho tớ niềm tin vào cuộc sống khi chỉ mình tớ trơ trọi trên mảnh đất lạ này… Henry, tớ rất quý mến cậu !
Nụ cười của Phương, không bao giờ Henry có thể quên được. Nụ cười như xua đi hết những u ám trong lòng cậu bao ngày qua… Trái tim ấm áp và lại đập rộn ràng… Phương đã tha thứ tất cả… Tình yêu của cậu thì nhỏ bé biết bao… Đeo đẳng mãi một tình cảm không bờ bến là một cách đáp lại phũ phàng những gì Phương dành cho cậu… Henry hơi cười. Không thể nào làm được như thế phải không Phương?
_ Được rồi… Vì tình bạn của chúng ta…một tình bạn tốt đẹp nhất !
Phương vẫn giữ nụ cười trên môi. Trong tim cũng đã nhẹ nhàng đi rất nhiều… Hình như cô đã tìm được một cách sống mới, dễ chịu hơn nhiều và những nỗi đau cũng bớt cuộn lên trong lòng kể từ khi cô tỉnh dậy… ” Thời gian, mẹ à, đúng là những lớp bụi phủ mờ… mở cả những tình cảm dù là nóng bỏng nhất… Con có nhiều thời gian để quên… quên rất nhiều thứ !”… Paul nhấc điện thoại lên, giống như bao lần, hỏi lạnh nhạt :
_ Paul Burton đây… Ai vậy ạ?
Một giọng ấm vang lên :
_ Tôi đây.. Tôi đã tìm ra hung thủ !
_ Hắn ra sao?
_ Hắn đã chết !
Paul hơi ngạc nhiên. Anh nghĩ đến Phương và những gì cô phải chịu đựng , thế mà hắn đã chết !
_ Khi tôi đến hắn ta đã bị kẻ nào đó ám sát, ngụy trang như một vụ tự tử… Tôi đã xem xét khắp căn phòng… Chắc không còn nguy hiểm nữa đầu. Cậu cứ yên tâm !
Paul nhíu mày :
_ Có thật không? Vụ đấu súng mấy hôm trước làm tôi không yên tâm đâu.
_ Đó là lỗi của tôi ! _ Người đàn ông nhỏ giọng _ Tôi không ngờ hắn liều lĩnh như thế !
_ Vậy anh hãy cứ bảo vệ từ xa cho tôi…
Nói rồi Paul cúp máy. Trong lòng anh vẫn còn những nỗi lo không dứt được. Phương đã bình phục và không muốn làm to chuyện , nên anh đành bỏ qua. Nhưng không có nghĩa là anh phải đứng xa mọi nguy hiểm của cô. Không hiểu Phương sinh nhằm ngày gì mà bao tai nạn, bao nguy hiểm cứ tìm cô mà đổ xuống… Cuộc sống bao nhiêu áp lực vậy thì biết làm sao , Phương ơi?
Định xuống tìm cô, nhưng Paul sực nhớ ra hôm nay Phương đưa bạn trở về Washington… Có lẽ cuộc đưa tiễn này sẽ làm Phương buồn mấy ngày mất… Những khi nhìn cô buồn là anh không chịu nổi, cứ như là một cuộc tra tấn tinh thần mà đến chính anh cũng chỉ biết bất lực mà thôi…
Phương về, lẳng lặng đi vào phòng. Chia tay và dặn dò là hai chuyện mà Phương không bao giờ muốn làm nhất, vậy mà, cô đã phải vừa chia tay vừa bắt Henry và Tony hứa không nói về cô cho Duy nghe. Chạy trốn Duy hơn cả chạy trốn chính bản thân mình… Đau khổ biết bao nhiêu…

_ Phương !
_ Em không sao ! _ Phương nói vọng ra khi nhận ta giọng Paul _ Chỉ là mệt quá thôi !
_ Vậy em nghỉ ngơi một chút đi, rồi xuống ăn cơm… Anh chờ em đấy !
Phương nhói lòng. Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt trầm lặng của Paul mỗi khi cô rút mình trong vỏ ốc, tránh né sự quan tâm của anh… “Đúng là cần thời gian… cần rất nhiều cho rất nhiều người trong số chúng ta ! Nhật Duy, Paul và cả mình nữa… Làm sao để được hạnh phúc giống như mong ước của mẹ nhỉ? Làm sao? “…
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Qua thời gian , Tố Phương đã lớn khôn và chín chắn không còn cô gái nhỏ nghịch ngợm , khuôn mặt ngẩng cao tự đại, nụ cười thách thức kẻ khác… không còn cô gái hay bày trò nghịch ngợm để ” người ta ” chịu quở trách… Bây giờ, chỉ là một Tố Phương xinh đẹp , kiên cường, đang tự đi vào ngưỡng cửa cuộc đời bằng chính đôi chân của mình… Rồi ta cũng sẽ hiểu, con người ta trải qua bao nhiêu thăng trầm chìm nổi, người ta sẽ được hưởng hạnh phúc nếu người ta biết vươn lên !
Sóng nổi Sóng ngầm
” Một vườn hồng với những bông hoa đủ màu sắc đang nở rộ… Một cháng trai đang ngắt những bông hoa đỏ thẩm tượng trưng cho tình yêu sâu nặng của mình, trao cho cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh… Nắng chiếu xiên từng dải như tơ lụa. DÒng sông rì rào cùng ngọn gió hát vang bản tình ca… Bờ cỏ xanh mướt, lấp lánh chiếc vòng đính hôn tuyệt đẹp… Anh và em chia tay , hẹn kiếp sau gặp lại… Dù cho lịch sử có lặp lại, anh vẫn đánh đổi cuộc đời mình để được một ngày bên em…”
Nhật DUy vui vẻ dựng xe ở sân , đi thẳng vào nhà. Bố mẹ cậu và Thục Uyên đang ngồi ăn cơm. Thấy cậu, bà Trang Nhung ngạc nhiên :
_ Sao con về sớm vậy? Mẹ tưởng gia đình Tố Phương sẽ giữ con lại đến tối chứ?
Nhật DUy sà vào bàn, tươi cười :
_ KHông, con có việc nên xin phép về sớm… Chà, ngon quá !
Thúc Uyên nhìn Duy một cái, giọng châm chích :
_ Anh mà cũng biết ngon sao? Cả nhà tưởng anh tu rồi !
DUy lừ mắt, nhận bát cơm từ tay mẹ. Ông Hoàng vặn :
_ Có chuyện gì mà con khác thường thế?
Gắp một chút rau cho vào bát, Duy làm vẻ ngây ngô :
_ Thế thường ngày con không như thế này sao?
Ông Hoàng cười, còn Bà NHung thì lắc đầu :
_ MẶt anh lúc nào cũng khó đăm đăm ấy, đến mẹ anh còn ớn…
_ Con nhận giấy báo của trường Stanford về ngày nhập học !
Cả ba cùng kinh ngạc. Duy thì thản nhiên :
_ Con tìm được một suất học bổng của trường vào mất tháng trước, chỉ có trường này là lấy sinh viên sớm, con làm hồ sơ rồi thi luôn… Họ chuẩn bị mọi cái ình mà !
_ Con không hỏi ý kiến bố mẹ sao? _ Ông Hoàng kêu lên _ Đi du học chứ có phải đi chơi đâu mà có thể tùy tiện như thế hả?
Uyên nhìn sâu vào mắt Duy, không tìm thấy một sự hối hận hay nao núng nào . Bà Nhung thì bình tĩnh hơn, hỏi nhỏ :
_ COn học gì bên đó !
_ Quản trị kinh doanh ạ !
_ KHông đâu bắng thực tế đâu con. Con cứ ở nhà, học và theo bố đến công ty nắm bắt tình hình có hơn ôm đống sách vở đó , lại xa nhà không?
Ông HOàng cũng đấu dịu :
_ Du học cũng tốt thật đấy, nhưng mà còn nhiều cái quan trọng hơn. Con không thương Tố Phương sao?
Nhật Duy đứng dậy, nụ cười đã tắt trên môi , cậu nói nghiêm túc :
_ Con mướn sang Mỹ học, chỉ thế thôi. Con muốn đi bằng đôi chân của mình, xin bố mẹ đừng ngăn cản… Một tuần nữa con sẽ đi !
Nhật DUy bỏ đi, ông bà Hoàng bất lực nhìn nhau. Uyên thì thở dài… Mục đích của anh là thế ! Muốn tự mình sang Mỹ để tìm Phương, dường như đã trở thành nỗi khao khát khiến anh bỏ qua tất cả mọi suy nghĩ của người khác…Mối tình đầu của anh sâu nặng đến mức Uyên phải ngạc nhiên… Cô đã yêu thương anh, muốn chiếm hữu anh nhưng không bao giờ khao khát bằng hết cả ý chí và con tim như thế… Hai năm qua, anh đã sống như thế nào hả Duy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.