Đọc truyện Cô Gái Đồ Long – Chương 78: Cái Bang Tụ Họp
Vô Kỵ hỏi:
– Nghĩa phụ thử nghĩ xem, liệu… Triệu Minh nàng có ở trên thuyền không?
Tạ Tốn liền trả lời:
– Nếu tiểu yêu nữ có mặt trên thuyền lại càng dễ xử, chúng ta chỉ cần cẩn thận lúc ăn uống đừng có mắc lừa y thị lần nữa.
Vô Kỵ tiếp lời:
– Vâng, chúng ta nên đem theo cá khô và trái khô ở đây đi. Nhất định không ăn uống gì ở trên thuyền hết.
Tạ Tốn lại nói tiếp:
– Ta đoán chắc Triệu Minh không có ở trên thuyền đâu, nàng cũng muốn bắt chước người Ba Tư bữa nọ, định lừa chúng ta lên trên thuyền, chờ thuyền đi ra giữa biển, sẽ có những thuyền khác của chúng xuất hiện, rồi dùng đại bác bắn chìm thuyền của chúng ta.
Vô Kỵ nghe nói, lưng toát mồ hôi lạnh, với giọng run run hỏi tiếp:
– Chẳng lẽ nàng ta lại có tâm địa độc ác đến như thế hay sao? Nàng chỉ việc bỏ rơi chúng ta ở trên tiểu đảo này, để chúng ta tự sinh tự diệt, suốt đời không về tới Trung thổ là đủ. Vả lại ba chúng ta có điều gì không nên không phải với nàng đâu? …
Tạ Tốn cười nhạt và xen lời nói:
– Con đã tha các cao thủ của sáu đại môn phái ở chùa Vạn Pháp, khi nào y thị quên được mối hận ấy. Hơn nữa, giáo chủ của Minh giáo mất tích, chắc lúc này tất cả người trên người dưới của Minh giáo đang đi tìm kiếm khắp nơi, rồi thế nào mà chẳng tìm kiếm đến cái đảo hoang này, nên chỉ có cách là bắt chúng ta vùi thân dưới đáy bể, như vậy mới thật là cắt cỏ nhổ tận rễ.
Vô Kỵ lại hỏi tiếp:
– Nếu họ dùng đại bác bắn thuyền, như vậy có phải cả Ðạt Túc Ðài và bọn lính Mông Cổ đều chết cả môt lúc hay sao?
Tạ Tốn ha hả cười rồi thở dài đáp:
– Vô Kỵ, con nên biết những người nắm quân quyền trọng trách như thế có bao giờ thương tiếc kẻ dưới đâu. Nếu họ nhân từ như con, thì khi nào nó lại tung hoành bốn bể, quét sạch trăm nước như vậy. Từ xưa tới nay, vị anh hùng lập đại công nào mà chẳng cương quyết hơn người, muốn giết ai là giết ngay. Ðừng nói chút ít quân binh này dù là cha mẹ con cái của chúng, chúng cũng dám hy sinh nốt.
Vô Kỵ ngẩn người ra suy nghĩ hồi lâu rồi nói tiếp:
– Nghĩa phụ nói rất phải.
Xưa nay, chàng cũng biết người Mông Cổ đối với kẻ địch rất tàn nhẫn. Nhưng đối với bộ hạ thì chúng lại thương yêu vô cùng. Bây giờ chàng nghe thấy Tạ Tốn nói như vậy, trong lòng rất lấy làm nản chí. Chàng cảm thấy phen này trở về đến Trung thổ, sẽ thống lãnh các hào kiệt ở Trung Nguyên, xuất quân xua đuổi kẻ địch ra khỏi bờ cõi. Nhưng chàng cũng biết nói đến công việc trị quốc bình thiên hạ không phải là sở trường của mình.
Chỉ Nhược xen lời hỏi:
– Nghĩa phụ, xem chúng ta nên đối xử thế nào thì hơn?
Tạ Tốn hỏi lại Chỉ Nhược:
– Con có liệu kế nào không?
Chỉ Nhược đáp:
– Nếu vậy chúng ta không đi thuyền của kẻ địch. Chúng ta cứ nói với quan quân Mông Cổ rằng chúng ta ở trên đảo này dễ chịu lắm, chứ không muốn trở về Trung thổ.
Tạ Tốn vừa cười vừa nói tiếp:
– Con bé ngu ngốc này, chỉ nghĩ những mưu kế vô dụng. Chúng ta không lên thuyền thì khi nào kẻ địch chịu buông tha chúng ta. Còn nếu chúng ta giết sạch quan quân của chúng đi, thế nào chúng cũng phái hàng chục chiếc thuyền đuổi theo chúng ta, và bắt cho kỳ được. Hiện nay Trung Nguyên còn rất nhiều việc quan trọng, đang đợi Vô Kỵ về phụ trách, chúng ta không thể nào để cho y chết già ở trên đảo này được.
Chỉ Nhược mặt đỏ bừng khẽ đáp:
– Con đàn bà con gái ngu dại không biết gì hết. Vậy xin nghĩa phụ định đoạt cho, chúng con chỉ biết nghe lời của nghĩa phụ thôi.
Tạ Tốn ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp:
– Hai con nên như thế này, thế này…
Vô Kỵ và Chỉ Nhược cho kế đó của Tạ Tốn rất hay. Thế rồi ba người đem theo lương khô, khuân xuống chiếc thuyền nhỏ. Vô Kỵ còn tới trước mộ Hân Ly vái lạy một hồi, rồi mới ra đi. Xuống tới thuyền, Vô Kỵ liền xem xét cả khoang trước lẫn khoang sau. Quả nhiên không thấy vết tích của Triệu Minh đâu cả, và những thủy thủ trên thuyền, không có một người nào là có tên tuổi võ công cao siêu cả.
Chiếc thuyền nhổ neo giương buồm xong, chỉ thoáng cái đã đi được mấy chục trượng. Vô Kỵ giơ tay ra, chộp lấy cổ tay của Ðạt Túc Ðài, còn một tay nữa chàng rút luôn thanh đao ở ngang lưng ra, giơ lên kề cổ tên quan Mông Cổ đó và quát hỏi:
– Ngươi sẽ là kẻ nghe mệnh lệnh của ta, và bảo người lái đò cho thuyền chạy về phía Ðông.
Ðạt Túc Ðài giật mình kinh hãi, run run đáp:
– Trương công… tử… Tiểu nhân… không dám mang tội với công tử…
Vô Kỵ lại quát bảo tiếp:
– Ngươi phải nghe ta dặn bảo mà hành sự, nếu trái lệnh ta chém đầu ngươi ngay.
Ðạt Túc Ðài đáp:
– Vâng, vâng…
Y liền ra lệnh cho người lái đò. Người lái đò đành phải nghe theo cho thuyền đi về phía Ðông.
Vô Kỵ lại quát:
– Người Mông Cổ các người định lập mưu hãm hại ta, nhưng ta đã biết quỷ kế của các ngươi. Vậy các ngươi phải mau mau nói rõ cho ta biết mưu kế của các ngươi như thế nào? Mau nói ngay ra đi, nếu nói sai nửa lời, ta giết chết ngay.
Nói xong, chàng giơ hữu chưởng lên, vỗ mạnh vào thành thuyền một cái. Thành thuyền đó bị chàng đánh vỡ một miếng. Các quan nhân Mông Cổ thấy vậy đều giật mình kinh hãi.
Ðạt Túc Ðài vội đáp:
– Công tử minh xét cho, tiểu nhân thừa lệnh quan trên, tới đây đón công tử trở về Trung thổ chứ không có mưu mô gì hết. Tiểu nhân chỉ mong lần được công lao này, được quan trên khen thưởng, chứ không có ý định hãm hại công tử.
Vô Kỵ thấy vẻ mặt của tên quan đó có vẻ thành thật biết y không nói dối chút nào, liền buông tay ra, rồi chàng đi đến mũi thuyền, hai tay kéo hai cái neo sắt lên, mồm thì quát lớn:
– Các ngươi hãy coi rõ đây.
Nói xong, chàng liền tung hai cái neo sắt lên trên không. Các quan binh Mông Cổ thấy vậy, đều kinh hãi thất kinh la lớn. Chớ hai cái neo rớt xuống, Vô Kỵ liền giở Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp ra, giơ hai tay lên hất mạnh một cái, hai cái neo sắt ấy lại bay trở lại một lần nữa. Chàng tung hai cái neo ba lần như vậy, mới giơ tay khẽ bắt luôn, rồi để những cái neo sắt ấy xuống boong thuyền.
Người Mông Cổ xưa nay rất phục những người giỏi võ, và có sức khoẻ, nên chúng thấy Vô Kỵ dũng mãnh như vậy, đều coi chàng là thiên thần. Vì vậy chúng đều quỳ xuống vái lạy và nói:
– Trương công tử thần dũng trên thế gian này rất ít có người giỏi bằng. Ngày hôm nay tiểu nhân chúng tôi mới được sáng mắt ra.
Vô Kỵ giở võ công đó ra cho bọn quan binh Mông Cổ xem, khiến cho tên nào tên nấy kính phục. Vì vậy không một tên nào dám mưu phản chàng nữa. Người lái đò tuân theo mệnh lệnh của Vô Kỵ chèo thuyền đi về phía Ðông, đi luôn ba ngày chỉ thấy trời với nước chứ không thấy bờ đâu hết. Tạ Tốn đoán chắc pháo thuyền của Triệu Minh sai khiến thế nào cũng tuần tiễu và canh phòng ở miền duyên hải của hai tỉnh Quảng Ðông và Phúc Kiến, còn thuyền của mình đã đi ra ngoài đại dương, chắc thuyền của Triệu Minh không thể nào gặp được nên tới sáng ngày thứ năm Sư vương mới bảo Vô Kỵ ra lệnh cho người lái đò đi trở lái về phía Bắc. Ði luôn về phía đó hơn hai mươi ngày mọi người đã thấy trên mặt nước có băng nổi, mới biết thuyền đã đi ra Bắc Hải, như vậy Triệu Minh có thông minh và khôn ngoan đến đâu cũng không sao đoán biết được thuyền của mọi người hiện đang đi đâu? Sau đó, Vô Kỵ lại ra lệnh cho người lái đò lái thuyền đi trở lại phía Tây để về Trung thổ. Trong hơn một tháng trời, nhóm Vô Kỵ các người không dám ăn uống thức ăn ở trên thuyền, chỉ ăn lương khô uống nước của mình đem theo, và thỉnh thoảng bắt được cá tươi thì nướng lên làm tiệc. Trưa ngày hôm đó mọi người trông thấy ở phía đằng xa đất liền xuất hiện. Bọn quan binh Mông Cổ đi trên bể đã lâu bỗng trông thấy đất liền biết là sắp về nhà tới nơi, tên nào tên nấy mừng rỡ kêu la. Chiều hôm ấy thuyền đã vào tới bờ, nơi đây là bãi đá, đáy biển rất sâu, thuyền lớn có thể ghé sát vào bờ được.
Tạ Tốn liền nói:
– Vô Kỵ, con hãy lên bờ xem thử nơi đây là địa phương nào?
Vô Kỵ vâng lời liền nhảy lên bờ. Chàng thấy bốn bể đều là những khu rừng xanh biếc, dưới mặt đất lầy lội khó đi. Chàng đi được một quãng, tới khu rừng cây cối um tùm, thấy cây nào cũng cao lớn khôn tả, thân cây phải mấy người ôm mới hết. Chàng phi thân leo lên một cây thật cao, đưa mắt nhìn ra bốn xung quan, thấy bốn bể đều là cây cối, mới hay nơi đây là rừng hoang, chưa có người nào lui tới cả. Chàng định đi thêm một quãng đường nữa, nhưng chàng biết có đi thêm nữa cũng vô ích. Vì vậy chàng quay trở về thuyền, nhưng chưa kịp về tới chỗ đậu thuyền đã nghe thấy tiếng kêu thảm khốc. Chàng nhận ngay ra tiếng kêu đó xuất phát ở trên thuyền vọng tới, chàng giật mình kinh hãi vội giở khinh công ra phi thân đi trở về, và tung mình nhảy ngay lên mũi thuyền. Chàng thấy bảy tám cái xác binh lính Mông Cổ nằm ngổn ngang, từ Ðạt Túc Ðài trở xuống đều bị giết chết hết, còn Tạ Tốn với Chỉ Nhược thì đang ngồi yên đó, chứ chàng không thấy tung tích của kẻ địch đâu hết.
Chàng kinh hãi vội hỏi:
– Nghĩa phụ và em Chỉ Nhược có việc gì không? Kẻ địch đã đi đâu rồi?
– Con hỏi kẻ địch nào thế? Chẳng hay con đã biết kẻ địch rồi chăng?
Vô Kỵ đáp:
– Không phải những người Mông Cổ này…
Tạ Tốn liền xen lời nói:
– Do cha với Chỉ Nhược giết chết đấy.
Vô Kỵ càng kinh ngạc thêm, vội hỏi tiếp:
– Không ngờ bọn người Mông Cổ vừa về tới Trung thổ lại dám mưu mô giết người.
Tạ Tốn vội nói tiếp:
– Chúng không mưu mô giết người đâu, chính cha giết chúng để phi tang, người người này chết hết, Triệu Minh sẽ không biết chúng ta đã về tới Trung thổ. Từ giờ trở đi cô ta ở ngoài sáng chúng ta ở trong bóng tối, muốn kiếm cô ta để trả thù mới dễ hơn.
Vô Kỵ nghe nói, đứng đờ người ra hồi lâu, không sao nói ra được nửa lời. Tạ Tốn thản nhiên hỏi lại chàng rằng:
– Thế nào! Con trách thủ đoạn của cha quá độc ác phải không? Quân binh Mông Cổ là kẻ địch của chúng ta, chúng ta hà tất phải tử tế và nhân từ với chúng làm chi?
Vô Kỵ vẫn không nói năng gì hết, trong lòng nghĩ thầm:
– Những người này vẫn ngoan ngoãn phục dịch và tuân theo mệnh lệnh của mình, chưa có một chút gì lầm lỡ, tuy bảo họ là kẻ địch nhưng giết tuyệt chúng như vậy cũng hơi quá đáng một chút .
Càng nghĩ, chàng càng áy náy vô cùng.
Tạ Tốn nói tiếp:
– Cổ nhân đã dạy “Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu”, mình không giết người, người cũng giết mình. Triệu Minh đối đãi với chúng ta tàn ác như vậy thì chúng ta cũng phải dùng thủ đoạn tàn ác đối với người của y thị chứ.
Vô Kỵ đáp:
– Nghĩa phụ nói rất phải.
Tạ Tốn lại nói tiếp:
– Bây giờ con lấy lửa đốt chiếc thuyền này đi, Chỉ Nhược bới tro xét túi các xác chết để lấy hết vàng bạc và lấy ba con đao sắc bén để phòng thân.
Hai người nghe lời Tạ Tốn mà thi hành. Khi thấy chiếc thuyền đã bốc cháy, mới lần lượt tất cả nhảy lên trên bờ. Thuyền đó rất lớn, cháy đến nửa đêm mới từ từ chìm xuống bể. Vô Kỵ thấy cả thuyền lẫn xác người mất tích hết, liền nghĩ thầm:
– Nghĩa phụ hành sự, tuy hơi quá đáng một chút nhưng dù sao ông cũng là người lão luyện trong giang hồ, quả thật ta còn kém nghĩa phụ xa .
Ba người ngủ tạm trên bờ một đêm, sáng ngày hôm sau mới đi vào trong rừng, tiến thẳng về phía Nam.
Hai ngày sau, ba người mới gặp được bảy tám người thợ hái sâm.
Vô Kỵ hỏi thăm những người đó, mới hay đây là Liêu Ðông ở quan ngoại cách dãy núi Trường Bạch không xa lắm.
Chờ bọn người hái sâm đi khỏi, Chỉ Nhược liền hỏi Tạ Tốn rằng:
– Nghĩa phụ có cần giết hết những người này để diệt khẩu không?
Vô Kỵ lại quát lớn:
– Chỉ Nhược! Em nói gì thế? Những người hái sâm đó có biết chúng ta là ai đâu. Nếu cứ theo lời em thì đi đến đâu gặp ai cũng giết chết hết hay sao?
Chỉ Nhược ngẩn người ra không biết trả lời thế nào cho phải, xấu hổ đến mặt đỏ bừng. Từ khi Vô Kỵ quen biết nàng đến giờ, không bao giờ lớn tiếng quát nàng như vừa rồi. Tạ Tốn liền xen lời, nói:
– Theo nguyên ý của ta thì cũng nên giết chết hết những người hái sâm này đi, nhưng giáo chủ không đang tâm giết chết nhiều người như vậy thì chúng ta mau mau thay đổi quần áo để khỏi lộ tông tích của mình.
Thế rồi ba người rảo bước đi luôn.
Lại thêm ba ngày nữa mới ra khỏi khu rừng đó.
Ði tới một nhà người làm ruộng, Vô Kỵ liền lấy tiền bạc ra mua lại quần áo của người ấy. Nhưng nhà nông đó quá nghèo nàn, chỉ có thể nhường lại cho chàng một cái áo ngắn lông dê cũ thôi.
Ba người lại phải đi đến bảy tám nhà nữa mới mua được ba bộ quần áo dơ bẩn không thể tưởng tượng được.
Xưa nay Chỉ Nhược ưa sạch sẽ, ngửi thấy mùi hôi hám của những bộ quần áo dơ bẩn đó, suýt nữa nàng mửa ngay tại chỗ.
Trái lại, Tạ Tốn rất mừng rỡ vội bảo hai người bôi đất bùn lên mặt cho thật dơ bẩn thêm.
Vô Kỵ nhìn xuống mặt nước để soi xem thấy mình không khác gì một tên ăn mày ở Liêu Ðông. Chàng liền nghĩ thầm:
– Bây giờ dù có gặp mặt Triệu Minh chưa chắc đã nhận ra ta là ai .
Ba người lại tiếp tục đi vô miền Nam, tới một thị trấn lớn, nơi đây là con đường duy nhất, người nào định vào trong quán nội, thể nào cũng phải đi qua.
Ba người liền vào một tửu lầu lớn nhất, Vô Kỵ móc túi lấy mười lạng bạc ra để trên quầy và nói:
– Tôi gửi nén bạc này ở đây, lát nữa chúng tôi ăn nhậu xong sẽ tính toán sau.
Sở dĩ chàng gởi tiền như thế trước là vì sợ người trong tửu lầu thấy mình ăn mặc rách rưới không chịu bán.
Ngờ đâu, người chưởng quầy đó lại cung kính đứng dậy, hai tay cầm nén bạc trao trả cho Vô Kỵ và đáp:
– Quý vị tới tiểu điếm như vậy đã là hân hạnh cho chúng tôi lắm rồi. Quý vị ăn uống một chút ít có nghĩa lý gì, xin quý vị cho phép tiểu điếm chúng tôi thết quý vị một bữa.
Vô Kỵ ngạc nhiên vô cùng, ngồi xuống xong, mới khẽ hỏi Chỉ Nhược rằng:
– Chúng ta có lộ tung tích gì ra không mà tại sao người chưởng quầy lại không chịu nhận tiền ta như thế?
Chỉ Nhược nhìn kỹ mặt mũi quần áo của ba người, thấy không khác gì ba tên ăn mày thật sự và thấy không có lộ một vết tích gì khả nghi hết.
Tạ Tốn cũng lên tiếng nói:
– Ta nghe giọng nói của người chưởng quầy hình như có vẻ sợ sệt, nếu phải vậy, chúng ta nên cẩn thận lắm mới được.
Sư Vương vừa nói xong, đã nghe thấy cầu thang có tiếng chân người nhộn nhịp và có bảy người bước lên.
Lạ thật! Người nào người nấy cũng đều ăn mặc quần áo ăn mày cả.
Bảy người đó tới một cái bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Vô Kỵ liền thấy điếm tiểu nhị cung kính tiến lên chào hỏi và luôn mồm gọi những người đó là đại gia, thiếu gia v. v…
Y coi mấy người ăn mày đó khác gì những quan lớn hay những người nhà giàu.
Chàng thấy những tên ăn mày đó, có tên đeo năm cái túi vải, có tên đeo đến sáu cái, chàng biết chúng đều là những đệ tử có địa vị trong bang phái.
Ðiếm tiểu nhị liền bảo người bếp làm thức ăn và đem rượu lên, nhưng y chưa kịp đem lên thì đã có năm sáu đệ tử khác của Cái Bang tới. Một lát sau đã có trên ba mươi tên ăn mày lần lượt tới.
Lúc này Vô Kỵ mới tỉnh ngộ, thì ra ngày hôm nay Cái Bang tụ họp nơi đây. Người trong tửu lầu lại tưởng bọn chàng ba người cũng là người của Cái Bang, cho nên mới tiếp đãi tử tế vậy là thế.
Chàng liền khẽ nói với Tạ Tốn rằng:
– Nghĩa phụ! Chúng ta nên tránh khỏi nơi đây để khỏi gây thêm phiền phức thì hơn, có lẽ ngày hôm nay người của Cái Bang đến đây không ít đâu.
Ðang lúc ấy, phổ kỵ đưa một đĩa thịt bò lớn, một con gà quay và năm cân rượu trắng tới.
Tạ Tốn đang đói bụng và hơn hai tháng nay chưa được ăn một bữa ngon lành như vậy, nên lão anh hùng vừa ngửi thấy mùi gà thơm đã thèm rỏ dãi rồi và nói:
– Chúng ta cứ lẳng lặng ăn uống cho thật no say rồi đi luôn. Như vậy ta có hãi sợ gì chúng đâu?
Nói xong, Sư Vương liền cầm bát rượu lên uống và gắp thức ăn bỏ vào mồm nhai ngồm ngoàm tức thì.
Tội nghiệp cho Tạ Tốn lưu vong hải ngoại hơn hai mươi năm trời, cho tới ngày hôm nay mới được ăn trở lại một bữa ăn thật ngon và uống một bữa rượu như xưa.
Rượu ấy là một thứ rượu khá mạnh nhưng đối với Sư Vương thì đó là nước lã thôi, chỉ thấy ông ta uống hết bát này lại rót đến bát khác liền.
Khi ăn uống đã khá no say rồi, Sư Vương bỗng khẽ nói:
– Cẩn thận, có hai nhân vật có bản lãnh rất cao siêu đang tới đây. Không ngờ trong Cái Bang lại có những nhân vật tài giỏi như vậy.
Vô Kỵ nghe tiếng chân người lên, liền quay đầu lại nhìn thấy người đi trước, chân trái đi rất mạnh và chân phải lại đi rất nhẹ, còn người đi sau cũng một bước mạnh, một bước nhẹ, nhưng chỉ nghe bước đi của hai người cũng biết võ công của hai người cao siêu lắm rồi.
Hai người đó vừa lên tới trên lầu, tất cả những đệ tử của Cái bang đều đứng ngay dậy. Tạ Tốn giơ tay ra hiệu, rồi cả ba cùng đứng dậy nghênh đón.
Nên rõ, ba người lúc đó ngồi ở góc lầu, bên cạnh mọi người nên không ai chú ý tới, nên khi thấy ai ai cũng đều đứng dậy cả, mà nếu ba người còn ngồi, thì thế nào cũng xảy ra chuyện lôi thôi ngay.
Vô Kỵ thấy người thứ nhất thân hình vừa phải, mặt mũi thanh tú, để râu ba chòm, trông hình dáng của y không khác một tú tài thi rớt. Còn người đi sau, thì mặt ngang râu xồm, thì không khác Châu Xương người hầu của Quan Công. Cả hai người này đều đeo chín cái túi. Thì ra những cái túi của họ đeo trên vai dùng để chứng minh thân phận thôi, chứ túi nhỏ như thế thì làm sao đựng đồ đạc.
Vô Kỵ vừa liếc mắt nhìn hai người đó vừa nghĩ thầm:
– Một trăm năm trước đây, tiếng tăm của Cái bang lừng lẫy khắp giang hồ, ta nghe Thái sư phụ nói, bang chủ Cái bang hồi đó là Hồng Thất Công, một người nhân, hiệp, trung, nghĩa, võ công rất tinh thâm, bất cứ người của bạch đạo hay hắc đạo đều kính phục ông ta vô cùng. Sau đó đến hoàng bang chủ và những bang chủ tiếp theo là những người tài giỏi cả. Ngờ đâu mấy chục năm gần đây, người chủ trì kém xưa nhiều nên tiếng tăm ngày càng thêm sa sút. Hiện giờ bang chủ của Cái bang là Sử Hoa Long, xưa nay rất ít lộ diện trên giang hồ nên không biết y là người như thế nào? Bây giờ hai người này lưng đeo chín cái túi như vậy, ngoài bang chủ ra chắc cũng là người có địa vị cao nhất trong bang. Ngày nọ, người ở trên Linh Xà đảo định cướp giật Ðồ Long đao của nghĩa phụ ta, không biết người đó có liên can đến những người này không?
Mấy chục năm trước đây, Thánh hỏa lệnh của Minh giáo bị Cái bang cướp đi. Minh giáo với Cái bang trở nên như lửa với nước, đôi ba phen Minh giáo định cướp lại Thánh hỏa lệnh đó mà đã gây nên mấy trận đấu chém nhau chí chết. Các nhân vật võ lâm ở Trung Nguyên đều nhìn nhận Minh giáo là tà ma ngoại đạo, nên hễ gặp lần đấu tranh nào, các bang phái đều ra tay trợ giúp Cái bang. Cho nên lần nào Minh giáo cũng bị bại trận. Lần này, Ðồ Long đao với ỷ Thiên kiếm bị Triệu Minh cướp mất, riêng có sáu chiếc thẻ bài Thánh hỏa lệnh vẫn còn trong túi Vô Kỵ, chưa bị thất lạc. Có lẽ vì Triệu Minh e sợ Vô Kỵ quá mạnh, sau khi uống phải thuốc độc “thập hương nhuyễn cân tán” mà vẫn có thể xuất kỳ giở tài ba ra thì sao? Vì thế mà nàng ta không dám thò tay vào trong người chàng lục soát.
Vô Kỵ thấy người của Cái bang ở trên tửu lầu rất đông đảo, thế lực rất mạnh, nên chàng không dám sơ ý, vội thò tay vào túi rờ mó sáu chiếc thẻ Thánh hỏa lệnh, trong lòng nghĩ thầm:
– Di chúc của Dương Phá Thiên giáo chủ dặn bảo thế nào cũng phải cướp lại được những thẻ Thánh hỏa lệnh này, vậy ta phải cẩn thận lắm đừng để cho Cái bang cướp đi mới được .
Chàng đang nghĩ thì thấy hai trưởng lão chín túi đi tới trước bàn lớn ở giữa tửu lầu ngồi xuống. Trưởng lão mặt như Châu Xương móc túi lấy một cây gậy trúc dài chừng bốn thước ra để trên mặt bàn.
Tất cả đệ tử của Cái bang vừa trông thấy cái gậy đó, đã có già nửa số người quỳ xuống vái lạy và nói:
– Ðệ tử của phái Y tham kiến Trưởng bản Long đầu.
Vô Kỵ vì thấy Cái Bang là đại địch của bổn giáo và còn được nghe thấy Dương Tiêu nói rõ tình hình của Cái Bang cho mình hay, nên chàng mới biết lai lịch của chúng chia ra ¤ Y và Tịnh Y hai phái.
Lúc này chàng thấy những đệ tử của chúng quỳ xuống bái phục đều quần áo rách rưới và dơ bẩn vô cùng mới hay người cầm gậy đó chính là Trưởng bản Long đầu và cũng là thủ lãnh của phái ¤ Y.
Tiếp theo đó, chàng lại thấy một người trông như nhà nho tú tài lấy ra một cái bát mẻ, hai tay bưng lên để trên mặt bàn, những đệ tử sạch sẽ còn lại vội quỳ ngay xuống vái lạy và nói:
– Ðệ tử của phái Tịnh Y tham kiến Trưởng bát Long đầu.
Hai người Long đầu đều giơ tay phải lên hất một cái, và nói:
– Các người đứng dậy đi.
Tất cả đệ tử của Cái Bang đều lần lượt đứng dậy trở về chỗ ngồi.
Vô Kỵ toát mồ hôi lạnh ra, vì bảo chàng đứng dậy nghênh đón Cái Bang trưởng lão cũng không sao, nhưng bắt chàng phải quỳ xuống vái lạy thì không thể được.
May thay lúc ấy, số người của đệ tử Cái Bang quá đông và kẻ đứng người quỳ rất hỗn độn, ba người lại ngồi ở chỗ góc lầu mà hai tên Long đầu thì cứ vênh mặt nhìn lên sàn nhà, không thèm đếm xỉa đến các đệ tử, nên chúng mới không thấy Tạ Tốn, Vô Kỵ, Chỉ Nhược ba người ngồi yên, không quỳ lạy gì hết.
Tuy bọn ăn mày ngồi trong tửu lầu ăn uống, nhưng đa số bọn chúng vẫn không bỏ thói quen thò tay bốc thức ăn và bưng cả bát lên uống nước canh.
Vô Kỵ với Tạ Tốn cố ý lắng tai nghe xem hai Long đầu trưởng lão kia nói những gì. Không ngờ, hai người chỉ nghe thấy hai tên Long đầu vừa ăn vừa mời nhau mà thôi, chứ không hề nói đến việc chính.
Còn lũ ăn mày thì vừa ăn uống, vừa đánh toang (đố nhau kẻ nào thua phải uống rượu), chuốc rượu cười nói ồn ào như đang họp chợ vậy.
Chờ tới khi hai tên Long đầu ăn uống xong, đi xuống dưới lầu thì bọn ăn mày cũng say sưa phè phỡn và tranh nhau xuống lầu mỗi người đi một chỗ.
Chờ bọn ăn mày đi hết, Tạ Tốn mới hỏi Vô Kỵ rằng:
– Vô Kỵ, con thấy những gì?
Vô Kỵ đáp:
– Có rất nhiều nhân vật Cái Bang tụ họp, nhưng con đoán chắc, chúng không phải chỉ tụ họp nơi đây ăn uống no say một bữa là thôi đâu. Chắc thế nào tối hôm nay, chúng cũng kiếm một nơi vắng vẻ, tụ họp và bàn việc kín.
Tạ Tốn gật đầu nói tiếp:
– Theo ý ta, Cái Bang vốn là kẻ thù số một của bổn giáo, bây giờ chúng ta đã bắt gặp chúng ở nơi đây, không thể nào buông tha chúng được. Chúng ta cần phải dò xét xem có phải chúng định mưu mô ám hại bổn giáo lần nữa hay không?
Thế rồi ba người xuống lầu đi tới trước quầy trả tiền, người chưởng quầy ngạc nhiên cương quyết không chịu nhận tiền của ba người.
Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:
– Cứ xem bọn Cái Bang quấy nhiễu đến nỗi các trà lầu tửu quán đều hoảng sợ không dám nhận tiền, chỉ một điểm này cũng đủ thấy xưa nay chúng hoàn, không coi vương pháp ra gì như thế nào rồi .
Ba người liền đi tới chỗ hẻo lánh, vào trọ khách sạn nhỏ để nghỉ ngơi.
Tuy trong thị trấn có rất nhiều đệ tử của Cái Bang, nhưng xưa nay không có một tên ăn mày nào vào ngủ trọ khách sạn hết, vì vậy ba người mới không sợ gặp phải bọn chúng. Tạ Tốn lại nói với Vô Kỵ:
– Mắt của ta không trông thấy gì nên không tiện đi dò la tin tức, còn Chỉ Nhược võ công không cao siêu, có đi cùng với con cũng không giúp đỡ được gì cả. Chi bằng con đi một mình thì hơn.
Vô Kỵ vâng lời, sau khi nghỉ ngơi chốc lát liền đi ra phố ngay. Chàng đi từ đầu phố đến cuối phố mà không thấy hình bóng một tên Cái Bang nào hết, chàng liền nghĩ thầm:
– “Không đầy nửa tiếng đồng hồ mà bang chúng của Cái Bang đã rút lui khỏi thị trấn này sạch, nhưng chắc chắn chúng chưa đi xa mấy đâu .
Nghĩ đoạn, chàng đi vào một tiệm bán hàng miền nam, trợn to đôi mắt, giơ quyền lên đấm mạnh xuống mặt quầy một cái và quát hỏi:
– Này, bác chưởng quầy, bao nhiêu anh em của ta đi về phương hướng nào thế?
Người chưởng quầy thấy chàng hung ác như vậy lại tưởng là một tên ăn mày dữ tợn của Cái Bang nên không riêng gì y mà cả mấy tên phổ ky khác cũng đều giật mình kinh hãi. Sau có một tên phổ ky táo bạo hơn hết vội chỉ tay về phía Bắc và gượng cười đáp:
– Chúng tôi thấy các bạn hữu của quý bang đều đi cả về phía bắc. Mời đại gia hãy sơi chén nước rồi hãy đi sau.
Vô Kỵ bắt chước giọng của bọn ăn mày, ngang tàng trả lời:
– Không uống. Ai thèm uống nước chè hôi của các ngươi.
Nói xong, chàng quay mình đi ra và bước thẳng về phía Bắc. Nhưng chàng vừa đi vừa cười thầm.
Ra khỏi thị trấn không xa, Vô Kỵ thoáng thấy trong bãi cỏ ở bên cạnh đường có bóng người thấp thoáng, rồi thấy một tên đệ tử của Cái Bang đứng dậy, hình như định tiến lên quát hỏi chàng vậy.
Vô Kỵ giở hết tốc lực ra, người như cái tên nhảy xô đến nơi đó. Tên đệ tử Cái Bang chỉ thấy một cái bóng đen thoáng qua, rồi không thấy gì hết, y nghĩ là mình mắt hoa chứ không có gì hết.
Vô Kỵ nghĩ thầm:
– Cái Bang cho người canh gác suốt dọc đường như vậy đủ thấy buổi họp này quan trọng như thế nào .
Nghĩ đoạn chàng liền giở hết tốc độ của khinh công ra chạy về phía Bắc. Hai mắt chàng rất sắc, tha hồ Cái Bang ẩn núp ở bụi cỏ hay sau tảng đá đều bị chàng trông thấy hết. Trái lại, những chòi canh đó lại là mục tiêu chỉ đường cho chàng.
Ði được bốn năm dặm đường, càng đi chàng càng thấy những chòi canh ngầm của chúng càng nhiều và cẩn mật thêm.
Tuy những người đó võ nghệ kém Vô Kỵ rất xa, nhưng ban ngày ban mặt, chàng muốn tránh khỏi tầm mắt của chúng không phải là chuyện dễ. Sau chàng đành phải tránh con đường cái quan mà đi đường tắt ở trong rừng. Chàng thấy có một con đường nhỏ đi thẳng lên một cái miếu thật lớn ở trên núi. Chàng biết Cái Bang thế nào cũng tụ họp ở trong đó nên vội chạy thẳng về phía đông bắc rồi quay về phía Tây. Chàng đi vòng như vậy để tránh tầm mắt của Cái Bang, rồi chàng mới tiến tới gần ngôi miếu. Chàng thấy trên cửa miếu có một tấm bảng đề bốn chữ “Di Lạc thần miếu” thật lớn. Ngôi miếu này trông rất trang nghiêm và không kém hùng vĩ.
Chàng vừa ngắm nhìn, vừa nghĩ thầm:
– Có lẽ phen này những nhân vật trọng yếu của Cái Bang tới dự gần hết. Nếu ta trà trộn vào trong đám đông thế nào cũng bị chúng phát giác mất .
Nghĩ đoạn, chàng ngắm nhìn xung quanh một vòng thấy trong sân, trước đại điện bên trái có một cây cổ thụ, bên phải có một cây bách cổ thụ.
Cả hai cành lá đều rườm rà, và cao hơn nóc điện nhiều nhất là cây thông rậm rạp có thể ẩn náu ở đó được. Thế rồi chàng đi vòng ra sau miếu, phi thân lên mái nhà, bò tới góc điện, khẽ nhảy một cái, tựa như một làn khói bay thẳng lên đỉnh cây thông.
Chàng núp ở trên một cành cây thật lớn rồi ngó về phía sau, trong lòng nghĩ thầm: “May thực!”.
Lúc ấy tình hình ở trong điện như thế nào, chàng đều trông rõ hết.
Chàng thấy ở dưới đất trong Ðại Hùng Bảo Ðiện, bang chúng của Cái Bang ngồi ở hai bên đen nghịt, có ba bốn trăm người là ít. Những người đó đều nhìn cả vào phía trong nên không ai hay biết Vô Kỵ đã nhảy lên cây thông. Trong điện có năm cái thảm bồ đoàn bỏ trống hình như để chờ ai tới thì phải. Cuộc họp tới ba bốn trăm người mà không có tiếng động nào hết, trái hẳn với trên tửu lầu, họ ăn uống ồn ào như cái chợ. Vô Kỵ lại nghĩ tiếp:
– Cái Bang nổi danh mấy trăm năm Gần đây bang phái của họ tuy suy đồi một chút, nhưng thành tích năm xưa của họ dù sao vẫn không mất mát được, còn sự ồn ào ở trên tửu lầu, đó là thói quen của họ thôi. Cứ xem tình hình bây giờ thì đủ thấy trưởng lão trong bang của chúng chấp pháp vẫn còn nghiêm cẩn lắm .
Chàng thấy giữa Ðại Hùng Bảo Ðiện có bày một pho tượng Di Lạc, phanh áo để lộ cái bụng to tướng ra, há to miệng cười trông rất hiền lành.
Chàng đang ngắm pho tượng đó thì nghe thấy phía sau vách có một người quát lớn:
– Trưởng bát Long đầu tới!
Bọn ăn mày ở trong điện vội đứng cả dậy, hai tay buông xuôi trông rất cung kính. Trưởng bát Long đầu hình dáng như tú tài, tay cầm cái bát mẻ từ từ bước ra đứng ở phía bên phải.
Sau đó, người nọ quát tiếp:
– Trưởng bản Long đầu tới!
Mọi người liền thấy một người ăn mày già, thân hình bé nhỏ gầy gò, trông vẻ mặt uể oải ở bên trong bước ra. Tay cầm một miếng trúc nứt vỡ, nhưng bước đi của người này lẹ lắm.
Vô Kỵ thấy vậy nghĩ tiếp:
– Khinh công của y cao siêu thật, có thể ngang với hòa thượng túi vải của bổn giáo, chỉ kém Vi Bức Vương nửa mức thôi .
Chàng lại nghe thấy người nọ lớn tiếng nói tiếp:
– Truyền công Trưởng lão tới!
Lần này là một người ăn mày già, râu tóc bạc phơ nhưng sợi tóc nhỏ như sợi tơ, bay phất phới trước gió, vẻ mặt của y lại kỳ lạ vô cùng, như cười mà không phải cười, như khóc mà không phải khóc, khó mà tả ra được vẻ mặt quái dị đó.
Người ăn mày già này đi tay không, theo thân hình, bộ pháp của y thì không sao biết được là có võ công cao siêu hay không.
Bốn người ấy lôi cái thảm bồ đoàn xuống phía dưới ngồi, chỉ để lại một cái ở giữa rồi họ cùng chắp tay chào và đồng thanh nói:
– Xin mời bang chủ đại giá!
Vô Kỵ nghe nói rùng mình nghĩ thầm:
– Bang chủ của Cái Bang hiện giờ là Kim Ngân Chưởng Sử Hỏa Long, người trong võ lâm không ai được gặp mặt y bao giờ nên không ai biết y là người như thế nào .
Lúc ấy tất cả những đệ tử của Cái Bang ở trong Ðại Hùng Bảo Ðiện đều đứng dậy vái chào, một lúc lâu mới thấy sau bình phong có tiếng chân người đi rồi có một người cao lớn ra.
Vô Kỵ thấy người đó cao bảy thước, thân hình vạm vỡ vô cùng, vẻ mặt hồng hào, có vẻ như là một vị quan lớn vậy. Tay y cầm hai viên thiết cầu, cứ xoe đi xoe lại nên có tiếng kêu “loong coong” hoài. Y mặc quần áo tuy không lịch sự cho lắm, nhưng không phải là quần áo của người ăn mày.
Y vừa đi tới giữa điện đứng yên thì tất cả đệ tử của Cái Bang đều đồng thanh lớn tiếng nói:
– Tọa hạ đệ tử tham kiến bang chủ hạ giá!
Sử Hỏa Long, bang chủ của Cái Bang xua tay một cái và lớn tiếng nói:
– Miễn lễ! Các tiểu tử đều mạnh giỏi đấy chứ?
Tất cả những đệ tử của Cái Bang đều đồng thanh đáp:
– Chúc bang chủ mạnh giỏi!
Chờ Sử Hỏa Long đến ngồi vào cái thảm bồ đoàn ở chính giữa, mọi người mới dám ngồi xuống.
Sử Hỏa Long quay đầu lại nói với Trưởng bát Long đầu rằng:
– Chú em họ Lâm. Chú hãy đem chuyện Kim Mao Sư Vương với thanh đao Ðồ Long nói cho anh em đây nghe đi!
Vô Kỵ nghe thấy nói tới Kim Mao Sư Vương với Ðồ Long đao liền chăm chú lắng tai nghe.
Trưởng bát Long đầu liền đứng dậy vái chào bang chủ trước rồi mới quay đầu lại nói:
– Các vị anh em nhà! Ma giáo với bổn giáo tranh đấu đã ngót sáu mươi năm chúng ta với chúng đã trở nên kẻ thù đời đời. Từ khi lệnh phù Thánh hỏa lệnh của giáo chủ Ma giáo lọt vào tay bổn bang rồi, từ đó đến giờ Ma giáo không sao hơn được bổn bang. Mấy năm gần đây Ma giáo mới bầu được một giáo chủ mới tên là Trương Vô Kỵ, bổn bang có cho người tham gia vụ vây đánh Quang Minh đỉnh đã trông thấy người đó, y chỉ là một thiếu niên vô tri mà thôi. Những kẻ chưa hết hôi sữa, chưa rụng lông măng như vậy thì làm sao làm nổi đại sự cơ chứ? Và y cũng chống cự sao nổi với Sử bang chủ của bổn bang là một người có hùng tài vũ lược như vậy?
Tất cả đệ tử của Cái Bang đều hoan hô vang động như tiếng sấm.
Sử Hỏa Long thấy vậy mặt tỏ vẻ đắc chí vô cùng.
Trưởng bát Long đầu lại nói tiếp:
– Từ khi Ma giáo lập được bang chủ tới giờ, chúng thường chia năm chia bảy tàn sát lẫn nhau, ngờ đâu mấy lúc sau này chúng lại đoàn kết và thống nhất nhau được, nên theo sự nhận xét của tôi thì đó cũng là tâm phúc đại hoạ cho bổn bang đấy. Gần một năm nay, các Ma giáo đã khởi sự ở các nơi, ở miền sông hoài và sông Tứ Thủy có Hàn Sơn Ðồng và Chu Nguyên Chương, miền Lương Hồ có Từ Thọ Huy. Chúng đã đánh bại quân Nguyên mấy bận, chiếm được khá nhiều đất đai. Nghe nói chúng rất thắng thế, nếu quả thực để cho chúng gây được đại sự, đuổi được quân Mông Cổ ra khỏi bờ cõi, cướp được thiên hạ thì lúc ấy mấy mươi vạn anh em của bổn bang chết không có đất mà chôn.
Tất cả đệ tử của Cái Bang nghe nói đều nổi giận, đồng thanh quát lớn:
– Chúng ta quyết không để cho chúng thành sự! Cái Bang thề sống chết với Ma giáo.
Nếu Ma giáo chiếm được thiên hạ thì anh em của bổn bang sẽ chết hết.
Nhất thời, trong miếu các đệ tử của Cái Bang phẫn uất sôi nổi, lớn tiếng kêu la om sòm. Vô Kỵ núp ở trên cây trông thấy vậy nghĩ thầm:
– Không ngờ ta ở hải ngoại mấy tháng mà các anh em đã tạo nên nhiều đại sự như vậy! Lần này Cái Bang lo âu như vậy không phải là không có nguyên nhân! Nhân số của Cái Bang đông đảo như vậy, ta chớ nên coi thường! Nếu chúng ta liên lạc được với chúng để đánh đuổi quân Nguyên thì việc sẽ chóng thành công hơn! Bây giờ thì ta phải làm thế nào cho họ đừng thù hận với chúng ta, rồi hoá thù thành bạn có hơn không .
Trưởng Bát Long đầu chờ các đệ tử dịu xuống rồi mới lại cất tiếng nói tiếp:
Xưa nay Sử Bang chủ vẫn tĩnh dưỡng ở Thôi Tiêu Sơn Trang, ít khi có dịp bước chân vào giang hồ. Bây giờ gặp đại sự như vậy, Bang chủ đành phải ra chủ trì, đó cũng là trời xanh phù hộ cho bổn Bang, nên Trưởng lão tám túi Trần Hữu Lượng mới quen biết với một đệ tử của phái Võ Ðang và lượm được một tin tức và đặc biệt…
Nói tới đó, y liền đổi giọng, lớn tiếng tiếp:
– Trần Trưởng lão xin mời Tống Thiếu Hiệp ra đây gặp mặt các anh em!
Phía sau vách có tiếng trả lời ngay:
– Vâng.
Thế rồi có hai người dắt tay nhau từ bên trong bước ra.
Một người trạc ba mươi. tinh thần sảng khoái chính là Hữu Lượng mà Tạ Tốn đã tha chết ở trên Băng Hỏa Ðảo, còn một người nữa tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám. mặt mũi rất xinh đẹp, lưng đeo trường kiếm.
Vô Kỵ vừa trông thấy đã giật mình kinh hãi. Thì ra đó chính là Tống Thanh Thư, con trai của Viên Kiều. Ngày nọ y bị Triệu Minh giam cầm ở chùa Vạn Pháp, sau được Phạm Ðao với Vô Kỵ cứu thoát, ngờ đâu bây giờ lại trà trộn vào bọn Cái Bang như thế! Hai ngời đó đi vào tới trong điện liền chào Hỏa Long trước rồi mới chào Truyền Công Pháp, hai Trưởng lão và Trưởng bát. Sau đó, hai người quỳ đầu lại chắp hai tay chào các đệ tử của Cái bang một vòng.
Trưởng Bát Long Ðầu liền nói tiếp:
– Trần Trưởng lão đem tiền nhân hậu quả của việc đó nói lại cho anh em nghe đi!
Hữu Lượng liền dắt tay Thanh Thư, bước ra mấy bước và nói:
– Các vị, Bang của chúng ta được Tống Thiếu hiệp đến tương trợ, thật là một cơ duyên lớn cho chúng ta. Tống Thiếu hiệp có cho tôi hay rằng: Ðại Ma đầu Kim Mao Sư Vương Tạ Tôn của Ma Giáo đã về tới Linh Xà Ðảo ở Ðông Hải…
Chấp Pháp Trưởng lão bỗng xen lời hỏi:
– Người trong võ lâm tìm kiếm Kim Mao Sư Vương hoài, mấy chục năm liền đều không ai biết được y ở đâu cả, sao Tống Thiếu hiệp bỗng nhiên lại hay được tin này. Lão phu đang muốn thỉnh giáo.
Vô Kỵ đang hoài nghi, thấy Trưởng lão của Cái Bang hỏi như vậy liễn nghĩ thầm:
– Cái tin Tạ Tốn ở Băng Hỏa Ðảo miền Bắc Cực về tới Linh Xà Ðảo rất bí mật, sao Cái Bang lại hay biết nhanh chóng đến thế?
Chàng lại nghe thấy Hữu Lượng nói tiếp:
– Tất cả cơ duyên và mọi sự may mắn đều là đội ơn hồng phúc của Bang chủ hết. Dông Hải có một vị Kim Hoa bà bà sinh trưởng ở ngoài bể nên rất thạo về hàng hải, không hiểu tại sao bà ta lại biết được Tạ Tốn ở trên một hoang đảo tại Bắc Cực, thế rồi bà ta lại tới đón Tạ Tốn về Linh Xà Ðảo. Trên đảo có một đôi vợ chồng trẻ tuổi đang bị giam cầm. Người chồng tên là Vệ Bích, vợ là Võ Thanh Anh đều là đệ tử của một phái võ học ở Ðại Lý. Nhân lúc Kim Hoa bà bà đi Trung Nguyên vắng, đôi vợ chồng ấy giết chết người canh gác rồi đào tẩu luôn. Ngờ đâu họ về tới Sơn Ðông thì ngộ nạn, may nhờ Tống Thiếu hiệp ra tay cứu cho. Vợ chồng y mới nói rõ các tiền nhân hậu quả cho hay nên Tống Thiếu hiệp mới biết Kim Mao Sư Vương đã tới Linh Xà Ðảo.
Chấp Pháp Trưởng lão liền gật đầu và đỡ lời:
– À! Ra là thế đấy!
Chàng lại nghĩ tiếp:
– Vệ Bích với Thanh Anh đều không phải là người đứng đầu năm xưa bọn chúng đã lập kế đánh lừa ta để dễ dò hỏi chỗ ở của nghĩa phụ ta và có lẽ vì thế mà Tía Sam Long Vương dò biết được tin tức của nghĩa phụ ta! Thời bây giờ nói về giỏi bơi lội và thạo hàng hải, có lẽ ít có người bằng được Tía Sam Long Vương nếu không phải bà ta thân hành đi thì còn ai có thể tìm tới Băng Hỏa Ðảo như vậy được! Dù cha mẹ ta có phục sinh cũng chưa chắc đã đi tới nơi, như vậy đủ thấy số trời dun rủi như vậy cũng nên!
Hữu Lượng lại nói tiếp:
– Ðệ với Tống thiếu hiệp là bạn chi giao, sau khi hay được tin đó, liền cùng Quế, Trịnh hai vị đem năm tên đệ tử bảy túi đi Linh Xà đảo định bắt Tạ Tốn để cướp thanh đao Ðồ Long đem hiến cho bang chủ. Không ngờ đại đội Ma giáo cũng tới Linh Xà đảo ngay lúc ấy. Chúng tôi tuy đã kiệt lực tử chiến, kết cuộc quả bất địch chúng! Quế trưởng lão với bốn tên đệ tử bảy túi vì đại bang chủ mà tuẫn nạn. Tình trạng ở trên Linh Xà đảo như thế nào xin Trịnh trưởng lão thưa cùng bang chủ hay đi!
Vô Kỵ thấy Trịnh trưởng lão, người què quặt ở trong đám đông đứng dậy kể lại cuộc chiến đấu với Ma giáo ở trên Linh Xà đảo như thế nào, y không nói chuyện người của Cái Bang vây đánh Tạ Tốn mà y lại nói người của Minh giáo nhiều như thế nào, sau cùng y lại còn nói Hữu Lượng xả thân trượng nghĩa cứu y thoát chết ra sao. Y nói đến nước bọt bay tung và còn bảo bọn Tạ Tốn thấy Hữu Lượng chính khí như vậy cũng phải khen, nên bọn Tạ Tốn không dám ra tay chống cự nữa. Các đệ tử của Cái Bang có mặt ở đấy nghe Trịnh trưởng lão kể xong đều đồng lòng vỗ tay khen ngợi.
Truyền Công trưởng lão bỗng xen lời nói:
– Chú em họ Trần quả thật là trí dũng song toàn, chủ nghĩa khí khái như vậy thật là hiếm có!
Hữu Lượng liền vái chào và đáp:
– Ðệ được bang chủ với các trưởng lão đại ca dạy bảo cho, vì đại nghĩa của bổn bang, đệ dù có phải nhảy vào đống lửa cũng không hề từ chối. Việc nhỏ mọn như vậy, đệ đâu dám nhận lời khen của Trịnh trưởng lão! Các đệ tử của Cái Bang thấy y khiêm tốn như vậy, đã lập được công mà không nhận lấy công của mình nên cả bọn đều kính phục vô cùng!
Vô Kỵ ở trên cây càng nghe càng tức giận, và nghĩ thầm:
– Sao chúng lại vô sỉ đến thế? Rõ ràng là bán bạn cầu sống mà bây giờ lại dám nhận trượng nghĩa cứu người! Nhưng y cũng tài ba khéo giấu giếm thực! Y khéo đến nỗi chính Trịnh trưởng lão cũng không hề hay biết! Như vậy đủ thấy y là một tên gian hùng biết bao!
Nghĩ tới đó chàng lại rùng mình nghĩ tiếp:
– Gian nhân này lắm mưu kế thực! Lúc bấy giờ nghĩa phụ bị y lừa và cả ta cũng bị y lừa nốt, riêng có Triệu cô nương là không bị y lừa dối thôi!… Hà… Triệu cô nương thông minh đa tài, ngờ đâu nhân phẩm lại…
Tiếp theo đó chấp pháp trưởng lão cũng đứng dậy lạnh lùng nói:
– Bổn bang có rất nhiều anh em bị bọn ma đầu của ma giáo giết hại, mối thù này chúng ta phải trả cho kỳ được mới thôi!
Tất cả đệ tử của Cái Bang đều ồn ào nói:
– Chúng ta thề không sống chung với ma giáo, hễ thấy một tên ma giáo nào là giết luôn tên đó liền!
Chấp pháp chưởng lão nói với Hỏa Long rằng:
– Thưa Bang chủ, đệ tử cuả bổn bang đều phẫn uất như vậy, mong bang chủ ra lệnh cho, để tất cả anh em báo thù tuyệt hận.
Hỏa Long cau mày đáp:
– Việc này là một việc rất lớn của bổn bang, ừ, ừ, cần phải bàn tán kỹ lưỡng đã. Trưởng lão hãy bảo các bang chúng tử, các đệ tử bảy túi lui khỏi đại điện này, để chúng ta thương lượng qua rồi hãy tuyên bố cho họ hay sau.
Chấp pháp chưởng lão vâng lời liền quay đầu lại quát bảo các đệ tử rằng:
– Thừa lệnh bang chủ, các đệ tử từ bảy túi trở xuống hãy rút lui ra khỏi đại điện, ở ngoài cửa miếu đợi chờ.
Tất cả đệ tử củaCái Bang đều vâng lời ngay, rồi chúng vái chào Hỏa Long lần lượt lui ra khỏi đại điện.
Trên đại điện chỉ còn lại những đệ tử đeo tám túi trở lên thôi.