Cô Gái Đồ Long

Chương 56: Tỵ Họa Dưới Hầm Mật


Đọc truyện Cô Gái Đồ Long – Chương 56: Tỵ Họa Dưới Hầm Mật

Dương Tiêu với Thiên Chính chờ người của sáu đại môn phái đi khỏi, đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thanh nói:
– Toàn thể giáo chúng của Minh giáo với Bạch Mi giáo xin cảm tạ Trương đại hiệp đã hộ giá cứu mạng.
Hai người vừa nói xong đã thấy mọi người đều quỳ xuống lạy Vô Kỵ.
Thấy mọi người lạy như vậy Vô Kỵ cuống cả chân tay, không biết xử trí ra sao. Huống hồ trong những người đó còn có ông ngoại và cậu mình nên Vô Kỵ cũng vội quỳ xuống đáp lễ. Ngờ đâu khi chàng vừa quì xuống vết thương ở trước ngực lại rách lớn ra.
Chàng hộc luôn mấy búng máu tươi và chết giấc tức thì.
Tiểu Siêu vội chạy lại đỡ chàng.
Hai giáo chúng của Minh giáo chưa bị thương đã vội khiêng một cái giường vải tới và đặt chàng năm lên.
Dương Tiêu thấy vậy cau mày lại và nói:
– Mau đỡ Trương đại hiệp vào trong phòng ta để tịnh dưỡng. Phải để cho đại hiệp tịnh dưỡng mấy ngày, trong những ngày đó không ai được vào kinh động đại hiệp cả.
Hai tên giáo chúng vâng lời, khiêng Vô Kỵ vào phòng Dương Tiêu ngay.
Tiểu Siêu liền theo sau. Khi Bất Hối đi qua mặt, nàng đã lạnh lùng nói:
– Tiểu Siêu, mi làm bộ khéo thật, ta đã nghi ngờ lâu rôi nhưng có ngờ đâu một con nhỏ xấu xí như ma lem lại là một mỹ nhân xinh đẹp thế này.
Tiểu Siêu vẫn cúi đầu đi. Nàng đi tới đâu, tiếng xích vang lên tới đó.
Trong mấy ngày đó, Giáo chúng của Minh giáo bận cứu chữa cho những người bị thương, nên Quang Minh Ðỉnh nhộn nhịp vô cùng.
Mọi người đều quan tâm đến vết thương của Vô Kỵ.
Vô Kỵ đã luyện thành Cửu Dương Thần Công, tuy nhát kiếm của Chu Chỉ Nhược đâm vào rất sâu, khiến chàng bị thương rất nặng. Nhưng chàng chỉ cần tịnh dưỡng trong bảy tám ngày, vết thương đó đã lành lặn liền.
Thiên Chính, Dương Tiêu, Nhất Tiếu và Nói Không Ðược, các người đều bị thương và cũng phải nằm trên giường vải, nhưng ngày nào cũng bắt người khiêng họ vào thăm nom Vô Kỵ. Họ thấy Vô Kỵ lành mạnh chóng như vậy, ai nấy đều tỏ vẻ hân hoan vô cùng .
Sáng hôm thứ sáu, Vô Kỵ đã ngồi dậy được.
Tối hôm đó Dương Tiêu với Nhất Tiếu lại vào trong phòng Vô Kỵ để hỏi thăm.
Vừa thấy mặt hai người, Vô Kỵ đã lên tiếng hỏi:
– Sau khi bị đánh trúng Nhất âm chỉ tới giờ, mấy ngày hôm nay hai vị có thấy gì khác không?. Thì ra Dương Tiêu và Nhất Tiếu thấy vết thương của mình càng trầm trọng thêm, nhưng sợ Vô Kỵ bận tâm đến, nên cả hai đều giấu chàng và đồng thanh đáp:
– Thưa đại hiệp, anh em chúng tôi đã đỡ nhiều.
Vô Kỵ thấy mặt hai người phủ đầy hắc khí, lời nói rất yếu, nên chàng vội nói tiếp:
– Tôi đã khỏi được sáu bảy phần rồi, bây giờ tôi có thể chữa cho hai vị được.
Dương Tiêu vội đỡ lời:
– Không, không! Trương đại hiệp cứ để mặc anh em chúng tôi, chờ khi nào quý thể lành mạnh hẳn, đại hiệp hãy cứu chữa cho anh em chúng tôi cũng chưa muộn. Lúc này đại hiệp dùng sức quá sớm, nhỡ vết thương đau lại thì anh em chúng tôi yên lòng sao được.
Nhất Tiếu xen lời nói:
– Chữa sớm và chữa muộn cũng vậy, chậm vài ngày cũng không sao, cần nhất Trương đại hiệp phải tịnh dưỡng cho quý thể được an khang đã.
Vô Kỵ đáp:
– Năm xưa, nghĩa phụ của tôi đồng vai vế với hai vị, như vậy hai vị là bề trên của tôi. Nếu hai vị còn gọi cháu là đại hiệp như thế nữa, cháu nhất định không chịu nhận lời đâu.
Dương Tiêu mỉm cười nói tiếp:
– Sau này chúng tôi đều là thuộc hạ của ngài, trước mặt ngài chúng tôi cũng không dám ngồi như thế này. Vậy đâu dám nói bề trên với bề dưới.
Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi:
– Dương bá bá nói gì thế?
Nhất Tiếu đáp:
– Thưa Trương đại hiệp, trách nhiệm của Giáo chủ của Minh giáo nặng nề lắm, ngoài đại hiệp ra không ai có thể đảm đương nổi chức vị ấy.
Vô Kỵ vội xua tay, lắc đầu và nói:
– Quý vị chớ nên làm như vậy .
Ðang lúc ấy, bỗng nghe thấy đằng phía Ðông có những tiếng còi vọng tới.
Trên Quang Minh Ðỉnh hễ có việc gì khẩn cấp là thổi còi báo động như vậy.
Dương Tiêu với Nhất Tiếu ngạc nhiên nghĩ thầm:
– Chẳng lẽ sáu đại môn phái không phục thua lại quay trở lại chăng? Hai người đều là cao thủ hạng nhất, tuy nghe thấy có tiếng báo động như vậy, cả hai đều thản nhiên, mặt không biến sắc chút nào.
Dương Tiêu lại nói tiếp:
– Hôm qua đại hiệp uống nhâm sâm có thấy dễ chịu hơn không?
Tiểu Siêu, mi vào trong phòng thuốc, lấy thêm nhân sâm để ta sắc cho đại hiệp uống.
Lúc ấy phía Tây và phía Ðông cũng có tiếng còi báo động nổi lên.
Vô Kỵ vội hỏi:
– Có phải ngoại địch đến tấn công không?
Nhất Tiếu đáp:
– Bổn giáo với Bạch Mi giáo còn có nhiều hảo thủ canh phòng, Trương đại hiệp khỏi ngại, chắc có mấy tên giặc đến quấy nhiễu đây.
Một lát sau tiếng còi lại nổi lên ở giữa lưng chừng núi, Kẻ địch đến nhanh như vậy, hiển nhiên không phải là giặc cỏ rồi.
Dương Tiêu vừa cười vừa nói:
– Ðể tôi ra xem sao, Nhất Tiếu huynh cứ ở đây tiếp đại hiệp, chẳng lẽ Minh giáo đê hèn đến nỗi ai ai cũng có thể đến hà hiếp hay sao?
Tuy y bị thương đến cử động cũng thấy khó, mà lời nói vẫn đầy hào khí.
Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:
– Phái Thiếu Lâm và phái Võ Ðang là danh môn chính phái không khi nào lại không nghĩ đến tín nghĩa, mà quay trở lại báo thù như vậy có lẽ những kẻ tới đây đa số là những quân gian ác tàn nhẫn. Hiện giờ những tay cao thủ trên Quang Minh Ðỉnh đều bị thương nặng cả. Bảy tám ngày qua chưa ai lành mạnh hết. Như vậy bất cứ kẻ địch mạnh hay yếu, chúng ta đều không có cách nào chống đỡ lại được. Nếu miễn cưỡng ra chiến đấu, sẽ bị địch giết hết mà thôi. Chàng vừa nghĩ tới đó, đã thấy bên ngoài có tiếng chân nhộn nhịp.
Một người liền chạy vào, mặt dính đầy máu, trên ngực còn có một thanh đao cắm vào. Người nọ vừa chạy vào vừa lớn tiếng nói:
– Kẻ địch ở mặt tấn công tới, tất cả anh em chống đỡ không lại.
Nhất Tiếu vội hỏi:
– Kẻ địch nào thế? Người nọ chỉ ra cửa phòng, đang định nói, những y đã ngã gục xuống chết liền.
Mọi người lại thấy bên ngoài tiếng còi báo động kêu vang khắp nơi. Chắc tình thế cấp bách lăm. Ðột nhiên có hai người chạy vào trong phòng.
Dương Tiêu nhận ra người đi trước là Chưởng kỳ phó sứ của Hồng Thủy Kỳ tay phải của y đã bị chém gãy, sắc mặt nhợt nhạt như xác chết.
Người đi sau cũng mình mẩy đẫm những máu, người Chưởng kỳ phó sứ ấy, tuy bị thương nặng, nhưng vẫn cố trấn tĩnh, khẽ cúi chào và bẩm rằng:
– Thưa Trương đại hiệp, Dương tả sứ, Dư Pháp Vương, kẻ địch tấn công lên núi là các nhân vật của Cự Kình bang, Hải Sa phái và Thần Quyền môn .
Dương Tiêu trợn ngược đôi lông mày lên, dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng rồi nói tiếp:
– Những yêu ma tiểu xú ấy cũng dám bắt nạt tới tận cửa như vậy à?
Chưởng kỳ phó sứ nói tiếp:
– Lãnh tụ của chúng là những Phiên tăng Tây Vực, tên nào tên nấy võ nghệ cao cường lắm, Tên Phiên tăng lãnh đầu, tay cầm ỷ Thiên bảo kiếm .
Bọn Vô Kỵ ba người, nghe thấy bốn chữ ỷ Thiên bảo kiếm, đồng thanh kêu “ủa” một tiếng. Dương Tiêu lại hỏi:
– Có phải Ỷ Thiên bảo kiếm thật không? Ngươi đã trông thấy rõ chưa?
Người phó sứ đáp:
– Thưa ba vị, có chú em họ Vương đứng cạnh tiểu nhân cầm bó đuốc, tiểu nhân đã thấy rõ phiên tăng ấy đã chém gãy con đáo quỷ đầu với cánh tay phải của tiểu nhân. Tiểu nhân còn trông thấy trên lười kiếm của y có khắc hai chữ ỷ Thiên rõ ràng, như vậy chắc là kiếm thực chứ không phải là kiếm giả đâu.
Y nói tới đây, Lãnh Thiêm, Thiết Qua đạo nhân, Trương Xung, Bành Doanh Ngọc, Nói Không Ðược và Chu Ðiên, Ngũ Tảng Nhân đều lần lượt được người khiêng vào, Chu Ðiên hơi thở hồng hộc la lớn:
– Bọn Cái Bang đã liên kết với Tam Môn bang, Mao Sơn bang, thừa cơ đến đây tấn công chúng ta. Ta, Chu Ðiên còn một hơi thở cũng phải thí mạng với chúng…
Y chưa nói dứt, Thiên Chính và Dã Vương, hai cha con tay chống gậy đi vào trong phòng. Thiên Chính vừa vào tới nơi đã vội nói:
– Cháu Vô Kỵ, hãy nằm yên. Khốn nạn thật, Ngũ Phụng Ðao với Ðoạn Hỗn Thương, hai tiểu môn phái ấy cũng đòi lên vây đánh chúng ta, thực chúng không biết lượng sức chút nào. Dương Tiêu nghe nói nghĩ thầm:
– Lần này những môn phái to nhỏ tới vây đánh Quang Minh Ðỉnh không phải số ít. Bực mình là chúng ta đều bị thương cả. Trong các người của Minh giáo, Dương Tiêu là người địa vị lớn nhất, Thiên Chính là Giáo chủ của Bạch Minh giáo. Bành Doanh Ngọc là người mưu trí nhất, cả ba người ấy bình sinh gặp không biết bao nhiêu trận phong ba bão táp, nhưng phen nào họ cũng nghĩ ra được cách đối phó mà chuyển nguy thành bình yên ngay. Nhưng cục thế bây giờ đã đi tới chỗ không sao giải quyết rôi. Vì ai cũng đều bị thương nặng mà kẻ địch vây đánh lại đông đảo như vậy. Bây giờ chỉ còn cách là thúc thủ chờ chết thôi.
Lúc ấy, người nào cũng mặc nhiên coi Vô Kỵ như giáo chủ chính thức vậy. Không hẹn mà nên, ai nấy đều nhìn vào mặt Vô Kỵ, mong chàng nghĩ ra được kế gì để giải mối nguy này. Vô Kỵ suy nghĩ một hồi, chàng tự biết võ công của mình tuy cao siêu hơn Dương Tiêu, Nhất Tiếu các người thất, những nói đến kiến thức và mưu kế thì những cao thủ kia giỏi hơn mình nhiều. Họ đã không có cách gì thì mình nghĩ ra được cách nào hoàn hảo để cứu các người thoát nguy nữa?
Chàng đang suy tính, bỗng sực nghĩ ra một kế, liền buột miệng nói:
– Chi bằng chúng ta hãy tạm vào trong đường hầm bí mật ẩn núp, chưa chắc kẻ địch đã phát giác được đường hầm đó. Mà dù chúng có phát giác được đi chăng nữa, chưa chắc chúng đã vào được.Chàng nhận thấy chỉ có phương pháp ấy là hoàn hảo hơn hết, nên chàng nói xong, vẻ mặt phấn khởi vô cùng. Không ngờ những người kia nghe chàng nói như vậy, chỉ ngẩn người ra nhìn nhau, hình như họ cho phương pháp đó không thể nào thi hành được vậy. Vô Kỵ lại nói tiếp:
– Ðại trượng phu chớ nên câu nệ những chuyện nhỏ nhặt, chúng ta hãy tạm gác vào trong đó trốn tránh, chờ vết thương lành mạnh xong, rồi hãy ra quyết chiến một phen sống chết với kẻ địch. Như vậy vẫn chưa phải là mất hết oai phong mà.
Dương Tiêu đáp:
– Kế của Trương đại hiệp tuyệt diệu.
Nói xong, y quay đầu lại bảo Tiểu Siêu rằng:
– Mi hãy đỡ đại hiệp vào trong đường hầm trước.
Vô Kỵ lại nói:
– Tất cả cùng vào một thể.
Dương Tiêu lại tiếp:
– Ðại hiệp vào trước, chúng tôi sẽ vào sau.
Vô Kỵ thấy Dương Tiêu nói như vậy, biết họ không chịu vào đường hầm.
Sở dĩ y nói như thế, chỉ muốn một mình mình vào núp trong đó thôi, nên chàng lại lớn tiếng nói tiếp:
– Các vị tiền bối, Vô Kỵ tôi tuy không phải là người trong quý giáo, nhưng đã cùng quý giáo chịu qua một trận hoạn nạn, như vậy có thể nói chúng ta là sinh tử chi giao, chẳng lẽ riêng mình tôi tham sống sợ chết, bỏ quý vị ở đây mà một mình đ i trốn tránh hay sao?
Dương Tiêu lại nói:
– Trương đại hiệp chưa hiểu rõ điều này, theo luật lệ của Minh giáo chúng tôi, thì con đường hầm trên Quang Minh Ðỉnh này, chỉ có một mình giáo chủ được ra vào, nếu ai trái lệnh phải mang tội chết. Ðại hiệp với Tiểu Siêu không phải là người trong bổn giáo nên không bị hạn chế và phải giữ đúng quy luật ấy. Lúc ấy tiếng hò reo chém giết đã ở bốn mặt tám phương văng vẳng vọng tới, nhưng vì đường lên Quang Minh Ðỉnh rất khó đi, địa thế lại hiểm trở, nơi nào cũng có rào sắt để chống giữ, tuy Minh giáo địch không nổi thế công mãnh liệt ấy, những những kẻ tấn công muốn lên được ngay Quang Minh Ðỉnh cũng không phải là chuyện dễ. Vì vậy chúng cứ tiến một bước và đi đến đâu, kêu la hò reo tới đó. Thấy kẻ địch sắp tấn công tới nơi, Vô Kỵ liền nghĩ thầm:
– Nếu không vào ngay trong đường hầm ẩn tránh, chỉ một tiếng đồng hồ nữa là cùng, người của Minh giáo sẽ bị hy sinh hết.
Nghĩ đoạn, chàng liền nói:
– Chẳng lẽ luật cấm vào đường hầm ấy không sao thay đổi được ư?
Dương Tiêu mặt rầu rĩ, lắc đầu mấy cái, Bành Doanh Ngọc bỗng lên tiếng:
– Quý vị hãy nghe tôi nói một lời: Trương đại hiệp là người võ công cái thế, nghĩa bạc vân thiên có ơn rất lớn với bổn giáo nên tôi đề nghị chúng ta bầu Trương đại hiệp làm giáo chủ đời thứ ba mươi tư của bổn giáo. Nếu giáo chủ ra lệnh bảo tất cả mọi người vào trong đường hầm trốn tránh, khi đó thì không còn vấn đề vi phạm luật lệ của bổn giáo nữa.
Dương Tiêu, Thiên Chính, Nhất Tiếu đều có ý định này, nên khi nghe Bành hòa thượng đề nghị, ai nấy đều vỗ tay tán thành.
Vô Kỵ vội xua tay đáp:
– Tiểu tử tuổi trẻ, học thức ít, không có tài gì hết thì đảm nhiệm trọng trách ấy sao đặng? Hơn nữa năm xưa Thái sư phụ tôi là Trương chân nhân luôn luôn dạy bảo đừng có gia nhập Minh giáo, tôi đã nhận lời rồi, nên nay tôi đành phải phụ lòng tốt của quý vị, mong quý vị hiểu cho!

Thiên Chính vội đỡ lời:
– Ông ngoại bảo cháu gia nhập Minh giáo, dù ông ngoại không bằng Thái sư phụ của cháu đi nữa, nhưng cũng có thể nói người tám lạng kẻ nửa cân. Vở cháu nên coi lời nói của Thái sư phụ cháu với ta như chưa ai nói gì với cháu cả. Như thế quyền gia nhập Minh giáo hay không là tuỳ cháu quyết định lấy!
Hân Dã Vương xen lời nói:
– Bây giờ lại thêm một người cậu đây, như vậy cân lạng của bên này vẫn nặng hơn bên Thái sư phụ của cháu. Cổ nhân thường nói: “Thấy cậu như thấy mẹ”. Mẹ cháu đã mất, bây giờ cháu nên coi lời nói của cậu như là lời nói của mẹ cháu.
Vô Kỵ nghe thấy ông ngoại và cậu nói như thế, không biết trả lời ra sao, chàng suy nghĩ giây lát rồi lại nói tiếp:
– Năm xưa, Dương giáo chủ có để lại một tờ di thư, tôi đã kiếm ra được ở trong đường hầm, định chờ quý vị lành mạnh mới đưa quý vị xem. Theo di mệnh của Dương giáo chủ thì nghĩa phụ tôi là Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn tạm quyền giáo chủ trước.
Nói xong, chàng móc túi lấy lá thư ra đưa cho Dương Tiêu. Bành hoà thượng coi rồi nói tiếp:
– Thưa Trương đại hiệp! Gặp lúc đại biến, là một trượng phu không nên câu nệ tiểu tiết quá. Tạ Sư Vương không có mặt ở đây, mời đại hiệp theo lời trối trăng của Dương giáo chủ mà tạm quyền ngôi giáo chủ trước.
Mọi người đều đồng thanh:
– Lời nói của hoà thượng rất phải.
Vô Kỵ thấy mọi người đều tán thành liền nghĩ thầm:
– Lúc này, việc cứu người quan trọng nhất. Những việc khác xếp sang bên, hoặc chờ tới khi thoát khỏi tai nạn này rồi hẳn bàn tán lại sau.
Nghĩ đoạn chàng liền lớn tiếng nói:
– Quý vị đã có lòng như vậy, nếu tiểu tử không nhận, người có tội lớn của Minh giáo. Tiểu tử xin tạm nhiếp chánh vai giáo chủ của Minh giáo để tránh khỏi tai ách ngày hôm nay trước. Thoát nạn rồi mong quý vị bầu một người tài đức khác!
Thấy chàng nhận lời, mọi người đều hoan hô. Tuy họ thấy kẻ địch đã đánh tới nơi, tai hoạ ở ngay trước mắt, ai nấy đều vui vẻ và sung sướng vô cùng.
Từ khi Dương Phá Thiên bị chết một cách đột ngột, Minh giáo không có ai trông nom thống lĩnh, vì vậy các bộ hạ tàn sát lẫn nhau, chia năm xẻ bảy, không ai chịu phục tòng ai hết. Cũng có một số nhỏ tác oai tác quái nữa, vì vậy tôn giáo lớn nhất giang hồ này ngày càng suy đồi. Ngày hôm nay, mọi người nhận thấy đã có giáo chủ mới, giáo phái của mình sẽ được phục hưng nên hầu hết mọi người đều phấn khởi.
Tất cả giáo chúng của Minh giáo đều quỳ xuống vái lạy Vô Kỵ, Thiên Chính với Dã Vương tuy là người chí thân của chàng cũng phải quỳ xuống vái lạy như mọi người hết.
Vô Kỵ vội nói:
– Mời quý vị hãy đứng dậy. Dương tả sứ hãy truyền lệnh hộ tôi, bảo tất cả người của Minh giáo đều rút lui vào trong đường hầm hết. Chỉ sai Liệt Hỏa Kỳ phóng hoả để cản trở địch thôi. Ðốt hết cả nhà cửa trwn Quang Minh Ðỉnh này.
Dương Tiêu vội đáp:
– Xin tuân lệnh giáo chủ.
Nói xong, y liền ra bảo Hồng Thủy , Liệt Hỏa hai kỳ đoạn hậu. Còn các người khác đều rút lui vào trong hầm bí mật hết. Minh giáo là chủ, Bạch Mi giáo là khách, nên chàng ra lệnh cho Bạch Mi giáo rút lui trước. Tiếp theo đó đến Nhuệ Kim, Cự Mộc, Hậu thổ ba kỳ rồi mới đến các thành viên trên Quang Minh Ðỉnh và Ngũ tảng nhân lần lượt chui vào trong hầm. Sau cùng Vô Kỵ với Dương Tiêu mới chui nốt vào, rồi đến các người của Hồng Thủy Kỳ cũng theo vào nốt.
Lúc ấy hai phía Ðông, Tây ngọn lửa bốc lên chọc trời.
Trận lửa càng cháy càng mạnh. Các bộ hạ của Liệt Hỏa Kỳ tay cầm ống phun thụt những dầu đã vào các nơi chưa cháy. Lửa gặp dầu đá là bén ngay nên ngọn lửa càng cháy càng lớn rộng dần ra.
Người đến tấn công của các môn phái tuy nhiều thật, nhưng chúng sợ lửa nên không dám tới gần. Tuy vậy, chúng vẫn vây chặt bốn bên, không để cho người của Minh giáo chạy thoát. Các bộ hạ của Liệt Hỏa Kỳ ung dung lui vào trong hầm bí mật rồi mới đóng kín cửa hầm lại. Không bao lâu các nhà cửa ở trên mặt hầm sập đổ hết, vì vậy cửa hầm đã bị lấp kín, nên người của các môn phái không biết các người của Minh giáo đã rút lui bằng đường nào cả.
Trận cháy đó, cháy trọn hai ngày hai đêm mà vẫn chưa tắt.
Quang Minh Ðỉnh là Tổng Ðàn của Minh giáo. Giáo chúng của Minh giáo đã cây dựng lên cách đây đã hơn một trăm năm . Trên đó có tất cả mấy trăm căn nhà và sảnh đường, vừa đồ sộvừa lịch sự mà nay đã tiêu thổ hết.
Những kẻ địch chờ cho lửa gần tắt mời vào trong đống lửa tìm kiếm, nhưng chúng tìm mãi cũng không thấy một xác chết nào của người trong Minh giáo cả, chỉ có thấy một số người đã bị chết trận bị cháy đen thui thôi.
Bọn chúng lại tưởng giáo chúng của Minh giáo thà chết chớ không chịu đầu hàng đành bị thiêu mà chết hết cả, chúng cũng tưởng bọn Dương Tiêu và Nhất Tiếu cũng đều chung số phận mà bị chết cháy hết cả rồi.
Tiểu Siêu tay cầm bản đồ, dẫn mọi người vào trong các thạch thất, mỗi nhóm người ở một phòng. Lúc đó mọi người đã ở dưới đất rất sâu nên không thấy nóng.
Ðem đủ lương thực và nước uống, các giáo chúng của Minh giáo, dù có ẩn núp trong hầm đôi ba thang cũng không hề lo sợ bị chết đói hoặc chết khát. Tuy ở dưới hầm, giáo chúng của Minh giáo và Bạch Min giáo đều biết giữ trật tự nên không có một tiếng động nào phát ra hết.
Mọi người đều biết đường hầm này là nời Thánh Ðịa, xưa nay không hề cho một người nào vào hết. Nay nhờ ơn đức của Tân Giáo chủ mới được vào ẩn núp trong đó. Vì thế ai nấy đều ngồi yên, không dám chạy đi chạy lại. Các nhân vật thủ lãnh như bọn Dương Tiêu đều tụ tập ở bên cạnh di hài của Dương Phá Thiên và nghe Vô Kỵ kể lại câu chuyện đã qua, Vô Kỵ kể xong, liền đưa tấm da dê có ghi võ công tâm pháp cho Dương Tiêu, nhưng Dương Tiêu không dám nhận, vái chào và nói:
– Di thư của Dương tiền giáo chủ viết rõ: “Càn Khôn Ðại Nã Di Tâm Pháp hãy tạm giao cho Tạ Tốn giữ, sau này bầu được giáo chủ mới, mới được giáo cho giáo chủ ấy”. Vậy bài Tâm Pháp này phải do tân giáo chủ giữ mới đúng.
Sau đó mọi người cũng xem di thư của Dương Phá Thiên, ai nấy đều thở dài và nói:
– Không ngờ Dương giáo chủ thần dũng đa trí như thế mà chỉ vì tình vợ chồng để cho đến nỗi tẩu hoả nhập ma mà chết. Nếu chúng ta sớm đọc được thư thì ngày nay đ âu đến nỗi bị thất bại như thế này.
Mọi người nghĩ tới mấy người bạn bị chết một cách thảm thương như vậy và mình phải chui xuống dưới hầm mà ẩn núp một cách nhục nhã như thế này, ai nấy đều nghiến răng mím môi và lớn tiếng mắng chửi Thành Khôn hoài.
Dương Tiêu lại nói:
– Tuy Thành Khôn là sư đệ của Dương giáo chủ và sư phụ của Kim Mao Sư Vương thực, nhưng chúng ta chưa được gặp mặt y bao giờ, đủ thấy y là người đa mưu lắm kế như thế nào, chưa có ai ngờ trong mấy chục năm nay, y đã định tâm lật đổ Minh giáo.
Chu Ðiên xen lời nói:
– Dương tả sứ, Vi Bức Vương hai vị đều bị Thành Khôn lừa dối mà không hay biết gì hết. Như vậy cũng có thể bảo hai vị bất tài.Ðáng lẽ y còn định nhiếc móc cả Hân Thiên Chính, nhưng vì nể mặt vị giáo chủ mới nên y vừa định nói nữa lại thôi.
Dương Tiêu mặt đỏ bừng vội đỡ lời:
– Cũng may lưới trời lồng lộng nên ác tặc Thành Không mới bị Dã Vương huynh đánh chết.
Tân Nhiên, Chưởng Kỳ Sứ của Liệt Hỏa Kỳ hậm hực nói:
– Nhưng ác tặc Thành Khôn chết như vậy là số của y vẫn còn hên, đáng lẽ với tội ác của y phải đem ra mà tùng xẻo mới xứng đáng.
Mọi người bàn tán một hồi rồi mới ngồi yên luyện nội công để cứu thương.
Mọi người ở trong đường hầm được bảy tám ngày, vết thương của Vô Kỵ đã khỏi được chín phần, trên ngực của chàng đã kết thành một vết sẹo dài chừng hơn tấc.
Chàng đã lành mạnh liền cứu chữa cho mọi người.
Tuy trong hầm thiếu thuốc men, nhưng môn châm cứu và thần công của chàng cũng có thể cứu khỏi được mọi người.
Thoạt tiên mọi người chỉ biết vị giáo chủ thiếu niên này rất giỏi về võ thuật thôi, chứ có ngờ đâu chàng lại còn biết rõ về y lý nữa.
Lại qua vài ngày nữa, Vô Kỵ đã hoàn toàn lành mạnh, chàng liền vận Cửu Dương Thần Công để xua đuổi hàn độc của Nhất âm chỉ ở trong người của Dương Tiêu, Nhất Tiếu, Bất Hối và Ngũ tảng nhân ra.
Trong ba ngày liền, nội thương của các người đó đều đã khỏi hết.
Ai nấy đều hăng hái muốn ra khỏi đường hầm để phản công lại kẻ địch.
Vô Kỵ khuyên bảo:
– Tuy nội thương của các vị đã lành mạnh rồi, nhưng nội công chưa khôi phục, vậy xin quý vị hãy nhẫn nại vài ngày nữa, chờ cho nội lực thật dồi dào rồi hãy trở ra đối địch với kẻ thù cũng chưa muộn.
Ai nấy đều nghe theo lời của Vô Kỵ, luyện tập nội công và võ công luôn mấy ngày liền.
Còn những bộ hạ thì lo mài dao mài kiếm cho thật sắc bén.
Từ khi sáu Ðại môn phái vây đánh Quang Minh Ðỉnh cho tới giờ, các giáo phái của Minh giáo đều bị đánh một cách hết sức nhục nhã, nên ai nấy đều hết sức phẫn uất.
Ðêm đó, Dương Tiêu ngồi cạnh Vô Kỵ, đem hết quy củ của Minh giáo, thế lực của các nơi chi đàn, tài ba và tính nết của các nhân vật quan trọng trong Minh giáo ra nhất nhất bẩm rõ hết cho Vô Kỵ hay.
Ðúng lúc ấy, hai người nghe thấy tiếng xiềng xích kêu loong koong.
Thì ra Tiểu Siêu đã bưng hai chén nước vào cho hai người uống.
Vô Kỵ sực nghĩ ra một việc, liền nói:
– Dương tả sứ, gần đây cô gái này không có một lỗi lầm gì hết, vậy tôi muốn Tả sứ mở khoá xiềng xích cho nàng ngay.
Dương Tiêu đáp:
– Giáo chủ có lệnh, chúng tôi đâu dám không tuân theo.
Nói xong, y liền gọi Bất Hối và bảo rằng:
– Bất Hối! Giáo chủ đã xin phép cho Tiểu Siêu. Con mau mở khoá cho nó đi.
Bất Hối đáp:
– Con để chìa khoá ở hộc tủ trong phòng của con, lúc xuống đây vì quá hấp tấp nên con không có đem theo.
Vô Kỵ lại nói:
– Ðiều đó không sao, vì chìa khoá bằng sắt, chắc không bị lửa thiêu rụi đâu.
Dương Tiêu chờ con gái mình với Tiểu Siêu đi ra khỏi phòng mới khẽ nói tiếp với Vô Kỵ:
– Thưa giáo chủ! Con nhỏ Tiểu Siêu tuy nhỏ tuổi thật, nhưng tính nết nó kỳ dị lắm. Vậy xin giáo chủ hãy đề phòng nó cho cẩn thận.
Vô Kỵ vội hỏi:
– Lai lịch của cô bé ấy ra sao?. Nửa năm trước, tôi với Bất Hối xuống núi du ngoạn thấy nó đang ngồi vuốt ve hai cái xác mà khóc giữa bãi sa mạc. Cha con tôi tiến lên hỏi, nó bảo hai cái xác chết đó là cha mẹ nó. Gia đình nó bị quan phủ ở Trung Nguyên khép tội và đày ải tới Tây Vực. Mấy hôm trước đây, cha mẹ nó và nó chịu không nổi quân Mông Cổ hà hiếp mới đào tẩu tới đây. Cha mẹ nó bị thương nặng nên đã cùng chết hết. Tôi thấy nó còn nhỏ như thế mà tội nghiệp. Tuy nó rất xấu xí, nhưng lời ăn lẽ nói của nó cũng không đến nỗi ngu xuẩn lắm. Thế rồi tôi chôn hộ cha mẹ nó, rồi giữ nó ở lại để hầu hạ Bất Hối.
Vô Kỵ gật đầu mấy cái và nghĩ thầm:
– Thế ra cha mẹ Tiểu Siêu đã chết hết, số kiếp của nàng cũng tội nghiệp thật, không khác gì ta cả.
Dương Tiêu lại nói tiếp:
– Chúng tôi đem Tiểu Siêu về trên Quang Minh Ðỉnh. Một hôm tôi dạy võ Bất Hối, nó đứng cạnh xem. Ngờ đâu lúc tôi giải thích các phương vị của sáu mươi bốn quẻ, Bất Hối chưa hiểu thấu mà mắt của Tiểu Siêu đã ngó vào chỗ phương vị đó liền.
Vô Kỵ xen lời nói:
– Có lẽ nàng thông minh hơn em Bất Hối nên nàng mới hiểu thấu trước cũng nên. Thoạt tiên tôi cũng nghĩ như vậy, trong lòng có vẻ mừng thầm, nhưng tôi nghĩ lại liền nghi ngờ ngay. Tôi liền cố ý nói mấy câu khẩu quyết thật khó mà xưa nay chưa hề dạy qua Bất Hối bao giờ, và tôi còn nói sai phương vị nữa, tôi liền thấy nó cau mày lại, hình như nó đã phát giác ra được sự lầm lỗi của tôi. Từ đó trở đi tôi liền để ý biết con bé này thế nào cũng đã được cao nhân truyền thụ võ công của nó rất cao siêu. Nó có võ công tột bực như thế mà chịu lên trên Quang Minh Ðỉnh này làm con sen, con đòi như vậy, chắc là nó phải có mục đích gì ám muội cũng nên. Hoặc giả cha mẹ của nàng tinh thông dịch lý, nàng đã được học hỏi của gia truyền cũng chưa biết chừng? Xong giáo chủ nên rõ, dịch kinh của nhà văn khác hẳn dịch kinh trong võ công. Nếu tài học nó do cha mẹ nó truyền thụ cho thì cha mẹ nó phải là tay cao thủ bậc nhất trong võ lâm.
Lúc ấy tôi lẳng lặng không nói gì hết. Vài ngày sau tôi mới hỏi lai lịch và thân thế của cha mẹ nó. Nó chối cãi luôn mồm và không chịu để lộ qua một chút lai lịch gì hết. Lúc ấy tôi cũng không nổi giận, chỉ dặn bảo Bất Hối hãy ngấm ngầm để ý đến nó thôi. Lại một hôm tôi kể một câu chuyện rất buồn cười, Bất Hối ha hả cất tiếng cười, nó đứng cạnh đó cũng không sao nhịn được, liền há mồm cười theo. Lúc ấy nó đứng ở phía sau tôi và Bất Hối, nó tưởng cha con tôi không nhìn thấy nụ cười của nó, ngờ đâu Bất Hối đang cầm một thanh kiếm mà thành kiếm đó bóng nhoáng như gương vậy nên đã trông thấy rõ nụ cười của nó không phải là một con bé xấu xí như tôi đã từng lầm tưởng, mặt nó còn xinh đẹp hơn Bất Hối là khác, tới khi tôi quay đầu lại nhìn thì lại thấy nó bỗng dưng méo mó và xấu xí y như lúc trước vậy. Vô Kỵ mỉm cười và nói:
– Suốt ngày giả bộ xấu xí như thế, quả thật không phải là một chuyện dễ.
Nói đoạn chàng liền nghĩ:
Dương Tiêu là một người đa mưu lắm kế như thế, Tiểu Siêu ít tuổi như vậy thì làm sao mà qua mặt được y? Tất nhiên là nàng không thể giấu diếm mãi được.
Dương Tiêu lại nói tiếp:
– Nhưng tôi vẫn không nói ra vội, chờ đến tối hôm đó đêm khuya canh vắng, tôi lẳng lặng vào trong phòng của Bất Hối để xem động tịnh ra sao. Tôi thấy nó vừa ở trong phòng của Bất Hối đi ra, đi thẳng về những căn phòng ở phía Ðông để tìm kiếm một cái gì đó mà tôi không được rõ. Cứ thấy nó đi vào từng phòng một và đến từng chỗ hẻo lánh để tìm kiếm, sau tôi không nhịn được liền tiến lên hỏi nó tìm cái gì và tra hỏi nó xem ai đã sai nó lên Quang Minh Ðỉnh này để dò xét như vậy? Không ngờ nó rất bình tĩnh trả lời tôi rằng:
– Không ai phái tôi cả chỉ vì lòng hiếu kỳ nên tôi cứ muốn đi đây đi đó như thế mà thôi .
Tha hồ tôi dọa nạt hay dụ dỗ thế nào nó cũng không chịu tiết lộ nửa câu, tôi lại giam nó vào một nơi để cho nó nhịn đối bảy ngày bảy đêm. Sắp chết đối đến nơi mà nó cũng không chịu nói gì cả. Sau cùng tôi mới phải làm ra một bộ xiềng xích để xích nó lại để nó đi tới đâu cũng có tiếng kêu tới đó. Như vậy nó không còn có thể ngấm ngầm giết hại Bất Hối được!
Thưa giáo chủ! Tôi dám chắc con nhỏ này là do kẻ địch phái đến dò xét. Tôi căn cứ vào nó tinh thông các môn vị của Bát Quái, tôi e rằng nếu không phải là người phía Võ Ðang thì nó cũng là người của phái Nga Mi. Nhưng với một con bé nho nhỏ như thế cũng chả làm nên được cái trò trống gì. Thấy nó hầu hạ giáo chủ tận tâm như vậy và giáo chủ đã cư xử với nó một cách từ bi như thế, đó cũng là do số nó may mắn lắm!
Vô Kỵ đứng dậy vừa cười vừa nói:
– Chúng ta bị giam trong hầm này bấy nhiêu ngày, bây giờ cũng nên đi ra ngoài cho nó dãn chân dãn tay!
Dương Tiêu nghe nói cả mừng vội hỏi:
– Ra ngay bây giờ hay sao, thưa giáo chủ?
– Những người nào chưa lành mạnh hẳn, không nên ra tay đấu với kẻ địch vội! Hồng Mộc và Cự Mộc, hai vị Chưởng kỳ sứ chưa khỏi hẳn không nên tham chiến vội! Còn các người có thể theo tôi đối địch được.
Dương Tiêu vội ra truyền lệnh, trong hầm ai nấy nghe tin đều mừng rỡ làm ồn cả dưới đường hầm.
Vô Kỵ vận thần công đẩy cánh cửa lớn ra, một mình ra ngoài trước, chàng chờ mọi người ra hết lại đóng cánh cửa đá lại như trước.
Nhan Bồn Trưởng kỳ sứ của Hậu Thổ Kỳ là đại lực sĩ số một của Minh giáo. Y thấy Vô Kỵ đẩy cánh cửa nhẹ nhàng như vậy, cũng đẩy thử xem, nhưng đã ra hết dức đẩy mà cánh cửa vẫn đứng yên, y liền thè lưỡi lắc đầu không dám đẩy nữa nên càng phục vị giáo chủ trẻ tuổi này thêm.
Mọi người ra khỏi đường hầm sợ kẻ địch hay biết, ai ai cũng yên lặng đến tiếng ho cũng không nghe thấy nốt.
Vô Kỵ đứng trên một tảng đá lớn, bên dưới là người của Bạch Mi giáo, Minh giáo.
Người của Bạch Mi giáo đứng ở phía Tây, người của Minh giáo đứng ở phía Ðông.
Họ đứng xếp thành hàng rất trật tự, dưới ánh sáng trăng trông rất hùng dũng. Tuy trận đấu vừa rồi họ bị thương và chết rất nhiều, những người nào người nấy tinh thần đều phấn chấn. Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu với Ngũ tảng nhân đứng sau lưng Vô Kỵ để bảo vệ giáo chủ.

Ai nấy đều nghiêm nghị đợi chờ Vô Kỵ ra lệnh.
Vô Kỵ từ từ nói:
– Kẻ địch đến tấn công trong địa của bổn giáo, tuy chúng ra muốn ngừng tay mà không được. Nhưng tôi không muốn tàn sát nhiều nếu bất đắc dĩ lắm, các vị mới nên ra tay giết địch thôi. Hân giáo chủ của Bạch Mi giáo, đem giáo chúng tấn công từ phía Tây, Ngũ Hành Kỳ do Chưởng kỳ của Cự Mộc Kỳ thống lãnh, tấn công từ phía Ðông, Dương tả sứ thống lãnh người của bốn cửa Thiên, Ðịa, Phong, Lôi tấn công từ phía Bắc. Ngũ tảng nhân tấn công từ phía Nam, Bức Vướng với bổn nhân ở giữa điều động và tiếp ứng.
Mọi người đều vái chào tuân lệnh nhưng không có một tiếng động và tiếng nói nào hết.
Vô Kỵ giơ tay lên phẩy một cái và khẽ nói:
– Chúng ta đi thôi. Mọi người chia thành bốn đội, từ bốn phía bao vây Quang Minh Ðỉnh.
Vô Kỵ nói với Nhất Tiếu rằng:
– Tôi với Bức Vương đi phía đường hầm lên đánh một trận bất ngờ, cho chúng hết đường chống đỡ.
Nhất Tiếu cả mừng đáp:
– Kế này hay lắm. Hai người quay lại lối cửa hầm ở phòng nàng Bất Hối.
Hai người ra khỏi hầm thấy trên mặt đất đầy những gạch và ngói vụn, mùi hôi khét xông lên mũi.
Trong kẻ địch cũng có rất nhiều tay hảo thủ, lúc ấy người của Minh giáo cách chúng còn xa nhưng chúng đã phát giác rồi kêu la om sòm, cảnh cáo lẫn nhau.
Vô Kỵ với Nhất Tiếu nhìn nhau cười và nghĩ thầm:
– Bọn này kêu la om sòm như vậy, không cần phải ra tay đấu cũng biết mình thắng rồi. Hai người ẩn sau một bức tường đổ.
Dưới ánh sáng trăng, Vô Kỵ và Nhất Tiếu chỉ thấy những bóng đen chạy đi chạy lại.
Thoáng lát hai người đã thấy Nói Không Ðược với Chu Ðiên sát cánh nhau ở phía Nam tấn công tới, xông vào trong đám đ ông của địch chém giết như chẻ tre.
Còn Hân Thiên Chính, Dướng Tiêu, Ngũ Hành Kỳ mỗi người cũng đã tới cả, xông vào chém giết địch như hổ vào đàn dê vậy. Những kẻ chiếm cứ Quang Minh Ðỉnh là Cái Bang, Mao Sơn bang, Hải Sa phái Tất cả mười mấy bang phái to nhỏ. Thoạt tiên chúng thấy Quang Minh Ðỉnh đã cháy thành bình địa, người của Minh giáo không một tên nào thoát chết, chúng đã tưởng toàn thắng rồi nên đã có nửa số người của Cái Bang và Cự Kình bang xuống núi. Trên Quang Minh Ðỉnh còn Thần Quyền bang, Tam Giang bang, Mao Sơn bang và Ngũ Phụng đao, bốn bang hội môn phái thôi. Nay chúng bỗng thấy người của Minh giáo ở bốn mặt vây đánh tới, tuy trong bọn chúng cũng có nhiều tay hảo thủ nhưng địch sao nổi Dương Tiêu và Thiên Chính. Ðấu không đầy một tiếng đồng hồ, bọn chúng đã bị chết quá nửa.
Vô Kỵ vội xuất hiện, lớn tiếng nói:
– Hiện giờ cao thủ của Minh giáo đã tụ họp đầy đủ trên Quang Minh Ðỉnh, xin các bang hội, môn phái hãy nghe tôi khuyên bảo, có đấu nữa cũng vô ích, tốt hơn nên bỏ khí giới mà đầu hàng đi. Chúng ra sẽ tha cho các người khỏi chết và tiễn các người xuống núi. Bỗng có một phiên tăng vừa lùn, vừa nhỏ nhảy ra nói giọng Trung Nguyên rất sõi, quát lớn:
– Tiểu tặc là ai? Dương Tiêu quát mắng:
Phiên tăng kia không được vô lễ, đây là Trương giáo chủ, tân giáo chủ của bổn giáo.
Phiên tăng nọ lại quát lớn:
– Trương giáo chủ, Lý giáo chủ, ta đều không biết, hãy đỡ ta một kiếm này đã. Nói xong, y nhanh như điện chớp múa kiếm xông tới đâm Vô Kỵ.
Dưới ánh trăng ai cũng thấy rõ thanh kiếm đó chính là ỷ Thiên kiếm của phái Nga Mi.
Vô Kỵ né mình tránh thế công đó và quát hỏi:
– Kiếm này là thần vật của phái Nga Mi, tại sao lại lọt vào tay đại sư được.
Phiên tăng không nói gì cả, cứ xông lên tấn công luôn ba kiếm. Thế kiếm nào cũng lợi hại vô cùng.
Vô Kỵ biết thanh bảo kiêm đó rất bén.
Chàng tránh né mấy cái rồi đột nhiên giơ tay trái bắt luôn vào cổ tay phải của phiên tăng. Phiên tăng thấy cánh tay tê dần liền vứt ngat thanh Ỷ Thiên kiếm xuống đất kêu “keeng” một tiếng.
Ngờ đâu võ công của tên phiên tăng cũng lợi hại lắm. Tuy tay phải của y đã bị Vô Kỵ nắm chặt, mà y còn múa tay trái nhằm ngực Vô Kỵ đấm tới liền. Nhờ có thần công hộ thể, quyền của phiên tăng đánh trúng ngực chàng, bắn trở lại ngay.
Phiên tăng đó loạng choạng mấy bứoc ngã lăn ra đất liền. Y lăn lộn mấy vòng lại nhảy ngay lên được và đã nhặt được thanh bảo kiếm ngay.
Bành Doanh Ngọc múa kiếm lên cản trở. Nhưng kiếm của y vừa đụng vào bảo kiếm của phiên tăng, thanh kiếm của y đã gãy làm đôi liền.
Tuy vậy phiên tăng không dám chiến đ ấu nữa chạy thẳng xuống núi đào tẩu.
Vô Kỵ lo ngại cho Chỉ Nhược, không hiểu tại sao thanh ỷ Thiên kiếm ở trong tay nàng lại bị tên phiên tăng ấy cướp mất? Chàng quyết đuổi theo bắt cho được tên phiên tăng, để hỏi rõ căn nguyên. Chàng vừa tung mình nhảy xuống núi, bỗng nghe eo núi bên trái có tiếng kêu la như tiếng của Bất Hối.
Tiếp theo, chàng lại thấy một thường kiếm bị bay tung lên.
Hiển nhiên Bất Hối đã bị kẻ địch đánh rơi khí giới. Chàng vội nhảy qua eo núi, đến một bụi cây nhỏ. Vì bụi cây quá rậm, Vô Kỵ không sao thấy rõ bên trong. Không sợ nguy hiểm, chàng nhảy luôn vào bụi.
Bỗng một luồng gió mạnh thổi tạt vào mặt Vô Kỵ và một lưỡi đao nhằm mặt chàng chém tới. Chàng vội né sang bên chộp luôn cánh tay người đó và hất văng người đó xa mấy trượng. Trong bụi cây có tiếng mắng chửi.
Tiến vào, Vô Kỵ thấy một người to lớn hai tay múa hai cái búa nhằm Bất Hối chém lia lịa. Bất Hối tay không nên nàng chỉ nhảy tránh.
Vô Kỵ nhảy đến trước mặt người đó lớn tiếng quát bảo:
– Ngừng tay lại. Tiếng quát của Vô Kỵ oai nghiêm làm người nọ phải ngẩn người trong giây lát rồi thuận tay giơ búa lên chém vào người Vô Kỵ.
Chàng giơ tay trái giở Càn Không Ðại Nã Di, hất búa của địch thủ sang bên, chỉ nghe thấy “coong” một tiếng thật lớn, hai búa của địch thủ chém vào núi đá vụn bay tứ tung và mép hai lưỡi búa bị uốn cong.
Hai cánh tay của người nọ tê tái không còn đủ sức cầm búa nữa.
Bất Hối giơ quyền đấm luôn vào thái dương kẻ địch.
Tên đó lòi mắt ra và chết luôn, không kịp la một tiếng.
Vô Kỵ vội hỏi:
– Bất Hối, cô có bị thương không?
Bất Hối đáp:
– Không! Cám ơn anh đã đến cứu tôi. Thôi chúng ta quay trở lại đi.
Vì cứu Bất Hối, Vô Kỵ biết tên phiên tăng đã chạy khá xa rồi, có đuổi cũng không sao đuổi kịp.
Chàng cùng Bất Hối quay trở lên đỉnh núi.
Những người của Mao Sơn bang đã đại bại, đang định đào tẩu, bỗng nghe thấy tiếng kêu gọi như tiếng ma khóc, đột nhiên tinh thần phấn chấn, quay trở lại đấu chí chết mới thôi, nhưng dù người của Mao Sơn bang hăng hái đến đâu cũng chỉ như ngọn lửa nến sắp tàn, đánh được một lúc đã bị giết chết hết.
Vô Kỵ lớn tiếng nói:
– Ðấu làm gì nữa? Các người hãy mau đầu hàng đi! Kẻ địch mắt đã đỏ ngầu mà vẫn chưa chịu ngừng tay, nhờ có ánh sáng trăng nên Vô Kỵ đã trông thấy rõ mặt chúng, tên nào tên nấy đều có vẻ hoảng sợ, hình như chúng tưởng tượng đằng sau có một tên ác quỉ đang thúc giục cho chúng phải đấu cho đến chết mới thôi. Chàng động lòng thương liền nhảy lại gần chúng giơ tay ra điểm lung tung, chỉ thoáng cái chàng đã điểm hết yếu huyệt của tất cả kẻ địch nên tên nào tên nấy cũng đều vứt hết khí giới mà ngã lăn ra tức thì. Chỉ có ba tên cao thủ tránh kịp, không bị chàng điểm trúng, nhưng cũng không bao lâu chúng đã bị Dương Tiêu, Nhất Tiếu và Dã Vương giết chết. Trận đấu đó Minh giáo toàn thắng, bên địch chỉ có một số ít người là chạy thoát thân thôi. Hơn ba trăm kẻ địch không bị giết chết cũng đều bị bắt giữ. Trên Quang Minh Ðỉnh đen đuốc sáng choang, mọi người đều cảm tạ Minh tôn đã bảo vệ cho. Trong mười mấy ngày đó, bang chúng của Mao Sơn bang đã xây dựng mấy chục căn nhà lá ở trên núi để ở tạm, nên Minh giáo mới có nhà ở ngay. Giáo chúng của Ngũ Hành Kỳ cũng chặt cây đan trúc xây dựng thêm nhà của. Nữ giáo chúng của Ðịa Tự Môn thì phụ trách việc nấu nướng các món ăn. Sau khi đắc thắng, tuy cả đ êm không ngủ, mọi người cũng không ai thấy mỏi mệt gì cả.
Bạch Mi Ưng Vương Hân Thiên Chính đồng đứng dậy lớn tiếng nói:
– Các giáo chúng của Bạch Mi giáo hãy nghe ta nói: Bổn giáo với Minh giáo tuy là hai nhưng sự thất chỉ có một mà thôi. Hơn mai mươi năm trước đây, ta với mấy người bạn trong Minh giáo mâu thuẫn nhau, ta mới tự lập môn phái. Hiện giờ Minh giáo đã do Trương đại hiệp đứng ra làm giáo chủ ai ai cũng đều bỏ hết oán hận cũ, hợp tâm hợp sức để phò Trương giáo chủ. Từ nay trở đi cái tên Bạch Mi giáo không còn nữa. Tất cả mọi người ở đây đều là giáo chúng của Minh giáo hết. Ai ai cũng phải tuân hiệu lệnh của Trương giáo chủ. Nếu người nào không chịu phục tùng thì phải bước xuống núi tức thì.
Giáo chúng của Bạch Mi giáo nghe Hân Thiên Chính nói xong đều hoan hô ầm ĩ, tiếng kêu la của họ lớn như sấm động.
Hoan hô xong, mọi người đều cùng nói:
– Chúng tôi đều vào Minh giáo, thực là hân hạnh biết bao. Hân giáo chủ với Trương giáo chủ đều là người nhà chí thân. Như vậy, chúng tôi nghe hiệu lệnh của vị giáo chủ nào cũng thế thôi.
Thiên Chính lại lớn tiếng nói tiếp:
– Từ nay trở đi chỉ có Trương giáo chủ chớ không có Hân giáo chủ nữa, mọi người chớ phạm trượng như thế.
Vô Kỵ chắp tay chào và nói:
– Bạch Mi giáo với Minh giáo đã hợp nhất, thật là một việc rất đáng mừng. Nhưng tại hạ vì tình thế bắt buộc nên tạm quyền giáo chủ đấy thôi. Lúc này chúng ta đã diệt xong kẻ địch nên bầu lại một vị giáo chủ chính thức mới phải. Trong Minh giáo với Bạch Mi giáo có rất nhiều anh hùng hào kiệt, tiểu tử trẻ tuổi sức học hãy còn non kém, đâu dám đảm nhiệm chức vụ nặng nề đó.
Chu Ðiên là người nhanh mồn nhanh miệng, thấy Vô Kỵ nói như vậy vội đỡ lời ngay:
– Trương giáo chủ làm ơn nghĩ hộ chúng tôi, vì ngôi giáo chủ mà chúng tôi đã phải chia năm xẻ bảy mãi mới kiếm ra được một người như giáo chủ mà ai ai cũng phải phục tòng. Nếu bây giờ giáo chủ từ chối mà bầu một giáo chủ khác hừ hừ bất cứ là ai thì Chu Ðiên này sẽ là người đầu tiên không thèm chịu phục. Nếu bầu Chu Ðiên tôi ra làm giáo chủ thì tất nhiên cũng sẽ có người khác không phục rồi.
Bành Doanh Ngọc cũng đứng dậy nói:
– Nếu Trương giáo chủ không chịu đảm nhận trọng trách này thì Minh giáo chúng tôi sẽ lại tàn sát lẫn nhau như trước liền. Chẳng lẽ lúc ấy lại mời giáo chủ đến cứu chúng tôi hay sao? Vô Kỵ thấy mọi người nói như vậy liền nghĩ thầm:
– Những người này nói cũng có lý. Trong lúc này ta không thể nào khoanh tay đứng yên cho được.
Nghĩ đoạn chàng lớn tiếng đáp:
– Quý vị đã có lòng như vậy, tiểu tử không dám từ chối nữa. Tiểu tử xin nhận lãnh trọng trách này. Nhưng có ba việc này xon quý vị hãy nhận lời tôi trước, còn bằng không thì nhất định không chịu nhận lời đâu.
Mọi người vội đáp:
– Giáo chủ ra lệnh dù ba mươi việc chúng tôi cũng xin tuân theo. Không hiểu ba việc đó là ba việc gì, xin giáo chủ cho chúng tôi hay.
Vô Kỵ liền nói:
– Xưa nay bổn giáo vẫn bị người ta gọi là tà ma ngoại đạo, tuy bảo những người đó vì hẹp lượng hay không hiểu chân tướng của bổn giáo nên mới gọi bổn giáo như thế. Nhưng người của bổn giáo rất nhiều, bên trong thế nào chả có kẻ bất lương, có những hành vi khả ố hay tàn sát những người vô tội. Ðó là thứ nhất. Từ nay trở đi bất cứ người nào cũng phải tuân theo luật lệ của bổn giáo, hành hiệp trượng nghĩa, làm việc thiện chứ không được tàn ác, tác quái, và cũng từ nay trở đi tôi xin nhờ Lãnh Thiêm tiên sinh đảm nhận hộ Hình Ðường Chấp Pháp Hương Chủ. Bất cứ ai vi phạm luật lệ của bổn giáo và gây thù gây oán với anh em khác đều phải chịu phạt trọng hình. Dù là các tôn trưởng của tôi như ông ngoại hay cả cậu tôi cũng vậy.
Mọi người nghe xong đều vái chào và đồng thanh nói:
– Ðiều đó nên lắm, nên lắm!
Bành Doanh Ngọc cũng xen lời nói:
– Năm xưa lúc Dương giáo chủ còn sống, luật lệ của bổn giáo rất nghiêm. Từ khi Dương giáo chủ mất, người của bổn giáo mới không còn tuân theo luật lệ, khiến bổn giáo suýt bị diệt vong. Bây giờ mong Trương giáo chủ với Lãnh huynh nên chỉnh đốn lại. Ðây là một việc rất quan trọng của bổn giáo.
Lãnh Thiêm tiến lên một bước và nói:
– Xin tuân lệnh giáo chủ!
Vô Kỵ lại nói tiếp:
– Việc thứ hai nói ra thì khó khăn hơn việc trước nhiều. Bổn giáo với sáu đại môn phái ở Trung Nguyên kết thù kết oán đã lâu, môn hạ đệ tử của hai bên chém giết hoặc đả thương lẫn nhau đã khá nhiều. Bây giờ chúng ta xoá bỏ chuyện cũ đi. Không gây thù gây oán với sáu đại môn phái ấy nữa.
Mọi người nghe thấy điều ấy, trong lòng có vẻ không phục nên vẫn không thấy có ai lên tiếng trả lời cả.
Chu Ðiên lại lên tiếng:
– Nếu sáu đại môn phái tự ý đến gây hấn với chúng ta thì sao?
Vô Kỵ đáp:
– Lúc ấy chúng ta sẽ tuỳ cơ ứng biến. Nếu đối phương cứ nhất định dồn ép, tất nhiên chúng ta không thể nào chịu thúc thủ mà chờ chết được.
Thiết Quan Ðạo nhân cũng xen lời nói:
– Thôi được! Ðằng nào tính mạng của chúng tôi đều do giáo chủ cứu sống. Giáo chủ muốn thế nào chúng tôi cũng xin tuân theo.
Bành Doanh Ngọc bỗng lớn tiếng nói:
– Thưa các anh em! Sáu đại môn phái giết người của chúng ta khá nhiều mà ta đã giết người của họ cũng không ít. Nếu hai bên cứ dây dưa mối oán thù như thế thì càng chết nhiều mà thôi. Giáo chủ đã ra lệnh bảo chúng ta đừng có tầm thù nữa. Ðó là người muốn ban phúc cho chúng ta chứ có phải là muốn cho chúng ta chết đâu.
Mọi người thấy Doanh Ngọc nói rất phải, nên ai nấy đều nhận lời hết.
Vô Kỵ chắp tay chào và nói:
– Quý vị khoan hồng đại lượng như vậy thật là phước cho vỗ lâm và cũng rất may mắn cho chúng sinh. Còn việc thứ ba là theo di lệnh của Dương tiền giáo chủ nói: Bất cứ ai kiếm lại được Thánh Hỏa Lệnh rồi đi Cái Bang thỉnh di vật của giáo chủ thứ ba mươi mốt. Người đó sẽ được làm giáo chủ đời thứ ba mươi tư này. Và trong di thư còn nói: “Sau khi Dương giáo chủ tạ thế, địa vị giáo chủ do Kim Mao Sư Vương tạm quyền”. Vậy chúng ta phải đi ra hải ngoại đón Tạ Sư Vương về để ông ta tạm quyền giáo chủ, rồi chúng ta nghĩ cách tìm kiếm lại Thánh Hoả Lệnh và di vật của giáo chủ đời trước. Lúc ấy tiểu tử sẽ thoái ngôi nhượng quyền, không còn ai dị nghị nữa.
Mọi người nghe thấy Vô Kỵ nói như vậy đều ngẩn người ra nhìn nhau và nghĩ thầm:
– Chúng ta không có thủ lãnh đã mấy chục năm , mãi mới kiếm ra được một người trí dũng song toàn. Nếu sau này một kẻ nào bất tài mà kiếm ra được Thánh Hỏa Lệnh chẳng lẽ để cho tên bất tài đó ra làm giáo chủ hay sao?
Tới lúc này Dương Tiêu mới lên tiếng:

– Di chúc của Dương tiền giáo chủ đã viết vào hai mươi năm trước đây. Lúc ấy thế cuộc khác hẳn bây giờ nhiều. Việc đi đón Kim Mao Sư Vương và việc tìm kiếm Thánh Hỏa Lệnh chúng ta vẫn tiếp tục thi hành. Nhưng để cho người khác làm giáo chủ, tôi e mọi người không phục tòng.
Vô Kỵ cương quyết phải tuân theo di lệnh của Dương tiền giáo chủ mà hành sự.
Mọi người thấy chàng cương quyết như vậy đành phải nghe theo, nhưng ai nấy đều nghĩ:
– Có lẽ Kim Moa Sư Vương đã chết lâu rồi và Thành Hỏa Lệnh đã mất gần trăm năm , làm sao mà tìm ra được vật ấy? Bây giờ ta hãy cứ y theo lời giáo chủ. Sau này nếu có việc gì biến đổi thì sẽ định liệu sau vậy.
Thế rồi Vô Kỵ sai người đốt cháy Thánh Hỏa lên, giết bò, giết dê uống máu ăn thề với nhau, và bắt mọi người không được trái với ba lời ấy.
Thề xong trời vừa sáng tỏ, bỗng nghe trong rừng có tiếng kêu la kinh khủng.
Thiết Quan đạo nhân thét hỏi:
– Ai kêu la dữ dội như thế? Trong rừng có hai người chạy ra. Ðó là bộ hạ của Hồng Thủy Kỳ. Chúng chạy đến trước mặt Chưởng kỳ sứ của Hồng Thủy Kỳ là Ðương Dương bảo:
– Thưa ngài, số tù binh của Mao Sơn bang và Ngũ Phụng Ðao đã tự tử hết.
Ðường Dương ngạc nhiên hỏi:
– Có việc ấy thật ư?
Hỏi xong, Ðường Dương ra lệnh cho ba mươi mấy thủ hạ đi bốn mặt tám phương ồng thời lại ra lệnh cho những người khác bố trí trận thế. Ðường Dương đem theo mấy người vào rừng quan sát. Hồng Thủy Kỳ khổ chiến mấy trận nên người của Kỳ đó chỉ còn mấy chục người thôi, nhưng Ðường Dương chỉ huy rất khéo, trông vẫn oai nghi và chỉnh tề.
Một lát sau, Ðường Dương từ trong rừng vắng đi ra, tiến đến trước mặt Vô Kỵ thưa rằng:
– Bẩm giáo chủ, thuộc hạ Ðường Dương xin lãnh tội.
Vô Kỵ hỏi:
– Việc gì, Ðường ký sứ?. Thuộc hạ phái người trông nom bọn tù binh, không ngờ bọn chúng đột nhiên cướp khí giới của người canh gác, rồi tự tử hết. Người canh gác không sao cản trở kịp nên đã thất chức. Thật kỳ lạ. Vô Kỵ cùng mọi người đi vào trong rừng, chỉ thấy bọn tù binh của Mao Sơn bang và Ngũ Phụng Ðao nằm chết ngổn ngang. Tám giáo chúng của Hồng Thủy Kỳ thừa lệnh canh gác có sáu người bị thương. Tất cả tám người đó đều quỳ dưới đất để chịu tội.
Vô Kỵ hỏi:
– Những người này tự tử hay bị các ngươi giết?
Người lãnh đầu canh gác thưa:
– Thưa giáo chủ, bọn tù binh này bỗng lẳng lặng nhảy tới tấn công thuộc hạ rồi cướp đao kiếm tự tử, từ đầu tới cuối chúng không nói nửa lời.
Vô Kỵ nghe nói gật đầu và nói tiếp:
– Việc xảy ra đột ngột như vậy, lỗi không phải của các ngươi. Thôi các ngươi đứng dậy.
Vô Kỵ cúi nhìn bọn tù binh thấy vết thương của chúng quả thật do tự tử mà chết.
Chàng thấy trong đống xác có một cánh tay hãy còn khuấy động, biết người đó chưa chết hẳn, vội cúi xuống giơ chưởng điểm luôn ở Linh Ðài yếu huyệt của người đó, và dồn Cửu Dương chân khí sang để cứu chữa.
Người nọ trợn mắt lên ngơ ngác nhìn chàng.
Chàng vội hỏi:
– Tại sao lại tự sát?
Người nọ, thở hổn hển đáp:
– Có ai tham sống sợ chết ra tay giết ta đừng có nương tay Vô Kỵ ngẩn người ra, nghĩ ngợi. Chàng sực nhớ lúc kịch chiến hồi nãy giữa lưng núi bỗng có người quát bảo, đối phương liều đối chí mạng. Chàng đoán chắc trong đó thế nào cũng có sự bí mật gì đây nên chàng lại hỏi tiếp:
– Ai đã hạ thủ quyết không nương tay?
Người nọ đáp:
– Cả nhà tôi Già trẻ lớn bé vợ, con cái đều nằm ở trong tay người ta.
– Ở trong tay ai? Chúng tôi sẽ cứu gia đình bạn ra khỏi chốn nguy hiểm.
Người nọ lắc đầu, gượng cười, rồi gục đầu xuống tắt thở.
Dương Tiêu và mọi người nghe người đó nói như vậy liền ngơ ngác nhìn nhau thắc mắc.
Vô Kỵ cùng Thiên Chính, Dương Tiêu, Nhất Tiếu quay về lều tranh.
Bành Doanh Ngọc nói:
– Gia quyến của những người này đã lọt vào tay kẻ khác nên mới bị kềm chế. Không cảm tử thì vợ con cũng không thể nào sống được. Không hiểu trên giang hồ này, người nào lại có quyền lực chỉ huy được hào kiệt của các bang phái thế này?
Chu Ðiên cũng lên tiếng nói:
– Tên phiên tăng cầm ỷ Thiên bảo kiếm hồi nãy chắc có thông đồng với phái Nga Mi. Theo ý tôi thì sáu đại môn phái thế nào cũng đứng sau lưng bọn này để điều khiển. Diệt Tuyệt lão tặc ni âm độc lắm. Mụ ta địch không nổi giáo chủ mới xúi bọn này đến gây hấn.
Lãnh Thiêm vội đáp:
– Không phải!
Chu Ðiên lại hỏi:
– Tại sao bạn lại bảo là không phải?
Lãnh Thiêm vẫn không trả lời.
Nói Không Ðược cũng xen lời nói:
– Tôi thiết nghĩ bắt giữ gia đình của những người ở các bang phái chỉ là chuyện nhỏ. Sự thật, những bang phái ở Trung Nguyên đã có dự mưu sẵn. Sáu đại môn phái vây đánh bổn giáo, yên trí thế nào cũng toàn thắng. Bọn Diệt Tuyệt lão ni tự phụ lắm. Chúng quyết không nghĩ đến chữ thất bại đâu. Vì vậy chúng không mai phục sẵn bọn này.
Mọi người gật đầu khen phải.
Chu Ðiên lại nói tiếp:
– Vậy những người gây thù với ta là ai?
Mọi người bàn tán nửa ngày vẫn không tìm được lý do.
Vô Kỵ nói:
– Việc này chúng ta tạm gác lại. Bây giờ hãy tiếp tục làm những việc đại sự. Ai đi hải ngoại nghênh đón Kim Mao Sư Vương Tạ Pháp Vương. Bổn nhân phải đi mới được. Chẳng hay có vị nào bằng lòng đi với bổn nhân?
Mọi người đều đứng dậy nói:
– Chúng tôi nguyện theo giáo chủ cùng đi hải ngoại.
Vô Kỵ lại đáp:
– Ði hải ngoại không cần nhiều người. Huống hồ, Quang Minh Ðỉnh còn cần nhiều người xử lý. Vở y, Dương tả sứ thống lãnh Thiên, Ðịa, Phong, Lôi, Mộc, Thủy , Hỏa, Thổ, năm kỳ chia nhau đi các nơi chiêu tập những giáo chúng tán lạc, truyền dụ ba việc của bổn nhân đã hẹn ước với mọi người. Còn ông ngoại với cậu đem quân đi do thám xem kẻ địch nào ngấm ngầm gây thù với chúng ta, nhất là tìm coi Tía Sam Long Vương và Quang Minh Hữu Sứ hiện ở đâu. Vi Bức Vương đi gặp người trưởng môn của sáu đại môn phái nói rõ với họ, bổn giáo chỉ muốn làm bạn với các môn phái chứ không muốn gây thù, gây hấn như trước nữa. Việc này rất khó giải quyết, nhưng với tài của Bức Vương, tôi tin thế nào cũng thành công. Việc đi hải ngoại nghênh đón Tạ Pháp Vương, do bổn nhân với Ngũ vị tảng nhân cùng đi.
Mọi người đều tuân lệnh Vô Kỵ.
Bất Hối nói với cha rằng:
– Thưa cha, con muốn đi hải ngoại để được xem cảnh núi non, bể cả.
Dương Tiêu mỉm cười đáp:
– Việc này con hãy hỏi giáo chủ chứ cha không có quyền.
Bất Hối phùng mồm, bĩu môi không nói gì nữa.
Vô Kỵ thấy vậy mỉm cười, hồi tưởng lại mấy năm trước đưa Bất Hối lên Tây Vực. Lúc đi đường Vô Kỵ có kể chuyện Băng Hoa đảo cho nàng nghe. Lúc ấy, nàng đã muốn được đi xem rồi.
Nghĩ vậy chàng liền nói:
– Cô Bất Hối! Ði đường biển nguy hiểm lắm. Nếu cô không sợ hãi và Dương tả sứ muốn được cho yên tâm cho cô đi thì Tả sứ với cô cùng đi hải ngoại cũng được.
Bất Hối thấy Vô Kỵ nói như vậy vội đáp:
– Tôi chả sợ gì hết. Cha, chúng ta hãy theo anh Vô Kỵ à theo giáo chủ đi đi.
Dương Tiêu đưa mắt nhìn Vô Kỵ để chờ giáo chủ ra lệnh chứ không trả lời Bất Hối.
Vô Kỵ liền nói:
– Nếu vậy, phiền Lãnh tiên sinh ở lại trấn thủ Quang Minh Ðỉnh và cai quản Thiên, Ðịa, Phong, Lôi bốn môn.
Lãnh Thiêm vâng lời, Chu Ðiên vỗ tay dậm chân la lớn:
– Hay lắm! Hay lắm! Hôm đó mọi người ăn uống no say, rồi người nào người nấy về chỗ ở của mình mà nghỉ ngơi.
Vô Kỵ muốn Bất Hối cởi xiềng xích cho Tiểu Siêu, nhưng chìa khoá bị mất trong đống gạch vụn, không sao tìm thấy được.
Tiểu Siêu lại thấy Vô Kỵ đã hết sức tìm chìa khoá cho mình mà không thấy, liền lạnh lùng nói:
– Không sao! Tôi cứ mang theo cái xiềng xích này đi đường kêu “loong coong” càng thêm vui tai.
Vô Kỵ liền an ủi nàng ta rằng:
– Tiểu Siêu! Cô cứ yên tâm ở trên Quang Minh Ðỉnh này chờ tôi đón Tạ Pháp Vương về rồi sẽ mượn con đao Ðồ Long mà chém đứt sợi xiềng xích ấy cho cô.
Tiểu Siêu lắc đầu không nhận lời.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vô Kỵ lại dẫn mọi người đến chia tay Lãnh Thiêm để xuống núi. Lãnh Thiêm liền nói:
– Thưa giáo chủ! Giáo chủ là người liên can đến sự an nguy tồn vong của bổn giáo. Vậy xin giáo chủ nên bảo trọng thân thể.
Vô Kỵ đáp:
– Lãnh Thiêm tiên sinh tọa trấn Tổng Ðàn, công việc mệt nhọc lắm đấy. Lãnh Thiêm với các thủ lãnh của Thiên, Ðịa, Phong, Lôi bốn môn tiễn đưa mọi người xuống Quang Minh Ðỉnh rồi mới chia tay.Ði được hơn trăm dặm, Vô Kỵ ra lệnh căng lều trên bãi sa mạc nghỉ ngơi.
Ngủ đến nửa đêm, chàng bỗng nghe thấy từ phía Tây có tiếng kim khí va chạm vọng tới. Sau khi luyện thành Cửu Dương Thần Công, tai mắt của chàng thính hơn tai mắt của người thường gấp bội.
Chàng lắng tai nghe giây phút rồi lẳng lặng đi ngay về phía đó.
Ði được vài dặm, chàng đã trông thấy một bóng người đang đi tới.
Chàng nhận ra là Tiểu Siêu, liền tiến lên hỏi:
– Tiểu Siêu!
Tiểu Siêu vừa trông thấy Vô Kỵ đã oà lên khóc. Nàng gục ngay vào lòng chàng mà nức nở.
Vô Kỵ an ủi nàng rằng:
– Ðừng khóc nữa.
Tiểu Siêu càng lớn tiếng khóc thêm, giây phút sau mới trả lời Vô Kỵ rằng:
– Công tử đi đâu tôi cũng đi đó .
Vô Kỵ nghĩ thầm:
-Cô bé này mồ côi cha mẹ, lại bị cha con Dương tả sứ nghi ngờ, thật tội nghiệp vô cùng. Nàng thấy ta tử tế với nàng như vậy nên nàng mới quyến luyến. Nghĩ đoạn chàng liền an ủi tiếp:
– Thôi! Cô đừng khóc nữa. Tôi nhận đưa cô đi hải ngoại.
Tiểu Siêu cả mừng, ngửng đầu nhìn Vô Kỵ, chàng thấy bộ mặt của nàng quả thật đẹp tuyệt vời.
Bỗng có tiếng vó ngựa từ phía Ðông Bắc nhộn nhịp vọng tới, hình như có một đội ngựa rất đông đang chạy từ phía Tây sang Ðông. Càng tiếng vó ngựa càng xa dần. Chàng cũng đoán ra được là đội người đó ít ra cũng đến hàng trăm.
Một lát sau, Nhất Tiếu và Dương Tiêu đã lần lượt chạy tới nói:
– Thưa giáo chủ, đêm khuya có đại đội người ngựa phi chạy như thế, chưa biết chừng là kẻ địch của chúng ta cũng nên! Vô Kỵ liền bảo Tiểu Siêu hợp bọn với Bành Doanh Ngọc. Còn mình cùng Dương Tiêu và Nhất Tiếu tiến thẳng về phía có tiếng vó ngựa.
Khi mấy người đi tới gần, quả nhiên thấy trên bãi sa mạc còn để lại nhiều dấu vó ngựa, Nhất Tiếu cúi mình xuống xem, bỗng y nhặt lên một nắm cát và nói:
– Có vết máu. Ba người theo những vết chân ngựa in trên cát mà đi luôn mấy dặm.
Dương Tiêu bỗng thấy trên mặt cát phía bên trái có nửa thanh đao gãy, vội chạy lại nhặt lên xem, thấy lưỡi dao có khắc ba chữ “Phùng Nhân Hào”.
Y liền nói:
– Nhân Hào là người của phái Không Ðộng, thưa giáo chủ. Có lẽ phái Không Ð ộng để sẵn ngựa xe ở đây để chuẩn bị trở về Trung Nguyên cũng nên.
Ba người đã điều tra ra những người đó của phái Không Ðộng rồi mới yên tâm trở về chỗ cũ.
Mọi người đi tới ngày thứ năm bỗng thấy trên cánh đồng cỏ ở phía trước, có đám đông người.
Vô Kỵ đã nhận ra những người đó đều ăn mặc áo ni cô, trong bọn lại có bảy tám người là đàn ông. Khi mọi người đi tới cách bọn ni cô chừng mười mấy trượng, đã nghe ni cô la lớn:
– Kìa, ác tặc Ma giáo kìa! Mọi người vừa định rút khí giới ra bao vây bọn Vô Kỵ.
Vô Kỵ biết rõ đối phương là người của phái Nga Mi rồi. Nhưng không hiểu tại sao họ đã đi rồi mà còn ở lại. Và những người của phái Nga Mi này rất lạ mặt, chàng chưa hề thấy bao giờ. Chàng liền lớn tiếng hỏi:
– Các vị có phải là môn hạ của phái Nga Mi không? Một ni cô người bé nhỏ, đã vượt mọi người chạy tới trước mặt Vô Kỵ quát hỏi lại rằng:
– Ác tặc của Ma giáo kia hỏi nhiều làm chi? Có giỏi thì mau ra đây lãnh chết đi.
Vô Kỵ đáp:
– Chẳng hay sư thái quý danh là gì? Tại sao lại nổi giận như thế?
Ni cô kia lại quát hỏi tiếp:
– Tà ác gian tặc. Mi là cái thứ gì lại dám hỏi danh hiệu của ta? Chẳng hay mi là ai thế?
Nhất Tiếu thấy ni cô vô lễ với giáo chủ của mình như vậy liền dở khinh công ra, thân hình nhanh như điện chớp, xuyên vào trong đám quân, điểm huyệt luôn hai tên nam đệ tử rồi túm cổ chúng chạy luôn ra đằng xa mới vứt chúng xuống đất rồi quay về chỗ cũ, lại ra tay như trước, điểm luôn yếu huyệt hai tên nam đệ tử nữa.

Bọn người phái Nga Mi thấy Nhất Tiếu có khinh công lợi hại như vậy, chỉ thoáng cái, hai tên nam đệ tử của họ đã bị Nhất Tiếu xách cổ đi như đằng vân, giá vũ và đem ra ngoài xa mấy chục trượng rồi bị vứt xuống đất, nằm im một chỗ không sao cử động được nữa nên người nào người nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.
Họ lại nghe Nhất Tiếu cười nhạt và nói:
– Vị này là một kỳ nam tử, võ công giỏi nhất thế gian và can đảm nhất thiên hạ, và cũng là giáo chủ cả Minh giáo chúng ta. Trương giáo chủ đã thống lãnh tả hữu Quang Minh Sứ, Tứ Ðại Hộ Giáo Pháp Vương, Ngũ tảng nhân, Ngũ Hành Kỳ, Thiên, Ðịa, Phong, Lôi tứ môn. Giáo chủ chúng tôi đã đuổi được phái Nga Mi xuống núi, đã cướp được thanh ỷ Thiên kiếm trong tay của Diệt Tuyệt sư thái, một nhân vật như thế mà không xứng hỏi pháp danh của sư thái hay sao?
Các đệ tử của phái Nga Mi nghe thấy Nhất Tiếu nói như vậy rất kinh hãi vì vừa rồi chúng đã trông thấy khinh công và thủ đoạn của Nhất Tiếu huyền ảo như thế, chúng không thể nào dám không tin lời nói của Nhất Tiếu nữa.
Ni cô trạc tuổi trung niên kia định thần giây lát rồi mới lên tiếng hỏi tiếp:
– Các hạ là ai thế?
Nhất Tiếu vừa cười vừa đáp:
– Tại hạ họ Vi, biệt hiệu là Thanh Dực Bức Vương!
Những người trong phái Nga Mi đã có mấy người vừa nghe Nhất Tiếu xưng danh xong liền thất thanh la lên.
Tiếp theo đó, bốn người vội chạy đến chỗ bốn đồng môn bị Nhất Tiếu túm đi vứt hồi nãy xem sao.
Nhất Tiếu thấy vậy, vừa cười vừa nói tiếp:
– Ta thừa lệnh Trương giáo chủ, Minh giáo chúng ta không gây hấn sáu đại môn phái nữa, nên Bức Vương đây không có hút máu chúng đâu.
Thì ra từ khi Nhất Tiếu được Vô Kỵ dùng Cửu Dương thần công cứu chữa cho, không những đã xua đuổi hết những hàn độc của Nhất âm chỉ mà còn chữa khỏi già nửa hơi âm độc ở trong người y nữa, cho nên từ đó đến giờ, y khỏi cần phải hút máu người để kháng cự lại với hơi hàn độc như trước kia nữa.
Bốn người nọ đỡ bốn tên bị điểm huyệt trở về chỗ đồng bọn rồi mọi người đang nghĩ cách giải huyệt cho bốn tên đó.
Ngờ đâu chúng chỉ nghe thấy có tiếng “Xoẹt! Xoẹt!” đã thấy bốn viên đất nhỏ bay tới bắn trúng vào yếu huyệt của bốn người kia, tức thì bốn người đó đã đứng dậy.
Dương Tiêu đã dùng Ðàn Chỉ Thần Công, ném đá điểm huyệt, giải huyệt cho bốn tên đệ tử của phái Nga Mi.
Người ni cô trung niên thấy số người của đối phương tuy ít nhưng võ công đều kỳ lạ, huống hồ còn có giáo chủ của họ nữa, nếu ra tay đấu, bên mình thế nào cũng thua to, nên ni cô liền nói:
– Bần ni pháp danh là Tĩnh Không. Dám hỏi vị thí chủ vừa ném đá giải huyệt kia là ai thế? Dương Tiêu chưa kịp trả lời, Chu Ðiên đã ha hả cười và đáp:
– Y là Quang Minh sứ giả của bổn giáo, cũng có thể nói là người nhà của quý phái đấy.
Tĩnh Không lui lại một bước trợn ngược đôi lông mày quát lớn:
– Thế ra mi là ác tặc Dương Tiêu đã giết chết Kỷ sư muội ta đấy?
Vô Kỵ vội lên tiếng nói:
– Câu chuyện của Kỷ cô nương đầu đuôi như thế nào, Tĩnh Không sư thái cứ hỏi tôn sư sẽ rõ, khỏi cần ở đây sinh sự lôi thôi làm chi.
Tĩnh Không lại hỏi:
– Sư phụ của ta đâu?
Vô Kỵ đáp:
– Tôn sư ở trên Quang Minh Ðỉnh xuống núi tới giờ đã được hơn nửa tháng trời. Có lẽ lúc này tôn sư đã tới Ngọc Môn Quang rồi cũng nên. Chẳng lẽ các vị không có gặp tôn sư ở góc đường hay sao?
Một thiếu nữ tuổi trạc ba mươi ở phía sau Tĩnh Không xen lời nói:
– Sư tỷ chớ có nên nghe lời nói của chúng. Chúng ta đã chia làm ba đường tiếp ứng, hễ có tin gì là dùng hoả pháo liên lạc, tại sao chúng ta lại không gặp tôn sư?
Tĩnh Không mặt đầy vẻ hoài nghi, vội hỏi lại:
– Gia sư với các sư tỷ muội chả bị Minh giáo bắt cóc rồi là gì. Ðại trượng phu phải nên quang minh chính trực, các người hà tất phải giấu diếm chúng ta làm chi?
Chu Ðiên xen lời nói:
– Nói thật cho các người biết, phái Nga Mi không tự lượng sức mình, lên tấn công Quang Minh Ðỉnh, từ Diệt Tuyệt sư thái trở xuống, người nào người nấy đều bị bắt giữ hết, hiện đang bị giam cầm ở thuỷ lao để cho mấy thầy trò bà ta chịu tội và hối cải, ít nhất cũng phải giam giữ trong tám năm hay mười năm . Tới lúc đó có thả hay không còn tính lại. Bành Doanh Ngọc vội lớn tiếng nói át lời của Chu Ðiên và bảo với các môn hạ của phái Nga Mi rằng:
Quý vị chớ có nghe Chu huynh nói đùa, Diệt Tuyệt sư thái thần công cái thế như vậy và các môn hạ người nào võ nghệ cũng cao cường, có khi nào lại bị Minh giáo bắt giữ được. Lúc này quý phái với Minh giáo chúng tôi, hai bên đã ngừng chiến, các vị hãy về núi Nga Mi sẽ gặp tôn sư và các đồng môn kia ngay.
Tĩnh Không bán tín bán nghi, vẫn còn do dự, không biết phải quyết định ra sao.
Nhất Tiếu lại lên tiếng nói tiếp:
– Xin quý vị nên tin lời giáo chủ chúng tôi, chẳng lẽ Trương giáo chủ đường đường là một giáo chủ, lại nói dối các vị hay sao?
Ni cô tuổi trung niên lại hỏi tiếp:
– Xưa nay Ma giáo vẫn có tiếng xảo trá và lắm kế, chúng ta tin sao được?
Ðường Dương chưởng kỳ sứ của Hồng Thủy Kỳ giơ tay trái lên phất một cái, ra hiệu cho Ngũ Hành Kỳ.
Chỉ trong thoáng cái, các đệ tử của phái Nga Mi đã thấy giáo chúng của Cự Mộc Kỳ ở phía Ðông, Liệt Hỏa Kỳ ở phía Nam, Nhuệ Kim Kỳ ở phía Tây, Hồng Thủy Kỳ ở phía Bắc và Hậu Thổ Kỳ ở giữa, người nào ngưòi nấy đ ều rút khí giới ra xông lại bao vây chặt sư huynh đệ nọ.
Bạch Mi Ưng Vương Hân Thiên Chính lớn tiếng nói:
– Lão phu là Bạch Mi Ưng Vương chỉ cần một mình lão ra tay cũng đủ bắt bọn tiểu bối các ngươi rồi. Nhưng ngày hôm nay Minh giáo chúng ta nương tay tha thứ cho các ngươi là những người ít tuổi, ăn nói phải cẩn thận.
Mấy lời nói của Thiên Chính, khiến các đệ tử của phái Nga Mi đều ù tai nhức óc, tâm thần hoang mang chịu không nổi.
Chúng thấy Hân Thiên Vương râu và lông mày trắng xoá, thần oai lẫm liệt thì kinh hoảng vô cùng.
Vô Kỵ chắp tay chào và nói tiếp:
– Xin chào quý vị và mong quý vị đệ lời Trương Vô Kỵ của Minh giáo hỏi tăm tôn sư nhé. Nói xong, chàng liền quay người đi về phía Ðông luôn.
Ðường Dương chờ Nhất Tiếu, Thiên Chính, mọi người đi khỏi mới phẩy tay ra hiệu triệu hồi Ngũ Hành Kỳ.
Các đệ tử của phái Nga Mi thấy vậy kinh hãi thầm.
Bành Doanh Ngọc thưa với Vô Kỵ rằng:
– Thưa giáo chủ, tôi chắc việc nầy bên trong thế nào cũng có bí mật gì đây. Diệt Tuyệt sư thái với môn hạ đi về phía Ðông sao không gặp bọn đệ tử này. Vả lại, các môn phái, đi đến đâu cũng đều có để lại dâu hiệu riêng để liên lạc, không có lý do nào bọn họ lại mất tích như thế được. Mọi người vừa đi vừa bàn vấn đề đó, không ai hiểu vì sao người của phái Nga Mi lại đột nhiên mất tích trong bãi sa mạc. Hơn nữa, lại thấy thanh bảo kiếm Ỷ Thiên lọt vào tay tên phiên tăng nên mọi người nhận thấy đó là một triệu chứng chẳng lành. Vì mãi nhớ đến sự an nguy của Chỉ Nhược, Vô Kỵ vừa đi vừa nghĩ nên không chuyện trò với mọi người.
Ngày hôm đó, mọi người đi cho tới chiều tối mà vẫn chưa dừng chân nghỉ ngơi.
Nói Không Ðược bỗng lên tiếng nói:
– Nơi đây có vẻ lạ lùng lắm. Nói xong, y liền chạy đến giữa bụi cây để xem xét. Y lấy chiếc xẻng sắt trong tay một giáo chúng để đào đất. Một lát y đã đào thấy một cái xác người. Xác đó đã thối nát, không sao nhận rõ mặt được. Nhưng căn cứ quần áo của cái xác đó, y đã nhận ra người đó là đệ tử của Côn Luân. Y liền bảo mấy tên giáo chúng lấy xẻng đào thêm. Không bao lâu đã đào thấy một cái hố thật rộng. Trong hố có mười lăm, mười sáu xác đều là môn hạ của phái Côn Luân. Nếu phải của họ chôn lấp, không khi nào lại chôn một cách cảu thả như thế đủ thấy bọn họ bị địch giết chết, rồi đào hố chôn như vậy.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu kẻ địch của phái Côn Luân là ai?
Trong khi mọi người đang hồ nghi, Doanh Ngọc bỗng lên tiếng nói:
– Nếu việc này chúng ta không tìm cho ra manh mối thế nào các môn phái khác cũng nghi cho Minh giáo chúng ta đã giết đệ tử của họ.
Mọi người đều công nhận lời nói của Doanh Ngọc là phải.
Nói Không Ðược nói:
– Tất cả mọi người hãy nghe tôi nói đây. Nếu dùng đao dùng thương giao chiến với kẻ địch chúng ta quyết không khi nào chịu thua. Riêng có ám khí của kẻ địch thì rất khó đề phòng. Vở y từ giờ phải đề phòng kẻ địch đầu độc và ám hại. Các giáo chúng đều vâng lời. Mọi người lại đi thêm một quãng nữa, thì mặt trời đã lặn, liền kiếm chỗ để nghỉ ngơi. Bỗng thấy phía Ðông Bắc có ba bốn con chim ưng đang bay, đột nhiên đâm bổ xuống dưới đất, kêu la không ngớt, hiển nhiên bên dưới đã có vật gì ném trúng con chim ấy, nên nó mới bị rớt và kêu là như thế. Trang Tranh chưởng kỳ sứ của Nhuệ Kim Kỳ, bị Diệt Tuyệt sư thái dùng Ỷ Thiên kiếm giết chết. Vô Kỵ đã truyền lệnh Ngô Kình Thảo phó ký sứ lên đảm nhiệm chức chính kỳ sứ.
Lúc ấy Kình Thảo thấy mấy con chim ưng kỳ lạ như vậy, liền nói với Vô Kỵ rằng:
– Ðể tôi tới đó xem sao. Nói đoạn, y liền đem theo hai giáo chúng chạy về phía đó xem xét. Một lát sau, một tên giáo chúng quay trở lại thưa với Vô Kỵ rằng:
– Thưa giáo chủ, Hân lục hiệp của phái Võ Ðang bị ngã ở thung lũng.
Vô Kỵ nghe nói giật mình kinh hãi, vội hỏi:
– Có đúng là Hân lục hiệp không? Ông ta bị thương ư? Thưa giáo chủ, hình như Hân lục hiệp bị thương rất nặng. Ngô kỳ sứ thấy là Lục hiệp nên mới sai thuộc hạ cấp báo giáo chủ hay. Hiện giờ, Ngô kỳ sứ đã xuống dưới thung lũng để liệu bề cứu chữa.
Vô Kỵ nóng lòng như đốt không đợi chờ tên giáo chúng nói hết lời, đã vội chạy thẳng xuống thung lũng.
Dương Tiêu, Thiên Chính mọi người cũng chạy theo sau.
Khi Vô Kỵ chạy tới thung lũng đã thấy Kình Thảo, tay trái ẵm Lợi Hanh, tay phải vịn những cành cây leo lên sườn núi.
Vô Kỵ lo âu vô cùng, vội chạy xuống nắm cánh tay của Kình Thảo kéo lên và một tay rờ vào mũi Lợi Hanh để xem sư thúc còn sống hay chết?
Chàng thấy Lợi Hanh hãy còn thở thoi thóp, trong lòng mới được yên tâm.
Chàng đỡ tay, ẵm Lợi Hanh, nhảy nhót mấy cái đã lên tới đỉnh núi liền.
Chàng đặt Lục hiệp nằm xuống đất, định thần nhìn kỹ, vừa kinh hãi vừa tức giận và trong lòng còn thấy lo âu nữa. Vì chàng thấy đầu gối, khuỷu tay, cổ tay, cổ chân, ngón tay và chân của Lợi Hanh đều bị kẻ thù bẻ gãy hết, nên người của Lục hiệp mềm nhũn và hơi thở rất yếu hầu như sắp chết đến nơi rồi.
Kẻ địch hạ thủ một cách độc ác vô cùng, ai trông thấy cũng phải rùng mình kinh hãi. Tuy Lợi Hanh chưa kịp tỉnh táo hẳn, nhưng chàng vừa trông thấy Vô Kỵ đã tỏ vẻ mừng, đồng thời thả ra hai hòn đá. Thì ra sau khi chàng bị thương, còn bị đẩy xuống thung lũng, nhờ có nội công tinh thâm, nên chưa chết ngay.
Mấy con chim ưng muốn đáp xuống ăn thịt chàng, nhờ có những viên đá nhỏ ở chung quanh, chàng đã dùng chúng mà thổi bắn bọn chim ưng. Chàng cầm cự với lũ chim đó suốt mấy ngày liền.
Dương Tiêu thấy bốn con chim ưng còn đang bay lượn trên không, hình như chúng còn đợi chờ các người vứt xác của Lợi Hanh đi rồi chúng sẽ bay xuống xé thịt ra để ăn. Y tức giận vô cùng, liền nhặt bốn viên đá nhỏ lên, nhắm bốn con chim ưng đó bắn luôn.
Bốn con chim ấy đều bị vỡ sọ rớt xuống dưới đất liền.
Lợi Hanh thấy vậy gật đầu tỏ vẻ cám ơn Dương Tiêu đã trả thù hộ mình.
Trước hết Vô Kỵ cho Lục hiệp uống viên thuốc Chỉ thống hộ tâm để cho chàng khỏi đau đớn đã. Rồi Vô Kỵ mới tiếp xương nối cốt cho chàng, nhưng khi xem đến khớp xương, thì thấy hai mươi chỗ bị gãy hết, không thể nào nối lại được.
Lợi Hanh thấy Vô Kỵ có vẻ rầu rĩ, liền nói:
– Lục thúc cũng bị kim cương chỉ lực của phái Thiếu Lâm đả thương như Dư tam ca vậy Vô Kỵ sực nghĩ đến năm xưa lời nói của cha mình, Tam sư bá Dư Ðại Nham cũng bị Kim cương chỉ của phái Thiếu Lâm bẻ gãy, nên phải nằm liệt giường hơn hai mươi năm , lúc ấy cha mẹ chàng chưa biết rõ Ðại Nham bị môn phái náo đả thương như vậy. Không ngờ câu chuyện đã qua bấy nhiêu năm rồi, bây giờ lại thêm một người sư thúc nữa bị thương như vậy, nhưng lần này chàng đã biết Kim cương chỉ của phái Thiếu Lâm đả thương.
Vô Kỵ định thần giây lát rồi an ủi Lợi Hanh rằng:
– Lục thúc khỏi phải lo âu, việc này cứ giao cho cháu, thế nào cháu cũng phải tìm cho ra kẻ thù, chẳng hay Lục thúc có biết kẻ thù đó là ai trong phải Thiếu Lâm không?
Lợi Hanh lắc đầu chết giấc.
Chàng cầm cự với con chim ưng trong mấy ngày liến, đã mỏi mệt hết sức.
Nay gặp Vô Kỵ, chàng mới yên trí nhưng chàng không thể nào chịu đựng được nữa, mới chết giấc ngay như vậy.
Vô Kỵ nghĩ đến thân thể của mình và sở dĩ cha mẹ mình tự tử chết là thấy có lỗi với Tam sư bá. Chàng không ngờ mấy hôm nay, Lục sư thúc lại ngộ nạn như vậy, nếu chàng không bắt ép phái Thiếu Lâm trao tên hung thủ đó ra, thì chàng không những có tội với Dư sư bá và Hân sư thúc hai vị mà còn có lỗi với cha mẹ đã khuất núi nữa. Thấy Lợi Hanh tuy chết giấc, Vô Kỵ biết người sư thúc này không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ bị tàn tật suốt đời, cùng chung một số phận như Dư Ðại Nham vậy.
Chàng khoanh tay về phía sau, thủng thẳng đi ra đằng sau, vừa đi vừa suy tính.
Ði đến một cái đồi con, chàng ngồi xuống, suy nghĩ.
Có nên đi chùa Thiếu Lâm tìm kiếm hung thủ để trả thù cho cha mẹ và chú sáu không? Nếu phái Thiếu Lâm thẳng thắn nhận lỗi trao hung thủ ra, thì câu chuyện không đến nỗi lôi thôi cho lắm, bằng không Minh giáo với Võ Ðang phải liên hiệp cũng đối phó phái Thiêu Lâm chăng? Ta với các anh em đã uống máu ăn thề, quyết không tầm thù với sáu đại môn phái nữa. Nay việc xảy ra như vậy lại là việc riêng của mình mà ta xoá bỏ lời thề đó đi thì các anh em trong Minh giáo không phục. Vả lại, vụ tai hoạ này đã khơi mào thì sau này oan oan kết mãi đời đời máu chảy và sẽ có nhiều anh hùng hảo hán bị mạng vong Lúc ấy trời đã tối hẳn, giáo chúng của Minh giáo, kẻ thắp đèn đuốc người nhóm bếp thổi nấu.
Vô Kỵ vẫn ngồi trên đồi nhỏ, thấy mặt trăng đã mọc cao rồi mà vẫn chưa nghĩ ra được một kế hoàn hảo.
Ðến nửa đêm, chàng mới quyết định:
– Chúng ta hãy tới chùa Thiếu Lâm, yêu cầu yết kiến chưởng môn là Không Văn thần tăng, nói rõ tiền nhân hậu quả để xem ông ta xử trí ra sao. Nếu giải quyết không xong, thế nào cũng phải dùng tới võ lực. Vở y lúc đó ta xử trí ra sao?
Nghĩ đoạn, chàng thở dài một tiếng rồi đứng dậy.
Chàng đến cạnh Lợi Hanh, thấy Bất Hối đang cho Lợi Hanh ăn.
Lúc ấy Lợi Hanh chưa tỉnh hẳn.
Chàng vừa mở mắt ra nhìn, thấy Bất Hối bỗng lớn tiếng kêu gọi:
– Hiểu Phù, lúc nào anh cũng nhớ đến em có biết không?
Bất Hối mặt đỏ bừng, có vẻ xấu hổ nhưng tay phải nàng vẫn cầm thìa cháo và khẽ nói:
– Lục đại hiệp hãy ráng ăn thêm mấy thìa cháo nữa. Em hãy nhận lời cùng anh là từ nay đừng rời khỏi anh nhé? Vâng, vâng, Lục hiệp hãy cố ăn hết bát cháo này đã Lợi Hanh có vẻ mừng rỡ, há mồm ra uống luôn thìa cháo đó.
Ngày hôm sau, Vô Kỵ ra lệnh bảo mọi người đừng phân tán vội, hãy cùng nhau lên chùa Thiếu Lâm, hỏi ai đã ám hại Lục hiệp, rồi sẽ tiếp tục cuộc hành trình sau.
Nhất Tiếu, Chu Ðiên mọi người đều là những tay hiệp nghĩa, thấy Lợi Hanh bị thương nặng như vậy, ai nấy cũng đều phẫn uất. Nay nghe giáo chủ bảo đi Thiếu Lâm vấn tội, ai nấy đều tán thành.
Suốt dọc đương không có chuyện gì xảy ra. Ngày hôm đó mọi người đã đi tới Ngọ Môn Quan, mua thêm ít lừa ngựa để cưỡi.
Còn Lợi Hanh lúc mê sảng, lúc tỉnh, hễ Vô Kỵ hỏi tới chàng tại sao bị thương như thế, thì chàng lại ngớ ngẩn như khó nói lắm và chỉ cho Vô Kỵ hay rằng:
– Năm người sư phái Thiếu Lâm chứ không phải người của phái khác. Mọi người sợ người của các môn phái khác để ý tới, nên mua những quần áo của nhà buôn và phu khiêng để cải trang.
Sáng sớm ngày hôm đó, mọi người đang đi trên đường cái Cam Lương, mặt trời chiếu rọi xuống, nóng như thiêu. Ði được hai tiếng đồng hồ, trông thấy phía đằng trước co dãy liễu, chừng hai mươi cây.
Ai nấy đều mừng rỡ, thúc ngựa đi tới dưới gốc liễu để nghỉ ngơi.
Khi mọi người tới gần, thấy dưới những gốc liễu đó đã có tám chín người ngồi trước ở đây rồi. Trong đó có tám người ăn mặc lối đi săn, lưng đeo đơn đao và cung tên. Họ còn đem theo năm sáu con chim ưng săn, con nào con nấy lông đen nhánh, móng vuốt sắc bén, trông rất dữ tợn. Còn người kia là một công tử trẻ tuổi, mặc áo nhiều màu, tay cầm quạt, đang phe phẩy, trông rất ung dung, quí phái.
Vô Kỵ vội xuống ngựa, đột nhiên mắt của chàng chạm tầm mắt của công tử kia.
Chàng thấy đôi mắt của chàng công tử kia rất có thần, ánh mắt thấp thoáng như điện chớp. Nhưng chỉ thoáng cái đôi mắt của chàng ta đã hiền lành và thái độ cũng nho nhã hết sức. Chàng thấy công tử đó đẹp kỳ lạ, chiếc tay trắng cầm cái cán quạt bằng ngà, khiến người ta khó phân biệt được tay chàng trắng hơn hay là cán quạt.
Thấy Vô Kỵ đã xuống ngựa, bọn người theo sau cũng xuống ngựa hết, nhưng người nào người nấy vừa xuống tới mặt đất, đều trố mắt nhìn vào thanh kiếm đeo ở lưng của chàng công tử nọ. Vì thanh kiếm đó là ỷ Thiên kiếm.
Sở dĩ người của Minh giáo rất quen thuộc với thanh kiếm này là vì Diệt Tuyệt sư thái đã sử dụngthanh kiếm này giết nhiều người trong Minh giáo. Sau đó Chỉ Nhược dùng thanh kiếm này đâm Vô Kỵ bị thương nặng. Giáo chúng của Minh giáo đang ngạc nhiên, Chu Ðiên nhịn không nổi, đang định lên tiếng hỏi thì lúc ấy ở phí Ðông trên đường cái đã có vó ngựa nhộn nhịp vọng tới.
Tiếp theo đó có một đám đông đang phong ngựa phi tới.
Mọi người quay mặt nhìn về phía đó, thấy đám đông là đội quân binh của triều đình Nguyên. Bọn người có độ chừng năm sáu mươi đàn ông và hơn một trăm phụ nữ. Những người phụ nữ đang bị lính Nguyên dùng dây trói tay và lôi kéo đi. Ða số phụ nữ phần thì chân nhỏ, phần thì yếu ớt, làm sao mà đuổi kịp được ngựa của lính Nguyên, cho nên có người té ngã ra đất, nhưng lính Nguyên cứ thế mà lôi đi, chứ không chờ cho người đó đứng lên. Tất cả những người phụ nữ đó đều là người Hán, không cần nói rõ, ai cũng biết những phụ nữ đó là lương dân bị lính Nguyên bắt cóc. Số phụ nữ bị lôi kéo, quần áo rách tả tơi, thân hình loã lồ nên người nào người nấy khóc lóc thê thảm. Còn bọn lính Nguyên có tên tay cầm bình rượu, vừa uống vừa cười cợt với đám phụ nữ. Cũng có tên cầm roi da quất họ nữa.
Những người Mông Cổ rất giỏi cưỡi ngựa và tài ba quất roi cũng đặt biệt giỏi hơn người, nên chúng chỉ quất một roi, đã xé được một mảnh áo trên người một thiếu nữ rồi. Những tên khác thấy tên nọ biểu diễn như vậy, không thương hại thiếu nữ kia thì chớ, chúng còn hoan hô giễu cợt, lấy làm thích thú là khác.
Người Mông Cổ xâm nhập Trung Quốc đã gần trăm năm , xưa nay vẫn coi người Hán như thú vật vậy. Nhưng chưa bao giờ thấy chúng hà hiếp và đánh đập người giữa ban ngày ban mặt thế này.
Giáo chúng của Minh giáo thấy chúng ngông cuồng như vậy, người nào người nấy tức giận vô cùng, nhưng họ còn phải chờ Vô Kỵ ra lệnh mới dám xông lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.