Đọc truyện Cô Gái Đồ Long – Chương 32: Nhờ Vả Lúc Hấp Hối
Vô Kỵ thấy trong bọc áo của Hiểu Phù có bảy tám lạng bạc, liền lấy bỏ vào túi để sử dụng.
Tuy y không biết núi Côn Luân cách đó bao xa, nhưng y nghĩ mấy lạng bạc đó cũng đủ làm lộ phí đi đến nơi.
Hai đứa bé đi nửa ngày mới ra khỏi Hồ Ðiệp Cốc.
Bất Hối chân nhỏ, bước đi rất ngắn nên đã mỏi mệt không đi nữa được.
Nghỉ ngơi lâu một lúc, hai đứa bé lại tiếp tục lên đường.
Tối hôm đầu, hai đứa không tìm được khách điếm để trọ, đi mãi đến trời tối hẳn mà vẫn còn lang thang trong rừng núi, bốn bề chỉ nghe tiếng sài lang rú và tiếng cú kêu.
Bất Hối kinh hãi đến khóc òa lên, Vô Kỵ cũng sợ, nhưng trong hoàn cảnh này y phải gượng làm ra gan dạ.
Y thấy bên cạnh đường có một cái hang, liền kéo Bất Hối vào đó ẩn nấp.
Y ôm Bất Hối vào lòng và lấy tay bịt tai con nhỏ lại để nó không nghe tiếng rú của thú dữ.
Ðêm đó, hai đứa bé vừa đói vừa sợ nên không sao ngủ được.
Sáng hôm sau, Vô Kỵ hái ít trái cây rừng cùng Bất Hối ăn, xong hai đứa lại tiếp tục đi.
Ði đến chiều tối mà vẫn chưa ra khỏi rừng núi.
Bất Hối đột nhiên thất thanh la lớn và chỉ tay vào một cỗ thụ bên đường.
Vô Kỵ đưa mắt nhìn rồi cũng hoảng sợ, vội kéo Bất Hối ù té chạy.
Thì ra trên cây đó có hai cái xác đang treo lủng lẳng.
Hai đứa chạy được mười bước thì vấp phải đá, cùng té một lượt.
Vô Kỵ đánh bạo quay đầu lại nhìn, y càng kinh ngạc và buột miệng la lớn:
– Hồ tiên sinh.
Thì ra hai cái xác treo lủng lẳng trên cành cây đó vừa bị gió thổi, một cái quay mặt trở lại, nên Vô Kỵ mới nhận ra là Hồ Thanh Ngưu.
Còn một cái xác nữa, tóc dài xõa xuống lưng, y nhận ngay ra là xác của một thiếu phụ.
Nhìn y phục y lại nhận ra là Vương Nạn Cô, vợ của Thanh Ngưu.
Trong lúc trời tranh sáng tranh tối, gió thổi ào ào làm hai xác phất phới, trông lại càng rùng rợn.
Vô Kỵ định trần một lát rồi tự an ủi:
– Không sợ, không sợ.
Kế y bò dậy, từ từ đi tới gần, quả nhiên thấy hai cái xác treo lơ lửng trên cây chính là vợ chồng Hồ Thanh Ngưu.
Y thấy mặt hai vợ chồng Thanh Ngu có ánh sánh vàng lấp lóe, nhìn kỹ mới rõ mặt của hai người đều có cắm bông mai vàng.
Lúc nầy Vô Kỵ mới hiểu và nghĩ thầm:
– “Thì ra hai vợ chồng Hồ tiên sinh vẫn không sao thoát khỏi bàn tay độc ác của Kim Hoa lão bà”.
Y lại thấy một cái xe lừa mục nát nằm dưới khe suối, còn con lừa thì bị chết chìm dưới nuớc.
Trời đã tối, biết không thể nào tiếp tục đi nữa, y đành cùng Bất Hối nằm ngủ dưới gốc cỗ thụ.
Ngủ tới nửa đêm bỗng nghe có tiếng dã thú cắn nhau.
Vô Kỵ thức tỉnh, mở mắt ra nhìn thì thấy có năm sáu con sài lang đang kêu rú và tranh ăn xác con lừa.
Y vội cõng Bất Hối leo lên cành.
Mấy con sài lang nghe tiếng động liền chạy lại quây quần dưới gốc cây, ngửng đầu lên nhìn. Một lát sau chúng lại quay trở xuống khe núi tiếp tục ăn xác con lừa.
Nhưng chúng vẫn thèm ăn thịt người hơn nên lại quay lại gốc cây chầu chực.
Chờ trời sáng hẳn chúng mới bỏ đi.
Vô Kỵ thấy rõ lũ sài lang đã đi xa rồi liền cõng Bất Hối leo xuống.
Ðoạn, y cởi sợi dây treo vợ chồng Thanh Ngưu để buông hai cái xác xuống, bỗng nghe kêu “bộp” một tiếng, trong người Nạn Cô có một cuốn sách rơi ra, Vô Kỵ vội lượm lên xem, mới hay đó là một quyển sổ viết chữ bằng tay, ngoài bìa đề “Ðộc vật đại toàn”.
Y mở ra xem, thấy viết chằng chịt các thứ độc vật, cách sử dụng và cách phá giải.
Y liền bỏ vào trong túi rồi đặt hai cái xác vào một chỗ, nhặt những cục đá và đất, đắp lên thành một cái mộ.
Y quỳ xuống lạy rồi mới dắt Bất Hối lên đường.
Trưa hôm đó chúng đã đi tới đường cái quan, không bao lâu thì vào một thị trấn nhỏ.
Y định mua cơm ăn, nhưng tới nhà nào cũng thấy bỏ trống không một bóng người.
Bất đắc dĩ y đành tiếp tục lên đường nữa.
Suốt dọc đường ruộng lúa đều bị khô héo và đất nứt nẻ.
Lúc nầy đang là mùa gặt mà sao ruộng chỉ mọc đầy những cây gai và cỏ khô thôi.
Cảnh hoang vu lạnh lùng!
Vô Kỵ kinh hãi thầm, nhưng y thấy Bất Hối có thể nhịn đói được mà không kêu khóc, nên cũng đỡ phiền.
Hai đứa bé đi được một lát, lại thấy bên đường có mấy cái xác nằm ngổn ngang, khô héo, hai má hóm lép, chỉ thoáng trông, Vô Kỵ cũng biết ngay những người đó chết vì đói.
Càng đi xa thêm, Vô Kỵ càng thấy người chết đói càng nhiều trong lòng càng hoảng sợ và nghĩ:
– Không có thức ăn như thế này, có lẽ ta với Bất Hối cũng chết đói như họ mất!
Ði tới chiều hôm đó, đến một nơi rừng rậm, Vô Kỵ thấy xa xa có khói bốc lên, trong lòng cả mừng.
Lúc đi tới gần chỗ đó y thấy năm người đang quây quần một nồi nồi nước sôi và đang bỏ thêm củi vào lò. Những người đó nghe có tiếng chân đi tới, đều quay đầu lại nhìn, thấy Vô Kỵ và Bất Hối là hai đứa trẻ, đều tỏ ra hớn hở.
Hai tên trong bọn liền đứng dậy vẫy tay gọi:
– Bé con, mau lại đây.
Vô Kỵ hỏi:
– Anh em chúng cháu đi mấy ngày đường rồi, không có chút gì ăn cả. Các chú làm ơn cho chúng cháu ăn một ít, cháu xin tạ lại bằng tiền bạc.
Một người đáp:
– Cháu có tiền bạc đấy à? Hãy lấy ra cho ta xem nào?
Vô Kỵ vội móc túi lấy ra một nén bạc.
Người nọ vội cướp nén bạc, miệng thì la:
– Hay lắm! Người lớn đi cùng hai cháu đâu! Họ đi đâu thế ?
Vô Kỵ đáp:
– Chúng cháu chỉ có hai anh em thôi, chớ không có người lớn nào cả.
Năm người nọ đều ha hả cả cười. Hai người trong bọn lại còn ca hát nhảy múa.
Ðói bụng quá, Vô Kỵ nhìn vào cái nồi, xem bên trong nấu những gì?
Y chỉ thấy toàn là cỏ xanh.
Một người trong bọn túm cổ Bất Hối nói:
– Con dê non này vừa béo vừa non. Bữa ăn tối nay của chúng ta thật là ngon lành quá!
Người thứ hai xen lời:
– Phải đấy, còn thằng nhỏ thì để ngày mai hãy ăn.
Vô Kỵ nghe nói, kinh hãi vô cùng bèn quát lớn:
– Ngươi bắt em ta làm gì? Có buông ra không?
Người đó không thèm trả lời, xé luôn cái áo rách của Bất Hối rồi thò tay vào trong lấy ra một con dao găm vừa cười vừa lẩm bẩm nói:
– Ðã lâu ta không được ăn thịt dê non như thế này.
Y vừa nói vừa xách Bất Hối đem sang bên để giết.
Liền đó, một người cầm cái bát, chạy theo nói:
– Ðệ hứng máu dê để nấu bát canh tiết chẳng hơn bỏ phí của trời sao? Các huynh có biết canh tiết dê ngon lắm không?
Vô Kỵ sợ hãi đến nỗi mất hết hồn vía. Y thấy bọn người kia định giết chàng thực, chớ không phải bông đùa, liền lớn tiếng hỏi:
– Các ngươi định ăn thịt người? Các ngươi không sợ phải tội hay sao ?
Một người gầy còm đến nỗi chỉ còn da bọc xương đứng dậy đáp:
– Ba tháng nay ông chưa được ăn một hạt gạo nào, không ăn thịt người thì thịt bò thịt dê đâu ăn?
Y vừa nói vừa sợ Vô Kỵ chạy, vội giơ tay ra túm cổ thằng nhỏ.
Vô Kỵ né sang bên tránh, rồi giơ tay trái lên gạt tay của đối phương, tay phải tát luôn vào lưng tên đó một chưởng.
Tên ấy bị đánh một chưởng đã nằm gục xuống đất không sao cử động được, Vô Kỵ lại tung mình nhảy tới cạnh Bất Hối.
Tên nọ thấy y lại gần, vội quát lớn:
– Mi tới gần, ta sẽ giết mi.
Y vừa nói vừa giơ dao đâm vào ngực Vô Kỵ.
Vô Kỵ giơ chân đá vào cổ tay tên ấy một cái.
Tên nọ đau chịu không nổi, vội tung con dao đi.
Vô Kỵ bồi thêm một đá nữa, trúng ngay càm dưới của đối thủ.
Tên ấy đang hả mồm định quát tháo, bị Vô Kỵ đá phải càm dưới, hàm răng dập ngay lại, đứt một tí đầu lưỡi máu phun ra rất nhiều, ngã lăn ra đất chết giấc ngay.
Vô Kỵ đỡ Bất Hối dậy.
Ðang lúc ấy y nghe phía sau lưng có tiếng gió liền thấy hai tên nữa nhảy xổ lại định tấn công.
Vô Kỵ chỉ né sang bên, hai tên kia đã đánh hụt.
Nhanh tay, Vô Kỵ túm cổ hai tên ấy, và đập mạnh vào nhau một cái.
Hai đầu va vào kêu “bốp” một tiếng, hai kẻ địch cùng chết giấc.
Chỉ còn lại một tên. Tên này thấy Vô Kỵ võ công khá cao siêu, nhưng y khi thị đối thủ hãy còn nhỏ, nên không sợ hãi, vội rút dao găm ra, hung hăng tiến tới chém. Thấy mình tay không, Vô Kỵ trong lòng hơi sợ, nhảy sang phải, né sang trái, tránh luôn ba thế dao của địch. Nhát dao thứ tư của tên nọ tấn công càng mạnh hơn, nhưng Vô Kỵ vẫn tránh né khỏi.
Tên nọ đâm hụt, té luôn về phía trước.
Vô Kỵ thuận tay đánh mạnh vào mông đít kẻ địch một cái, tên nọ bị bắn tung lên, rồi té về phía trước, đầu cắm vào trong nồi nước.
Cả nồi nước sôi lẫn cái lò lửa đều đổ lăn, nước bắn tung toé. Tên nọ chỉ dẫy dụa được vài cái rồi chết tốt.
Lúc ấy Vô Kỵ chợt nghe có tiếng chân nhiều người đi tới.
Vừa thoát chết xong, Bất Hối lại nghe có tiếng người, liền nhảy xổ vào lòng Vô Kỵ.
Ngửng đầu lên nhìn, Vô Kỵ nhận ra người quen, lòng mới yên, vội lên tiếng gọi:
– Dãn đại gia, Tiết đại gia.
Thì ra năm người đi tới đó là Dãn Tiệp, Tiết Công Viễn với hai người đồng môn của Hoa Sơn đều được Vô Kỵ chữa khỏi, còn người đi sau cùng là một thanh niên tuổi trạc hai mươi, diện mạo oai hùng, trán rộng mà Vô Kỵ chưa hề gặp.
Với giọng không thân thiện cho lắm, Dãn Tiệp lên tiếng hỏi:
– Chú em họ Trương cũng ở đây à? Còn mấy người này tại thế sao?
Y vừa nói vừa chỉ năm người bị Vô Kỵ giết.
Vô Kỵ hậm hực kể hết đầu đuôi, sau cùng nói:
– Ăn cả thịt người sống thì chúng còn có coi pháp luật và trời ra gì nữa đâu !
Dãn Tiệp liếc nhìn Bất Hối, đột nhiên nhỏ dãi rồi lại thè lưỡi ra liếm môi và lẩm bẩm:
– Khốn nạn thật, năm ngày năm đêm chưa được ăn một hột gạo nào, chỉ ăn vỏ cây và rễ cỏ.
Hà! thịt non và trắng trẻo như thế kia…
Vô Kỵ thấy mắt Dãn Tiệp tia đầy lửa trông không khác gì một con sài lang thật rùng rợn, biết điềm chẳng lành, Vô Kỵ vội ôm Bất Hối vào lòng, Công Viễn hỏi:
– Mẹ con nhỏ đâu?
Vô Kỵ nghĩ thầm:
– Nếu ta nói thật là Kỷ cô nương đã chết thì thế nào chúng cũng không buông tha cho Bất Hối đâu.
Ðoạn y liền đáp:
– Kỷ cô nương đi đong gạo sắp quay trở lại.
Bất Hối vội cãi:
– Không, không, mẹ em bay lên trên trời rồi!
Bọn Dãn Tiệp và Công Viễn rất giàu kinh nghiệm, nghe lời nói của hai đứa trẻ, biết ngay Hiểu Phù đã chết nên Công Viễn cười lạt và tiếp:
– Ðong gạo? Quanh đây năm trăm dặm, nếu chú kiếm ra được một hạt gạo thì tôi chịu chú tài giỏi lắm.
Dãn Tiệp đưa mắt ra hiệu, rồi cùng Công Viễn nhảy xổ lại. Dãn Tiệp hai tay như hai cái kềm sắt, nắm chặt lấy hai cánh tay Vô Kỵ, Công Viễn thì một tay bịt mồm, một tay aÜm luôn con Bất Hối lên.
Vô Kỵ cả kinh hỏi:
– Hai vị làm gì thế ?
Dãn Tiệp vừa cười vừa đáp:
– Phủ Phụng Dương này mất mùa, đi hàng nghìn dặm cũng không thấy một ruộng lúa, tất cả dân chúng ở đây đều đói khát. Ngay anh em chúng tôi cũng vậy, không sao chịu nhịn đói nổi, mới phải làm như vậy. Vả lại con nhỏ này có phải là người nhà hay em cậu đâu mà cậu phải bảo vệ? Ðể yên chúng tôi hành động. Lát nữa tôi sẽ chia cho cậu một phần ăn cho đỡ đói.
Vô Kỵ lớn tiếng mắng:
– Các người uổng là anh hùng hảo hán. Cô bé mồ côi yếu ớt như thế mà các ngươi cũng không buông tha. Nếu tin này lan truyền khắp mọi nơi, tôi thử hỏi các người có thể làm người được không?
Dãn Tiệp cả giận, tay trái vẫn nắm chặt hai cánh tay của Vô Kỵ, tay phải giơ lên đấm cho Vô Kỵ mấy quyền, rồi quát mắng:
– Chúng ta sẽ thiến cả tiểu súc sinh này một thể. Chúng ta đang hiềm con dê con kia không đủ ăn.
Vì Dãn Tiệp là một cao thủ của phái Không Ðộng, nên Vô Kỵ không thể nào chống cự lại.
Hai tên sư đệ của Công Viễn đã lấy dây tới trói Bất Hối và Vô Kỵ lại. Biết không còn hy vọng thoát nạn, Vô Kỵ vừa tức giận vừa hối hận đã trót chữa khỏi cho bọn người này. Y có ngờ đâu bọn người này lại đem ơn báo oán như thế.
Dãn Tiệp lại chửi tiếp:
– Tiểu súc sinh, mi chữa khỏi cho lão gia nên mi cho là đã thi ơn với lão gia phải không?
Chắc lúc nầy mi đang chửi rũa thầm lão gia chớ gì ?
Vô Kỵ đáp:
– Như vậy không phải là đem ơn báo oán hay sao? Ta với các ngươi vô thân vô cố, nếu ta không ra tay cứu chữa cho, thì bây giờ các ngươi có còn sống sao được?
Công Viễn xen lời nói:
– Hừ, lúc chúng tôi bị thương, chúng tôi đã để lộ thái độ rất xấu và lố bịch là khác. Cậu đã thấy hết, nếu cậu đem những chuyện ấy nói ra cho thiên hạ rõ, thì sau nầy chúng tôi còn mặt mũi nào mà làm người nữa? Hôm nay quả thực chúng tôi đói quá, nếu không có mấy miếng thịt ăn cho đỡ lòng thì chúng tôi cũng chẳng sống được. Cậu đã cứu giúp chúng tôi thì cũng nên cứu tới cùng.
Lúc nầy, mặt của Dãn Tiệp hung ác vô cùng còn Công Viễn cười khì khì, lộ vẻ nham hiểm hết sức.
Càng nhìn mặt chúng, Vô Kỵ càng sờn lòng lớn tiếng nói:
– Tôi là đệ tử của phái Võ Ðang, cô bé là đệ tử của phái Nga Mi. Các ngươi giết hai chúng tôi không sao, nhưng Võ Ðang thất hiệp và Diệt Tuyệt sư thái khi nào chịu để yên cho các người?
Công Viễn vừa cười vừa nói:
– Việc nầy chỉ trời biết, đất biết, cậu biết, tôi biết, chờ tới khi chúng tôi đã nuốt cậu vào bụng rồi, cậu hãy đi nói cho Trương Tam Phong hay cũng chưa muộn.
Dãn Tiệp ha hả cười và đỡ lời:
– Trong lúc bụng đói như cào thế nầy, dù là anh em ruột hay con ruột ta cũng phải xẻo một miếng thịt mà ăn tạm.
Nói xong, y quay lại quát bảo hai sư đệ của Công Viễn:
– Mau nhóm lửa lên. Còn đợi chờ gì nữa ?
Một tên vội nhặt cái chảo dưới đất đem ra suối lấy nước, còn một tên thì nhóm lửa.
Trong khi ấy, người thanh niên hiên ngang kia vẫn ngồi yên lặng, chẳng nói chẳng rằng.
Dãn Tiệp trợn mắt hỏi:
– Từ Tiểu Xá, dù chú không thích thịt dê cũng bị dính mùi hôi vào người.
Thanh niên nọ không hiểu nghĩ sao vội rút một lưỡi dao găm ra và nói:
– Ðệ tài nhứt là chọc tiết heo và dê.
Nói xong, y để dao lên mồm, một tay xách Vô Kỵ, một tay xách Bất Hối, tiến thẳng ra phía suối.
Thanh niên nọ xách Vô Kỵ và Bất Hối đi được mười mấy bước thì Công Viễn bỗng gọi theo:
– Tiểu Xá, chú chọc tiết chúng ở chỗ ấy được rồi, hà tất phải đi đâu xa nữa.
Tiểu Xá quay đầu lại trả lời, nhưng mồm y cắn lưỡi dao nên nói không rõ tiếng, không ai biết y nói gì. Nhưng chân y vẫn tiếp tục đi.
Công Viễn lại nói:
– Bảo chú chọc tiết ở chỗ ấy, sao chú lại đi nữa ?
Thì ra y là người giảo hoạt, đa mưu kế, thấy thần sắc của Tiểu Xá có vẻ khác, nên y ngại một mình thanh niên đó nuốt chửng mồi ngon. Nhưng Tiểu Xá đã đặt Vô Kỵ và Bất Hối xuống, cắt dây trói cho hai đứa và khẽ nói:
– Chạy mau đi!
Vô Kỵ cám ơn thiếu niên xong, dắt tay Bất Hối cắm đầu ù té chạy.
Dãn Tiệp và Công Viễn thấy vậy tức giận vô cùng, tung mình đuổi theo nhưng Tiểu Xá đã giơ dao cản lại và quát lớn:
– Hai người ngừng chân lại !
Dãn Tiệp và Công Viễn ngạc nhiên.
Dãn Tiệp quát hỏi:
– Chú làm gì thế?
Tiểu Xá đáp:
– Chúng ta không nên bắt nạt trẻ nít, bằng không thiên hạ sẽ cười cho đấy!
Công Viễn cả giận:
– Ðói lắm rồi, đến mẹ ta, cũng phải chọc tiết để ăn thịt.
Y vừa nói vừa ra hiệu cho hai sư đệ:
– Mau đuổi theo bắt ngay chúng lại.
Vô Kỵ thấy Bất Hối vừa chạy vừa té, liền aÜm nó lên để chạy cho nhanh nhưng vì thế lại càng chậm thêm, nên không bao lâu đã bị hai tên đệ tử của phái Hoa Sơn đuổi kịp. Vô Kỵ bèn đặt Bất Hối xuống rồi quay lại đánh luôn hai người kia mỗi người một chưởng. Một trong hai người giơ chưởng lên đỡ, bị chưởng lực của Vô Kỵ đẩy lui mấy bước, tên đó cả giận và quát lớn:
– Thằng khốn nạn này cũng khá lợi hại đấy!
Rồi cả hai tên đều rút dao ra xông lại chém.
Vô Kỵ đã định tâm thí mạng nên không sợ hãi gì hết, một mặt chống đỡ hai kẻ địch, một mặt bảo Bất Hối chạy mau.
Ðàng kia, Dãn Tiệp và Công Viễn cũng rút khí giới ra tấn công thanh niên họ Từ.
Thanh niên đó đã nhịn đói mấy ngày, nên không còn hơi sức, không như bọn Dãn Tiệp và Công Viễn đi tới đâu giết người cướp của đến đó, tuy cũng đói, nhưng còn mạnh hơn Tiểu Xá nhiều.
Ðấu được một lúc, y đã bị Dãn Tiệp đâm trúng một dao vào đùi, máu tươi chảy ra rất nhiều. Chàng thấy địch không lại hai tên nọ, nếu tiếp tục đấu nữa sẽ bị toi mạng, nên y đột nhiên ném dao vào người Công Viễn.
Công Viễn vội né tránh. Thừa dịp đó, Tiểu Xá liền ù té chạy.
Bọn Dãn Tiệp không thèm đuổi theo, lo tiến về phía Vô Kỵ.
Tiểu Xá vừa chạy vừa quay đầu lại nói với Vô Kỵ:
– Chú em họ Trương đừng hoảng sợ, mỗ đi gọi người tới cứu chú đây.
Dãn Tiệp và Công Viễn tiến lên vây đánh nên không bao lâu bắt được Vô Kỵ và Bất Hối trói lại.
Rồi Dãn Tiệp trợn trừng mắt lên mắng chửi:
– Tên họ Từ phản trắc !
Lần thứ hai bị bắt trói, Vô Kỵ bị chúng đánh sưng cả mặt mũi, quần áo rách tơi bời, tiền bạc trong túi rơi cả ra mặt đất.
Y nghĩ thầm:
– Thì ra vị Từ đại ca đó tên là Từ Ðạt. Người này hào khí can vân, quả là một người bạn tốt, nhưng chỉ tiếc ta sắp chết đến nơi không thể kết bạn với y.
Y vừa cúi xuống thấy dưới gốc cây ở cách đó chừng bốn năm thước, có mười mấy cây nấm màu rất đẹp, y liền nghĩ ra một kế và nghĩ thầm:
– Không biết những nấm này tên gì độc hay không? Nhưng trong sách nói những loại nấm độc đều có màu sắc rất tươi đẹp. Vậy những nấm kia tất nhiên là những cây nấm rất độc rồi, như vậy Bất Hối may ra được sống sót.
Y không nghĩ đến cứu sống cho mình vì y yên trí là chất hàn độc trong người không sao khỏi được dù hôm nay y có thoát nạn cũng chỉ sống thêm được vài tháng nữa thôi. Nên y chỉ mong cứu thoát được Bất Hối để hoàn thành nhiệm vụ mà Hiểu Phù phó thác cho y.
Ðoạn y đi lần đến chỗ gốc cây, thuận tay hái luôn mớ nấm đó.
Lúc ấy trời tối, mọi người đang đói bụng nên không để ý đến hành động của y.
Vô Kỵ bỗng nhìn về phía Từ Ðạt đào tẩu, nhảy phắt lên và la lớn:
– Từ đại ca đã đem người tới đây à? Cứu tôi với, cứu tôi với!
Bọn Dãn Tiệp tưởng là thật, vội nhặt khí giới nhảy lên để chuẩn bị chống đỡ.
Nhân lúc bốn người đang nhìn về phía xa, Vô Kỵ nhảy lui về sau hai bước bỏ những cây nấm vào chảo nước.
Bọn Dãn Tiệp không thấy có kẻ địch tới liền quay lại mắng chửi:
– Thằng khốn nạn, mi điên hả? Dù mi có kêu la đến đâu cũng không có người đến cứu đâu!
Vô Kỵ vội nói:
– Tiết đại gia, tôi khát lắm, hãy cho tôi uống một bát nước nóng thì dầu có chết tôi cũng không hiện hồn lên khuấy nhiễu đại gia đâu!
Công Viễn vừa cười vừa đáp:
– Ðược, mi muốn uống một bát nước sôi à? Có hại gì đâu.
Nói xong, y liền múc một bát nước sôi đưa cho Vô Kỵ.
Vô Kỵ vói cầm và vừa đưa bát nước sôi tới mũi, đã lớn tiếng khen:
– Thơm quá, thơm quá!
Những nấm trong chảo, khi nấu chín, quả thật tiết ra mùi thơm xông lên.
Bọn Dãn Tiệp đang đói vô cùng, bỗng ngửi thấy mùi nấm thơm vội giựt bát nước của Vô Kỵ lại, rồi Dãn Tiệp uống trước, vừa lấy lưỡi liếm môi vừa nói:
– Ngọt và thơm thực !
Nói xong, y lại múc thêm một bát nữa, uống liền.
Công Viễn cũng nhanh tay tìm bát, múc uống mấy bát.
Tiếp sau đó, hai đệ tử của phái Hoa Sơn, mỗi người cũng uống hai bát.
Trong lúc chúng đang đói, bỗng uống được hai bát canh nấm, tên nào tên ấy đều thấy dễ chịu. Dãn Tiệp còn vớt những nấm trong chảo ra, ăn lấy ăn để! Không người nào hỏi coi tại sao trong chảo bỗng dưng lại có nấm như thế ?
Ăn xong ít nấm, Dãn Tiệp vừa vỗ bụng vừa nói:
– Cũng may, uống được hai bát nước và ăn được ít nấm, nên đỡ đói lòng, có như thế lát nữa ăn thịt dê mới ngon.
Nói xong, Dãn Tiệp ngó Vô Kỵ, mai mỉa:
– Xưa nay đệ tử của Võ Ðang và Nga Mi ở trên giang hồ vẫn xưng hùng xưng bá, ngờ đâu ngày hôm nay chúng lại bị chúng ta ăn từng miếng thịt ngon, hưởng từng miếng mỡ béo, chắc khi Trương Tam Phong và Diệt Tuyệt lão ni hay chuyện này thế nào cũng ức chết đi đấy nhỉ, cậu bé họ Trương?
Vô Kỵ tức giận vô cùng, quát lớn:
– Dãn đại gia, nếu ngươi không ngại võ lâm cười chê và thật tình đói đến mờ ám lương tri và muốn ăn thịt người thật, thì cứ đem tôi ra mà ăn trước đi. Tôi chỉ yêu cầu các người buông tha cô em nầy ra. Nó còn bé, thịt không thơm ngon đâu. Như vậy tôi có chết cũng không oán hận chút nào mà còn biết ơn đại gia nữa.
Công Viễn bèn hỏi:
– Sao lạ vậy?
– Là vì lúc mẹ cô ta hấp hối có nhờ tôi đưa cô ta đi đến tận nơi giao cho cha cô ta. Vậy các người ăn thịt tôi cũng đủ no lòng, ngày mai các người sẽ mua được bò, dê và gạo ngay, với số tiền của tôi mang theo. Vậy các người hãy thả cô ta đi cho tôi được tròn chữ tín.
Dãn Tiệp thấy Vô Kỵ sắp chết đến nơi mà còn không sợ hãi và vẫn biết giữ tình nghĩa như vậy, nên cũng chút động lòng và định hỏi lại ý kiến Công Viễn.
Vô Kỵ thấy Dãn Tiệp cũng lưỡng lự, bèn nói tiếp:
– Nhị vị đại gia, người nằm đàng kia bề nào cũng chết rồi, mấy vị có còn đói thì ăn thêm thịt của y.
Dãn Tiệp vừa cười vừa đáp:
– Mấy người nằm chết đằng kia chỉ có da bọc xương thôi, chúng vừa già vừa dai, vừa hôi vừa cứng, ai dại gì không ăn thịt dê non lại ăn thịt dê già làm chi? Nhưng để ta hỏi lại ý kiến của Công Viễn xem.
Công Viễn nghe vậy liền chận lời:
– Tha cho con nầy thì cũng được, nhưng chỉ e nó tiết lộ cho người khác và người khác truyền đi thì sau nầy bọn Viễn Kiều, Liên Châu tìm chúng ta mà trả thù, liệu Dãn đại ca có thể đối phó được chúng không?
Dãn Tiệp gật đầu và lẩm bẩm nói:
– Ừ! Sao tôi hồ đồ thế mà không chịu nghĩ đến hậu quả tai hại?
Vô Kỵ là người có cốt khí, dù y có bị giết hay đánh đập cũng không bao giờ van lơn kẻ địch nữa câu, nhưng lúc nầy y thấy bọn vô loại sắp đem mình ra ăn sống nuốt tươi, nên trong lòng cũng hơi sợ, muốn van lơn vài câu, may ra có cứu vãn được không. Nhưng bây giờ thì cậu thấy sự thể đã khẩn cấp lắm rồi liền lớn tiếng bảo Bất Hối:
– Em Bất Hối, em thề với họ là sau nầy quyết không nói lại câu chuyện bữa nay đi !
Bất Hối ngơ ngơ, ngác ngác không hiểu gì cả, vừa khóc vừa nói:
– Không thể ăn anh tôi được! Không thể ăn anh tôi được!
Trong khi Vô Kỵ bối rối vì bọn vô loại không chấp nhận lời đề nghị của cậu, còn Bất Hối thì phân vân không hiểu gì cả; hết ngó Vô Kỵ đến nhìn bọn Dãn Tiệp, Công Viễn.
Thình lình Dãn Tiệp cười ha hả, vừa nói:
– Thôi, không nói lôi thôi gì nữa, chúng ta hãy ăn thịt con bé trước, rồi hãy xử trí thằng tiểu tử sau.
Nói xong, y dùng tay trái túm lấy gáy Bất Hối, tay phải giơ dao lên.
Bỗng y la lớn:
– Oái chao ơi!…
Y la được một tiếng đã loạng choạng, nên buông Bất Hối ra và vứt con dao xuống đất.
Công Viễn kinh hãi hỏi:
– Dãn huynh sao thế?
Y vừa hỏi vừa cúi xuống xem, ngờ đâu y cũng không sao đứng thẳng dậy được, kế ngã lên trên người Dãn Tiệp.
Hai tên đệ tử của phái Hoa Sơn cũng vậy, không rên rỉ được nửa tiếng, đã lăn chết liền.
Vô Kỵ thấy vậy, liền la lớn:
– Cám ơn trời đất !
Ðoạn y lăn tới cạnh con dao, nhặt lên, cắt đứt dây trói cho Bất Hối trước, rồi bảo Bất Hối cắt dây cho y.
Bất Hối run bây bẩy, nên lỡ tay cắt sướt da của Vô Kỵ hai chỗ.
Hai đứa thoát chết, mừng rỡ khôn tả, ôm chặt lấy nhau.
Một lát sau, Vô Kỵ tới gần bốn tên nọ xem thì thấy tên nào tên ấy mặt xám xịt, chân tay co quắp chết một cách rùng rợn.
Vô Kỵ bèn dắt Bất Hối ra khỏi rừng, đang tìm đường đi thì bỗng thấy ở phía Ðông có ánh lửa.
Kế đó bảy tám người, tay cầm khí giới, đang rảo bước đi tới.
Vô Kỵ và Bất Hối mới thoát chết nên còn sợ hãi, liền chui vào bụi trốn.
Bọn người kia tới gần, Vô Kỵ mới nhận ra người đi đầu chính là Từ Ðạt, tay cầm bó đuốc, tay cầm cây thương, lớn tiếng quát bảo:
– Những ác tặc ăn thịt người, có mau nộp mạng không?
Bảy tám người theo Từ Ðạt chạy vào trong rừng rậm, thấy bọn Dãn Tiệp và Công Viễn nằm sóng sượt trên mặt đất, đều ngạc nhiên vô cùng.
Từ Ðạt lớn tiếng gọi:
– Chú em họ Trương, chú không việc gì đấy chứ? Chúng tôi đến cứu chú đây.
Vô Kỵ thấy Từ Ðạt có lòng tốt, cảm động đến ứa nước mắt nên vừa chui ra vừa trả lời:
– Từ đại ca, tiểu đệ ở đây nè !
Từ Ðạt cả mừng, vừa ôm Vô Kỵ vào lòng vừa nói:
– Chú em họ Trương, không ngờ chú em còn bé mà lại có lòng hiệp nghĩa. Tôi chỉ sợ chú bị bọn ác tặc giết và ăn thịt! Không ngờ ác giả ác báo, thiện giả thiện báo, cố nhân dạy không sai chút nào.
Sau chàng hỏi Vô Kỵ vì sao bọn Dãn Tiệp lại chết ráo, thì Vô Kỵ bèn kể cho mọi người nghe, ai nấy đều khen là cậu thông minh.
Từ Ðạt lại nói:
– Mấy người này đều là bạn chí thân của tôi, chơi nhau từ hồi nhỏ đến giờ. Hôm nay, các bạn ấy giết một con bò và đang nấu ăn trong chùa hoàng Giác, tôi tới gọi một tiếng là các anh em đi ngay với tôi. Nhưng, nếu chú em không khôn ngoan lanh lợi thì chúng tôi có đến đây cũng đã muộn rồi.
Nói xong, chàng liền giới thiệu Vô Kỵ với bảy tám người bạn kia.
Người mặt to lớn, họ Thanh tên hòa, người thứ hai họ Ðặng tên Dư, người thứ ba mặt đen, dong dỏng cao, họ Hoa tên Vân.
Còn hai anh em người mặt trắng là Ngô Lương và Ngô Trinh.
Người đi sau cùng là một hòa thượng mặt rất xấu xí, càm dưới vênh ra đằng trước.
Bất Hối thấy những người mới tới đều có vẻ hung tợn và xa lạ nên càng run sợ.
Vả lại, khi vừa trải qua một trận hãi hùng và suýt chết vì bọn đòi ăn thịt người bởi quá đói, nên chạy vào núp sát mình Vô Kỵ.
Vô Kỵ thấy vậy, bèn vỗ về:
– Em đừng sợ gì cả. Những người này toàn là bà con với mình, đến đây để cứu mình đó. Em yên lòng, mình đã thoát khỏi bọn vô loại ăn thịt người rồi.
Ðoạn Vô Kỵ day qua vái Từ Ðạt và mấy người kia, vừa nói:
– Hai chúng tôi hết sức cám ơn quý vị đã động lòng háo nghĩa mà không ngại điều nguy hiểm, đồng tâm hiệp lực để cứu thoát khỏi bị ăn thịt. Về sau nầy, nếu may ra tôi có thể về được tới núi Võ Ðang, gặp lại thái sư phụ và các vị sư bá, sư thúc của tôi thế nào tôi cũng thưa lại để được dịp tìm quý vị đền ơn xứng đáng.
Từ Ðạt cười ha hả và nói:
– Chú em họ Trương khéo khách sáo thì thôi. Chính mỗ cũng không dè bọn ấy lại ác độc, vô lương tâm đến thế.
Dù có đói thì ăn rau, ăn cỏ đỡ lòng, chớ sao lại nỡ tâm ăn thịt đồng loại như vậy !