Cô Gái Đồ Long

Chương 16: Tiên Cảnh Cực Lạc


Đọc truyện Cô Gái Đồ Long – Chương 16: Tiên Cảnh Cực Lạc

Tạ Tốn bỗng la lớn một tiếng, rồi cứ múa chân múa tay đánh đập lung tung, tiếng động làm váng cả tai Thuý Sơn và Tố Tố.
Hai người nằm dưới khe ôm chặt lấy nhau kinh hãi đến biến sắc vì những tảng băng lớn cứ bay qua đầu liên tiếp, tiếng kêu vù vù. Họ cũng biết nếu trúng phải một tảng băng cũng đủ tan xương nát thịt ngay.
Nhảy nhót, đấm đá lung tung một hồi, Tạ Tốn vẫn không sao biết được chỗ ẩn nấp của hai người. Thời gian đó, Thuý Sơn và Tố Tố cảm thấy dài hằng mấy năm, Tạ Tốn thấy ném mãi mà không trúng hai người, bỗng lên tiếng nói:
-Trương tướng công và Hân cô nương, vừa rồi chỉ vì nhứt thời hồ đồ mà tôi nổi tánh khùng lên, xúc pham tới hai vị, mong hai vị đừng trách.
Lời nói của y rất ôn hoà lễ phép. Thái độ của y trở lại như lúc thường. Nói xong y ngồi xuống để đợi hai người trả lời. Thuý Sơn hành động thường chú trọng đến hai chữ nhân nghĩa, nhưng chàng cũng tinh khôn vô cùng. Còn Tố Tố thì hay sử dụng quỉ kế nên trước tình thế hung hiểm này, hai người đâu dám lên tiếng trả lời.
Tạ Tốn nói luôn mấy lần như vậy không nghe hai người trả lời, bèn đứng dậy thở dài một tiếng và tiếp:
-Nếu hai vị không chịu tha thứ cho tôi, tôi cũng không còn cách gì nữa.
Nói xong y đứng lên hô hấp một hồi, Thuý Sơn sực nghĩ tới chuyện đã xảy ra trên núi Bàn Sơn Ðảo trước khi dùng tiếng rú làm cho mọi người ngây ngất chết giấc, y cũng đã hô hấp mạnh như vậy. Chàng định bảo Tố Tố xe vạt áo ra bịt tai, nhưng đã muộn rồi. Chàng không còn nghĩ ngợi gì nữa, vội kéo ngay Tố Tố rồi cùng lăn xuống dưới đáy biển.
Tố Tố chưa hiểu gì cả, định lên tiếng hỏi thì tiếng rú của Tạ Tốn đã bắt đầu vang lên. Thuý Sơn vội kéo nàng lặn xuống dưới nước, chỉ cần che được hai tai chứ không quản ngại gì đến sự giá lạnh nữa. Tay trái của Thuý Sơn vẫn cầm lấy cây móc bạc móc lấy rìa núi băng, tay phải nắm lấy tay Tố Tố. Tuy hai người đã lặn sâu xuống đáy nước mà vẫn còn nghe văng vẳng tiếng rú của Tạ Tốn. Như vậy đủ thấy tiếng rú đó lợi hại biết bao. Bui băng vẫn từ từ trôi về phía Bắc, và lôi kéo hai người theo. Thuý Sơn cũng mừng thầm, vì vừa rồi thỉ mất cây thiết bút, chứ không mất cây móc bạc, nếu không có móc bạc thì hai người đã chìm xuống đáy biển từ lâu rồi. Một lát sau, hai người lại ngửng đầu, đầu mũi và miệng ra ngoài mặt nước để hô hấp. Hai người hô hấp mấy lần như vậy, tiếng rú của Tạ Tốn mới dứt. Y rú như vậy rất hao tổn chân lực, y cũng cảm thấy mỏi mệt, nên không nghĩ gì tới sự giết chóc Thuý Sơn và Tố Tố nữa., bèn ngồi trên mặt băng mà luyện võ công để lấy lại sức lực không để ý tới hai người nữa, thấy vậy Thuý Sơn ra hịêu cho Tố Tố rồ hai người leo lên núi băng, rồi rút ít lông hải báo nhét vào lỗ tai.
Thì ra hai người vẫn còn sợ tiếng rú của Tạ Tốn, chỉ phát ra một tiếng động nhỏ thì sẽ mang hoạ vào thân ngay, nên buồn rầu nhìn nhau.
Lúc ấy tiết trời đã thay đổi hẳn, hai người không biết đã đến gần Bắc Cực, nơi đây ban ngày sáu tháng liền, rồi ban đêm suốt sáu tháng.
Tố Tố bị hơi lạnh ngấm vào tim, không sao chịu đựng nổi hai hàm răng cứ đánh bò cạp kêu cạch cạch. Ngờ đâu tiếng động khẽ như vậy mà vẫn lọt vào tai Tạ Tốn, y bèn quát lớn một tiếng rồi cầm cây lang nha bổng xông lên đánh liền. Nhưng Thuý Sơn và Tố Tố phòng bị từ trước nên vội nhảy sang bên tránh né, chỉ nghe kêu bùng một tiếng thật lớn, chiếc lang nha bổng đã đánh mạnh vào chỗ trống làm cho bảy tám tảng băng lớn bị đánh văng ra bể. Thấy sức đánh quá mạnh, Thuý Sơn và Tố Tố đều kinh hãi , nhìn nhau tỏ vẻ sợ sệt.
Tạ Tốn vẫn múa lang nha bổng xông tới tấn công hai người.
Cả hai người phải lui về phía sau tránh né, nhưng họ lụi vài bớc tới rìa sau núi băng Tố Tố kinh hãi la lớn:
-Nguy tai!
Thuý Sơn đã lẹ tay nắm lấy cánh tay của nàng nhảy luôn lên không. Hai người vẫn còn nghe tiếng kêu “bình bình” và thấy những mảnh băng vụn bắn lên, rơi vào lưng. Lúc nhảy ra khỏi nũi băng, Thuý Sơn đã nhắm một tảng băng lớn để hạ xuống.
Tạ Tốn nghe hai người đã nhảy xuống biển, bèn dùng lang nha bổng phá ít băng vụn để ném theo về phía hai người. Nhưng hai mắt y đã mù, y không thấy rõ, cứ ném một cách loạn xạ.
Thuý Sơn và Tố Tố cứ đứng trên tảng băng, mặc cho dòng nước đẩy trôi đi. Vì tảng băng đó không lớn nên trôi rất mau. Hai người càng nhìn càng thấy núi băng trên ấy có Tạ Tốn càng phút càng xa dần.
Lúc trời sắp tồi, hai người quay đầu lại thì thấy Tạ Tốn chỉ là một chấm đen nhỏ thôi. Và tảng núi băng đó vẫn toả ra những tía sáng lấp lánh.
Tảng băng chở hai người trôi không bao lâu tới một núi băng nhỏ. Cả hai người bèn dùng tay bơi đưa tảng băng đến gần núi băng đó, rồi trèo lên, Thuý Sơn gượng cười nói:
-Nếu trời không tuyệt chúng ta, tại sao lại cứ bắt chúng ta chịu khổ mãi như thế này. Thế nào, em có khoẻ không?
Tố Tố đáp:
-Chỉ tiếc chúng ta không đem theo một ít thịt hải báo để ăn cho đỡ đói. Chẳng hay cái móc bạc của anh có còn đó không?
Hai người cứ hỏi nhau mà không ai nghe ai nói gì., vì bốn lỗ tai đã nhét đầy lông hải báo.
Lúc này, hai người mới sực nhớ ra vộ moi lông hải báo ra.
Thoát khỏi nạn, hai người thấy yêu nhau hơn. Thuý Sơn nói:
-Tố Tố dù chúng ta phải chịu chết trên núi băng này, cũng không bao giờ rời nhau.
Tố Tố nói:
-Em xin hỏi Ngũ ca câu này, mong anh đừng lừa dối em. Nếu ở trên lục địa, và không trải qua đại nạn này, mà em nhứt tâm nhứt trí yêu anh, thì anh có thật yêu em không?
Thuý Sơn ngẩn người giây lát, rồi giơ hai tay gãi đầu một hồi rồi đáp:
-Anh chắc chúng ta không được âu yếm như thế này đâu. Vả lại thế nào chúng ta cũng gặp phải nhiều trở ngại, vì môn phái của chúng ta khác nhau.
Tố Tố thở dài một tiếng rồi đáp:
-Em cũng nghĩ như vậy, nên lúc ở trong thuyền, lần đầu tiên anh đấu chưởng lực với Tạ Tốn, có mấy lần em định dùng kim trâm giết chết y để giúp anh, nhưng rốt cục em vẫn không ra tay..
Thuý Sơn ngạc nhiên hỏi:

-Tại sao thế? Anh cứ tưởng ở trong bóng tối em không thấy rõ sợ ném trúng anh.
Tố Tố khẽ đáp:
– Không phải thế, vì em sợ giết chết Tạ Tốn rồi hai chúng ta sẽ về đại lục và lúc ấy anh sẽ bỏ rơi em.
Thuý Sơn khẽ gọi:
– Tố Tố!
– Có lẽ trong lòng anh vẫn còn giận em vì việc ấy?
Nhưng lúc ấy em chỉ mong được gần anh luôn. Em muốn chúng ta sẽ đi đến một hoang đảo nào đó không có bóng người, rồi chúng ta đoàn tụ ở đấy mãi mãi. Sau Tạ Tốn bắt hai chúng ta cùng đi rất hợp ý nguyện của em nên em mới lập thệ.
Thuý Sơn không ngờ Tố Tố yêu mình một cách tha thiết như vậy trong lòng rất cảm động và khẽ nói:
– Tố Tố, anh không trách gì em đâu.
Tố Tố dựa vào lòng chàng, ngửng mặt lên nhìn vào hai mắt chàng và tiếp:
-Ông xanh đưa chúng ta vào địa ngục giá lạnh này, em không oán hận chút nào, trái lại còn mừng rỡ nữa là khác. Em chỉ mong núi băng này đừng quay vể phía Nam.
A, nếu một ngày kia chúng ta có thể quay về Trung Nguyên, và nếu sư phụ anh cũng ghét em hay cha em định giết anh thì anh tính sao?
-Cha em là..
– Bạch Mi Ưng Vương Hân Thiên Chính, giáo chủ Bạch Mi Giáo.
– Em yên lòng, anh đã nói là chúng ta yêu nhau tha thiết quyết sống bên nhau trọn đời thì cha em dù hung ác tới đâu cũng không nỡ ra tay giết hại con rể của mình.
Hai mắt Tố Tố tia ra hai luồng ánh sáng, hai má đỏ bừng, bèn hỏi:
– Anh nói thật hay đùa em?
– Tố Tố, bây giờ chúng ta kết thành vợ chồng ngay.
Thế rồi hai người quì xuống vái trời, Thuý Sơn lớn tiếng khấn:
– Hoàng thiên chứng chiếu hôm nay đệ tử là Trương Thuý Sơn và Hân Tố Tố xin thề kết thành vợ chồng, hoạ phúc cùng chịu suốt đời không ai phụ ai cả.
Tố Tố cũng khấn:
– Xin trời phù hộ cho chúng con.
(Xin lỗi chuỵen thiếu bốn trang)
– Nếu đốt rừng, ngọn lửa không thể nào cao như thế được.
Thuý Sơn thở dài một tiếng rồi đáp:
– Chúng ta cứ việc lần tới đó, sông chết do số trời. Nếu trời không bắt chúng ta phải chết rét mà bắt chúng ta chết cháy thì cũng đành.
Sự thật, ngọn lửa bốc lên cao ở đó là một ngọn núi lửa gần Bắc Cực.
Thuý Sơn và Tố Tố càng trôi tới gần càng thấy nước bể nóng.
Hai người trôi thêm một ngày và một đêm nữa mới tới được chân núi lửa.
Hai người mới hay nơi đây là một cái đảo lớn, cỏ mọc xanh rì. Tại Tây bộ đảo ấy có những tảng đã lởm chởm hình thù rất quái dị .
Thuý Sơn đá đi khắp cả Trung Nguyên, nhưng chưa thấy ngọn núi nào kỳ đến thế, chàng như si cuồng, say sưa ngắm nhìn mãi. Những tảng đã lởm chởm là những phiến thạch kết tinh lâu ngày, thành những tảng đá dị hình.
Còn Ðông bộ hòn đảo là một cánh đồng mênh mông, tuy ở Bắc Cực nhưng nhờ có hơi ấm của núi lửa nên cây cỏ mọc um tùm, có những kỳ hoa dị thảo không hề thấy ở Trung Nguyên. Lại có một đàn hươu đang ăn cỏ.
Tố Tố ngắm nhìn giây lát, đột nhiên nhảy phắt lên, hai tay ôm chặt cổ Thuý Sơn và la lớn:
– Ngũ ca, chúng ta đã tới non tiên.

Thuý Sơn cũng khoan khoái vô cùng, hai mắt lim dim, sung sướng đến nối không nói nên lời. Ngoài tiếng động của núi lửa kinh người, chung quanh yên tĩnh lạ lùng không có vẻ gì là ghê rợn.
Tố Tố vội nói:
– Nguy tai! Chúng ta không thể đi tới đảo được.
Vì núi băng chổ hai người trôi tới gần đảo thì bị dòng nước ở phía đảo đẩy lui lại khiến núi băng tạt về phía Bắc.
Thuý Sơn vội dùng chưởng đánh vỡ một tảng băng lớn, đẩy xuống dưới nước, kế cả hai leo lên tảng băng đó, dùng tay bơi ngược dòng vào đảo.
Ðàn nai hoa lộc thấy người tới trợn mắt lên nhìn chớ không có vẻ gì là sợ hãi.
Tố Tố từ từ tiến đến gần, đưa tay lên vuốt lưng một con hươu mấy cái và nói:
– Nếu có thêm mấy con hạc nữa thì em bảo nơi này là Cực Lạc tiên cảnh.
Nàng vừa nói xong, thấy dưới chân mềm nhũn, liền ngã lăn ra đất. Thuý Sơn cũng thất kinh kêu to:
– Tố Tố
Thuý Sơn vừa la vừa chạy lại, định đỡ nàng dậy, ngờ đâu cũng loạng choạng mấy cái, không sao đứng vững.
Bỗng nghe có tiếng kêu ùm ùm, mặt đất rung động, thì ra núi lửa lại phun lửa.
Hai người phiêu lưu tren mặt biển mấy chục ngày, bị sóng đánh lênh đênh, khiến đầu óc lúc nào cũng như ngây ngất điên đảo.
Lúc này cả hai người lên tới mặt đất, nên bước đi không được vững, đột nhiên mặt đất lại rung động, cả hai mới cùng ngã lăn ra.
Hai người còn đang sợ hãi, sau thấy không có gì khác lạ mới tươi cười cùng đứng dậy.
Hai người đã mỏi mệt, liền nằm luôn trên bãi cỏ, ngủ vùi hơn bốn tiếng đồng hồ.
Lúc tỉnh lại vẫn thấy mặt trời chưa xuống núi. Thuý Sơn liền nói:
-chúng ta hãy tìm xem ở đây có người không, và quan sát coi có độc trùng hay mãnh thú
không?
Tố Tố đáp:
– Cứ xem đàn hươu nai hoa thuần hậu như vậy, đủ biết đảo tiên này bình yên .
Thuý Sơn tiếp lời:
-Anh cũng biết như vậy, nhưng dàu sao chúng ta cũng phải tìm bái kiến các vị tiên ông ở nơi này.
Tuy ở trên núi băng lúc nào Tố Tố cũng sửa soạn đầu tóc và quần áo chỉnh tề.
Lúc này lên đảo, nàng lại càng sửa soạn cẩn thận hơn, nàng còn chải tóc cho Thuý Sơn rồi cả hai mới cùng nhau đi tìm tiên ông.
Tuy nàng cầm thanh kiếm đã bẻ cong còn tiếng thì bẻ một cành thông để là gạy phòng khi bất trắc.
Hai người giở khinh công đi từ Nam tới Bắc, chạy một hơi được hai mươi dặm. Lúc này hai người được tung tăng trên cánh đồng mênh mông, trong lòng khoan khoái vô cùng.
Suốt dọc đường hai người chỉ thấy những đồi cao ngoài những cổ thụ cao chót vót chỉ thấy những kỳ hoa dị thảo. Thỉnh thoảng có những con chim lớn những con thú nhỏ từ trong bụi cây bay lên và chạy ra con nào con nấy có vẻ hiền lành.
Hai người chạy qua một cái rừng lớn thấy phía Tây Bắc có một ngọn núi đá, dưới chân núi có một thạch động.
Tố Tố liền hỏi
-Cảnh sắc nơi đây tuyệt đẹp.
Ðoạn nàng liền chạy lên thạch động.

Thuý Sơn liền vội khuyên can:
– Tố Tố cẩn thận một chút.
Chàng chưa nói dứt lời đã thấy một bóng trắng thấp thoáng, rồi một con gấu trắng ở trong động xông ra như một con bò mộng.
Tố Tố giật mình kinh hãi vội nhảy lùi về phía sau.
Con gấu đứng chồm dậy, đưa hai chân trước vào mặt Tố Tố. Nàng vội giơ thanh kiếm móc lên chém vào sau vai con gấu đó. Bình thường nàng vẫn sử dụng quen trường kiếm, bây giờ thanh kiếm đó đã bị bẻ cong, ngắn mất một đoạn. Trong lúc hoảng hốt, nàng không nhớ tới nên chém hụt. Trong khi nàng định chém nhát thứ hai, thì con gấu trắng đã đạp trúng thanh kiếm, thanh kiếm rơi ngay xuống đất.
Thuý Sơn vội la lên:
– Tố Tố lùi ra xa!
Chàng vừa nói vừa múa cành cây xông lên đánh ngay đầu gối con thú một cái nghe lách cách mấy tiếng, làm cành cây gãy đôi và chân con gấu cũng què liền. Con gấu trắng bị thương nặng, vừa đau vừa kêu rú lên chấn động cả sơn cốc.
Ðột nhiên tựa như một người rừng, con gấu múa nanh vuốt, xông lên vồ Thuý Sơn.
Tố Tố nhặt thanh kiếm móc, đang định tiến lên giúp đỡ.
Thuý Sơn vội la:
– Mau quăng kiếm lên không.
Tố Tố không hiểu Thuý Sơn bảo làm thế có nghĩa gì, ngơ ngác giây phút, nhưng nàng vẫn làm theo lời Thuý Sơn bảo.
Thuý Sơn bèn nhún chân nhảy lên dùng khinh công thế vân tung tung mình lên cao hơn trượng, tay trái bắt thanh kiếm, lúc ấy một tay cầm kiếm , một tay dùng gậy ngắn, chàng giở thế bí quyết chữ “Phong” ra, từ trên cao đâm bổ xuống, nhắm đầu con gấu trắng điểm tới.
Thế võ đó của chàng mạnh vô cùng, nên cành cây đâm sâu vào đầu con thú mấy tấc.
Con gấu trắng rú một tiếng kinh thiên động địa rồi lăn mấy vòng nằm ngửa trên đất chét liền.
Tố Tố vỗ tay nói:
– Khinh công đẹp quá! Bút pháp hay quá.
Nàng vừa khen xong, bỗng nghe Thuý Sơn thất kinh la lớn:
– Mau nhảy sang đây!
Tố Tố nghe giọng của Thuý Sơn có vẻ kinh hãi, không kịp hỏi lại cứ nhảy xổ tới ngã luôn vào lòng chàng rồi mới quay lại nhìn thì thấy đã có bảy con gấu trắng thật lớn đứng xếp hàng tại chỗ của nàng vừa đứng, con nào con nấy cũng đang nhe nanh múa vuốt, trông rất dễ sợ. Thì ra chúng nghe tiếng con gấu bị giết kêu rú mà tới cứu viện.
Vừa rồi Thuý Sơn giết con gấu trắng như lấy đồ trong túi, nhưng đối phó một lần bảy con không phải là dễ.
Thuý Sơn la tiếp:
– Chạy mau!
Chàng vừa nói vừa kéo Tố Tố rồi giở hết khinh công quay đầu lại chạy ngay.
Những con gấu trắng rất cục mịch nhưng chúng chạy rất lẹ. Tất nhiên dù chúng nhanh đến đâu cũng không sao bằng hai người được. Nhưng chúng vẫn không chịu buông tha hai người vãn tiếp tục đuổi theo.
Thuý Sơn nói:
– Chúng ta đành chạy ra bờ bể, chưa biết chừng phải nhảy ùm xuống nước trốn tránh là khác.
Tố Tố hỏi:
-Mấy con gấu trắng biết bơi không?
Thuý Sơn lắc đầu đáp:
– Anh không rõ lắm, chỉ mong chúng không biết bơi.
Hai người vừa nói vừa cắm đầu chạy.
Tố Tố đột nhiên la lớn:
– Nguy tai!
Thuý Sơn ngạc nhiên hỏi:
– Chuyện gì thế?
Tố Tố đáp:
– Anh có biết gấu trắng sống bằng thức ăn gì không? Hồi nhỏ em nghe một ông cụ kể cho biết gấu trắng rất thích ăn cá.

Thuý Sơn vội dừng chân lại hỏi;
– Ăn cá ?
Rồi chàng nghĩ thầm: “Nều gấu trắng thích ăn cá thì phải biết bơi, chúng ta có nhảy xuống bể cũng không thoát khỏi chúng rượt theo”
Trong lúc chàng chưa nghĩ ra được diệu kế.
Tố Tố bỗng ngạc nhiên hỏi:
– Ủa sao những con gấu ấy lại chạy ở phía trước mặt chúng ta thế này?
Nàng vừa nói xong, Thuý Sơn đã thấy sáu con gấu trắng chạy tới, chàng liền nói:
– Không phải đâu, chúng ta trước sau gì cũng bị chúng bao vây, nói tới đó, chàng thấy bên cạnh núi có một cây thông rất lớn, liền tung mình nhảy lên, hai chân móc vào cành người đu ngược xuống.
Tố Tố nhảy lên mắm hai tay chàng rồi cả hai leo lên trên ngọn, chỗ cao bảy tám trượng.
Tố Tố liền nói:
– Chỉ mong gấu trắng không biết leo cây thôi.
Thuý Sơn đáp:
– Dù chúng có biết leo cây, cũng không sợ. Chúng lên con nào, ta giết con nấy, khỏi bị bao vây như ở dưới mặt đất.
Chàng vừa nói dứt, phía đằng trước sáu con, phía đằng sau bảy con tất cả mười ba con đều qui tụ dưới gốc cây, ngẩng lên nhìn hai người, giận dữ gào thét, làm đinh tai nhức óc hai người. Hình như chúng chỉ muốn đánh chết hai người để trả thù cho con gấu bị chết mới hả dạ.
Thuý Sơn vội bẻ một cành cây sử dụng như một cây thương rồi nhắm một con gấu lao xuống, nghe bốp một tiếng, cành cây dã cắm sâu vào mắt con gấu đó.
Con gấu đau đớn gầm thét, giơ tay lên rút cành cây ra, rồi như điên như cuồng, húc vào cây thông một cái thật mạnh. Thuý Sơn bẻ cành cây thứ hai định ném xuống nữa, ngờ đâu lũ gấu trắng đã khôn ngoan hơn trước đều cúi đầu né tránh được. Cành cây của chàng ném trúng lưng của chúng không ăn thua gì cả.
Tiếp theo đó, cả mười ba con gấu trắng đều nhe nanh ra cắn gốc cây, cắn một hồi, chúng lại húc.
Thấy chúng vừa cắn vừa húc, hai người biết thế nào chỉ lát nữa thôi thế nào chúng cũng húc đổ được cây cổ thụ.
Thuý Sơn khẽ thở dài nói:
– Không ngờ vợ chồng chúng ta không chết ngoài bể, mà lại chết trong bụng đàn gấu này, thì thật oan uổng quá.
Tố Tố cúi đầu nhìn thấy dáng điệu hung hăng của mười ba con gấu trắng rất khủng khiếp, nàng sợ hãi vô cùng.
Nàng thấy cách xa chừng bảy tám trượng có một cây thông khác liền nói với Thuý Sơn:
– Ngũ ca, anh giở khinh công ra nhảy xuống đất, rồi nhảy luôn một cái lên cành cây bên kia đi!
Thuý Sơn cũng đã nghĩ tới tới nước đó rồi, nhưng chàng đã nghĩ nếu làm như vậy thì chỉ một mình chàng thoát thân được thôi, chớ không sao kèm theo Tố Tố mà nhảy sang bên kia được.
Chàng lắc đầu đáp:
– Không được! Anh không thể nhảy xa như thế .
Tố Tố lại nói:
– Anh để mặc em, cứ việc nhảy sang bên đó đi. Thà vậy còn hơn cả hai người cung chịu chết bên cây này ?
– Chúng ta đã lập thệ rồi. Dù trên trời hay dưới đất chúng ta cũng không xa nhau. Không khi nào anh để em ở bên này chịu nạn một mình.
Tố Tố nghe chàng nói, cảm động vô cùng, nước mắt trào ra, muốn khuyên chàng nữa, nhưng lời ra tới cổ họng thì tắc nghẹn. Lúc ấy thân cây rung chuyển, bầy gấu trắng đã sắp húc đổ được thân cây.
Tố Tố thất thanh la lớn.
Ngờ đâu từ đằng xa bỗng có một tiếng kêu thanh thoát vọng tới rất kỳ lạ vì đó không phải là tiếng hú mà giống như là tiếng đàn hay tiếng gió thổi vào lá tre, cũng từa tựa như tiếng khí giới va chạm nhau.
Ðàn gấu trắng nghe tiếng đó, con nào con nấy cũng run lẩy bẩy.
Thuý Sơn và Tố Tố ngạc nhiên nhìn nhau.
Tiếp theo, Tố Tố cất tiếng kêu “Cứu chúng tôi với, đàn gấu trắng đang định giết chúng tôi!” đằng xa, tiếng kia vọng lại như để trả lời, tiếng kêu đó bay tới nhanh hơn cả chim bay thoáng cái hai người đã thấy trên cây ở phía trước mặt có một con thú như trái cầu lửa nhảy sang cành nơi hai người đang đứng.
Lúc này hai người mới thấy rõ đó là một con vượn, cao chừng một thước tây, trừ bộ mặt trắng xoá như tuyết, còn lông khắp người đều đỏ hỏn.
Hai mắt con vượn vàng khè và lóng lánh thật dễ thương.
Thoạt tiên, Tố Tố thấy đàn gấu trắng hãi sợ tiếng kêu đó, nàng chắc là một quái vật hung ác hơn lũ gấu trắng đó nhiều, trong lúc vô kế khả thi, nàng kêu để dụ con vật đó tới, ngờ đâu lại là một con vượn đẹp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.