Cô Gái Đằng Sau Chiếc Mặt Nạ

Chương 47


Đọc truyện Cô Gái Đằng Sau Chiếc Mặt Nạ – Chương 47

JADE

*** Hồi tưởng

“Hi, tên của em là gì?”

Lại nữa sao. Tôi phớt lờ người đàn ông vừa ngồi xuống ghế bên cạnh và nhấp một hớp rượu. Đã có quá nhiều người hỏi tên tôi. Họ giống như ong vậy, lao vào tôi không biết mệt mỏi. Người thì muốn mời tôi uống rượu người thì muốn nhảy một bài. Tôi biết điều họ thật sự muốn – đó là đưa tôi lên giường.

Tôi nhìn xuống chiếc váy bó sát và đôi cao gót màu đỏ đang mặc. Nó là của Liv, cô gái đi cùng tôi tôi đó. Cô ấy đã trở thành bạn thân của tôi khi tôi gặp cô ấy tại bữa tiệc của một người bạn cashc đây một tuần. Cô ấy hơi mũm mĩm, tràn đầy năng lượng, một chút hoang dại và rất thích tiệc tùng. Cô ấy không hề có bất cứ vấn đề hay lo lắng nào trong cuộc sống. Cô ấy tự do – hoàn toàn tự do làm bất cứ điều gì mà cô ấy thích.

Liv là người mà tôi cần lúc đó. Đã 3 tuần kể từ ngày cha tôi qua đời và tôi đang vô cùng khổ sở. Nỗi đau mất cha như xé toạc tâm can tôi. Liv đã cứu rỗi tôi. Cô ấy giúp tôi quên hết mọi rắc rối, giảm bớt nỗi đau mà tôi mang trên mình.

Khi cha tôi mất, Mẹ và Sapphire cũng vô cùng đau khổ. Họ cứ khóc lóc không thôi. Hộ không ăn, không ngủ và tôi thì vô cùng lo sợ họ sẽ bị ốm, giống như cha tôi. Tôi động viên họ, chăm sóc họ. Tôi luôn tỏ ra mạnh mẽ khi ở cùng họ để họ không cảm thấy yêu đuối và muốn tìm tới cái chết.

Thay vì đau khổ, tôi trở nên bận rộn, chuẩn bị lễ tang – tiếp đón khách khứa, bạn bè, đồng nghiệp của cha tôi. Lúc đó tôi hoàn toàn như một kẻ vô tri vô giác. Tôi không nhớ nổi đau khổ là thế nào. Tôi thậm chí còn không hề rơi một giọt nước mắt. Không có ai động viên tôi… không có ai thấu hiểu nỗi đau trong tôi… không có ai giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn.

Đã gần ba tuần trôi qua, mẹ và Sapphire đã không còn khóc lóc nữa. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm bởi họ đã dần dần không nhớ nổi đau khổ là thế nào. Tôi thậm chí còn không hề rơi một giọt nước mắt. Không có ai động viên tôi… không có ai thấu hiểu nỗi đau trong tôi… không có ai giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn.

Đã gần ba tuần trôi qua, mẹ và Sapphire đã không còn khóc lóc nữa. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm bởi họ đã dần dần bình thường trở lại. Tôi đã vô cùng lo lắng cho họ tới mức hoàn toàn quên mất nhu cầu của bản thân. Mẹ tôi bắt đầu tham gia khóa học Kinh thánh và tìm việc. Chẳng mấy chốc mẹ tôi đã tìm được việc. Bạn bè của bà đã giúp đỡ rất nhiều.

Sapphire cũng từ từ hồi phục. Con bé trở nên bận rộn với những dự án ở trường, tham gia vài cuộc thi cosplay và gần như lúc nào cũng thắng. Con bé thích ở cùng với nhóm bạn otaku của mình. Gần như cuối tuần nào tụi nó cũng đi chơi với nhau. Chúng đã giúp con bé vượt qua nỗi đau và quay trở lại với cuộc sống thường nhật sau khi cha mất.

Còn tôi? Không ai giúp tôi xoa dịu nỗi đau. Thật không may, bạn thân từ hồi đi học của tôi, Kathryn đã chuyển tới Philipines cùng gia đình.

Và dĩ nhiên, Joseph. Người đã từng lắng nghe mọi rắc rỗi, lo lắng của tôi cũng đã rời bỏ tôi. Ôi Joseph, anh đang ở đâu khi em cần anh nhất?

Tôi thởi dài, uống nốt chỗ rượu còn sót lại trong ly. Vị đắng khiến tôi phải chau mày nhưng tôi rất thích nó.

Đúng vậy, tôi rất thích loại rượu này. Kể từ khi Liv giới thiệu nó cho tôi, tối nào tôi cũng uống vài ly. Nó giống như liều thuốc cho nỗi đau trong tôi, như người bạn đồng hành, cứu thoát tôi khỏi hiện thực tàn khốc. Nó giúp tôi xoa dịu những khổ đau mà tôi phải chịu đựng.


Tôi chỉ bắt đầu vật vã khi mẹ và Sapphire dần hồi phục. Tôi không biết tại sao nhưng mọi thứ chỉ đột nhiên diễn ra như một điều tất lẽ. Tôi bật khóc nức nở khi ngồi trên xe bus về nhà. Tất cả mọi người trên xe đều không hiểu tại sao. Thậm chí bác tài xế còn dừng hẳn xe lại

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Một vài hành khách trên xe hỏi tôi

“Cha tôi mất rồi!” Tôi khóc nức nở. Như thể tôi vừa mới nhận được tin cha mất. Tôi không thể chấp nhận được sự thật… không thể. Tôi nhận ra rằng không phải tôi đang mơ – mà cha tôi đã thật sự không còn trên cuộc đời này nữa.

Phải mất một lúc tôi mới cảm thấy bình tĩnh trở lại. Một vài hành khách tỏ ra đồng cảm với tôi, một vài người khác lại phàn nàn bởi họ bị muộn giờ làm hay trễ hẹn. May mắn rằng có một người làm công tác xã hội ở trên xe, cô ấy đã động viên tôi.

Tôi đã dành cả ngày hôm đó ở bên mộ cha. Và tối hôm đó, tôi đã tới dự bữa tiệc của một người bạn, nơi tôi gặp Liv. Kể từ đó tôi bắt đầu uống rượu.

“Một cốc nữa” Tôi nói với người pha chế.

“Có ngay đây thưa cô” Người pha chế nháy mắt, chuẩn bị rượu và đưa đến trước mặt tôi.

Tôi cầm ly rượu, đang định nhấp môi thì ai đó hỏi tôi

“Mấy giờ rồi?”

Tôi giật mình. Một giọng nói mạnh mẽ vang lên khiến tôi sợ điếng người. Tôi vô thức lật cổ tay để xem đồng hồ.

“Aaahhhh!” Chết tiệt! Tôi làm đổ hết rượu lên váy.

Tôi nhìn người đàn ông đang ngồi xuống bên cạnh bằng ánh mắt đầy giận dữ.

“Oops, không phải tại tôi” Người đàn ông kia đáp. Anh ta trẻ hơn tổi tưởng, chắc chỉ hơn tôi vài tuổi. Anh có mái tóc dài màu nâu đen và râu ria lỉa chỉa. Anh ta khiến tôi nhớ tới Tom Cruise trong phim “The Last Samurai”

“Tôi làm đổ rượu bởi vì anh hỏi tôi giờ. Trong khi anh thậm chí cũng đeo đồng hồ.” Tôi lấy khăn giấy trên bàn, lau váy và chân mình.

Anh ta xin phục vụ thêm ít giấy và đưa cho tôi. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi anh ta gọi 10 ly rượu Gin&tonic và nhân viên pha chế đã đặt chúng trước mặt tôi.


“Anh đang cố chuốc say tôi sao?”

“Tại sao, không phải đó là điều mà em muốn à?” Anh ta cười khẩy.

“Không… Đúng vậy. Nhưng thế này thì quá nhiều. Anh đang lãng phí tiền đấy. Tôi không thể uống hết chỗ này.”

“Đừng lo, tôi sẽ giúp em.”

“Được rồi… Vậy chúng ta uống cùng nhau đi.” Tôi thời phào, xếp mấy ly rượu thành một hàng giữa chúng tôi.

“Tuyệt” Anh ta lấy một ly rượu. ” Tên em là gì?”

Lại nữa, lại hỏi tên tôi. Chắc hẳn anh ta nghĩ rằng tôi sẽ trả lời anh ta sau khi anh ta mua cho tôi 10 ly rượu. Nhưng anh ta nhầm rồi.

“Hmmm. Anh gọi tôi là gì cũng được” Tôi nhún vai.

“Ồ, đó là một cái tên hiếm gặp đấy. Gì cũng được. Tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên kỳ lạ như vậy”

“Không vui đâu… Ý tôi là anh có thể gọi tôi bằng bất cứ cái tên nào anh thích” Tôi bướng bỉnh.

“Vậy là em sẽ không cho tôi biết tên của em Tại sao? Em bị FBI truy nã sao? Em ăn trộm cái gì à?”

Cái gì? Tôi chưa bao giờ ăn trộm bất cứ thứ gì.

“Không vui đâu”

Anh ta cười rồi nói “Được thôi, tôi sẽ gọi em là Red.”


“Red?” Tôi cắn môi đầy do dự. Tôi ghét bị gọi là Red. Những cô nàng xấu tính ở trường cũng gọi tôi bằng cái tên đó và chế nhạo tôi.

“Yeah, bởi vì em mặc váy đỏ, giày đỏ và tóc đỏ.”

Tôi nhìn xuống chiếc váy bó sát cùng đôi cao gót đang đi đầy chán ghét. Tôi hối hận vì đã đồng ý với Liv sẽ mặc bộ trang phục sexy này. Tôi nói với cô ấy là tôi chỉ muốn uống rượu và nhảy thôi.

“Màu hung… ý tôi là tóc tôi màu hung” Tôi hất tóc.

“Ginger… Cái tên đó rất hợp với em, tôi sẽ gọi em là Ginger.”

Ginger. Chỉ có Joseph gọi tôi là Ginger. Lúc này tôi đang nhớ anh ấy vô cùng và trái tim tôi thật sự đau đớn vì anh. Anh đang ở đâu khi em cần anh nhất?

Tôi nhìn anh ta. Anh ta đang mặc một chiếc quần bò rách, một chiếc áo sơ mi màu đen và chiếc áo khoác da màu nâu. Tôi nhận ra anh là một người rất đẹp trai và có vẻ vô hại. Tôi không biết tại sao nhưng anh ta đột nhiên khiến tôi nhớ tới Joseph.

“Yeah, Ginger… Tôi thích cái tên đó.” Tôi cười đáp lại “Vậy tên anh là gì?”

“Có cố gắng. Nhưng tôi sẽ không cho em biết tên thật của tôi.” Anh ta nhấp một ngụm rượu và cười “em cũng có thể gọi tôi là gì cũng được.”

“Okay…um… Tôi sẽ gọi anh là… Joseph.” Tôi nói.

“Joseph? Không liên quan tới tôi lắm”. Anh ta ngừng lại một chút và ngẫm nghĩ “Nhưng,… yeah, cũng được”

“Vậy Nam Phi thế nào?” Tôi hỏi anh ta, giả vờ như anh ta là Joseph, Joseph của tôi.

“Huh? Sao em biết rằng tôi vừa đi Nam Phi?”

“Um.. đoán thôi”

“Okayyyy. Rất tuyệt. Gia đình tôi và tôi đã đi nghỉ ở Botswana cách đây 5 hoặc 6 năm gì đó, tôi nghĩ vậy. Chúng tôi đã chắm tại ở Moremi Game Reserve…”

Chúng tôi bắt đầu uống 10 ly rượu trước mặt. Không biết đã bao lâu trôi qua, những ly rượu cứ cạn dần. Chúng tôi nói chuyện, cười đùa, trêu chọc, đụng chạm, nhảy nhót rồi lại đụng chạm… Tôi không biết ai là người bắt đầu trười nhưng chúng tôi đã hôn nhau.

Tôi đã say, tôi vòng tay qua cổ anh ta. Tôi biết mình sẽ ngã xuống sàn nếu anh ta buông tôi ra. Anh ta hôn lên má, cằm, cổ tôi. Nó khiến cơ thể tôi trở nên rạo rực.

“Ginger, bạn em đâu? Đã muộn rồi.”


“Em không… biết…” Tôi líu nhíu. Tôi thật sự không quan tâm Liv đang ở đâu. Tôi muốn ở cùng Joseph. Joseph của tôi.

“Tôi sẽ đưa em về. Em say rồi.”

“Em không say. Em mới chỉ uống 3 ly thôi.” Tôi nhìn anh đầy van vỉ “Joseph, em yêu anh, làm ơn… đừng bỏ em”

“Em yêu, anh không thích nói điều này nhưng em không nên nói yêu ai ngay trong lần đầu tiên gặp mặt.” Anh ta nấc.

“Tại sao anh lại như vậy. Anh không tin rằng em yêu anh. Em đã là một người phụ nữ trưởng thành.” Tôi đột nhiên cảm thấy buồn tới phát khóc.

“Shhh. Em yêu. Đừng khóc. Dĩ nhiên là em là một người phụ nữ trưởng thành.” Anh ta hôn tôi, vuốt ve eo và hông tôi, chạy dọc xuống tận đùi. “Nào, đã đến lúc về nhà rồi.”

“Không, em không muốn về nhà. Em muốn ở cùng anh” Tôi van vỉ, sau đó hôn lên môi anh “Hãy hôn em nữa đi… làm ơn.”

“Em chắc chứ?” Anh ta hỏi

“Vâng… làm ơn.”

***********

Lúc tôi tỉnh dậy trời đã tờ mờ sáng. Đầu và mắt tôi vô cùng đau nhức. Tôi đã quên không bỏ lens mắt ra trước khi ngủ.

Tôi nhìn xung quanh phòng. Chúa ơi, tôi đang ở đâu thế này?

Tôi bật dậy và nhận ra mình hoàn toàn không mặc gì. Chúa ơi! Chuyện gì đã xảy ra? Tôi đột nhiên hoảng loạn – nỗi lo sợ bao trùm cơ thể tôi.

Sau đó tôi cảm thấy có ai đó đang nằm bên cạnh. Mắt tôi nhìn sang người đàn ông đang ngủ trên giường – người mà tôi đã gặp ở quán Bar đêm qua. Joseph?

Không. Anh ta không phải Joseph… Anh ta là một người hoàn toàn xa lạ. Chúa ơi, đêm qua tôi đã ngủ với một người lạ.

Tôi sợ hãi và xấu hổ. Tôi cảm thấy mình thật bẩn thỉu và đáng kinh tởm. Tôi đã làm gì thế này?

Điều đầu tiên tôi nghĩ tới đó là chay trốn ngay lúc đó… và tôi đã làm như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.