Đọc truyện Cô Gái Đằng Sau Chiếc Mặt Nạ – Chương 13: Nghỉ việc
“Anh yêu em rất nhiều Sophia ạ. Em là tình yêu duy nhất của cuộc đời anh. Không một từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm giác hạnh phúc tột cùng của anh bây giờ. Anh vô cùng biết ơn Chúa vì người đã mang em đến với anh. Và anh đã tìm thấy em, anh sẽ không bao giờ để em đi. Anh xin thề với em, anh sẽ luôn nắm tay em, yêu thương em, trao cho em cả trái tim mình, sẽ luôn ở bên giúp đỡ và chăm sóc cho em. Anh hứa sẽ luôn nắm chặt tay em cho dù có xảy ra cho dù cuộc sống của đôi ta có thay đổi tới mức nào. Giờ đây, cuối cùng em cũng đã trở thành vợ anh, và từ giờ tới khi anh chết đi em cũng sẽ mãi mãi là người vợ mà anh vô cùng yêu thương.”
JADE
“Tay chị bị sao thế?” Sophira hỏi ngay khi con con bé đi học về.
“Chỉ là mấy vết xước nhỏ thôi. Sáng nay chị đã làm rơi tách cafe của ngài Petrakis.”
“Để em đoán nhé, chắc là chị đã làm rơi nó ngay trước mặt ngài ấy phải không?” Con bé túm lấy tay tôi, kiểm tra mấy đầu ngón tay.
“Ừ”
“Và chị đã nhặt mấy mảnh vỡ ấy bằng tay không?”
Tôi gật đầu, Sapphire thì lắc lắc đầu.
“Chị hoảng quá, được chưa? Anh ta quát ầm lên, nói chị hậu đậu, bất cẩn..”
“Và ngu ngốc” Sapphire tiếp lời
“Ừ.. Thì..” Tôi muốn nói với con bé rằng Petrakis chỉ nói tôi ngu ngốc vì tôi đã nhặt mấy mảnh vỡ lên bằng tay không thôi. Nhưng, thôi, cũng chẳng có gì, điều đó không quan trọng.
“Anh ta thật đáng ăn một cú đạp. Giá mà em có thể làm thế.”
“Em ư?” Tôi cười phá lên “Anh ta không phải người mà em có thể dây vào. Anh ta có thể huỷ hoại em, huỷ hoại chúng ta chỉ bằng một cái búng tay.”
“Cậu ta thật độc ác.” Mẹ tôi nói chen vào khi bà bước ra khỏi nhà bếp.
“Vâng, anh ta sả thải nhân viên vì những điều rất nhỏ nhặt. Con đã tưởng là sáng nay anh ta sẽ sa thải con” Tôi nhăn mặt. Chúng tôi đang có một cuộc sống rất thoải mái và dễ chịu nhờ có công việc này.
“Thật sao? Cảm ơn chúa anh ta đã không làm vậy. Sắp đến giáng sinh rồi và em thì đã cảm thấy vô cùng háo hức khi nghĩ đến việc được ăn gà tây cho bữa tối.” Sap cười.
“Thật may mắn rằng anh ta không có tâm trạng để sa thải con. Dù sao thì ai là người băng bó vết thương cho con vậy? Người đó thật tốt bụng.”
“Er… Um… Thật ra thì đó là…”
“À, Dee! Em quên mất không nói với chị tối qua em đã nói chuyện với Joseph.” Sapphia ngắt lời tôi.
Tim tôi đập thình thịch lên vì một cảm giác vui sướng khó lòng giải thích khi con bé nhắc tới Joseph.
“Anh ấy nói rằng anh ấy nhớ chị. Anh ấy không hiểu tại sao chị lại không chịu nói chuyện với anh ấy nữa. Dù lý do là gì đi chăng nữa, dù chị có giận anh ấy hay không thì anh ấy vẫn muốn gửi lời xin lỗi tới chị”
Tôi thở dài “Em biết lý do là gì mà, Saph. Chị không thể đối mặt với anh ấy nữa.”
“Tại sao? Điều đó có gì đáng để xấu hổ đâu? Chị vẫn là Jade của ngày xưa. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa chị vẫn cần phải vượt qua nó và tiến về phía trước”
“Đừng, hiện tại chị không muốn nói về vấn đề đó.” Giá mà Saph có thể ngậm mồm lại. Tôi không muốn nhắc lại những chuyện trong quá khứ. Mọi thứ dường như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua vậy. Mọi ký ức vẫn còn hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu tôi.
“Nhưng Dee…”
“Sapphire, thôi đi.” Mẹ tôi đột nhiên quát to với Saph.
Sapphire thở mạnh “Được rồi. nhưng Joseph có hỏi thăm chị. Anh ấy muốn biết chị đang ở đâu để anh ấy có thể tới thăm. Em bảo chị đang ở Indonesia.”
“Indonesia? Làm gì?”
“Anh ấy không hỏi nữa. Chắc anh ấy biết rằng em nói dối.”
“Yeah, thằng bé đủ thông minh để phát hiện ra điều con nói không phải là sự thật” Mẹ tôi nói với Sapphire. Bà đang chuẩn bị bàn ăn cho bữa tối.
“Dù sao thì giờ anh ấy cũng đang là sinh viên năm hai của trường y khoa.”
“Thật à? Thật tốt. Ước mơ của anh ấy là trở thành một bác sỹ.” Tôi rất mừng cho joseph. Mục tiêu sống của anh ấy là được giúp đỡ và chữa bệnh cho những người nghèo khổ. Tôi tin chắc rằng anh ấy có thể giúp đỡ được nhiều bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn hơn một khi anh ấy trở thành bác sỹ.
“Yeah, còn ước mơ của chị là được lấy anh ấy làm chồng, nhớ chứ?”
“Saph, đừng khiến chỉ phải nổi điên lên với em. Chị có thể cắt viện trợ tuần này của em đấy.”
“Em chỉ đùa thôi mà, Dee. Dù sao thì Joseph nói rằng anh ấy yêu chị.” Saph trêu chọc tôi.
Yêu? Tôi biết cái yêu mà anh ấy nói tới là thế nào. Tình yêu dành cho một cô em gái.
Lúc nào tôi cũng đảm bảo rằng mình đi ngủ lúc 8 giờ mỗi tối. Tôi phải ngủ sớm bởi tôi phải dậy lúc 3 giờ sáng để đi làm.
“Anh lái xe qua tất cả những nơi mà chúng ta từng tới
Anh nghĩ về nụ hôn cuối cùng của đôi ta, về hương vị ngọt ngào của đôi môi em
Và mặc dù bạn bè em nói rằng cuộc sống của em vẫn ổn” (Cho bạn nào không biết thì đây là lời bài hát “Amnesia” của 5 seconds of summer nheee ^^. Hay lắm, heheee.)
Tôi đột nhiên tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thoại. Tôi bật dậy trong vô thức, ngồi trên giường và ngước mắt lên nhìn đồng hồ. Mới 10 giờ tối, tôi lầm bầm.
Có thể là ai đây cơ chứ?
Tôi với lấy điện thoại trên bàn, cố gắng mở mắt ra. Đầu óc tôi vẫn chưa chịu hoạt động trở lại, mù mù mịt mịt
“Alo?” Tôi nói bằng giọng ngái ngủ
“Tôi muốn uống café, ngay bây giờ.” Eros Petrakis nói, giọng nói của anh ta cứ vang vọng trong tai tôi. Sau đó anh ta cúp máy. Thật bất lịch sự.
Tôi lại nằm vật xuống giường, nằm im nhìn trần nhà chằm chằm trong vòng 2 phút.
“Ai vậy?” Mẹ tôi hỏi khi bà thấy tôi đã tỉnh giấc
“Sếp của con”
15 phút sau, tôi chạy hộc tốc về phía bến xe bus. Đúng 11 giờ, tôi bê café vào phòng làm việc của Eros Petrakis. Anh ta thậm chí chẳng thèm liếc nhìn tôi một cái khi tôi đặt café ở trên bàn. Anh ta quá bận bịu với công việc của mình, mắt không rời khỏi màn hình laptop.
Buổi tối hôm đó tôi đã ngủ lại tại căn hộ của anh ta. Yeah, giá mà tôi được ngủ tại một trong những phòng ngủ sang trọng với chiếc giường cỡ siêu lớn, chăn ấm đệm êm giữa ánh nến lung linh, nhưng không thực tế thì tôi đã phải ngủ ở trong bếp. Đầu tôi gục trên bàn bếp. Tôi không muốn làm phiền bà Doris thêm nữa bởi vì khi tôi tới đây thì bà cũng như những người khác đều đã ngủ rồi.
Ngày tiếp theo, mọi chuyện lại diễn ra giống hệt ngày hôm trước. Ngài Petrakis lại gọi cho tôi lúc 10 giờ đêm và tôi lại phải vội vàng chạy tới bến xe bus một lần nữa.Tôi thở không ra hơi khi tới được căn hộ của anh ta lúc 11 giờ. Vâng, đúng vậy, tôi lại tiếp tục phải ngủ trong nhà bếp.
Đêm thứ ba, đầu tôi đau như búa bổ vì không ngủ đủ giấc trong ba đêm liên tiếp. tôi đã cố gắng ngủ vào ban ngày nhưng không được.
Anh ta lại gọi cho tôi lúc 10 giờ đêm. Tôi không thể nào chạy tới bến xe bus nhanh hơn được nữa, đầu tôi như muốn nổ tung. Vì vậy tôi đã bị lỡ chuyến xe lúc 10 giờ 15. Tôi đã phải đợi thêm 15 phút nữa cho chuyến tiếp theo. Lúc tôi pha café cho Petrakis thì đã là 11 rưỡi. Tôi rất vội vã vì vậy tôi đã quyết định bỏ qua bước vẽ trái tim lên tách café của anh ta.
“Cô tới muộn” Anh ta nói với tôi ngay khi tôi bước vào phòng làm việc của anh ta. Mắt anh ta rời khỏi màn hình laptop và nhìn chằm chằm về phía tôi.
Tôi hóa đá. Đầu tôi lại tiếp tục đau như búa bổ còn tim thì đập thình thịch vì sợ hãi.
“Tôi… Tôi đã lỡ chuyến xe lúc 10 giờ thưa ngài và tôi…Er…” Tôi lắp bắp sau đó đặt tách café lên bàn làm việc của anh ta.
Anh ta nhìn cốc café trong giây lát. Một… hai… ba. Sau đó, mắt anh ta tối sầm trông vô cùng nguy hiểm khi anh ta nhìn tôi.
Anh ta nâng tách café lên rôi nhấp một ngụm nhỏ sau đó anh ta đặt nó xuống đĩa.
“Đây là cốc café chán nhất mà tôi từng uống” Môi anh ta mím lại đầy chán ghét.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp cơ thể tôi. Tôi cảm thấy như mình vừa bị tạt một gáo nước lạnh vào người vậy. Café dở ư? Anh ta không thích café của tôi ư? Chúa ơi, tôi thật sự gặp rắc rối rồi.
“Tôi đã pha nó rất cẩn thận thưa ngài. Tôi thề rằng tôi vẫn dùng loại café như mọi khi và… và..”
“Nó không giống… Không còn giống nữa.” Giọng anh ta đanh lại.
“Nhưng tôi đã ước lượng mọi thứ rất cẩn thận, lượng café, lượng nước và cả thời gian nữa…”
“Cô biết không, cô không chỉ hậu đậu đâu mà còn ngu ngốc nữa. Cô không có khái niệm gì về thời gian à? Tôi gọi cho cô lúc 10 giờ và 11 rưỡi cô mới đến đây. Quá trễ. Tôi không tha thứ cho nhân viên đi làm muộn. Cô có hiểu không, cô Collins?”
Tôi thật sự muốn hét thẳng vào mặt anh ta và nguyền rủa anh ta mau chóng quay lại địa ngục. Đó mới là nới dành cho anh ta. Giá mà tôi có phép thuật để biến anh ta thành một con rắn!
“V… Vâng thưa ngài..” Tôi cắn môi cố kiềm chế tiếng nức nở. Đầu tôi ngày càng trở nên đau hơn.
“Đi đi! Pha cho tôi cốc café khác. Hãy làm nó hoàn hảo như mọi khi bằng không cô sẽ bị sa thải.” Anh ta nói đầy cay nghiệt.
Nước mắt tôi đột nhiên chảy xuống hai gò má. Anh ta là một tên bạo chúa, thô lỗ và độc ác. “Tôi… tôi bỏ việc.” Tôi nói nhỏ gần như là thì thầm.
“Cái gì cơ?” Anh ta ngắt lời tôi một lần nữa.
“Tôi bỏ việc. Tôi không thể tiếp tục làm việc với ngài được nữa ngài Petrakis. Ngài quá thô lỗ. Tôi cũng có cảm giác và tôi cũng là con người giống như ngài vậy. Ngài đối xử với tôi giống như một nô lệ để ngài sai khiến và xúc phạm…”
“Im miệng! Sao cô dám lên mặt dạy đời tôi? Nếu cô muốn nghỉ thì cứ nghỉ. Tôi không muốn uống thứ café chẳng ra gì của cô và tôi cũng không muốn nhìn thấy mặt cô một lần nữa. Ra khỏi đây! Ngay lập tức!”
EROS
M* nó, m* nó, m* nó! Tôi đã làm cái gì thế này?
Nhưng có lẽ đây cũng là một việc tốt. Nó sẽ giúp tôi ngừng suy nghĩ về cô ấy. Cô ấy không phải kiểu người mà tôi thích, hoàn toàn không. Cô ấy xấu xí, lỗi thời, quá ngây thơ và suy dinh dưỡng.
Tôi điên rồi, sao tôi lại gọi cô ấy tới căn hộ của tôi vào mỗi tối cơ chứ. Sự thật là tôi chỉ muốn nhìn thấy cô ấy. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với tôi nữa. Tôi chỉ không thể gạt bỏ hình ảnh của cô ấy ra khỏi đầu, ngay từ khi tôi gặp cô ấy… khi chúng tôi va phải nhau ở phía ngoài quán café. Kể từ đó tôi không thể khiến bản thân mình ngừng nghĩ về cô ấy.
Nhưng điều này phải dừng lại. Tất cả mọi thứ liên quan tới cô ấy cần phải được gạt bỏ khỏi cuộc sống của tôi.
Tôi không cần một cô gái như vậy trong cuộc sống của mình và tôi cũng không cần café của cô ấy.
Ba đêm tiếp theo, tôi không thể nào ngủ ngon. Tôi liên tục cáu gắt với các nhân viên ở công ty. Tôi rất dễ dàng trở nên tức giận.
Tôi bỏ cuộc. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Bà Doris, hãy gọi cho Jade và nòi với cô ấy rằng cô ấy vẫn có thể quay trở lại làm việc nếu muốn.” Tôi vứt bỏ lòng tự trọng của mình nói. M* nó. Tôi nhớ café của cô ấy. Tôi biết rằng cô ấy sẽ quay trở lại, cô ấy cần tiền để nuôi gia đình và học hành.
30 phút sau, bà Doris thông bào với tôi rằng Jade không muốn quay lại. M* kiếp!
“Tại sao? Cô ấy đã tìm được công việc khác à?”
“Không thưa ngài, cô ấy nói là cô ấy vẫn đang tìm việc.” Bà Doris nói.
Hai ngày sau, tôi quyết định phải đi gặp Jade. Tôi tìm thấy địa chỉ của cô ấy trong CV xin việc.
Tôi tới South Bronx và tìm kiếm căn hộ mà cô ấy và gia đình đang thuê. Tôi cảm thấy sững sờ vì không ngờ rằng cô ấy đang sống ở một nơi chật chội như vậy, nó quá nhỏ. Cái quái gì đây!
Tôi hít thở sâu, đưa tay lên gõ cửa căn hộ mà họ đang thuê. Cánh cửa mở ran gay lập tức một cô gái trẻ há hốc miệng nhìn tôi chằm chằm.
“Xin chào. Tôi là Eros Petrakis. Jade có nhà không vậy?”