Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 85: Cảnh Báo


Đọc truyện Cô Gái Của Thanh Xuân – Chương 85: Cảnh Báo


Sau trận tennis hôm đó không biết Sở Phi Dương đã làm gì Vương Kiệt, chỉ nghe mọi người nói cậu ta có một cái kết rất thê thảm.

Không biết ai đã vạch trần Vương Kiệt đạo đức giả quen nhiều người cùng một lúc, bây giờ còn đang bị Đông Phương tẩy chay.
Kiều Vũ đang ôn bài, căn phòng yên lặng đột nhiên có tiếng chuông reo.
‘’ Tiểu thư, cảnh sát đã tiếp nhận vụ án của Quách Tương, nhưng đây là vấn đề cách đây nhiều năm, e là sẽ không điều tra được manh mối.’’
Kiều Vũ hơi trầm mặc, cô khẽ mím môi sau đó lạnh giọng đáp:’’ Không làm được việc thì tôi còn cần các người làm gì?’’
‘’ Vâng, tôi biết phải làm sao thưa tiểu thư.’’- Mặc dù không để lộ sơ hở gì, nhưng có thể nghe ra sự thấp thỏm lo âu từ phía đối diện.
Kiều Vũ tắt điện thoại, ánh mắt sắc bén thâm trầm lướt qua một lượt những tấm ảnh được gửi đến, tuyệt nhiên biểu cảm vẫn không thay đổi, vẻ mặt vẫn khiến người khác không nhịn được trong lòng phát run.

Lục Kiều Vũ xưa nay là người cầu toàn khó tính, nếu không làm được việc thì đào thải, cô chỉ chi tiền cho những thứ bản thân thấy xứng đáng.
Lục Kiều Vũ bề ngoài không mấy quan tâm đến mọi thứ, nhưng thực chất là một người thù dai.

Không đụng chạm nhau thì thôi, chứ va vào cô thì cô nhất định trả lại gấp mười.

Kẻ có IQ cao luôn có cách trả thù rất khác người, khác đến mức ngay cả người bình thường cũng không tưởng tượng nổi.
Trước hết bên phía của Nhiếp Quân đã xử lí xong xuôi, chỉ cần chờ thêm một chút nữa để tìm ra kẻ đứng phía sau thao túng mọi chuyện.

Kiều Vũ trước giờ rất ghét bị người khác sắp đặt, cô không muốn trở thành quân cờ trong trận chiến của bất cứ ai.

Mà nếu như muốn làm vậy thì chỉ có thể trở thành người đánh cờ, nắm gọn từng bước từng bước trong lòng bàn tay.

Chiều chiều Lục phu nhân thường có hẹn uống trà với những người khác trong biệt phủ, nhưng dạo này do chuyện của Cố Hạo Nhiên nên không có tâm trạng.

Bà đang ngồi thưởng thức cà phê hảo hạng trong phòng khách, một lát sau thấy giúp việc dẫn theo một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi vào.
Ngô Lệ vẫn rất nhàn nhã, kêu người đàn ông kia ngồi xuống sô pha bọc da báo.

Bà nhấp một ngụm cà phê, nhàn nhạt hỏi:’’ Sao rồi? Cuộc họp thế nào?’’
‘’ Thưa phu nhân, đã tiến hoàn tất xong thủ tục, ngày mai sẽ điều người đến tiếp quản Cố thị.

Nhưng mà…’’- Nói đến đây người đàn ông kia khẽ đẩy gọng kính, giọng hơi ngập ngừng.
Ngô Lệ nhíu mày:’’ Nhưng mà sao?’’
‘’ Tôi phát hiện ra người có cổ phần đứng thứ hai hình như đã tập trung thu mua cổ phần mới gần đây, có vẻ cuộc họp của chúng ta đã khiến hắn trở tay không kịp.’’
Ngô Lệ tỏ vẻ không quan tâm, chỉ nói một câu:’’ Điều tra kẻ đứng sau đi.


Chắc chắn hắn không ngờ được chúng ta vậy mà lại nhanh hơn một bước.

‘’
‘’ Cố thị dù gì cũng là gia nghiệp của Hạo Nhiên, có mất cũng không được mất vào tay kẻ khác.’’
Lúc luật sư vừa ra về, Ngô Lệ ngẩng đầu lên tầng hai lại bất thình lình nhìn thấy Kiều Vũ đứng sờ sờ ở đó, còn đang nhìn mình chằm chằm.

Ngô Lệ vô thức nhìn đi hướng khác, bàn tay cần ly cà phê thoáng run.
Kiều Vũ bước xuống dưới tầng, vẻ mặt và thái độ lạnh như băng.

Cô không nói không rằng, chỉ là ánh mắt nhìn mẹ mình tràn đầy thất vọng.

Mà Ngô Lệ rất ghét cái ánh mắt này của Kiều Vũ, không nhịn được tức giận nói:’’ Lục Kiều Vũ, ánh mắt đó của con là có ý gì?’’
Kiều Vũ không trả lời, chỉ nói một câu con đi học đây, sau đó nhanh chân bước ra khỏi cửa.

Nào ngờ vừa ra sân đã nhìn thấy Lục Cẩm Hàn bước xuống từ xe tô tô của mình, đậu ngay bên cạnh cổng chính.

Ông ấy hình như về nhà lấy chút đồ thì phải, lúc nhìn thấy Kiều Vũ, còn lại gần muốn chở cô đi.

Nhưng Lục Kiều Vũ lại phớt lờ như không nhìn thấy, trực tiếp lên xe của mình, ngay cả mặt bố cũng không buồn nhìn.
Lục Cẩm Hàn đã bắt đầu nghi ngờ, ông đứng trước cổng nhìn theo xe con gái đi xa mà trong lòng khó chịu giống như bị bắt thóp.

Nhất là ánh mắt tràn đầy thất vọng của Kiều Vũ khi nãy, không khó để nhìn ra con bé đang rất thất vọng.

Cũng chưa bao giờ Kiều Vũ gặp bố mà phớt lờ giống hôm nay, ngay cả lại gần nói chuyện cũng không muốn.
Kiều Vũ trên đường đi đến lớp tập luyện nhảy của đám người Diệp Tử.

Bài nhảy đó cô xem vài lần là đã có thể nắm được toàn bộ động tác, mất ba mươi phút để theo kịp các bạn.

Lúc tập xong Diệp Tử có mời Kiều Vũ đi ăn, nhưng cô lại từ chối bọn họ.

Một lúc sau nhìn đồng hồ mới gần bảy giờ, Kiều Vũ có hơi đắn đo, nhưng không hiểu sao cô lại chấp nhận đi cùng bọn Diệp Tử.
Thực ra lí do rất đơn giản, không phải cô muốn đi ăn với họ chẳng qua cô không muốn về nhà.


Đối mặt với sự yêu thương chiều chuộng giả dối của bố, đối mặt với sự nham hiểm độc ác của mẹ, cô bị ép đến không thở nổi.

Mỗi lần nghĩ tới chuyện bố phản bội, hay nghĩ tới chuyện mẹ hại cả chị em tốt của mình cô cho đến tận bây giờ vẫn không dám tin.

Hoặc Kiều Vũ đã sớm nhận ra điều đó nhưng cô vẫn cố tình giả vờ, giả vờ như không biết gì hết diễn tròn vai với bọn họ.
Chỉ có điều Diêu Tĩnh Hiên lại không chịu để cô yên.
Lúc đến nhà hàng gần phòng tập, cô trăm ngàn lần không nghĩ tới Diêu Tĩnh Hiên ở đó.

Bà ta ngồi ở một bàn cách đó không xa, nhìn thấy Kiều Vũ còn không quên vẫy tay chào.

Lại nhìn đến đứa trẻ ngồi cạnh Diêu Tĩnh Hiên, nó vừa cầm thìa vừa chào cô.

Có vẻ như vì lần trước cho nó ăn bánh kem nên nó rất thích Kiều Vũ.
Đáng tiếc Lục Kiều Vũ đối với hai mẹ con bọn họ ngoài hận thù ra thì chỉ có chán ghét.

Cô cúi mặt xuống, đưa miếng thịt bò vào trong miệng mà không cảm nhận được mùi vị gì hết.

Kiều Vũ vẫn giữ nét mặt bình thản, đối với cuộc trò chuyện phiếm của mấy bạn nữ cùng lớp vì không có tiếng nói chung nên chỉ im lặng ngồi nghe từ đầu đến cuối.
Một bạn A bỗng dưng nhắc về Tố Như:’’ Các cậu biết tin gì chưa, hôm qua tôi nhìn thấy Lôi Diện và Tố Như đi chung với nhau ở rạp chiếu phim.

‘’
Diệp Tử ngay lập tức đã lên tiếng phủ nhận, cô nhíu mày không tin:’’ Lôi Diện…Tố Như? Không thể nào.’’
Mấy bạn nữ bên cạnh cũng phụ họa vào theo, bọn họ đều cho rằng đây là chuyện không có thật.

Nhưng chẳng ai biết được Tố Như đã bắt đầu hẹn hò với Lôi Diện cách đây không lâu, thậm chí còn là yêu kín.
‘’ Người như Lôi Diện chỉ thích mẫu người giống Bạch Tuyết Sương thôi, Tố Như đó làm gì có cửa chứ.’’
‘’ Thật mà, lúc vào nhà vệ sinh mình có gặp cô ấy.

Hai người bọn họ thực sự đang hẹn hò.’’
Đa phần các bạn nữ vẫn là không tin điều này.

Diệp Tử gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong bát, nói:’’ Tố Như chính là người đã chuyển sang lớp A thay thế cho Lôi Diện, hai người bọn họ không thể yêu nhau được.’’

‘’ Đúng vậy.

Còn nhớ Bạch Tuyết Sương từng là nữ thần một thời, là giấc mộng của tất cả các nam sinh trong khối, Tố Như làm gì có cửa mà so sánh với người ta.

Hai năm nay cô ta đột nhiên mất tích như vậy, nếu như không có vết nhơ lúc ấy, có lẽ bây giờ hai người bọn họ đã đang hẹn hò rồi.’’
‘’ Cậu nói tôi mới nhớ, năm đó Cố Hạo Nhiên làm giả giấy tờ giúp Bạch Tuyết Sương vào trường không phải vụ việc bại lộ sau đó bị đuổi ra nước ngoài à.

Tôi chỉ thắc mắc đoạn video của Bạch Tuyết Sương là ai đăng lên thôi.

Cũng quá cao tay rồi.’’
‘’ Năm đó cô ta có Sở thiếu và Lôi Diện bảo vệ, còn là hoa khôi của trường, tiền đồ rộng mở vô cùng.

Đáng tiếc… đáng tiếc.’’.

Truyện Thám Hiểm
Kiều Vũ vẫn đang nghe tiếp những chuyện kinh thiên động địa mà mình không hay biết, đột nhiên điện thoại báo có thông báo tin nhắn mới.

Cô mở điện thoại ra, nhìn dòng tin nhắn mà tưởng chừng như có sét đánh ngang tai.
Lăng Hỷ bị cảnh sát bắt rồi.
‘’ Này Lục Kiều Vũ, không ăn nữa sao, cậu đi đâu vậy?’’
Diệp Tử ngoái người gọi theo Kiều Vũ, nhưng chỉ thấy cô nhanh chân bước thẳng ra khỏi nhà hàng, dường như có việc gì gấp lắm.
Lăng Hỷ bị tình nghi có liên quan đến vụ án của Cố Hạo Nhiên, có camera ghi lại được cảnh hai người bọn họ gặp nhau trước khi xảy ra vụ tai nạn.
‘’ Lăng Hỷ à Lăng Hỷ, sao em vẫn một lần nữa tự chui đầu vào rọ vậy?’’- Nhiếp Quân ngồi đối diện Lăng Hỷ, vắt chéo chân ngả lưng ra ghế.

Cô gái ngồi đối diện hắn hơi cúi đầu, khóe mắt lộ ra tia sợ hãi.

Nhiếp Quân liếc nhìn hai bàn tay đang xoắn vào nhau giấu dưới gầm bàn của cô trong lòng không khỏi cảm thấy chướng mắt.
Cô ta cũng đâu phải dạng ngoan hiền gì, giết người còn dám huống chi chỉ là trả lời vài câu thẩm vấn nho nhỏ.
‘’ Tôi không biết gì hết.

Anh có hỏi nữa kết quả cũng như vậy thôi.’’- Lăng Hỷ nhàn nhạt đáp.

Cố biết Nhiếp Quân với mình không vừa mắt từ lâu, hai người bọn họ cũng chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, không cần thiết phải nói quá nhiều.

Cô không tin Lục Kiều Vũ sau khi biết tin này lại ngồi im xem kịch, nhất định đã ba chân bốn cẳng đi tìm luật sư rồi.
Nhiếp Quân vừa nhìn liền biết ngay suy nghĩ trong đầu cô, ngón tay thon dài gõ gõ nhẹ trên mặt bàn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa nguy cơ:’’ Em nên hiểu rõ một chuyện, Lục Kiều Vũ không có ngu, cô bé đó còn đáng sợ hơn em tưởng nhiều đấy.

‘’
Lăng Hỷ bỗng dưng rơi vào trạng thái trầm mặc, nhất thời cổ họng không phát ra tiếng.

‘’ Những tài liệu đó em gửi tôi sẽ cẩn trọng suy xét, tôi cho em một tuần để hoàn tất những chuyện còn lại.

Sau một tuần nếu em không đến đầu thú, tôi nhất định sẽ có cách khiến em sống không được mà chết cũng không xong.

‘’- Nhiếp Quân nói một hơi dài, sau đó thong thả đứng dậy đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Lúc anh đi ra cửa cũng là lúc luật sư của Lục Kiều Vũ tìm đến, Nhiếp Quân mặt lạnh như băng sải chân về phía phòng làm việc trong đầu dường như đã có một tính toán lớn.
Lăng Hỷ sợ rồi, cô bị hắn dọa sợ rồi.

Trong lòng cô thoáng run, cảm giác sợ hãi lan đến từng tế bào trong cơ thể, khó chịu và châm chích.

Biểu cảm và thái độ của hắn như nói cho cô biết mọi thứ hắn đều nắm trong lòng bàn tay.

Ngay cả Ngô Diệu Chân, có khi cũng không đáng sợ bằng người đàn ông này.
Suốt một chặng đường dài, Lăng Hỷ không chịu mở miệng nói một câu.

Cuối cùng Lục Kiều Vũ không chịu nổi nữa, mở miệng chất vấn:’’ Nói đi, cái chết của Cố Hạo Nhiên có liên quan đến cậu không?’’
Lăng Hỷ mở to mắt nhìn Lục Kiều Vũ, sau một thoáng sững sờ mới vội vàng phủ nhận:’’ Không có.’’
‘’ Lăng Hỷ, đừng bao giờ lừa dối mình.

Trên đời này, mình ghét nhất là bị lừa dối.’’
Câu nói vừa rồi của Lục Kiều Vũ đã cảnh tỉnh Lăng Hỷ.

Kiều Vũ trước giờ chưa từng nghi ngờ cô ấy, nhưng những chuyện cô phát hiện ra gần đây càng khiến bản thân cô thêm hoài nghi chính mình.
Liệu cô hiểu Lăng Hỷ được bao nhiêu? – Câu nói này của Nhiếp Quân như một đòn trí mạng đánh vào tinh thần của Kiều Vũ, chạm đến vết nứt trong kẽ hở tình bạn của bọn họ.
Đúng thực là vậy, cô hiểu được cô ấy không? Lăng Hỷ có còn là người ngây thơ hoạt bát luôn đem lại năng lượng cho người khác không? Cho dù như thế nào đi chăng nữa, cô ấy cũng đã là người gây ra cái chết cho Quách Lệ Y, cũng là người gián tiếp hại chết Ngô Cảnh Diệu, dính líu đến vụ án của Trương Du Nghiên, hay thậm chí còn lén lút cấu kết với Cố Cẩn Mai làm tay sai cho Ngô Diệu Chân.
Kiều Vũ thực ra đều biết hết, chỉ có điều đến giờ cô vẫn không muốn tin.

Nhưng Cố Hạo Nhiên thì khác, Cố Hạo Nhiên trước giờ vẫn luôn đối xử rất tốt với Lăng Hỷ, điều này Kiều Vũ rõ ràng hơn bất cứ ai.

Đến giờ phút này cô chỉ mong, ngàn vạn lần đừng liên quan đến cô ấy.

Cố Hạo Nhiên ít nhiều cũng là người thân của Kiều Vũ, chứng kiến mẹ cậu ta khóc lóc khổ sở như vậy cô cho dù có là sắt đá cũng không thể không đau.

Hơn nữa đó còn là người gắn bó với Kiều Vũ một thời gian dài, dù ít dù nhiều Kiều Vũ cũng nảy sinh tình cảm thân thiết.

Cho dù cô không để lộ ra bên ngoài, nhưng chẳng mấy ai biết Cố Hạo Nhiên chết cô buồn hơn bất cứ ai.
Lăng Hỷ, nếu cậu thực sự có liên quan đến vụ án của Cố Hạo Nhiên, mình sợ không thể tiếp tục làm chị em của cậu nữa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.