Đọc truyện Cô Gái Của Thanh Xuân – Chương 38: Tranh chấp
‘’ Nghe nói hình như vụ án của Ngô Cảnh Diệu có manh mối rồi. ‘’- Trương Phương cầm trên tay chai nước uống một hơi, vừa thở gấp vừa nói.
Câu nói này vô tình lọt vào tai của Kiều Vũ, động đác cầm bút viết trên vở của cô thoáng dừng lại, gương mặt trong chốc lát cứng đờ, nhưng đã dãn ra nhanh chóng, xem câu nói đó như gió thổi qua tai không liên quan đến mình.
Một bạn nữ ngồi cạnh dẩu mỏ, khẽ bĩu môi nhàm chán: ‘’ Tưởng thế nào, chuyện đó chúng ta không nên để tâm thì hơn. ‘’
‘’ Mình còn tưởng có chuyện gì quan trọng lắm. ‘’ – Lại thêm một cô bạn không mấy hứng thú với chủ đề này.
‘’ Nếu không phải vì quan hệ hợp tác của mấy cổ đông lớn đứng sau Âu Hoa, bố mẹ đã cho mình chuyển trường lâu rồi. ‘’
‘’ Đúng thế, trường chúng ta hiện tại so với Đông Phương chưa chắc đã hơn. Nếu không phải nhanh chóng phong tỏa tin tức thì đừng nói đến chuyện dính tai tiếng, ngay cả học sinh cũng chưa chắc đã có… ‘’
Loa phát thanh trường đột nhiên vang lên giọng nói hơi khàn của thầy giám thị, vang vọng khắp mọi ngóc ngách của Âu Hoa:
‘’ Hôm nay các em được nghỉ nửa buổi, sẽ nghỉ trưa đến hết ba giờ chiều, thời gian còn lại chính là giờ tự học, đề nghị các học sinh giữ đúng kỉ cương không lạm dụng thời gian nghỉ ngơi làm chuyện vi phạm nội quy nhà trường …’’
Tiếng loa phát thanh vừa dứt, cũng là lúc đám học sinh trong lớp ồ lên một tràng dài vui sướng. Không chỉ vậy, từ các lớp khác cũng có thể nghe được tiếng hò reo khuấy đảo thiên địa của học sinh, tiếng hò reo vui sướng vì được nghỉ hai tiết cuối. Bây giờ mới có hơn chín giờ sáng, vậy tính ra cũng được nghỉ ngơi hết hơn nửa ngày cho ca học chiều tiếp theo.
‘’ Kiều Vũ, có muốn ăn chút gì không, mình xuống nhà ăn tiện thể mang lên cho cậu? ‘’ -Tư Thuần tay dọn dẹp sách vở, nhưng miệng vẫn không quên hỏi thăm Kiều Vũ.
Tư Thuần kéo nốt khóa của ba lô,quay sang nhìn cô gái đang thao tác tay trên máy tính bảng. Vài phiến tóc mai khẽ rơi trên khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt như bị thứ trên ipad hút hồn, không rời một phút. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nhìn thần sắc tập trung cao độ của Kiều Vũ xem chừng vừa nãy hình như không nghe thấy cô nói gì .
Kiều Vũ mải mê nhìn vào ipad,mãi cho đến khi cảm nhận được không khí kì quặc bao vây cô mới từ trong sự tập trung của mình bừng tỉnh. Kiều Vũ quay sang phía Lãnh Tư thuần thì thiếu chút nữa bị dọa cho sợ hết hồn, giọng nói cũng bị vấp theo:
‘’ Cậu … cậu …sao lại nhìn chằm chằm mình? ‘’
‘’ Xem xem cậu có bị phân tâm không. ‘’ Nói đến đây Tư Thuần cười lớn, cô đột nhiên đứng dậy ,nhìn xuống Kiều Vũ vẫn còn đang ngồi ngơ ngác nói: ‘’ Đi, chúng ta xuống nhà ăn xem thử, tiện thể qua thư viện luôn. ‘’
‘’ Được. ‘’
…
Đúng là giờ giải lao có khác, vào giờ này nhà ăn của trường đông hơn rất nhiều so với mọi ngày chỉ giải lao mười lăm phút một tiết. Chỉ nguyên thời gian đi từ lớp học xuống tới nhà ăn thôi cũng đã là một chặng đường rất tốn thời gian rồi.
‘’ Anh Tử, cậu muốn ăn gì cứ nói. Nhà ăn ở Âu Hoa không thiếu thứ gì hết, cậu muốn gì thì cứ nói với mình. ‘’ – Châu Từ đi bên cạnh của Phùng Bá Thanh, nhưng vẫn có thể quay sang nói với Triệu Anh Tử.
Anh Tử nghe vậy chỉ mỉm cười khiêm tốn: ‘’ Cảm ơn, mình nhất định sẽ thử hết. ‘’
‘’ Đúng vậy đó, đúng vậy đó. Thời gian còn dài, cậu có thể từ từ mà thử. ‘’ Lục Cảnh Hiên chưa gì đã vội ba hoa bốc phét, Sở Phi Dương đi bên cạnh cậu ta khẽ hừ lạnh một cái, biểu cảm rõ ràng giống như không vui. Ban đầu Phi Dương căn bản không muốn đi cùng đám người này, nhưng cho đến cuối cùng vẫn bị Lục Cảnh Hiên kéo đến đây.
Phi Dương đưa tay lên nhìn đồng hồ xem thử, mới có hơn chín giờ ba mươi mà xuống nhà ăn làm cái khỉ gì chứ, Lục Cảnh Hiên đúng là chỉ biết làm trò con bò. Đám người bọn họ bốn nam một nữ, vừa bước vào nhà ăn đã lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người nơi đây. Nam thì để mắt tới Triệu Anh Tử,nữ thì nhìn chằm chằm mấy cậu nam sinh đẹp trai đi bên cạnh cô.
‘’ Cô ấy là ai vậy? ‘’
‘’ Đại diện của Đông Phương, Triệu Anh Tử. ‘’
‘’Học lực vô cùng suất sắc, nghe nói điểm thi SAT của cô ấy lọt top một phần trăm điểm SAT cao nhất thế giới đấy, ngưỡng mộ chưa.’’
‘’ Có suất sắc bằng Lục Kiều Vũ của lớp tinh anh không? ‘’
‘’ Cái này thì … còn phải xem đã.’’
‘’Nhưng công nhận xinh thật đấy. ‘’
‘’ Cũng được, có điều so với Triệu Hồng Lam của trường chúng ta còn kém một chút. ‘’
…
Tiếng bàn tán xì xào lập tức sôi nổi hẳn lên, ồn ào không nghe ra điều gì hết.
‘’ Lôi Diện,bên này. ‘’ – Lục Cảnh Hiên giơ cao cánh tay, vẫy vẫy với Lôi Diện khí chất ngời ngời trong quần âu áo sơ mi trắng đang đứng trước cửa lớn . Lôi Diện như nghe được tiếng của Lục Cảnh Hiên, sải chân trên đôi giày thể thao màu trắng từ từ tiến về phía bọn họ.
Châu Từ chưa gì đã giới thiệu với Anh Tử với Lôi Diện, hai người bọn họ chào nhau, sau đó cũng không ai nói với ai thêm câu nào nữa. Anh Tử bị ấn tượng bởi vẻ lạnh lùng của Lôi Diện, nhưng trong mắt cậu ta, cô cũng chỉ giống như những người con gái bình thường, chẳng có gì khác biệt.
Chẳng mấy khi mà tứ thiếu hội tụ cùng một chỗ, không biết ai chụp ảnh bọn họ đăng lên diễn đàn trường mà chỉ trong vòng chưa đến mười phút gần như nhà ăn bị nữ sinh vây kín. Tiếng hò reo của nữ sinh, vẻ mặt trầm trồ và ngưỡng mộ của bọn họ khi nhìn Triệu Anh Tử khiến cái tôi trong lòng cô cao hơn hẳn , sự tự tin và kiêu ngạo tăng lên mấy phần. Bọn họ chọn một bàn gần chính giữa, ngồi xuống và bắt đầu nói chuyện phiếm.
Lôi Diện học khác lớp, là một học sinh có thành tích cực tốt nhưng lại lựa chọn ngồi ở lớp học kém nhất trong mười lăm lớp của khối tự nhiên. Không ai biết cậu ta nghĩ gì, cũng không ai có thể khuyên ngăn hay cấm cản Lôi Diện. Đã từng có rất nhiều thầy cô giáo không chịu nổi việc một nhân tài như vậy lại bị xếp vào lớp học yếu nên hết lòng khuyên nhủ, chỉ tiếc là vẫn không thể kéo cậu ta ra khỏi thứ mà bọn họ gọi là ‘’ vũng lầy ‘’.
Xem chừng bọn Tào Quang và Châu Từ nói chuyện rất ăn ý, hơn nữa còn nắm bắt rất tốt tiết tấu của câu chuyện giữa mấy người đàn ông với nhau. Anh Tử cảm thấy hơi gượng gạo khi không biết phải nói gì, cô cẩn thận rời khỏi chỗ đi đến những tủ kính được bày biện một cách sang trọng và tinh tế. Anh Tử đi một vòng quanh nhà ăn, hơn một nghìn món ăn với đủ loại khẩu vị khác nhau được bày biện đẹp đẽ trên những cánh tủ. Đồ uống được xếp ở một vị trí khác nhau, đồ ăn mặn và ngọt cũng được phân thành từng khu riêng biệt, nhìn mà lác hết cả mắt.
‘’ Xoảng …’’
Trong nhà ăn đông người ồn ào này lại phát ra một âm thanh đổ vỡ, Anh Tử rất nhạy cảm với âm thanh, vừa nghe là có thể biết ngay nguồn gốc của tiếng đổ vỡ đó bắt nguồn từ đâu. Cô xác định vị trí, là trong một góc tường gần với bàn ăn của bọn họ. Anh Tử trên tay cầm đĩa thức ăn, từ từ đi về nơi phát ra tiếng động đó. Cô chắc chắn rằng ai ở đây cũng có thể nghe thấy, nhưng có điều bọn họ vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra.
‘’ Các cậu làm gì vậy? ‘’
Bất bình cảnh tượng trước mặt, Anh Tử không nhịn được mà giận giữ thiếu chút nữa quát lên. Một đám học sinh nữ dồn một người vào trong góc tường, coi cô bạn học bị ngã kia giống như thùng rác mà thi nhau đổ thức ăn lên người cô ấy. Chiếc áo sơ mi đồng phục màu trắng xem chừng đã bị nhuốn hết nước sốt và bánh ngọt,… kết hợp lại nhìn không ra một cái gì. Mái tóc dài bết bát vì bị đổ nước, trên tóc còn dính bánh kem trắng xóa, ngay cả khuôn mặt cũng chẳng nhìn ra cái dạng gì, lấm lem bẩn thỉu.
Trước giọng nói của Anh Tử, đám nữ sinh kia hơi lộ vẻ kinh ngạc nhìn cô, những động tác đang làm dở cũng dừng lại, nhà ăn đột nhiên rơi vào trạng thái yên tĩnh, bởi vì mọi người đã bắt đầu chú ý .
Anh Tử tiếp tục lên tiếng: ‘’ Cậu ấy đã làm gì sai mà các cậu phải hành xử như vậy? Tôi còn cho rằng những người học trong Âu Hoa này đều là những con người cư xử lễ độ biết phải trái đúng sai. Thật không ngờ lại có những kẻ như các cậu, đem lòng tự trọng và danh dự của người khác ra làm trò đùa, tiêu khiển theo ý thích của mình. ‘’
Tố Như vứt cái đĩa bằng sứ trên tay xuống dưới đất, nó vỡ tan tành thành từng mảnh, thiếu chút nữa bắn vào chân cô, cũng may Phùng Bá Thanh nhanh tay kéo cô lại, không để mấy mảnh vỡ kia làm bị thương.
‘’ Cậu là ai hả? Cậu cho rằng bản thân mình là cái gì mà đứng trước mặt bọn này nói ra những lời như vậy? Nếu như không biết chuyện gì đang xảy ra thì ngậm miệng lại, đừng có lo chuyện bao đồng. ‘’
Cả nhà ăn bỗng chốc im bặt, chỉ có tiếng nói của Tố Như vọng trong không khí. Phùng Bá Thanh hiện tại không thể nhẫn nhịn, bèn khó chịu lên tiếng:
‘’ Thái độ của cậu là gì đây? Cậu …’’
‘’ Không phải việc của cậu thì đừng có mà xen vào. ‘’ – Tố Như cáu giận nhìn Phùng Bá Thanh, lạnh lùng ngắt lời cậu ta. Sau đó cô quay sang nhìn Anh Tử:
‘’ Chuyện nội bộ của chúng tôi không đến lượt cậu quản. ‘’
Bọn Sở Phi Dương cũng không thể ngồi yên, liền cả đám đứng dậy đi về phía phát ra vụ ẩu đả. Tố Như nhìn thấy đám người Sở Phi Dương đi tới liền thu lại bộ dạng hung hăng vừa rồi, nhưng sự lạnh lùng trên khuôn mặt vẫn không thể nào che giấu được. Lục Cảnh Hiên tiến lên một bước, khó chịu nhìn Tố Như, sau đó lại nhìn xuống bạn học nữ đang lấy tay che đi khuôn mặt của mình ở bên dưới lạnh lùng nói:
‘’ Sao cậu lại làm ra loại trò này? Cậu có ý gì đây? ‘’
Tố Như nhìn Lục Cảnh Hiên cười khẩy, khoanh tay trước ngực bày ra dáng vẻ bất cần giống như đang nghe một câu chuyện cười:
‘’ Lục Cảnh Hiên, tôi chỉ là đang tạo dựng một chút trò vui. Thế nào? Cậu có ý kiến gì sao? ‘’
‘’ Tố Như, cậu đừng có mà quá đáng! ‘’ – Châu Từ lúc này cũng không thể đứng yên. Bình thường bọn họ sẽ không mấy khi xảy ra loại chuyện này, nhưng hôm nay Tố Như lại trực tiếp gây náo loạn như vậy, thậm chí còn không kiêng dè gì, căn bản là không sợ trời, không sợ đất.
‘’ Các cậu đàn ông con trai lại đi chất vấn một đứa con gái như tôi, có đáng mặt đàn ông không vậy? ‘’ – Tố Như đột nhiên làm căng lên, rõ ràng bọn họ còn chưa làm gì, cô ấy đã dựng hết toàn bộ gai lên.
Triệu Anh Tử tiến lên một bước, đối đầu với Tố Như, nhìn thẳng vào mắt cô ấy lạnh lùng nói:
‘’ Tôi không biết cậu muốn làm gì tiếp theo, nhưng chuyện hôm nay tôi chắc chắn quản. Hoặc là cậu dừng lại, hoặc là tôi sẽ mời thầy giám thị đến. ‘’ Nói đến đây ngữ điệu của Anh Tử lại thêm vài phần nguy hiểm , thái độ khiêu khích khẽ cong môi nói: ‘’ Tôi cũng thực muốn xem cậu sẽ bị xử lí như thế nào.‘’