Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 15: Bức tranh cô thiếu nữ .


Đọc truyện Cô Gái Của Thanh Xuân – Chương 15: Bức tranh cô thiếu nữ .

Lục Kiều Vũ không để ý Sở Phi Dương đứng bên cạnh nữa, cô nhìn  những bức tranh được sao chép một cách tỉ mỉ và hoàn hảo xung quanh. Những bức tranh được bọc trong từng tấm kính phủ một lớp bụi trắng xóa, có lẽ đã ở đây rất lâu rồi. Du thuyền năm sao này cũng lạ thật, có một kho chứa đồ ở phía cuối hành lang khiến người khác cảm thấy có chút lạ lẫm. Sau đó cô cứ đi sâu dần vào bên trong nhà kho, phía cuối có một cái cửa cỗ đa phủ bụi, nhưng mà trên những lớp bụi trắng xóa này có dấu hiệu được mở ra. Những đường bụi vừa mờ nhạt lại không liền mạch, giống như bàn tay ai đó đã mở ra vậy. Lục Kiều Vũ ngẫm nghĩ lặng người một chút, dường như có người đang gọi cô, sau đó cũng đặt tay lên cánh cửa bí ẩn này, chậm rãi mở ra.

Sở Phi Dương ngắm nghĩa bức tranh cô thôn nữ này một cách cẩn trọng  , đôi mắt sáng như  sao chăm chăm nhìn vào trong bức tranh khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu và tò mò này. Cậu ta xoa xoa cằm, sau đó ánh mắt liền sáng lên giống như phát hiện ra điều gì vô cùng to lớn, vừa quay sang bên cạnh  vừa nói: ‘’ Lục Kiều Vũ, Lục Kiều Vũ cậu mau lại đây xem tôi phát hiện ra cái gì này. ‘’

Không thấy ai cả.

Sở Phi Dương đưa mắt nhìn quanh cả căn phòng đầy bụi bặm cũng không thấy ai.

‘’ Đi đâu mất rồi.’’

Bỗng chốc có tiếng đồ đạc loảng xoảng phát ra từ phía cuối căn phòng sâu hun hút.

‘’ A…’’

Sở Phi Dương cảm thấy dường như có điểm gì đó không đúng lắm  vừa lo lắng lại gấp gáp chạy vội xuống dưới cuối căn phòng chứa đồ nhỏ mà dài này. Cậu ta nhìn thấy một cánh cửa gỗ, liền lập tức dùng toàn bộ sức lực đạp một phát vào cánh cửa. Đôi giày nike thể thao hàng hiệu cũng vì cú đá này mà tổn thương không ít. Trước mắt Sở Phi Dương là căn phòng tối om, mùi ẩm mốc xộc lên khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu ta lấy tay khẽ gạt bỏ lớp không khí ẩm mốc, sau đó mới lên tiếng: ‘’ Lục Kiều Vũ, cậu không sao chứ? ‘’

Sở Phi Dương cũng không biết đã chạm tay vào đâu, đột nhiên một chiếc bóng đèn màu vàng nhạt bật lên, làm bừng sáng cả căn phòng tăm tối. Lục Kiều Vũ đang ngồi phệt dưới đất  chiếc váy trắng tinh nhuốm một chút máu, cô đang bị một bức tranh khổng lồ đèn lên chân.

Sở Phi Dương lại gần, cố gắng dùng sức dỡ bức tranh được khắc bằng gỗ này ra khỏi người của Kiều Vũ, cậu ta nhìn thấy máu trên người cô, không khỏi có chút hoảng loạn. Sở Phi Dương ngồi xuống bên cạnh Kiều Vũ, đỡ cô đứng dậy, lo lắng: ‘’ Sao lại chảy nhiều máu như vậy? ‘’

Hai hàng lông mày của cậu ta nhíu lại, khuôn mặt cũng trong phút chốc mà lạnh lùng hơn, nhìn chăm chăm vào vũng máu dưới đất và vũng máu trên người Kiều Vũ, sau đó nhìn cô.

‘’ Đây không phải máu của tôi. ‘’

Lục Kiều Vũ vịn vào người của Sở Phi Dương, sau đó đứng dậy, một bên chân của cô hình như đã bị bong gân nên có chút khập khễnh  ,đứng không vững. Sở Phi Dương đỡ lấy một tay của cô ấy khó hiểu:

‘’ Không phải máu của cậu? Vậy ở đâu ra đây?’’

Lục Kiều Vũ nhìn quanh căn hầm này, chất chứa rất nhiều rượu nho đang được ủ, mùi rượu khiến cô không thoải mái cho lắm.

Chắc đây là hầm rượu của nhà hàng hồi nãy.


Sao lại có máu ở đây? Chính cô cũng không rõ.

Kiều Vũ nhìn quanh vừa nhìn vừa nói  thần sắc cũng trở nên cảnh giác hơn hẳn hồi nãy.

‘’ Tôi thấy trong này còn có nhiều tranh được đạo hơn bên ngoài kia. Toàn bộ đều là những bức tranh ma quái đạo nhái không khác gì của Andrew Ferez  ‘’

Giọng nói âm trầm của cô hình như đã đánh thức điều gì đó trong đầu của Sở Phi Dương.

‘’ A đúng rồi, tôi chợt phát hiện ra, bức tranh thiếu nữ vừa nãy, hình như … hình như tôi đã chứng kiến nó vừa cười vừa rơi nước mắt. ‘’

Sở Phi Dương cảm thấy mình giống như đang nói chuyện hài hước vậy. Lục Kiều Vũ sẽ không nghĩ anh là kẻ ngu ngốc tâm thần đấy chứ. Nhưng thực sự là như vậy mà. Người thôn nữ đã rơi nước mắt, sau đó đã cười. Chính Sở Phi Dương còn bị ớn lạnh hết cả sống lưng. Nhưng Lục Kiều Vũ chỉ trầm lặng một chút, sau đó cũng không nói thêm câu gì nữa, ánh mặt mang theo phần thâm trầm và lạnh lùng nhìn quanh căn phòng này. Vừa nãy, cũng không biết ma lực nào đã khiến cho cô tự động mở cánh cửa đó đi vào đây, cũng không biết cá phải trùng hợp hay không cô lại bị bức tranh khắc bằng gỗ kia rơi trúng vào người.

Sở Phi Dương nhìn quanh một lượt những tác phẩm tranh vẽ của Andrew Ferez bị đạo nhái, cậu ta không đam mê nghệ thuật nhưng Sở phu nhân lại là một người rất thích tranh vẽ.

Các tác phẩm của ông mang đến màu sắc u ám nhưng ẩn chứa những câu chuyện kể hoang đường: nội tâm người nghệ sĩ thể hiện qua nhiều khuôn mặt trong tranh vẽ, hiện ra ở các khung cảnh u ám và ma quái. Thế nhưng, chúng như những mảnh ghép của thiên nhiên, con người và cuộc sống được nhào nặn qua bàn tay người nghệ sĩ khiến ta phải suy ngẫm.

Bay lên xung quanh những tòa tháp là gương mặt con người. Điều này có thể hiểu theo hai nghĩa: Trong mỗi tòa tháp đều ẩn chứa những linh hồn, hoặc những tòa tháp này là biểu tượng tôn vinh con người. Đó là một bức tranh chân dung con người ẩn chứa trong những tòa tháp.

Sở Phi Dương vốn không hiểu gì về tâm linh, cũng chẳng bao giờ tin vào mấy thứ này, nhưng mà anh lại cảm thấy có chút lo lắng cho Lục Kiều Vũ. Nơi này vốn không an toàn.

‘’ Đi, tôi đưa cậu ra bên ngoài. ‘’

Phi Dương dìu Kiều Vũ về phòng, cô cũng có thể tự đi được nên không phiền cậu ta lâu hơn. Việc đầu tiên cô cần làm lúc này chính là về thay ngay chiếc váy này ra. Nó đã quá bẩn rồi.

Lục Kiều Vũ vẫn nhớ lại cảnh tượng lúc đi qua bức tranh cô thôn nữ, mắt cô ta mở to hơn, đôi môi hình như mỉm cười, trong ánh mắt đó cuối cùng Kiều Vũ cũng nhìn ra,đó chính là sự ghen tuông và hận thì của một người con gái. Cô bất giác lạnh sống lưng, tiếng kêu the thé của âm thanh kinh dị vang lên khiến Kiều Vũ giật mình mọt lát sau mới có thể bình tĩnh lại được.

Nói không sợ thì là nói dối.

Nhưng lá gan của cô cũng không nhỏ.


Lục Kiều Vũ trở về phòng thì không thấy Lăng Hỷ đâu nữa. Cô có tìm trong nhà tắm nhưng mà cũng không thấy. Lục Kiều Vũ chốt cửa lại, bắt đầu cởi bỏ quần áo trầm mình dưới vòi hoa sen.

Lục Kiều Vũ ngửa cổ lên, nhắm nghiền mắt lại.  Trong thâm tâm cô lúc này không ổn chút nào. Vẫn là cần có một thứ gì đó khiến bản thân Kiều Vũ có thể bình tĩnh lại. Cô mặc quần áo bước ra bên ngoài, cạnh chiếc tủ đầu giường, mở ngăn kéo ra.Bên trong có một lọ thuốc chuyên dụng trị bệnh.

Sau vụ thuốc giả lần trước, Kiều Vũ đã thử mang lọ thuốc cũ đó đi xác nhận, quả nhiên trong đó có chứa hàm lượng morphine và caffeine cao hơn nhiều lần so với loại thuốc cũ của cô vốn không hề có loại thuốc tác dụng phụ đó. Lục Kiều Vũ ngồi xuống bên cạnh giường, cô nhìn lọ thuốc chống trầm cảm trên tay, uống một viên sau đó bỏ lại vào chỗ cũ.

Lục Kiều Vũ chỉ cho rằng đây là thuốc hỗ trợ thần kinh bình thường, cô vốn dĩ không biết bản thân bị mắc bệnh tâm lí. Chứng rối loạn tâm lí sau chấn thương của Lục Kiều Vũ chỉ có hai người biết. Một là bác sĩ, hai là mẹ. Kiều Vũ trước đây từng thử đi kiểm tra camera trong toàn bộ nhà vào tối hôm có người vào trong phòng cô. Nhưng mà lại không hề phát hiện ra bất cứ một dấu hiệu nào cả. Người đó cứ như vậy mà trở thành một ẩn số. Lục Kiều Vũ cũng vốn dĩ cho rằng mình nằm mơ, nhưng không, trực giác của cô vẫn rất rõ ràng.

Chiều tối, cũng là lúc du thuyền cập bến. Các học sinh vui vẻ kéo vali xuống dưới bến. Tiếng cười đùa ríu rít, tiếng nói cười thảo luận về chuyến đi khiến cho người ta không thể không cảm thấy náo nhiệt và vui vẻ.Lục Kiều Vũ đứng ở bên trên, cô đã dọn dẹp hành lí xong từ lâu, đứng đây chờ Lăng Hỷ để cùng về nhà. Lăng Hỷ cũng thật là, dạo gần đây cứ có vẻ như muốn trốn tránh cô vậy.

Sở Phi Dương cùng bọn của Lục Cảnh Hiên cũng kéo vali theo sau. Cậu ta vẫy tay cười cười với cô một lát, sau cùng cũng đem theo đồ đạc để quản gia chất lên xe cho. Sở Phi Dương chạy lại vị trí của Lục Kiều Vũ, vô cùng hớn hở.

‘’ Cậu là gì ở đây, sao còn chưa về? ‘’

‘’ Tôi đang đợi Lăng Hỷ. ‘’- Kiều Vũ nói, giọng nói của cô vẫn lạnh nhạt và hời hợt như mọi khi, ánh mắt không nhìn Sở Phi Dương mà phóng theo tầm cao ra xa phía ngoài kia.

‘’ Lăng Hỷ không phải đã về cùng với giáo sư Ngô rồi sao? Tôi thấy cô ấy cùng giáo sư Ngô đã về từ lúc nãy rồi mà? ‘’ – Sở Phi Dương trả lời bâng quơ, Lục Kiều Vũ nghe xong không để ý cậu ta,cũng không tiếp tục đợi nữa, chỉ buông lại một  câu:’’ Tôi về trước đây. ‘’

Sở Phi Dương trong bộ đồ thể thao đang xỏ tay vào túi quần, giương mắt nhìn về phía của Kiều Vũ bằng ánh mắt khó hiểu  , mang theo vài phần thâm trầm. Một lát sau cậu ta mới rút điện thoại ra, khóe môi có nở một nụ cười nửa miệng vô cùng nguy hiểm. Giọng nói cũng trầm thấp và lạnh lùng đi vài phần.

‘’ Tôi muốn một bức tranh, gói lại mang đến nhà cho tôi. ‘’

Sở Phi Dương nhất định phải tìm ra được điều huyền bí ẩn sâu trong nó. Rốt cuộc là tà ma,hay là do người khác giả thần giả quỷ.

Càng ngày càng thú vị rồi.

Lục Kiều Vũ ngồi trên chiếc đệm được đặt cạnh bên bậc thềm của cửa sổ. Bộ váy ngủ tiểu thư màu ngà tắm dưới ánh trăng giống như một nàng công chúa đang ngước nhìn ra thế giới bên ngoài tìm kiếm một sự khác lạ thuộc về riêng mình mà từ trước tới này không ai có được. Ánh mắt của Lục Kiều Vũ dán về phía phòng ngủ của Lăng Hỷ ở nhà dưới. Không thể nhìn rõ được bên trong, nhưng qua khe cửa sổ, có thể thấy được Lăng Hỷ vẫn chưa ngủ, phòng của cô ấy vẫn sáng đèn.

Mái tóc dài chạm lưng mềm mượt khẽ lay động, Lục Kiều Vũ đang ngồi co một chân lên đột nhiên bước xuống dưới đất, định đi tìm Lăng Hỷ nhưng thế nào vừa bước ra khỏi cửa phòng liền không muốn đi nữa, ngả lưng xuống giường.


Sáng sớm hôn sau, Lục Kiều Vũ cũng không thấy Lăng Hỷ đứng đợi cô ở trước cổng, hiện tại, muốn gặp cậu ấy, cũng là một chuyện vô cùng khó khăn  .

Lục Kiều Vũ ảm đạm nhìn lại ngôi nhà nhỏ phía xa xa của Lăng Hỷ, sau đó bước vào trong xe.

Sau giờ ăn trưa, là tiết học buổi chiều. Hôm nay có giáo sư môn Vật Lý đích thân giảng dạy, nên đa phần học sinh trong khối đều có mặt đầy đủ. Sở Phi Dương cũng không ngoại lệ. Sở Phi Dương ngồi ở bên dưới Lục Kiều Vũ. Anh nằm gục trên bàn, than thở, bàn tay rảnh rôi nghịch ngợm ngoáy ngoáy chiếc bút máy trên tay.

Lục Kiều Vũ ngồi trên không hiểu sau bụng đau dữ dội, càng ngày càng đau, Kiều Vũ chợt nhớ ra cái gì đó, hình như là ngày mười lăm, nhưng hôm nay mới chỉ có ngày mười ba thôi mà. Sao lại đau đớn đến như vậy chứ.

Lục Kiều Vũ vừa ôm bụng vừa nhăn nhó mặt mày, lòng cầu mong chuông reo nhanh một chút. Hai tay nắm chặt lại đặt ở trên bàn giống như muốn đánh người vậy.

Đồng hồ vừa điểm năm giờ, chuông đã bắt đầu reo, các bạn học nhanh chóng rời khỏi vị trí, đến khi lớp chỉ còn Sở Phi Dương thì Lục Kiều Vũ mới bắt đầu bỏ sách vào cặp. Sở Phi Dương vừa ngủ dậy, vươn vai, bộ dạng lười nhác, ngơ ngác: “Về hết rồi sao, sao cậu chưa về”.

Thấy Lục Kiều Vũ ôm bụng, Sở Phi Dương nhoài người lên bàn trên: “Sao vậy, sao còn chưa về”.

Kiều Vũ mặt xanh ngắt, khuôn mặt biến hóa không ngừng: “Tôi…’’

Chuyện đáng xấu hổ thế này tốt nhất là không nên dính dáng đến Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương khoác cặp sách của Lục Kiều Vũ lên vai, cầm áo khoác của mình đi đến chỗ cô. Kiều Vũ nhăn nhó: “Cậu làm gì thế, về trước đi, tôi có hẹn với cô giáo. ‘’

‘’ Cậu đùa à, hẹn với cô giáo? Bây giờ? ‘’- Sở Phi Dương bày ra một bộ dạng vô cùng ngạc nhiên cùng bất đắc dĩ, có chút nhăn nhó mặt mày lại.

Lục Kiều Vũ cảm thấy lí do này thật ngu ngốc, tiết vật lí của bọn cô đã là tiết học cuối cùng của buổi chiều hôm nay, lớp tự nhiên cuối cùng của ngày,trời cũng đã ngả về chiều rồi làm gì có thầy cô giáo nào họp với học sinh tầm này nữa.

Lục Kiều Vũ vô cùng khó chịu, vùng bụng dưới đột nhiên đau quặn lại khiến Kiều Vũ nhăn nhó mặt mày. Sở Phi Dương nhìn cô có chút lo lắng: ‘’ Không sao chứ, hay là để tôi đưa cậu về. ‘’

Sở Phi Dương không để cho Kiều Vũ kịp trả lời đã choàng áo khoác lên vai cô, sau đó liền đỡ Kiều Vũ đứng dậy. Phải cố gắng lắm Kiều Vũ mới có thể lết ra được đến cửa lớp. Khuôn mặt nhăn nhó lại vì đau của cô đúng là khiến có người cảm thấy không đành lòng. Phi Dương bắt đầu hết kiên nhẫn: “Với cái tốc độ rùa bò này của cậu làm sao chúng ta có thể về tới nhà”.

Sở Phi Dương thở dài một hơi bất lực nhìn cô ấy, sau đó nửa quỳ nửa ngồi, quay lưng lại về phía Lục Kiều Vũ: “Mau lên đi, tôi cõng cậu” “

“Không cần đâu, tôi có thể đi được “. Kiều Vũ làn môi đã trắng bệch đi trông thấy, vẫn cất ra những câu nói vô cùng cứng đầu.

Sở Phi Dương bực bội liền đột ngột đứng dậy, có chút lớn tiếng: ” Cậu muốn được bế kiểu công chúa hay được vác lên vai.’’

Lục Kiều Vũ nghe xong, tay vẫn ôm bụng, môi thì đang cố nhịn cười mím lại, ánh mắt chuyển hướng đi nơi khác,cuối cùng cũng nén cơn buồn cười lại mà nói: ‘’ Tôi thấy hay là …’’


‘’ Mau lên đi, trời sắp tối rồi. ‘’

Sở Phi Dương lại đưa lưng về phía Kiều Vũ, cô có chút chần chừ, sau đó cũng leo lên lưng của cậu ta.  

Ánh dương của buổi chiều tà hôm ấy, tự dưng lại đẹp đến bất ngờ.

Hình như Lục Kiều Vũ bây giờ đã quên mất cô bạn thân Lăng Hỷ rồi. Hình như cô cũng muốn có một chút giúp đỡ từ Sở Phi Dương. Cô có thể ích kỉ nốt lần này được không?

Lăng Hỷ, xin lỗi.

Tài xế lái xe dừng trước cửa nhà của Lục gia, Kiều Vũ khó nhọc đi xuống liền phát hiện Lăng Hỷ ở ngay ngoài vườn đang cặm cụi  tưới nước cho hoa. Sở Phi Dương một mực muốn đưa vào nhà, Kiều Vũ nhất quyết từ chối. Lục Kiều Vũ nhìn thấy Lăng Hỷ, bao nhiêu ý nghĩ trong lòng tiêu tan hết. Lục Kiều Vũ chợt nhận ra, hình như Sở Phi Dương đã vượt quá giới hạn một chút rồi. Mà quy tắc của bạn thân, đó chính là không chạm đến người mình thích, vẫn là tốt nhất không nên để mối quan hệ càng vượt quá phạm vi ba người này, quả thực kết quả sẽ khó tưởng tượng nổi. Một giây trước cô có thể ích kỷ nhận sự trợ giúp của cậu ta,nhưng một giây sau khi nhìn thấy tình bạn mười mấy năm với Lăng Hỷ, Lục Kiều Vũ vẫn là đã thông suốt hơn rồi.

Kiều Vũ vừa bước vào nhà, Lăng Hỷ ngoài vườn đã tắt vòi nước, sau đó từ tốn đi vào trong phòng khách. Từ hàng rào hoa xung quanh căn dinh thự đi vào đến phòng khách cũng phải hết vài trăm mét. Lăng Hỷ mới đi được có vài bước chân đã chôn tại chỗ khi thấy Sở Phi Dương vai khoác ba lô của Kiều Vũ tiến vào trong nhà. Không bao lâu sau thì liền thấy cậu ta rời đi. Nụ cười trên môi Lăng Hỷ cứng lại, nét mặt vui vẻ lạc quan cũng vụt tắt, là do cô quá đa nghi hay còn nguyên do khác. Cho dù có mù đi chăng nữa, ai không nhìn ra nhưng Lăng Hỷ chắc chắn Sở Phi Dương của cô đã đem lòng cảm mến Lục Kiều Vũ. Lăng Hỷ cụp mi mắt xuống, đột nhiên thở dài, cô lấy tư cách gì mà so với người ta, lấy tư cách gì mà cả gan theo đuổi người mình thích, càng không có tư cách so bì với Lục Kiều Vũ. Người ta là đại tiểu thư muốn gì được nấy, còn bản thân cô, không tiền không quyền không nhan sắc, không dám trách người khác, chỉ trách bản thân quá yếu đuối không có khả năng tranh mà thôi.

Lục Kiều Vũ, cậu còn nhớ lời hứa của chúng ta không.

Mà thôi, chắc cậu cũng quên rồi.

Lục Kiều Vũ vốn dĩ ngồi một mình một bàn ở lớp, cũng không ai có khả năng ngồi cạnh cô bạn này cả, lại càng không mấy ai nói chuyện cùng. Bình thường có thể là Lăng Hỷ thường xuyên cùng Kiều Vũ chơi chung, nhưng học ra học chơi ra chơi, Lục Kiều Vũ sẽ không giống như bọn họ đến lớp nói chuyện ăn quà vặt, sẽ càng không gây rắc rối và trái lời thầy cô. Lục Kiều Vũ vừa ngồi vào bàn, chợt phát hiện ra trong ngăn bàn có nhiều đồ ăn vặt cùng với những đồ ăn bổ dưỡng và có lợi cho sức khỏe. Ngẩng đầu lên nhìn quanh một lượt lớp học, đến phía cuối lớp thấy Sở Phi Dương đang giơ tay lên nhe nhởn vẫy tay cười. Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là của cậu ta. Kiều Vũ nhìn thấy sữa ấm và nhiều đồ vặt vĩnh linh tinh khác đột nhiên lại nghĩ đến buổi chiều hôm qua, trong lòng khá lên một chút, sau đó bỗng chốc trùng xuống.

Lục Kiều Vũ cảm thấy quả thực là cậu ta quá phí sức rồi, nhưng tấm lòng này thực sự thì không nhận không được, chắc không sao đâu nhỉ. Lịch trình hay thực đơn ăn uống của cô đều do chuyên gia dinh dưỡng thiết kế, mấy thứ đồ ăn vặt và đồ hộp này vốn dĩ chưa từng thử qua. Đừng nói là ăn, ngay cả ăn vặt, tráng miệng cũng là do đầu bếp chuyên nghiệp làm tuân theo tiêu chuẩn sức khỏe tối ưu. Vậy nên mấy cái này, chỉ để lừa những bạn học nữ khác, còn Lục Kiều Vũ thì chỉ có thể nhìn, chứ không thể ăn.

Hôm nay lớp có thêm một bạn học mới chuyển đến. Cô giáo vừa bước vào lớp, học sinh đang nói chuyện nô đùa ném giấy cũng dừng ngay lại. Phía sau cô giáo còn có  bạn học nữ bước vào, bộ đồng phục xinh đẹp mà duyên dáng, nhan sắc không phải là quá xinh đẹp mĩ miều hay tiên nữ hạ phàm, nhưng ở bạn học mới này lại có một loại khí chất đặt biệt. Lục Kiều Vũ cũng tình cờ ngẩng mặt lên nhìn, không có cảm giác gì, sau đó lại cúi xuống học bài cũ.

Cô chủ nhiệm dõng dạc lên tiếng giới thiệu với cả lớp: ” Các em, lớp chúng ta hoan nghênh bạn học mới.  Sau đó liền mỉm cười nhìn sang phía Tư Thuần: ‘’ Tư Thuần, em hãy giới thiệu về bản thân.”

Ánh mắt trìu mến và dịu dàng của cô chủ nhiệm nhìn Lãnh Tư Thuần, Tư Thuần lạnh nhạt dịu dàng lên tiếng: “Xin chào, mình là Lãnh Tư Thuần.”

Sau câu chào hỏi, Lãnh Tư Thuần cúi mình một cái, rồi theo lời cô chủ nhiệm tìm chỗ ngồi.  Ánh nhìn của cả lớp về bạn học này là cái nhìn lạ lẫm. Sau đó bọn họ đều im phăng phắc nhìn Tư Thuần chằm chằm, sau đó lại quay xuống nhìn Lục Kiều Vũ. Cái kiểu lạnh nhạt này, cả lớp cũng chỉ có một mình Lục Kiều Vũ như vậy. Bây giờ đột nhiên xuất hiện thêm một con người lạnh nhạt khác, nhưng cô ấy so với Lục Kiều Vũ đúng là có chút giống, nhưng cũng có rất nhiều sự khác biệt.

Cả lớp đã kín chỗ, chỉ còn một vị trí gần cuối lớp của một bạn học nữ xinh đẹp. Tư Thuần cũng không nghĩ nhiều, khoác cặp về vị trí của Lục Kiều Vũ. Mấy bạn học cùng lớp nhìn Lãnh Tư Thuần giống như một sinh vật lạ, ánh mắt ngạc nhiên này khiến cho Lãnh Tư Thuần cảm thấy có chút gượng gạo: ” Bạn học, mình có thể ngồi đây không.”Lãnh Tư thuần lạnh nhạt nhìn Lục Kiều Vũ đang cặm cụi làm bài cũ.

Kiều Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô bạn đứng cạnh bàn,  khẽ gật đầu.

” Các em, hôm nay chúng ta học bài mới.” Cô chủ nhiệm vẫn tiếp tục giảng bài trên bảng, nhưng hình như ánh mắt của các bạn học trong lớp chỉ dán lên người của Lãnh Tư Thuần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.