Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 100: Thanh Thiên Bạch Nhật Lại Tưởng Mình Gặp Ma


Đọc truyện Cô Gái Của Thanh Xuân – Chương 100: Thanh Thiên Bạch Nhật Lại Tưởng Mình Gặp Ma


“Lăng Hỷ, đi theo tôi.”- Nữ quản giam mở cửa phòng giam, gọi Lăng Hỷ ra ngoài.

Hôm nay Nhiếp Quân muốn gặp cô.
Lăng Hỷ hai tay đeo còng, mặc bộ đồ phạm nhân sọc trắng được đưa tới đối diện Nhiếp Quân.

Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, hình như so với đợt gặp lúc trước gầy hơn.

Lăng Hỷ sống trong lao tù lâu ngày thành quen, bộ dạng thẫn thờ ngây dại, trong ánh mắt không có một chút hi vọng nào.
“Tôi đến đây để thông báo cho em biết, bố mẹ Kiều Vũ đã qua đời rồi.”
Lăng Hỷ kinh ngạc ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút sững sờ:”Bọn họ…chết…chết rồi sao?”
Bố mẹ của Lục Kiều Vũ…đây thực sự là tin tức sốc nhất mà cô nhận được trong những ngày vừa qua.
Nhiếp Quân nhìn Lăng Hỷ, sắc mặt kém đi trông thấy.

Chưa bao giờ anh thấy sự lo lắng này hiện diện trên khuôn mặt của cô.
Lăng Hỷ rơi vào trạng thái hoảng loạn, sốc tới mức không nói nên lời.

Đôi môi run rẩy như muốn nói ra gì đó nhưng rồi lại thôi.

Nhiếp Quân thở dài, trong giọng nói thâm trầm ẩn chứa sự lạnh lùng:”Bọn họ là bị hại chết.”
Câu nói này của Nhiếp Quân đã đánh thẳng vào tâm lí yếu đuối của Lăng Hỷ.

Muốn cô có thể vì Kiều Vũ mà chủ động khai ra tất cả những người còn lại.

Nhiếp Quân biết phía sau Lăng Hỷ còn có người chống đỡ, nhưng nếu như không bằng không chứng thì tất cả mọi chuyện cũng chỉ là con số không.

Mà ngay cả sự hi sinh trong ngục tù của Lăng Hỷ cũng trở nên vô nghĩa.
“Lăng Hỷ, Kiều Vũ đã mất đi hai lá khiên quan trọng nhất, bây giờ em ấy không còn ai ở bên cạnh bảo vệ.


Bọn chúng đã dám nhắm đến vợ chồng Lục gia thì Kiều Vũ có gặp nguy hiểm hay không cũng là điều sớm muộn.”- Nhiếp Quân khẽ nhíu mày, nghiêm túc nhìn cô.
Lăng Hỷ hoảng loạn, cô bây giờ không nghĩ được gì hết.

Cô muốn giúp Kiều Vũ…nhưng mà…
Còn chưa kịp để Lăng Hỷ nói gì, đã có người thông báo Kiều Vũ tới tìm anh.

Nhiếp Quân bỏ dở cuộc nói chuyện với Lăng Hỷ, đi đến phòng làm việc nói chuyện với Lục Kiều Vũ.
Cửa phòng làm việc của Nhiếp Quân khép hờ, anh vừa bước vào đã thấy Kiều Vũ ngồi sẵn ở bên trong.

Trông cô có vẻ tiều tuỵ hơn nhiều nhưng ánh mắt và thần thái vẫn lạnh lùng như trước, ẩn chứa sự kiên cường và mạnh mẽ.
“Tôi muốn thông tin về vụ án của bố mẹ tôi.”- Kiều Vũ nhẹ giọng nói.

Bây giờ cô không thể tin tưởng bất cứ một ai, xung quanh toàn là sói săn mồi, cô không thể giao vụ án của bố mẹ mình cho một người khác.
“Nếu hôm nay em không đến tôi cũng sẽ tới Lục thị tìm em.”- Nhiếp Quân vừa nói, từ trong bàn làm việc lấy ra một xấp hồ sơ đem đến trước mặt của Kiều Vũ.
Trong lúc Kiều Vũ xem hồ sơ, anh bắt đầu kể lại quá trình điều tra của mấy ngày vừa qua.
“Trong ngày xảy ra vụ án, camera không quay được bất cứ ai lại gần chiếc xe đó ở Lục gia.

Nhưng sau khi nó được lái ra bên ngoài thông qua hộp đen cũng không phát hiện được bất cứ một dấu hiệu khả nghi nào cả.

Chúng tôi tìm được thông qua khám nghiệm tử thi phát hiện trong người của tài xế lái xe có một lượng lớn thuốc an thần, do vậy đã khiến trong quá trình lái xe xảy ra sự cố gặp tai nạn dẫn tới lật xe.

Chính vì không được đưa ra ngoài kịp thời nên Lục phu nhân và chủ tịch đã chết ngay tại chỗ khi chiếc xe đó nổ.”
Kiều Vũ run tay cầm những tấm ảnh được xem là bằng chứng vụ án tại hiện trường, lật lại những tài liệu quan trọng.

Nếu như không nhầm lái xe cho bố mẹ cô hôm đó chính là chú Phúc, người thường xuyên đưa đón Kiều Vũ đi học.


Bình thường ông ấy làm việc rất có quy củ, không thể nào có chuyện gây tai nạn, hơn nữa ông ấy cũng không có bị bệnh gì tại sao lại có thể uống thuốc an thần dẫn tới mất khả năng nhận thức.
“Lăng Hỷ đã tự thú, nói rằng ba mạng người kia đều do em ấy nhúng tay vào.”- Nhiếp Quân trầm mặc, anh nghĩ Kiều Vũ là ngừoi hiểu Lăng Hỷ nhất, có lẽ sẽ biết được phần nào tâm tư của cô ấy.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Nhiếp Quân, Kiều Vũ không phủ nhận, không kích động, cũng không làm ầm lên.

Cô giống như bất lực, lại giống như ngầm chấp nhận điều đó.

Có vẻ Kiều Vũ cũng đã chuẩn bị tâm lí sẵn để đối diện với chuyện này.
Kiều Vũ lơ đi, không quan tâm đến những lời nói vừa rồi của Nhiếp Quân, nói về vấn đề cái chết của bố mẹ cô.
“Chuyện này anh nhất định phải cho tôi một câu trả lời thoả đáng, tôi không muốn bố mẹ mình chết mà không có lí do.”
Kiều Vũ rời khỏi văn phòng của Nhiếp Quân, lúc đi qua phòng tạm giam mắt có chút khựng lại, nhưng rồi chân cũng bước thẳng về phía trước không lưu luyến gì.

Ngồi vào trong xe, Kiều Vũ ngả đầu ra phía sau, chầm chậm nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô nhớ về những tháng ngày vui đùa cùng Lăng Hỷ, nhớ về những kỉ niệm đẹp thời thơ ấu, nghĩ về bố mẹ, nghĩ về nhiều thứ.
Lăng Hỷ thực sự khiến cho Kiều Vũ quá thất vọng.
Khi biết tin cô ấy tự thú, Kiều Vũ không quá ngạc nhiên.

Với tính cách của Lăng Hỷ, nếu như đứng ra nhận hết mọi lỗi lầm về mình đồng nghĩa với việc không muốn cảnh sát tiếp tục truy cứu.

Cô ấy đã là người mang tội, ít đi hay nhiều thêm cũng đâu có phải là vấn đề.

Chỉ là Kiều Vũ thực sự không hiểu.

Không hiểu Lăng Hỷ hi sinh nhiều như vậy là vì cái gì.
Nếu như nói vụ án của Quách Lệ Y cô ấy làm, không sai, nhưng ba người còn lại nói Lăng Hỷ giết bọn họ Kiều Vũ không tin.


Chơi với cô ấy từ bé, Kiều Vũ hiểu rõ tính Lăng Hỷ.

Cô ấy không thể nào gây ra nhiều chuyện động trời sóng gió như vậy được, mà kiểu trả thù công khai đó Lăng Hỷ căn bản không thể nào nghĩ ra.
Vậy thì phía sau cô ấy là ai, người nào thao túng, người nào giật dây biến Lăng hỷ thành con rối để đối phó với Âu Hoa?
Tiếp theo Kiều Vũ phải đối mặt không chỉ là cuộc họp cổ đông vào ngày mai, mà còn là cả tương lai của Lục thị.

Cô phải sống, phải sống để khiến cho kẻ giết bố mẹ mình chết không nhắm mắt, phải sống để những kẻ đã nhúng tay vào cuộc đời Lăng Hỷ, phá hoại cuộc sống của cô sống không được mà chết cũng không xong.

Mấy ngày hôm nay báo đài đưa tin nhiều nhất chính là cái chết của Lục Cẩm Hàn và Ngô Lệ, tiếp sau đó một tin sốt dẻo hơn là toàn bộ tài sản thừa kế sẽ là của Lục Kiều Vũ.

Khi trên mạng xuất hiện tin tức phu nhân và chủ tịch tập đoàn có ảnh hưởng đến nền kinh tế của cả nước qua đời, quả nhiên cổ phiếu của Lục thị bắt đầu rớt giá.

Mới chỉ qua một đêm, hậu quả đem đến tổn thất rất nặng nề.
Cảnh cửa phòng họp được mở ra, khung cảnh hỗn loạn bên trong theo đó mà dừng lại, luật sư ủy thác của Ngô Lệ bước vào, làm không khí hỗn loạn bên trong bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

Không chỉ có thế, dưới con mắt của mấy chục con người, Lục Kiều Vũ cao ngạo lạnh lùng bước vào, hướng thẳng ghế chủ tịch hội đồng mà ngồi xuống.
Trước hành động này của Kiều Vũ có rất nhiều người bất mãn, sự cao ngạo ăn trong xương tủy của cô càng khiến nhiều người gai mắt hơn.

Rõ ràng mới chỉ là đứa trẻ chưa đủ mười tám tuổi, lại có lá gan to đến như vậy.
“Xin các vị yên lặng.”
Luật sư nghiêm túc nhìn khắp phòng một lượt, truyền đạt lại những gì Ngô Lệ đã bàn trước.
“Như các vị cũng đã biết, cố chủ tịch và phu nhân qua đời quá đột ngột, hôm nay tôi đưa tới đây là cô Lục, người thừa kế của tập đoàn Lục thị.

Cô ấy sẽ thừa hưởng mười tám phần trăm cổ phần của phu nhân và hai mươi phần trăm cổ phần của chủ tịch.

Tuy rằng hiện tại cô ấy chưa trở thành chủ nhân của tập đoàn.

Nhưng trong tương lai mong rằng các vị ngồi ở đây sẽ giúp đỡ cô ấy gây dựng một LAW vững mạnh.”
Lời vừa nói xong đã có một vị cổ đông đứng lên phát biểu.

Hắn nhìn Kiều Vũ, sau đó quay sang nói với luật sư và mọi người:”Tập đoàn bây giờ đang trong giai đoạn đối diện với nhiều vấn đề, điều chúng ta cần bây giờ là một người lãnh đạo.


“- Vị cổ đông không kiêng dè liếc nhìn Kiều Vũ đầy ẩn ý, sau đó lại quay sang tiếp tục:”Cô Lục đây còn quá nhỏ, không gánh vác được trọng trách.

Trước hiết chúng ta hãy cứ tìm một người quản lí trước, còn cô Lục sau khi học tập phát triển quay về tiếp quản cũng không muộn.”
Kiều Vũ vẫn ngồi bất động, cô không nói cũng không phản kích, chỉ lặng yên đứng nghe.

Trước khi đến đây luật sư đã nói phu nhân sớm đã có an bài, kêu cô không cần phải lo lắng.

Kiều Vũ chỉ cảm thấy chua xót, Ngô lệ ngay cả khi đã chết cũng không quên sắp xếp cho cô một con đường dễ đi.
“Trước hết chuyện chúng ta cần làm bây giờ là tìm ra người có thể thay tổng giám đốc Ngô điều hành tập đoàn.

Hiện tại chúng ta như rắn mất đầu, bất cứ khi nào cũng có thể gặp nguy hiểm.”- Một vị cổ đông khác lên tiếng.
Nhưng trái với thái độ khẩn trương và lo lắng của các cổ đông, luật sư vẫn rất bình tĩnh.

Ông cười nhạt trấn an bọn họ, sau đó tiếp lời:”Về vấn đề này các vị không cần lo, tổng giám đốc đã sớm có an bài cho chuyện này.

Trước đây tổng giám đốc đã cất nhắc người này ngồi vào vị trí Tổng giám của Lục thị, các vị không cần quá lo.”
Nghe được câu này, trong lòng nhiều người buồn nhiều hơn vui.

Bọn họ ai cũng muốn tự đề cử mình vào vị trí đó, nhưng Lục Kiều Vũ ngồi đây nên bọn họ mới có phần e ngại.

Kiều Vũ nhìn một lượt đám người này, thắc mắc làm sao Ngô Lệ có thể ngồi vị trí đó lâu như vậy.

Cô cũng dần cảm thông với nỗi lòng khó nói của bà ấy.

Quả thực có thể khiến cho những người ngồi đây không dám phản kích hẳn phải là một người không tầm thường.
“Tổng giám Cố, mời vào.”-Chỉ thấy luật sư hướng ra phía cửa, thái độ hoan nghênh đón chào sếp mới.
Ngay khoảnh khắc Cố Hạo Nhiên bước vào, Kiều Vũ giống như từ trên trời rơi xuống.

Mà không chỉ có cô, bất cứ ai ngồi đây cũng bị dọa cho hết hồn, thanh thiên bạch nhật lại tưởng mình gặp ma..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.