Đọc truyện Cô Gái Của Sự Bí Mật – Chương 20
Tại cảng
1 tiếng la phát ra
_”Á……….” Làm cho mọi người tập trung sự chú ý về phía phát ra âm thanh
_”bắt cô gái đó lại” Huy vừa đánh vừa ra lệnh cho bọn đàn em, thế là có hai tên tiếng lại cô gái hét lên lúc nãy
_”ko được!” Thành hét lên,định chạy lại ngăn cản thì Huy thừa cơ hội đánh vào lưng Thành 1 cái là Thành ngã nhào, An thấy vậy liền chạy lại đấu với Huy, Thành cố hết sức chạy lại ngăn cản 2 tên đó, BỤP…….bịch,……2 tên đó bị Thành đánh ngã nhào khi đã nắm đưọc tay của cô gái
_”sao My lại ở đây” Thành
_”My….My…..” cô nàng ấp úng vì quá hoảng sợ
“cẩn thận kìa” My hét lên
Xoảng………..tiếng cây côn rơi xuống đất, thì ra có người đánh lén Thành, nhưng may mắn là được NHất(1 trong 5 người con trai đó. Nhất, Nhị, Tam, Tứ và NGũ) đánh rớt.
_”cám ơn cậu” Thành
_”anh cẩn thận đó”Nhất nói rồi lại lao vào cuộc chiến
_”sao….sao..mọi người lại….” My
_”sao My lại đến đây, đi theo Thành lẹ lên” Thành nắm lấy tay My kéo đi nhưng
_”bắt đứa con gái đó lại” Huy lại ra lệnh, Huy biết My là yếu điểm của Thành và cũng như của mọi người, bây giờ bọn đàn em của Huy như nhũng con hổ đói cứ tiếng lại My, Thành sẽ lấy hết sức mình, kể cả tính mạng để bảo vệ My nhưng do lúc nãy bị Huy đánh trúng nên sức của Thành dường như đã cạn. mà NHất, Nhị, Tam thì ko giúp đưọc bởi họ cũng phải đang đấu với các con hổ dữ mà….
_”Thành….Thành…” Tiếng My hét lên, khi những tên đó đánh tới tấp vào Thành làm cho Thành chảy máu ướt đẫm cả áo
_”thả tôi ra…” bây giờ bọn chúng đã bắt được My, Thành cố gượng dậy nhưng vô dụng
_”thả con bé ra” Tiếng An vang lên,nhưng chẳng ai để ý đến lời nói của An
_”dừng tay lại” bây giờ ko phải là An mà là Huy, mọi người dừng tay lại, nhìn về phía của An và Huy, thì thấy trên cổ của Huy đang có 1 con dao kề vào, mà người làm việc đó ko ai khác chính là An
_”thả con bé ra” AN lập lại, bọn chúng vẫn ko thực hiện lời An
_”thả ra” Huy nói nhỏ nhẹ, bọn đàn em liền bỏ tay ra, My liền chạy đến đỡ Thành dậy
_”Thành có sao ko? Chảy máu quá trời rồi” My nói mà nước mắt cứ chảy ra
_”Thành ko sao? My đừng khóc mà” Thành gượng dậy gạt những giọt nước mắt của My
_”các người bỏ vũ khí xuống” AN
“ko thì hắn ta sẽ chết ngay lúc này” An nói thêm khi thấy những tên đó ko chịu làm theo lời mình
_”em nghĩ vì 1 người mà có thể làm hỏng việc đại sự sao?” Huy nói rồi sao đó nhìn thẳng vào mắt An
“và em có thể ra tay ko, em có thể tận tay giết chết người em yêu ko” hình như Huy đã đọc được suy nghĩ của An, có vẻ như đã bị đoán trúng tâm tư của mình, thật sự thì An làm sao có thể ra tay được đây, làm sao xuống tay được khi hình bóng của Huy vẫn tồn tại trong lòng An, làm sao và làm sao. Vì mấy câu nói của Huy đã làm An mất tập trung, thừa cơ hội Huy đánh vào tay An làm con dao rớt xuống, nhân cơ hội đó Huy
“nếu em ko ra tay với tôi thì để tôi ra trước”, Huy nói và nhặt lấy con dao lúc nãy đâm An
_”ko được………..” My, Thành và Nhất,Nhị Tam hét to, lúc này An mới hoàn hồn lại nhưng đã quá muộn
Xẹt…..máu chảy ra, chảy rất nhiều, con dao đã cắm sâu vào da thịt
/
/
Tại nhà hoang
_”cô hãy quay đầu lại đi” Minh vẫn vừa đánh vừa nói
_”sao lại quay đầu” trân
_”cô làm những việc này vì ai chứ, có đáng ko” Minh
_”ko liên quan đến cậu” Trân vẫn cố hết sức để đánh
Nhưng tại sao Minh lại nói vậy, đó có phải được xem là những lời nói quan tâm mà Minh giành cho Trân ko? Và cuối cùng thì cuộc chiến cũng ngừng lại khi mà Minh đã đánh trúng vào bụng của Trân làm cô nàng ngã nhào xuống đất, bây giờ chị Lan mới chạy lại đỡ Trân
_”em ko sao chứ” Lan lo lắng
_”ko sao đâu chị” Trân cố gắn trấn an Lan
_”2 người hãy hợp tác với chúng tôi! Các người sẽ được tha tội” Nhi
_”cô điên à” Trân vẫn cứng rắn
_”ko thì đừng trách chúng tôi” Nhi
_”các người muốn làm gì thì tuỳ các người” Trân
Nghe Trân nói mà bọn người của Nhi hết sức bực tức nhưng cũng có 1 phần khâm phục tính khí của Trân.1 cô gái có thể hi sinh cả tính mạng vì chủ nhân, thật đáng để học hỏi nhưng Trân có ngờ đâu chủ nhân đó lại ko đáng để Trân phải làm như vậy, ko đáng 1 xíu nào.
Bùm…………….
Một tiếng nổ ko quá lớn phát ra kèm theo làn khói, bọn người của Nhi ko thấy gì cả, ho sặc sụa, đến lúc đám khói tan hết thì cũng đã ko còn thấy Trân và Lan nữa rồi
_”chia nhau ra tìm đi” Long
_”anh đi với chị Nhi, tứ đi với Ngũ, còn em sẽ đi 1 mình” Minh lên tiếng
“nhanh lên” Minh hối thúc, thế là cả 3 nhóm chia nhau đi, nhưng trước khi đi tìm Trân, nHi phải ra khỏi khu rừng liên lạc với viện binh để kêu họ thu giữ số hàng mà Trân vận chuyển
/
/
Quay lại cảng
_”anh….anh có sao ko..????tại sao lại như vậy? sao anh lại ở đây?…………..”
_”anh…….ko…………sao”
An đang nức nở ôm 1 người con trai vào lòng, người con trai bê bết máu, và chỉ nói đưọc câu” anh ko sao” rồi ngất lịm
_”anh Khoa….anh Khoa……anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi” AN hét lên
Trong lúc Khoa bị thương và ngất đi thì có 1 nhóm người khác do Kiệt dẫn đầu chạy đến bắt hết bọn người của Huy nhưng lại ko bắt được Huy, vì sau khi đâm trúng Khoa, Huy đã vội chạy thật nhanh
_”bắt hết đám người này” Kiệt ra lệnh cho bọn đàn em rồi quay qua nói với 3 chàng trai
“mau đưa họ ra xe” ý Kiệt muốn nói là đưa Khoa và Thành ra xe chở họ đi đến bệnh viện. Nhất, Nhị, Tam làm theo lời của Kiệt đưa họ ra xe, 3 chiếc xe được Kiệt cho người chạy đến đã đợi sẵn, thế là bệnh viện T thẳng tiến, An cứ ôm chầm lấy Khoa mà khóc, nước mắt của An cứ tuông,đây là loại nước mắt gì đây? Cảm kích vì Khoa đã cứu mình? Hay thấy có lỗi với Khoa vì đã hại Khoa? Hay khóc vì 1 người bạn đã bị thương? Đâu mới thật sự là suy nghĩ của An. Còn My thì vẫn cứ ôm Thành mà nói
“xin lỗi,xin lỗi…tất cả tại My mà” My khóc, những giọt nước mắt chứa chan tình cảm dành cho Thành, những giọt nước mắt hối hận, phải chi My đừng nghe được cuộc nói chuyện của Xu với Thành và Minh, phải chi My đừng đi theo bọn người của Thành, phải chi My đừng ra mặt thì giờ đây Thành có ra nông nỗi thế này? Phải chi và phải chi…….. Và hơn thế nữa sẽ ko gián tiếp hại đến Khoa.
_”My đừng khóc nữa” Thành cố gắn trấn an My
“Thành ko sao. Mọi người sẽ ko sao đâu”
_”tất cả tại My mà…huhu….tại My”
_”ko phải do My đâu mà” Thành cố gắn ngồi dậy ôm lấy cô nàng
My vẫn khóc nước mắt vẫn tuông ra, và cuối cùng bệnh viện T cũng đã đến, có khoảng 5 bác sĩ và cả viện trưởng cùng nhiều y tá cũng đã đứng chờ sẵn vì đã nhận được cú điện thoại nhờ sự giúp đỡ của Kiệt
_”mau đưa họ vào phòng cấp cứu” viện trưởng hối thúc
Thế là Khoa và Thành được đưa vào phòng cấp cứu, nhưng lạ là họ lại đưa vào cùng 1 phòng, 5 vị bác sĩ cùng với viện trưởng bước vào và chuẩn bị cho ca phẫu thuật đối với Khoa. Mọi người ngồi bên ngoài đều rất lo lắng cho họ, đặt biệt là My và An. AN đã ko còn khóc nữa rồi, giờ đây trong tâm trí An chỉ toàn là hình ảnh Khoa bê bết máu, nghĩ đến hình ảnh lúc Khoa nấu ăn, những nụ cười ấm áp mà Khoa dành cho An, AN cảm thấy đau, đau nhiều lắm, đau hơn cả khi Huy bỏ rơi An.
/
/
Quay lại cảnh ở khu rừng
_”2 người là ai? Sao lại cứu chúng tôi” Trân
_”tôi là Yến, đây là Vy, tôi học chung với cậu đấy, còn vì sao chúng tôi cứu 2 người thì cậu ko cần biết đâu” Yến trả lời
_”2 người tự lo cho bản thân nhá, chúng tôi chỉ giúp 2 người tới đây thôi, bây giờ 2 người cứ đi thẳng về phía trước sẽ gặp 1 con đường lớn. chúng tôi phải đi đây” Vy nói với Trân rồi cùng bước đi với Yến, để lại sự ngạc nhiên của Trân và Lan, thật sự thì 2 người chưa hiểu gì cả.
_”có phải 2 người đó do tiểu thư phái đến để cứu chúng ta ko?” Trân
_”nhưng nếu là do tiểu thư thì làm sao lại bỏ chúng ta đi như vậy được.” Lan
Mọi chuyện vẫn còn là 1 dấu chấm hỏi đối với cả 2
_”nhưng thôi. Chúng ta phải tìm cách ra khỏi nơi này trước đã, mọi chuyện tính sao.” Trân nói với Lan
_”ui……..” Trân ôm bụng khuỵ xuống,nãy giờ cứ lo chạy mà Trân quên mất mình đang bị thương, vết thương ko hề nhẹ do Minh gây ra
_”em thấy sao rồi” Lan lo lắng
_”ko sao đâu chị, em chỉ hơi đau thôi,hì hì” Trân cố gượng cười để ko làm cho Lan lo lắng
Lan dìu Trân đi, nhưng đang đi thì lại bị 1 người chặn lại, người đó ko ai khác chính là Minh
_”dừng lại đi” Minh
_”lại là anh à” Trân
_”chúng ta lại gặp nhau rồi” Minh cười
_”sao cậu cứ như âm hồn,theo tôi hoài vậy chứ” Trân
_”tại cô thôi, nếu cô ko làm mấy chuyện này làm sao tôi cứ theo cô chứ” Minh
_”bây giờ cậu muốn bắt tôi à” Trân
_”phải” Minh
_”vậy cậu có thể tha cho chị ấy chứ” Trân chỉ tay vào Lan
_”ko thể?” Minh lạnh lùng
_”vậy thì anh hãy bước qua xác của tôi đi” Trân nói rồi dùng hết sức lực còn lại đấu với Minh, lần này Minh ko hề động thủ chỉ né và tránh, nhưng như thế cũng đủ làm cho Trân đuối sức, chị Lan thấy Trân dường như ko thể đấu nữa liền can thiệp,
_”em chạy đi, để chị đấu với cậu ta” Lan
_”ko? Chị chạy đi” Trân
_”em phải chạy đi, chi sẽ ko sao đâu”
_”ko được. nếu đi chúng ta phải cùng đi” Trân
_”2 người cũng tình cảm nhỉ. Nhưng cả 2 đều sẽ bị bắt” Minh nói và vẫn đấu với cả 2, chỉ trong phút chốc Minh đã hạ gục được Lan và Trân
_”bây giờ cô có theo tôi về để khai báo sự thật hay muốn kết liễu tại đây” Minh
_”có giỏi cậu giết tôi đi” Trân
_”ko được.” Lan
_”cô giỏi lắm. như thế thì đừng trách tôi nhé” Minh nói và rút trong người ra 1 con dao rất sắt, kề sát vào mặt Trân
_”tôi cho cô cơ hội cuối đó, có khai hay ko?”
_”ko… bao… giờ?” Trân gằng từng chữ
_”vậy cô đừng trách tôi” Minh giơ dao lên thì
_”khoan đã”
Vèo……1 vật gì đó bay đến trước mặt Minh, anh chàng nhanh tay chụp lấy vật đó,và nhìn về người đã ném nó
_”sao chị lại có vật này” Minh nhìn Lan
_”cậu phải tha cho Trân, đây là lệnh” Lan đứng dậy đỡ Trân
_”nhưng tại sao chị lại có sợi dây chuyển của bang chủ? Thật ra chị là ai?” Minh hỏi với vẻ mặt đầy nghi ngờ, khi chị Lan vừa ném sợi dây chuyền của bang chủ star nhằm ngăn cản Minh hại đến Trân.
_”sao chị lại có cái đó” Trân nhìn Lan
_”thật ra thì…………”
_”cẩn thận……….”