Cô Gái Của Những Cơn Mưa

Chương 7: Bữa ăn tối


Đọc truyện Cô Gái Của Những Cơn Mưa – Chương 7: Bữa ăn tối

Nó đi vào bếp và bắt đầu cái sự nghiệp nấu ăn của mình. Nó mở tủ lạnh ra mà phải hét dựng cả lên:

– Này, anh kêu tôi nấu cơm mà không có vật liệu làm sao nấu được?

– Thì đi mua.

– Bây giờ chợ đâu còn để mua.

– Siêu thị.

– Mắc lắm, hay chúng ta ăn mì gói đi ha. – Nó tranh thủ để có thể thảnh thơi.

– Không, tôi muốn ăn cơm. Với lại tiền tôi chứ không phải tiền cô.

– Tôi không nấu.

– Cô nên nhớ là cô đang nợ tôi đấy.

– Anh…

– Mau lên, chúng ta đi siêu thị mua đồ. – Hắn đi ra cửa.

– Hừ. Cái đồ trời đánh. – Nó không đi mà đứng chửi hắn.

– Mau lên, cô lề mề quá đấy. – Hắn quay lại nói.

– Từ từ.

– Nhanh lên.

Nó chạy theo hắn, ra đến cửa. Giờ đây, trước mặt nó là một chiếc ôto màu trắng, không còn là chiếc màu đen hôm bữa nữa. Chiếc này hình như là xe thể thao thì phải, nó quay qua hắn hỏi:


– Xe ai vậy?

– CỐP. – Hắn cốc đầu nó một cái.

– Ây da, anh làm gì vậy? – Nó ôm đầu kêu.

– Cô nghĩ sao vậy, dĩ nhiên là xe của tôi.

– Xe của anh??? Chiếc hôm bữa đâu?

– Bỏ rồi.

– Sao anh phun phí thế? Xe còn tốt mà.

– Nhưng bị trầy.

– Bị trầy thì chỉ cần sơn lại là được, cần chỉ mà phải bỏ nguyên chiếc xe thế.

– Không còn hoàn hảo.

– Tôi hết nói nổi với anh nữa rồi.

– Thì ai bảo cô nói.

– Hừ.

– Còn bây giờ có đi không?

– Đi.

Hắn và nó bước vào xe, và thế là trên xe lại có một cuộc cãi vã nữa mà cái lý do thì không thể nào củ chuối hơn được nữa. Bác tài xế chốc chốc lại nhìn hai đứa trẻ đang ngồi cãi nhau qua kính chiếu hậu, mỉm cười lắc đầu cho cô cậu thanh niên lớn rồi mà cứ y như là con nít.

Xe dừng lại trước cửa siêu thị, nó và hắn bước vào. Nó lấy một cái xe đẩy rồi đến quầy bán thực phẩm. Nhìn qua một lượt rồi nói:

– Anh muốn ăn gì?

– Những món tôi muốn ăn cô chưa chắc đã làm được.

– Anh… giỏi lắm. Thế tôi tự chọn rồi tự mua.

– Ừm.

Nó mua một miếng sườn heo, mấy quả trứng, một ít hến rồi đến quầy bán rau củ chọn một vài quả ớt chuông, cà chua, cải xà lách,… Nó mua một đống toàn là rau củ khiến hắn kinh hồn mà hỏi:

– Cô muốn ăn kiêng à? Ốm lắm rồi.

– Không. Tôi hài lòng về vóc dáng của mỉnh rồi.

– Thế sao mua nhiều rau củ thế?

– Một lát anh sẽ biết. À, mà nhà anh còn gia vị không?

– Gia vị?

– Ừm.


– Là gì?

– Hả???

– Tôi hỏi gia vị là gì?

– Anh không biết thiệt hả?

– Là muối, đường, nước mắm, nước tương,…

– Tôi không biết mà theo như tôi được biết thì nhà bếp đó đã không được sử dụng mấy năm rồi.

– Hả??? Vậy hằng ngày anh ăn ở đâu.

– Ở nhà.

– Ai nấu?

– Nhà hàng.

– Ôi trời. Để đi mua.

Sau khoảng 15’ sau, cuối cùng nó và hắn cũng ra khỏi được cái siêu thị. Nó và hắn lại yên vị trên xe và cãi nhau. Nó và hắn cứ đấu võ mồm với nhau mãi mà chẳng biết đã đến nhà tự lúc nào. Bác tài xế nói:

– Thưa cậu chủ, tới nhà rồi ạ.

– Ừm, được rồi. Bác về nghỉ đi.

Nó xách đồ vào nhà bếp và bắt đầu trổ tài nấu nướng. 30’ sau, nó bày tất cả các món ăn trên bàn. Các món đều được trang trí rất đẹp mắt và trông rất ngon miệng. Hắn ngồi xuống bàn nhìn rồi chỉ vào một đĩa nói:

– Món gì?

– Sườn xào chua ngọt.

– Món này?

– Canh rau mồng tơi.


– Món này?

– Trứng gà chiên hến.

– Món này?

– Salad rau.

– Tất cả tôi đều không biết.

– Dĩ nhiên, món ăn gia đình mà. Làm sao anh biết được.

– Ăn được không?

– Ăn vô chết đó. Không ăn thì để tôi ăn, đỡ hao.

– Hứ.

– Ăn đi.

Hắn gắp một miếng sườn bỏ vào miệng và lại gắp miếng thứ hai. Nó thấy vậy bật cười hỏi:

– Ngon không?

– Ngon.

– Vậy ăn đi.

….

Nó thả cho thân mình rơi tự do trên chiếc giường, lúc nãy nó ăn đến hai bát cơm còn hắn thì đến bốn bát. Nó nghĩ lại mà vẫn thấy mắc cười. Nó nằm một hồi rồi cũng ngủ thiếp đi, một ngày mệt mỏi rồi. Ngày mai còn phải đi học nữa. Haizz, quá sức mệt mỏi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.