Bạn đang đọc Cô Gái Băng Tuyết: Chương 17
tan học nó bước thong thả ra sân sau
còn nhỏ Mon thì rón rén đi sau cách nó vài mét
nó miễn cưỡng. nếu ko vì con mon năn nỉ ỉ ôi đến nhức đầu thì nó đã dứt khoát ko đi
tại sân sau
– mày tới rồi à?
nguyên 1 đám người đứng dàn hàng ngang trước mặt nó. chính giữa là 3 con hồ ly tinh lúc sáng
con nhỏ linda cất tiếng hỏi nó. nó vẫn giữ vẻ mặt bình thản và lạnh như tiền nhìn 3 ả
– mày ko nói được hay sao vậy? bị câm à? tội nghiệp!
– vấn đề chính! – nó nói nhanh gon lẹ. thật mất thời giờ!
– ha! mày dám mạnh mồm mạnh miệng thế cơ đấy! chắc mày đang giữ hơi để chút nữa có sức van xin tao tha mạng hả – anna
nó ko nói gì, ko biểu lộ cảm xúc.
– tao nói ày biết. mày và con nhỏ bạn của mày là mấy đứa ko biết điều, ko biết tôn ti trật tự ( mắc ói) con nhỏ kia thì có cái mỏ ” trái nho” ( chó nhai) còn mày thì hèn hạ, nhút nhát đến nỗi nói ko ra lời. tụi mày là… bla…bla…bla – linda
trong khi đó núp phía sau bức tường gần đó là Mon đang vô cùng tức tối
nếu nhỏ ko hứa với Kim là ko can thiệp thì bây giờ nhỏ đã vào xé xác bọn đó ra rồi
dám kêu nhỏ là mỏ chó nhai! thật ko hiểu nổi Kim nghĩ sao mà có thể bình thản ko cảm xúc như vậy. tức quá! hừ hừ
nhỏ đang bấu chặt vào bức tường để cố kiềm chế cơn giận. bỗng 2 người bước tới
-cô làm gì ở đây vậy kim đâu
– hơ! hết hồn à! mấy người từ dưới đất chui lên à
– ko tụi tui ở trên trời rơi xuống. tiên giáng trần đây, mau quỳ xuống lạy đi! – Jen cười nói
– never. tui ko bị điên giống các người đâu – Mon
– mà kim đâu ùi
– kìa. mấy người nghe lén chuyện của ta rồi đi theo phải ko
– hê. chính xác!
– suỵt! sao la to vậy!
tụi nó cùng nhìn hướng về phía kim
nãy giờ linda còn chưa nói xong nữa. thật đúng là vừa nhỏ mọn vừa mỏ nhọn!
nó đứng im 2 tay đút túi (cái váy có túi) nhìn thẳng vào mắt 3 ả. ánh mắt ko biểu lộ 1 cái gì gọi là sợ sệt mà còn như phủ một lớp băng tuyết dày mà lạnh lẽo đến đáng sợ
ả thao thao bất tuyệt ko cần để ý xem có ai thèm nghe mình ko. toàn là những câu bẩn thỉu thô tục mà tất cả đều là dùng để miêu tả và chửi rủa kim và mon
vậy mà nó vẫn bình thản được mới hay chứ! phục thật!
nó đứng như đang hóng gió và xem đám người trước mặt như ko khí. gió chiều thổi nhẹ. mái tóc dài ngang lưng đen óng mượt của nó khẽ bay bay. nó nhìn đẹp hơn thiên thần khiến 2 chàng ken và jen của chúng ta cũng phải ngơ ngẩn. jen nhìn nó ko chớp mắt còn hắn thì cứ chú ý quan sát từng hành động của nó. trong khi nó vẫn điềm nhiên như chẳng có chuyện gì
sau một hồi cố gắng kiên nhẫn nhưng dường như linda vẫn chưa có dấu hiệu định ngừng nói. nó chán nản quay lưng bỏ đi ko nói nửa chữ khiến linda tức quá hét lên
– con chó kia mày quay lại ngay cho tao tao đang nói mà mày dám bỏ đi à. mày khinh thường tao đến thế à. tụi bay! xông lên bắt nó cho tao! đánh chết cũng được!
nguyên một …”đống” người đồng loạt xông lên vây lấy nó.
mon đứng ngoài này bắt đầu phấn khởi vì đã tới lúc nó trổ tài trong khi ken và jen hoảng lên định chạy vào nhưng mon giữ lại
– ko sao đâu. xem đi rồi biết!
” đống ” người đó ai cũng cầm dao cầm cây cầm gậy,… cứ nhắm vào nó mà phang.
cho nên nó chỉ cần nhẹ nhàng lắc người 1 chút là “phe giặc phang phe địch” liền!
chẳng hạn như một thằng cầm gậy bay tới còn một thằng cầm dao phía sau đâm lên. nó chỉ cần nhẹ nhàng né sang một bên là 2 thằng …. “hun ” nhau liền!
đến khi cả đống người chỉ còn lại là 1 đống ……nằm chồng chất lên nhau thì nó mới quay qua nhìn con linda một cái sắc lạnh.
ả tức quá liền chạy lại định xô nó nhưng nó chỉ cần 1 đòn aikido hết sức đơn giản là linda đã ngã đập đầu xuống đất và ôm đầu la hét
nó nhìn xuống linda ánh mắt giá lạnh nói 1 từ nhẹ
– lời khuyên!
bọn hắn đứng ngoài này trố mắt ra nhìn