Đọc truyện Cô Gái Băng Lãnh Và Chàng Trai Băng Giá – Chương 36- Em sẽ lại là cô gái năm xưa- Trở về nơi bắt đầu những đau khổ
Tối hôm đó, nó không ngủ, chỉ nằm trên chiếc giường màu đen tuyền rồi lại nhìn lên trần nhà. Giọt nước mắt đau khổ tuôn rơi. Nó nhắm mắt lại và thấy từng ký ức, kỷ niệm mà hắn và nó từng trải.
Đoạn ký ức như một cuốn phim quay chậm khiến cho tâm can nó ngày càng bị giày vò. Nửa muốn thoát ra nửa lại không. Một nụ cười bi ai, thống khổ vẽ lên.
Sáng hôm sau, nó thức dậy với tinh thần uể oải, đau nhức khắp người. Nhưng có bằng cái nỗi đau trong người nó không. Chợt một cô hầu đi tới và đưa cho nó một tấm thiệp màu đỏ. Cảm giác sợ hãi dâng lên trong người nó. Nó nhận lấy tấm thiệp từ tay cô.
Nó mở ra, tâm co thắt dữ dội. Ha…cuối cùng, hắn cũng chẳng thuộc về nó nữa rồi. MÀ…khoan, chẳng phải nó đã chấp nhận buông tay hắn rồi sao!? Đừng hối hận và cũng đừng đau nữa.
Không ăn không uống, nó cứ thế tới công ty làm việc. Như để chôn vùi nỗi đau ấy, nó lao đầu vào làm việc đến cực độ, chẳng màng đến tất cả mọi thứ. Nhưng dù có cố gắng bao nhiêu, nỗi đau đó vẫn hiện diện trong nó. Cô thư ký, thấy thế liền đau lòng thay cô. Chủ tịch của cô thật đáng thương a
~ Cả ngày hôm đó, nó làm việc.
Hoàng hôn, nắng nhuộm một màu đỏ. Màu u buồn biết bao. Bất chợt một cơn mưa rào trút xuống. Phải hay không ông trời cũng đang khóc thương cho nó.
Lúc ấy nó không hiểu vì sao mình khóc. Phải chăng là vì nước mắt của nó muốn tuôn hay không. Khẽ mấp máy đôi môi hồng:
-Phong, em đã hứa với lòng sẽ buông bỏ anh nhưng tại sao hình bóng của anh lại không biến mất cơ chứ.
Vừa nói, nó càng khóc thương tâm hơn bao giờ hết. Trượt xuống nền nhà, lưng tựa vào bức tường lạnh lẽo, nó lại thì thầm:
-Phong, em…sẽ trở lại là cô gái năm xưa, và…em sẽ trở nơi nơi chúng ta bắt đầu để làm lại. Em yêu anh, Phong.
Ngoài cánh cửa phòng, một chàng trai lặng lẽ nhìn nó khóc mà lặng lẽ rơi nước mắt, một chàng trai lặng lẽ nghe nó nói mà lòng đau đến quặng thắt.
-Xin lỗi em, Băng. Chờ anh, trả thù xong anh sẽ về bên em.
Nói rồi, chàng trai quay lưng bước đi để lại đó một cô gái đang khóc
DƯỚI NÀY CÓ THÔNG BÁO, AI KHÔNG ĐỌC =) HỐI HẬN RÁNG CHỊU
~ Đôi lời tác giả:
Na, lâu quá hok gặp máy nàng, thấy nhớ mấy nàng kinh khủng. Dạo này ý, lo ôn thi cho nên hok có nhìu thời gian viết. Bữa nay viết lấy hên. Hê hê. mà dạo này ta cũng buồn kinh khủng lun ý. Mấy nàng chẳng comment gì hớt ak. Cho nên hum ni, Yui trịnh trọng thông báo rằng, câu chuyện sẽ đi tới hồi kết với kết SE. Vậy nhóa, tẹm biệt. Hê hê.