Đọc truyện Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng – Chương 43: Những Suy Nghĩ
Những tiếng bàn tán, ganh ghét Ren đều lọt vào tai Zeny và cả tụi hắn. Riêng Ren thì cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nghe mọi người nói mình như vậy, Ren nghĩ họ nói đúng bởi cô không đáng làm bạn với tụi nó. Cô bất giác lùi lại chuẩn bị quay đi thì bị Zeny kéo lên lớp trong sự ngỡ ngàn của mọi người. Nó cũng lững thững vào lớp, vừa vào đến cửa thì thấy bọn hắn đứng ở bục giảng và Zeny và Ren đang đứng giữa họ, không vội vào, nó đứng ở cửa xem tụi nó làm gì. Mấy học sinh trong lớp mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, nhưng cũng nhanh chóng thu lại đôi mắt chuẩn bị đón nhận những gì Zeny mang lại. Hít một hơi thật sâu Zeny nói
– Như Nguyệt là bạn của tụi này, từ nay về sao các bạn đừng nói Nguyệt như vậy nữa.
– Đúng vậy, đụng đến Nguyệt là đụng đến chúng tôi. Và từ giờ về sao, tụi này không muốn nghe những lời về Nguyệt như vậy nữa. Được chứ? – Kon tiếp lời Zeny. Tất cả ở dưới như hoá đá sau câu nói của Zeny, từ giờ họ biết họ nên làm gì. Hắn nhìn qua cửa thấy nó ở đấy liền trở về chỗ ngồi. Nó chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt sâu nhạt, có lẽ hắn vẫn còn giận nó. Riêng Ren cô không biết nên vui hay nên buồn đây nữa. Bởi tụi nó và hắn đối với cô quá tốt, từ trước giờ cô chưa cảm nhận được một tình bạn đúng nghĩa thế này, cô thật tiếc cho những ngày trrước đây.
Buổi học kết thúc trong vô vị, Zeny và Kon thì về nhà ăn cơm cùng ba mẹ và Sany, từ lúc tan học nó đã không thấy hắn, nên nó cùng Ren về nhà.
Đêm xuống, nhận được điện thoại từ Rin nói hắn và Rin phải về nhà cùng ba mẹ bàn việc gì đó, không về nhà nó được, Jeny cùng Jackson cùng Min và hai anh nó phải ra ngoài gặp đối tác. Jask cũng có việc của mình. Dường như ông trời muốn nó và Ren hôm nay ở nhà. Nó thì ở suốt trong phòng, nghe Ren gọi thì xuống ăn tối, giờ thì nó đang ngồi ở phòng khách Ren mang hai ly cafe ra ngồi cùng nó. Vẫn là khuôn mặt ấy, thái độ lạnh nhạt, đưa tay nhận lấy và uống một ngụm thì nghe Ren nói.
– Fasmin, tớ…tớ muốn nói chuyện với cậu một chúc. – Ren bối rối khi đề nghị nó.
– Chúng ta ra kia đi. – Nói xong nó đứng dậy đi ra hướng ban công Ren cũng theo sau, bỏ lại hai ly cafe còn nghi ngút khói.
Hai bóng dáng, đều mảnh khảnh như nhau nhưng sẽ khác nhau nếu ta biết cảm nhận từ hai hình bóng này.
– Fasmin à, tớ xin lỗi cậu. – Ren xoay qua nó nhìn nó nói.
– Về chuyện gì chứ. – Nó vẫn nhìn thẳng về phía trước.
– Về tất cả mọi chuyện, tớ gây cho cậu và Zeny cùng mọi người rất nhiều rắc rối, từ việc cậu tha thứ cho mình, giúp gia đình mình và giờ lại giúp mình thêm lần nữa. Mình thật sự thấy không đáng khi làm bạn với mọi người và đặt biệt là cậu. Mình xin lỗi Fasmin. – Ren nói trong hai hàng nước mắt, điều này làm nó khó chịu.
– Không phải ai tôi cũng điều tha thứ như vậy. Ren à, cậu biết không? Tôi nhìn cậu bằng cảm nhận của mình, bản chất của cậu không phải như Mỹ Nhi, trong cậu không mạnh mẽ kiêu ngạo như bên ngoài tôi cảm nhận được từ lần đầu tiên chúng ta gặp và trong lúc gây sự. Cậu cũng có một quá khứ buồn đúng không? – Nó trả lời Ren.
– Phải, tớ có người bạn thân, chúng tớ rất thân nhau nhưng chính Mỹ Nhi đã âm thầm hại cậu ấy để đoạt lấy danh hiệu hot girl gì đó, cậu ấy cũng đã mất. Cậu biết không Fasmin cảm giác mất đi thân, người mình yêu thương thật đau khổ. Rất rất đau khổ. Mình thật sự rất hận cậu ấy. – Ren kể lại và nói lên lòng hận thù của mình.
– Chính vì vậy mà cậu dùng chiêu khích tướng để có thời gian trả thù à. – Nó bất giác nói làm Ren giật mình bởi những điều nó nói đúng với suy nghĩ của cô. Cô bối rối không trả lời được.
– Tôi hứa với cậu, sẽ để cậu trả thù nhưng là sau này và đúng lúc, còn cậu đừng quan tâm quá vào những gì tôi giúp cậu. Xem như cậu bước sang trang mới cũng đừng tự dằn dặt mình nữa, nếu muốn trả ơn thì hãy làm tốt những điều tôi nói được rồi. – Nó nói vẫn nhìn thẳng gió lùa vào làm tóc nó bay bay. Ren quay sang nó nó cũng quay sang nhận được cái gật đầu từ nó, Ren hoàn toàn tin nó khi nhìn vào đôi mắt màu cafe ấy.
– Được tớ tin cậu, Fasmin. Chuyện này bí mật nhé. – Nó gật đầu, Ren ôm nó một cái rất thấm thiết, nó đứng im trong 5s rồi khẽ động làm Ren hiểu ý buông nó ra.
– Vào nhà thôi, cafe cậu pha cũng nguội rồi. – Nó bước vào Ren tíu tít theo sau, giờ nhìn lại Ren quá ư là trẻ con, cười suốt. Nó thầm nghĩ nó đã giúp Ren buông xuống, rồi bỏ lên phòng trong khi Ren vẫn chưa biết mình bị bơ một cách hơi nghiêm trọng.