Đọc truyện Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng – Chương 100: Không Chung Lối
Nó và Tuấn, mà không bây giờ phải gọi là Jame vì chính anh đã lộ mặ đang đấu mắt với nhau một cách quyết liệt. Đôi mắt nó hôm nay k thờ ơ lạnh lùng nữa mà trở nên sắc bén như muốn lấy mạng người vậy. Trái ngược với nó Jame lại thờ ơ như chuyện bình thường. Nhưng thực chất anh đang cố đọc suy nghĩ của nó.
Vì nó biết thời gian còn lại của Ren không nhiều, nếu chậm trễ chắc chắn sẽ k toàn mạng nên nó phải tấn công trước.
Nó dùng toàn lực tấn công Jame bằng những đòn rất chuẩn xác nhưng Jame cũng k vừa đã đỡ được. Nhưng cái lạ nhất ở đây k chỉ có vậy mà chính Jame, hắn chỉ đỡ mà k tấn công. Rõ ràng Jame có cơ hội phản công nhưng hắn lại không làm vậy.
Nó lao lên dùng liên tiếp hai cú đá song phi và liên hoàn đả, Jame bị nó đá trúng nên ngã về sau, giá sách từ đó cũng đổ xuống. Chứng tỏ nó đã dùng lực k hề nhỏ..Nhưng cũng chính vì thế mà nó dần đuối sức và vết thương càng bị động hơn.
Jame đứng dậy từ đống sách đầy vẫy kia.
– Bây giờ thì đến tôi? – Jame lao tới bên nó với tốc độ ánh sáng đá ngang người nó, k may một lần nữa nó phải ôm lấy bụng, nơi vết thương của mình đang rỉ máu thế kia..Jame có phần bất ngờ khi thấy nó như vậy. Nhìn xuống nơi nó đang dùng tay che đi. Bên trong lớp áo phông trắng kia đã hiện những vệt đỏ tươi..K cần dạy, Jame cũng biết đó là gì..
Nó k hiểu vì sao nó lại k thể né được cú đá ấy. Mà nói chính xác hơn là nó k thể xác định được chiêu thức của Jame dùng là gi, k lẽ đau quá nên qua mắt sao? Không thể nào, người nó giờ đã tê và lạnh đi. Biết cái gì là đau là đớn chứ…Nó k bỏ cuộc gượng dậy và tiếp tục tấn công..Nhưng lại bị Jame đáp trả..Mỗi cái đáp trả của hắn là một cái ngang người, hết trái rồi lại phải…Con người ai cũng có sực chịu đựng và nó cũng thế. Nó cũng có giới hạn, sức nó k thể nào là vô tận. Chính vì thế mà người nó chao đảo và khụy xuống, khóe môi đã có dòng máu tươi. Chính lúc này nó biết nó đã thua..Thật ra, nó là người chẳng có chút thực lực. Người bạn yêu quý và cả ba mẹ sau bao năm đặc biệt hơn là người đã làm trái tim băng dần tan chảy, nó lại k bảo vệ được. Ngược lại còn bắt nó phải chứng kiến từng người từng người ra đi trước mặt nó…liệu nó có nên theo họ..
– Tôi thua rồi…! Tùy anh….- Nó cất giọng nặng nề khi đôi mắt đã có màn sương dần dần khép lại..Dù câu nói k chủ ngữ nhưng đối với Jame…Jame hiểu được ý nó nói gì.
“Fasmin…chúng ta đã có thể cùng một giấc mơ…nhưng tại sao chúng ta không thể chung lối?” đó là lời nói mà Jame nói ra khi trước mắt anh là hai người con gái bất tỉnh, một người dựa vào giá sách đầu gục xuống một bên, người còn lại nằm bất tỉnh trong đống sách hỗn độn, máu từ bụng thấm vào áo..Sắc mặt dần tái đi, đôi mắt khép hờ..nhưng khóe mắt đã có một dòng chất lỏng chảy ra…Rất nhanh..Jame đã thấy nó…
“Chúng ta thật gần..nhưng thật xa…” Những suy nghĩ thay nhau nói trong tâm trí Jame..Lòng anh cũng rất đau…Dù là một sát thủ mà mọi người ghê sợ..Nhưng đúng như nó nói, con người ai cũng có con tim, biết yêu, ghét, hận, thù và nó cũng biết đau..Đau vì một người nào đó. Anh và Fasmin mãi mãi k thể cùng nhau một lối. Thế giới của anh là thay trời hành đạo, còn thế giới của nó là để pháp luật trừng trị..Làm sao chung lối khi nó luôn âm thầm đuổi bắt anh…
Cuộc chơi này chắc đã đến hồi kết thúc..
“Xin lỗi Jin…anh k thể điều khiển được con tim mình” Phỉa, cuộc chiến này người thua k phải nó mà là Jame..Anh k cố ý làm nó bị thương cũng k muốn lấy mạng nó..Nhưng nếu vậy thì anh và Jin….Vì thế nên anh chống trả. Nhưng cuối cùng, anh vẫn phải thua. Bởi con tim anh k ngừng đau đớn khi chính anh làm hại người mình yêu..Anh là người đau hơn ai hết…Phải..là anh đã thua….
……………………………………………………………..
Ngày hôm sau, trước mắt nó là Bin, Bi, Flynn,…và động đội của nó đều có mặt. Không phải nó đã chết cùng REn rồi sao?
– Madam…cô tỉnh rồi. – Jane reo lên một cách vui mừng thì lại bị mọi người nhìn mình một cách khó chịu.
– Xin lỗi…tại tôi thấy madam tôi tỉnh lại nên vui quá thôi..- Jane nhớ được đây là bệnh viện nên cũng biết phép lịch sự, giữ im lặng trong phòng bệnh.
– Bệnh viện? Ren..?- Sau một hùi nhìn rõ mọi thứ xung quanh nó biết đuuợc đây là bệnh viện liền bật người dậy tìm Ren, nhưng chỉ mới lên được một chút thì nó lại thấy đau phần bụng…Nếu nó đau thì chắc chắn đây k phải mơ.
– Madam. cô phải cẩn thận..Ren, cô ấy ở phòng kế bên. Cô ấy k sao? Nhưng cô thì có sao nhiều đấy. – Alice nói đến tình trạng của nó.
– Sao tôi lại ở đây? Còn mọi người nữa. – Nó nhớ lại cảnh hôm trước, rõ ràng là nó đã buông và từ bỏ nhưng…
– Có người phát hiện ra Win và Ren ở bên đường, vì thấy hai người bị thương nên đã gọi cấp cứu…Chúng tôi được bệnh viện báo tin và đến đây..- Mary tường tuật mọi chuyện cho nó nghe.
– Ở bên đường sao? – Nó lặp lại, rõ ràng là phòng sách sao có thể là bên đường? Là ai đã cứu nó, hay chính Jame? Nó đang nghĩ.
– Cô có chuyện gì sao? Win. – Flynn cũng lên tiếng hỏi nó. Vì vết thương của nó cũng gọi là khá nghiêm trọng.
– Không..//Fasmin à…anh có chuyện muốn nói với em..- Bin đột nhiên nói. Mọi người thấy nó gật đầu nên cũng ra ngoài cho hai người có khoảng riêng.
– Anh nói đi. –
– Fasmin à…cảm ơn em…cảm ơn em đã cứu Ren. Nhưng dù sao đi nữa em cũng nên xem trọng bản thân mình.. Em xem..bị thương nặng thế này…- Bin nắm lấy tay nó, bàn tay ấy thon dài nhưng lạnh lẽo…Chắc có lẽ y tá hay bác sĩ đã gỡ găng tay của nó ra rồi..
– Anh yêu Ren? – Nó hỏi. Đây mới là vấn đề chính..
– Anh…anh…// Vậy thì đừng để cậu ấy phải khổ, cô ấy cũng có quá khứ giống như em..m nghĩ anh có thể mang đến hạnh phúc cũng như ấm áp cho cậu ấy..- Nó quay sang nhìn Bin..mặt anh đã thoáng đỏ…
– Em yên tâm…anh sẽ bảo vệ Ren…- Bin càng nắm chặt tay nó hơn truyền hơi ấm cho nó..Nhưng giờ nó chỉ cần Duy Khôi của nó thôi..tay còn lại nó lại nâng sợi dây chuyền có hình ngôi sao kia lên. Có phải hắn cũng giống nó không? Muốn thấy hai người họ được hạnh phúc….
……………………………………………………………..
– Ai cho anh vào hả…tui vào trước..-
– Nhóc….biết anh là ai k nhóc…người trong kia là em gái và anh của anh đó…- Bi đang cố cãi.
– Nè…anh kia…ai cho anh gọi tôi là nhóc hả? Tôi chỉ kém chị Fasmin có 2t thôi đấy….- Sany cũng k thua kém khi ráng gân cổ lên cãi.
– Hahaha…vậy tôi gọi nhóc phải rồi…tránh ra…- Bi đang vặn nắm cửa…
– Không tránh …tôi vào trước…
– Con nhóc…tôi vào trước…
– Tôi trước…
Thế là cả hai cãi nhau tranh nhau vào trước…Bin đã nghe tiếng ồn bên ngoài liền ra mở cửa thì được một phen bất ngờ…