Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?

Chương 7: Kinh đô ngũ thiếu (phần 2)


Đọc truyện Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy? – Chương 7: Kinh đô ngũ thiếu (phần 2)

“Anh nghĩ rằng tôi giống như anh muốn đi làm cảnh sát à? Nếu không phải
lão gia bắt ép? Bằng không với tính cách của tôi thì phải là mỗi ngày
vui vẻ bên những cô gái đẹp rồi.”

Nói xong Hàn Thần Hi còn phóng ra ánh mắt quyến rũ vớicô gái bên cạnh.
Mộ Dung Hạo nhìn ánh mắt Thần Hi, trong mắt rất nhanh hiện lên một chút
chán ghét.

”Anh thật đúng là ghê tởm.”

Hàn Thần Hi cười cười lơ đễnh, hắn cảm thấy đây là ghê tởm, nhưng ở Hàn
Thần Hi thì trong cái ánh mắt này gọi là vô cùng khâm phục.

”Anh thì biết cái gì, cái này gọi là biết hưởng thụ!“. Nhìn vào ánh mắt Mộ Dung Hạo toàn tỏ ra khinh miệt.

”Nói hay lắm, các người đừng ầm ĩ nữa, mỗi lần gặp mặt hai người các
ngươi liền thế nào cũng phải kháp thượng nhất kết* ( hùa với nhau),
chẳng lẽ kiếp trước các ngươi là ngủ địch bất thành(đội ngủ vô địch
không được kết hợp).”

Mộ Dung Hạo cứbên cạnh chê bai mãi. Hai người họ đến bây giờ cứ như vậy, vô luận khi nào, ở đâu, gặp mặt nhau phải kèm vài câu tranh luận như
thế. Giữa bọn họ luôn có những cách chào hỏi nhau không giống ai.

”Đã thế, anh cũng đừng quan tâm nữa, hai người lúc nào cũng náo loạn.”

Tư Đồ Thượng bên cạnh cười mở miệng nói.Ánh mắt hiện lên ý cười. Như là
có thể hiểu rõ hết thẩy sự tình! Tư Đồ Thượng là một gã bác sĩ, hiện tại anh đang sở hữu một bệnh viện lớn. Hơn nữa Tư Đồ Thượng là người có
tính tình tốt nhất trong bọn họ. Đặc biệt ôn nhu và lịch sự!

Bọn họ có năm người, Nam Cung Tước đương nhiên là lão đại, tiếp theo Mộ
Dung Hạo, Hạ Liên, Tư Đồ Thượng, Hàn Thần Hi là ít xuất hiện nhất. Bất

quá cũng là giỏi trong việc gây ra ồn ào.

Năm người bọn họ chính là năm đại thiếu gia nổi tiếng nhất thành phố.
Tất cả đều là người Trung Chi Long! Là những người nổi bật của giới
Thượng Lưu, cũng là những cái tên lớn của giới Thượng Lưu! Ở thành phố
ai mà không biết đến năm đại thiếu gia này thì có lẽ người đó không phải là người thành phố.

”Bất quá, Thần Hi, có một câu cậu nói thật đúng, cậu mà cũng biết nghĩ như thế à? Làm cho người ta thật kinh ngạc?”

Tư Đồ Thượng nói lời này cũng không có trêu chọc ý tứ Hàn Thần Hi, mặc
dù trong năm người bọn họ, Hàn Thần Hi là người ít nói nhất, nhưng lại
cũng là tối tối bên cạnh người đẹp nhiều nhất, thay tình nhân như thay
áo.

Hắn có chút lo lắng cho Hàn Thần Hi vì tính lãng tử hào hoa này, thói quen của hắn cũng không tốt lành gì.

”Làm ơn đi, có phải là tôimuốn đi đâu?”

Giải thích như thế nào bọn họ đều không để ý, Hàn Thần Hi thở hổn hển, có một chút giận nhẹ.

”Thật sự, Thần Hi, hiện tại tôi bắt đầu lo lắng anh rồi. Anh nói anh
muốn mỗi ngày trên báo một tin về tình ái được đăng. Tỷ như, cảnh sát
trưởng cùng anh đi mướn phòng. Anh nói như thế, anh thật đúng là đem
những cái xấu phát huy tới tận cùng. Đến lúc đó cha anh không tức chết
mới là lạ.”

Hạ Liên trêu chọc nói, coi như là vì Hàn Thần Hi uyển chuyển đề cập đến
nơi anh đang làm việc. Lão nhân nhà hắn nói như thế nào cũng là thị
trưởng thành phố, đừng đểmang tiếng xấu cho thị trưởngbởi tay tên nhi tử này.


”Hừ ~, ta chỉ biết lão gia đang giơ cao đánh khẽ, biết ta không ngoan sẽ ảnh hưởng đếnchứcvị của lão vì ta mà bị kéo xuống. Cho nên mới an bài
cho ta một vị trí cơ bản như vậy. Chưa kịp trở tay gì hết.”

Kỳ thật cho dù Hạ Liên không nói, Hàn Thần Hi cũng đã sớm từng nghĩ tới
chuyện tình ái rồi. Tối hôm nay cũng chỉ là trang mô tác dạng* (trang mô tác dạng: giả dạng vẻ vời nghiêm túc)mà thôi, đợi cho đến lúcchính thức nhận chức, hắn còn nào dám như vậy ăn chơi đàng điếm nữa. Làm giàu cho
phóng viên chụp hình! Trầm mặc một hồi, mọi người mới phát hiện những
điều này không thích hợp nên giấu kín, ánh mắt kiêu hãnh của tứ đại
thiếu gia đồng loạt nhìn phía trung gian người đế vương vẫn còn vẻ nam
tính kia.

Tối hôm nay Nam Cung Tước đem tất cả cùng nhau triệu tập ở đây, nhưng
hắn lại đi từ phòng sau vào, vừa ngồi xuống liền lấy một ly rượu uống,
một câu cũng không nói. Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, năm người bọn họ
cùng nhìn nhau, chắc chắn Nam Cung Tước hôm nay có chuyện gì rồi.

Hàn Thần Hi ngồi nhích racô gái bên cạnh, tuy rằng hắn không muốn cô gái bên cạnh rời đi, nhưng lại không có cách nào. Hàn Thần Hi ghét nhất
những cô gái không nghe lời. Cô gái sáng suốt biết ý liền đứng lên. Sửa
sang váy lại một chút, che đi cảnh xuân đã lộ ra.

Sau đó đi ra phòng, trước khi đi ra vẫn không quên đưa mắt liếc tình với Hàn Thần Hi, cười yếu ớt Nhược Khê nói:

”Hàn thiếu gia, khi nào nhớ thì tới tìm em nhé!.”

Mười phần câu dẫn Hàn Thần Hi.

Sau khi cô gái rời đi, bốn người lúc này mới nhìn Nam Cung Tước.”Làm sao vậy Tước, ngồi ở chỗ này cả đêm cũng không nói chuyện?”

Mộ Dung Hạo đưa ánh mắt hướng Nam Cung Tước nói. Con ngươi đen nằm ở giữa thể hiện thái độ quan tâm!


”Tối hôm nay là anh chủ động rủ chúng tôi tụ tập nơi này, như thế nào lại chính mình một người uống rượu giải sầu?”

Hàn Thần Hi lập tức tán thành lời nói của Mộ Dung Hạo. Đôi mắt tràn ngập sự tò mò! Đã qua 6 năm, đây lần thứ hai họ thấy Nam Cung Tước trầm mặc
như vậy.

Bình thường Nam Cung Tước rất ít nói chuyện, nhưng cũng không đến mức
giống hôm nay, im lặng làm cho người ta sợ hãi. Đúng vậy chính là sợ
hãi. Bốn người đều có thể cảm giác được trên người Nam Cung Tước phát ra hàn khí bức người.

Nghe được hai anh bạn nói, Nam Cung Tước không có động tĩnh, nhếch môi, còn rót thêm một ly rượu uống tiếp.

Sau một hồi, Nam Cung Tước đã là uống hết chai Whisky thượng hạng. Mặc
dù như thế, người đàn ông này khí phách vẫn như cũ không giảm!

Nam Cung Tước không nói lời nào, không khí trong phòng lập tức liền lâm
vào tĩnh mịch. Ai cũng không dám ở trên người con hổ bạt mao!(bạt mao:
đánh mạnh lên lông con hổ)

Qua thật lâu sau, Hạ Liên mới từ từ mở miệng nói:

”Tước, không phải là người trong nhà anh lại bức anh kết hôn?”

Hạ Liên cũng chỉ là đoán mà thôi. Bởi vì lúc trước Nam Cung Tước cũng
từng bị lão gia bức hôn, mà đúng lúc lại uống rượu giải sầu! Không nghĩ
tới, thật đúng là bị hắn lừa gạt rồi.

Nam Cung Tước cũng không có nói chuyện, nghe được Hạ Liên nói, hắn liền
cầm ly rượu trên tay dừng lại, mọi người nháy mắt đã rõ chuyện rồi, thật là đã bị Hạ Liên đoán đúng.

”Thật đúng là đã bị Hạ Liên đoán đúng? Bất quá anh đã 29 tuổi, lão gia bức anh kết hôn cũng là bình thường.”

Tư Đồ Thượng tựa hồ rất là hiểu biết nguyên nhân, đó là bởi vì hắn hiện
tại cũng đang ở bị người trong nhà bức hôn. Bọn họ là người của Xã hội
Thượng Lưu, đã đến tuổi này, cho dù bọn họ không nôn nóng, thì người
trong nhà cũng đãsốt ruột tìm cháu để nối dõi. Mỗi ngày không ngừng mai

mối cho bọn họ.

”Ai ~, Tước anh định không nói lời nào à, cứ uống rượu như vậy là có ý gì?”

Mộ Dung Hạo nói xong liền tiến lên đoạt ly rượu Nam Cung Tước đang định
rót. Mộ Dung Hạo là một người không có tính kiên nhẫn, Nam Cung Tước
càng không nói lời nào, hắn lại càng sốt ruột, hắn có chút hối hận khi
làm như vậy.

Trong tay đột nhiên trống rỗng, Nam Cung Tước nghiêng đầu, nhếch môi
mỏng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Mộ Dung Hạo, cùng với hơi thở mạnh bạo.
Cho dù không nói lời nào cũng doạMộ Dung Hạo chết khiếp.

Mộ Dung Hạo có thể cảm giác được rõ ràng chính mình cầm ly rượu trong
tay đang run run, hắn như thế nào lại lúng túng như vậy, có khi nào xúc động như vậy đâu, mình lại nghĩ như thế nào, phải biết rằng Tước có
chuyện, không thể ở trên người con hổ bạt mao.

Lập tức cầm ly rượu đưa tới tay Nam Cung Tước, cười làm lành:

”Ha ha ~~. Nhất thời nhanh tay, nhanh tay, trả lại cho anh bạn già, anh bạn già tiếp tục uống không ai dám quấy rầy.”

Hàn Thần Hi nhìnbộ dạng Mộ Dung Hạo lấy lòng, nháy cho hắn một cái ánh mắt kẻ nhát gan.

Mộ Dung Hạo nhận được ánh mắt Hàn Thần Hi, ánh mắt lấy lònggiờ trở thành hung dữ trợn lên, Hàn Thần Hi liền nhướn mày lại một cái.

Hừ ~, trừng mắt rồi nhướn mày.

Nam Cung Tước không nhận lấy ly rượu Mộ Dung Hạo trả lại, mà là cầm lấy ly rượu khác trên bàn.

‘Phanh’, âm thanh cái bật lửa.

Nam nhân hút một hơi thuốc lá trong miệng, sau đó phun ra, sương khói
nháy mắt liền tản ra xung quanh càng làm cho căn phòng thêm trầm mặc, u
ám. Sương khói lượn lờ, ai cũng không thấy rõ biểu tình của hắnngay lúc
này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.