Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?

Chương 46: Cô gái của tôi !


Đọc truyện Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy? – Chương 46: Cô gái của tôi !

“Lập tức đổi bộ khác cho tôi!” Thanh âm Nam Cung Tước nổi giận phát ra từ
trên đầu Lãnh Nặc Băng. Vừa nãy, Lãnh Nặc Băng đứng đối diện với Nam
Cung Tướ, hắn chỉ thấy được phía trước nên không có chú ý tới, bộ lễ
phục cô đang mặc chẳng những trễ ngực, phía sau lưng hoàn toàn hở hang.
Bộ váy hở đến thắt lưng, lộ ra cả tấm lưng da thịt tuyết trắng trong
không khí. Hai tròng mắt Nam Cung Tước như muốn phun lửa. Cô gái chết
tiệt này dám ăn mặc khêu gợi như vậy. Trễ ngực hắn còn nhịn, nhưng bây
giờ hắn không thể nhịn được nữa. Hắn chịu không được, đợi đến khi mang
cô đến buổi tiệ, không biết có bao nhiêu ánh mắt đàn ông chăm chú trên
người cô nữa.

Thấy ánh mắt Nam Cung Tước nhìn vào phía sau lưng mình, Lãnh Nặc Băng
đương nhiên biết hắn đang giận cái gì, không màng đến tức giận của hắn,
Lãnh Nặc Băng rút tay mình ra

”Anh cảm thấy bây giờ còn có thời gian lại đổi một bộ khác sao?” Sau đó
chậm rãi đi ra ngoài. Tròng mắt hung ác chuyển qua Lysa đối diện, Lysa
sợ tới mức cảm giác như trái tim chỉ trong nháy mắt là ngừng đập.

Ham muốn chiếm hữu của người đàn ông thật đáng sợ.

Đi qua chỗ hàng loạt lễ phục đang treo, Nam Cung Tước rất nhanh cầm lấy một cái áo choàng rồi đuổi theo Lãnh Nặc Băng.


Bên ngoài Lãnh Nặc Băng vừa định mở cửa xe ngồi vào, liền cảm nhận được
sự ấm áp từ phía sau ùa tới, một cái áo choàng màu trắng nhẹ nhàng phủ
trên người cô. Lãnh Nặc Băng không chút do dự muốn cởi áo choàng ra,
nhưng người đàn ông đằng sau cô dường như có thể đoán trước, vòng tay ôm cô không buông, ở bên cạnh tai cô thổi khí, hay đúng hơn là uy hiếp

“ Em dám cởi ra thử xem!”

Rốt cuộc não người đàn ông này có tế bào thẩm mĩ hay không? Cả người cô
một thân đỏ lại khoác lên áo cái áo choàng trắng, lại còn muốn không
cởi cũng không được!

Cô là con gái, cũng muốn mình xinh đẹp được không!?!

Tuy rằng rất bất mãn với Nam Cung Tước Lãnh Nặc Băng cũng không phản bác hắn. Hành đồng như vậy hiển nhiên không có chí khí, nhưng vì Lãnh Nặc
Băng không muốn chọc cho người đàn ông phía sau nổi trận lôi đình.

Kéo lại áo choàng trên người Lãnh nặc Băng mở cửa xe bước vào. Nhìn bộ
dáng thuận theo của cô, Nam Cung Tước nở nụ cười khêu gợi rồi cũng theo
chân cô ngồi vào trong xe.

Thời điểm chờ đợi Lãnh Nặc Băng, Nam Cung Tước đã kêu người lái chiếc
Lamborghini đi, rồi ra lệnh tài xế lái chiếc Rolls-Royce tới đón bọn họ
đi buổi yến tiệc.

Xe rất nhanh đã đến nơi, Nam Cung Tước xuống xe trước, sau đó vươn tay
nắm lấy tay Lãnh Nặc Băng dẫn cô chậm rãi hướng đến đại sãnh của buổi
yến tiệc.

Lãnh Nặc Băng kéo Nam Cung Tước cánh tay đi vào, tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng là cũng không thể tránh được. Một đôi tuấn nam mỹ nữ hợp
lại, nháy mắt liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Lãnh Nặc Băng không cần nhờ đến hào quang của Cung Tước, bản thân cô đã là một vật sáng rồi.

Vô luận là ở nơi nào, tính cách cao ngạo, khuôn mặt mềm mại, ngũ quan
hoàn mỹ, dáng người cao gầy đều hấp dẫn ánh nhìn của mọi người thật
sâu.


Cảm giác được đôi mắt sói sáng rỡ của những người đàn ông đang có mặt
trên buổi tiệc đang chăm chú trên người cô gái bên cạnh mình, đôi mày
tuấn mỹ bỗng nhíu lại đầy nguy hiểm làm cho người khác cảm thấy sợ hãi,
trong nháy mắt, mọi người liền thu hồi ánh mắt kinh diễm đang phóng trên người Lãnh Nặc Băng lại. Mà trái lại Lãnh Nặc Băng, như là đối với sự
chú ý như vậy đã thành quen, không có phản ứng gì, vẫn duy trì dáng vẻ
vân đạm phong kinh.

Bởi vì chuyện tạo hình và lễ phục mà bọn họ đến nơi có hơi chậm trễ.
Giờ phút này, tại đại sãnh của buổi tiệc đã tề tựu đầy đủ cái gọi là
“người của xã hội thượng lưu”. Bọn họ đã là đôi cuối cùng rồi. Lục Bằng
Lục Côn hai huynh đệ thấy Nam Cung Tước đã đến, lập tức từ trong đám
người đi tới

”Tước nhi đến rồi sao?”

Những lời này là lục côn nói, nhìn như một câu ân cần thăm hỏi đơn giản, nghe không ra bên trong là thực hay giả. Không biết hắn hi vọng Nam
Cung Tước đến, hay là không hy vọng Nam Cung Tước đến. Lục Côn Lục Hòa
ngang hàng với Nam Cung Doanh, xưng hô như vậy với Nam Cung Tước là
chuyện bình thường.

”Ừ!”

Nam Cung Tước vẫn giữ thái độ im lặng là vàng, thản nhiên vuốt cằm xem như ân cần thăm hỏi rồi.

Lãnh Nặc Băng nhìn hai người trước mặt, không cần Nam Cung Tước giới thiệu, cô cũng biết bọn họ là ai rồi!


Lục côn là anh, bộ dạng đã thấp lại béo, nhìn khuôn mặt thì hiền lành
khuôn mặt, cũng không che dấu được trong đôi mắt hắn mưu mô và tàn nhẫn. Mà em trái Lục Bằng thì hoàn toàn tương phản vừa cao vừa gầy. “Lấm la
lấm lét” bốn chữ giống như là vì để miêu tả hắn mới phát minh ra.

Nhìn hai người, làm cho Lãnh Nặc Băng nhớ tới bộ phim truyền hình trước
kia cô đã xem- Lộc Đỉnh ký 》- béo đầu đà cùng gầy đầu đà, như vậy hai
người là Thân Huynh Đệ, Lãnh Nặc Băng thực hoài nghi bọn họ có phải một
mẹ sinh ra hay không.

Mặc kệ Nam Cung Tước đạm mạc, dù sao lần này trả giá trung, bọn họ là
người thắng, thái độ Nam Cung Tước như vậy cũng bình thường. Lục Bằng
nhìn Lãnh Nặc Băng bên cạnh Nam Cung Tước hai mắt tản ra kinh diễm và
tham lam.

Nam Cung Tước chưa bao giờ mang bạn gái tham dự yến hội, đây là điều mà
xã hội hội thượng lưu mọi người đều biết đến nhưng là thật không ngờ lần này lại dẫn theo một tiên nữ giáng trần cùng đến. Thu hồi ánh mắt nhìn
Lãnh Nặc Băng lại, kỳ thật là sợ hãi Nam Cung Tước phát hiện,

”Tước nhi, vị này là?”

”Cô gái của tôi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.