Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?

Chương 10: Đêm say rượu (phần 1)


Đọc truyện Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy? – Chương 10: Đêm say rượu (phần 1)

Lãnh Nặc Băng đi theo cửa phụ đến một thang máy dẫn ra đại sảnh. Đi đứng ngả nghiên, lắc lư. Lãnh Nặc Băng dừng lại, đầu óc loạng choạng, lấy
tay vỗ nhẹ vào đầu của mình, muốn làm cho mình có thể thanh tỉnh một
chút, sau đó dựa vào tường tiếp tục nhún nhảy quậy phá.

Đúng lúc này từ trên lầu thừa lúc thang máy đi xuống Nam Cung Tước cũng
từ trong thang máy đi ra. Nam Cung Tước từ trước đến nay đi đường đều là vương giả phong phạm, mắt nhìn phía trước, cho nên cũng không có chú ý
tới phía bên trái có dị thường.

Lãnh Nặc Băng bởi vì say rượu, nhìn vật gì cũng từ một hoá thành hai,
căn bản chính là đầu óc choáng váng thấy không rõ. Bi kịch nháy mắt liền xảy ra.

”Phanh ——” một tiếng,

Lãnh Nặc Băng liền va vào một bức thịt tường.

Ngay chính thời điểm bị ngã, Lãnh Nặc Băng không nhịn được muốn nói,
người đàn ông này làm bằng gì sao lại cứng như thế! Lãnh Nặc Băng không
ngừng xoa nắn cái mũi đau của mình!

Nam Cung Tước cúi đầu, quan sát khuôn mặt Lãnh Nặc Băng, bởi vì Lãnh Nặc Băng cũng đang cúi đầu, cho nên Nam Cung Tước không thấy rõ ràng bộ
dáng của Lãnh Nặc Băng.

Con ngươi sắc bén lãnh liệt vì va chạm với Lãnh Nặc Băng mà hiện lên một tia hờn giận. Rồi sau đó lại ngửi được trên người Lãnh Nặc Băng nồng
nặc mùi rượu, ánh mắt chán ghét hiện lên.

Nhưng nhìn đến thân hình Lãnh Nặc Băng lung lay thoáng động, liếc mắt
một cái liền có thể nhìn ra cô có lẽ đã say rượu rồi. Nam Cung Tước
không muốn tranh luận với những kẻ say xỉn, làm lơ Lãnh Nặc Băng đi lướt qua.

Hắn không so đo, không có nghĩa là Lãnh đại tiểu thư không so đo. Viên
ngọc bích rơi ra, Lãnh Nặc Băng lưu loát nhảy dựng lên, ngăn cản Nam
Cung Tước đi.

”Anh…… Đụng vào tôi, yêu cầu anh…… Xin lỗi.”

Lãnh Nặc Băng ngẩng đầu lên nghiêm túc nói với Nam Cung Tước. Sờ sờ cái
mũi bị ăn đau. Nói xong Lãnh Nặc Băng bởi vì ợ một hơi rượu mà không có
nói nữa. Nhìn cánh tay chắn ngang người mình, Nam Cung Tước nhịn không
được phát ra một tia cười tà, nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện trong nụ

cười của Nam Cung Tước căn bản không có một tia độ ấm, tựa như ác quỷ
đang cười.

A! Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn có người dám ngăn cản đường đi của hắn, hơn nữa còn là một cô gái.

Cô gái này nói cái gì, muốn hắn xin lỗi, hắn không có nghe lầm chứ, có
người cư nhiên muốn Nam Cung Tước hắn xin lỗi. Hắn muốn nhìn một chút là ai có lá gan lớn như vậy muốn hắn xin lỗi đây.

Nam Cung Tước ngẩng đầu, con ngươi nguy hiểm khép hờ đứng lên xem kỹ mặt cô gái. Chỉ thấy trước mặt của hắn là một cô gái nhỏ nhắn.

Nam Cung Tước cao 1m88, cho dù Lãnh Nặc Băng 1m7 nhưng khi đứng ở trước mặt của hắn cũng thực nhỏ bé.

Cô gái này có một mái tóc ngắn màu đỏ hạt dẻ, khuôn mặt búp bê, sóng mũi cao, ánh mắt đen lay láy. Ánh mắt ấy làm cho Lãnh Nặc Băng thêm phần
quyến rũ.

Nam Cung Tước nhìn đến ánh mắt Lãnh Nặc Băng đầu tiên, cảm giác cô gái
này bộ dạng thực bình thường, lá gan lại rất không bình thường.

Bởi vì cô dám ngăn đường Tước gia, còn dám yêu cầu Đại thiếu gia Tước xin lỗi.

Mặc dù là uống rượu, nhưng Lãnh Nặc Băng vẫn là cảm giác được người đàn ông này đang nhìn cô với ánh mắt nóng rực. Như thể mình không có mặc
quần áo bại lộ dưới ánh mắt của người đàn ông này.

Rất là bất mãn với ánh mắt của người đàn ông, đôi môi đỏ mọng mềm mại
nói ra một câu hung dữ: “Nhìn cái gì?…… Còn không cho tôi một
lời xin lỗi?…… Có biết tôi là ai không?…… Bản cô
nương là luật sư nha!…… Hơn nữa còn là luật sư vàng của thành
phố, anh nếu không cho tôi một lời xin lỗi……. Tôi cam đoan nói mẹ anh từ bỏ anh.”

Lãnh Nặc Băng vỗ ngực hướng Nam Cung Tước giới thiệu thân phận của mình. Lãnh Nặc Băng bắt đầu bị rượu ngấm vào cơ thể, cho nên lời nói cũng bắt đầu đứt quãng.

”Luật sư?”

Nam Cung Tước có chút hoài nghi, cô mà là luật sư sao? Hắn cái gì cũng
không hỏi, cô đã đưa tổ tông của mười tám đời đều giới thiệu rành rành
rồi.

Kỳ thật Nam Cung Tước không biết, Lãnh Nặc Băng rất ít khi say khướt như thế. Hôm nay cô uống say rồi. Cả đời này trừ khi cô lên tòa án, khẳng
định sẽ không cùng một người nói nhiều như vậy, hơn nữa còn là một người xa lạ.


”Như thế nào? Anh không tin tôi. Tôi sẽ cho anh xem thẻ luật sư của tôi”

Lãnh Nặc Băng làm ra bộ dạng chu môi, ảo não việc Nam Cung Tước không
tin lời của mình, Lãnh Nặc Băng bắt đầu tìm tòi thẻ luật sư để chứng
minh.

Lời nói Lãnh Nặc Băng tựa hồ trở nên nhẹ nhàng hơn, khẩu khí cũng ôn hòa rất nhiều, như là một người, mà không phải một cái khối băng.

Nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm được. Chỉ thấy cô 1 phút còn tràn đầy
tự tin, tiếp theo giây sau giống như là bị sương đánh cà tím. Trên mặt
hiện lên sự mất mát.

”Tôi quên đem theo.”

Lãnh Nặc Băng ngẩng đầu, con ngươi xinh đẹp kèm theo bộ dáng đáng
thương, như nước trong veo, làm cho người ta nhìn thoáng qua sẽ không
nhẫn tâm ở đó mà trách cứ.

Nam Cung Tước cũng không biết thần kinh mình thế nào mà lại không chấp
nhất, cư nhiên không có quở trách cô gái này, mà là nhìn bộ dáng của cô
rất muốn cười. Nhưng giây tiếp theo Nam Cung Tước cười không nổi, bởi vì hắn thật sự rất muốn giết người.

”Nôn ~, nôn ~…….”

Lãnh Nặc Băng khống chế không được cái dạ dày đang sóng cuộn biển gầm
này. Đem Nam Cung Tước trở thành rác nháy mắt liền buồn nôn gì đó phun
hết lên người Nam Cung Tước.

Lãnh Nặc Băng đột nhiên cảm thấy vui sướng vô cùng, phun hết về phía trước, chầm chậm bám vào người Nam Cung Tước.

Cảm giác được y phục của mình bắt đầu ẩm ướt, Nam Cung Tước vẻ mặt hắn tuyến, mới vừa rồi còn nói cô gái này dễ thương.

Hắn thật sự hoài nghi mình vừa rồi có phải hay không mắt mù, cư nhiên lại nghĩ cô gái này dễ thương, quả thực là đáng giận!

Nam Cung Tước phẫn nộ, nói với Lãnh Nặc Băng.


”Cô, này, thật, đáng, ghét.”

Nam Cung Tước nghiến răng nghiến lợi, nói mỗi một chữ đều hận không thể
giết cô gái trước mặt, con ngươi lạnh lùng tản ra tia sát ý mãnh liệt.

Nhìn đến cô gái nằm trên mặt đất còn không đứng lên, Nam Cung Tước vẫn
chưa hết giận, tiến lên kéo áo Lãnh Nặc Băng, túm Lãnh Nặc Băng đứng
lên, đối diện với mình.

Đôi mắt Lãnh Nặc Băng đen tuyền, vừa rồi Nam Cung Tước nhìn chằm chằm,
còn bị đẩy sang một bên. Lãnh Nặc Băng mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn gần
khuôn mặt đang phẫn nộ của Nam Cung Tước.

Nam Cung Tước nhìn đôi mắt đẹp, thoáng chốc đã bị hấp dẫn quên đi việc
giáo huấn cô. Hắn hình dung đôi mắt đen ấy. Nếu như nói đôi mắt Nam Cung Tước là vạn trượng vách núi đen sâu không thấy đáy, như vậy đôi mắt
trong như nước này giống như là sao trên trời sáng rực.

Không, cho dù đem so sánh ánh mắt kia với những cô gái khác thì cô vạn phần xinh đẹp hơn rất nhiều.

Ánh mắt kia như một loại yêu nghiệt tản ra mê người, mặc cho ai nhìn thoáng qua đều kìm lòng không được bị hấp dẫn.

Một trận tanh hôi truyền đến, làm cho Nam Cung Tước lập tức liền tỉnh
táo lại. Cúi đầu nhìn đến bản thân mình thật là bẩn, Nam Cung Tước cảm
giác dạ dày đang sôi trào.

Ngẩng đầu nhìn tên đầu sỏ gây nên, lúc này đã là nhắm mắt lại rồi.

Cô gái này thật là cực kỳ kỳ quái, mọi cô gái không phải đều hi vọng đem khuôn mặt xinh đẹp trưng ra sao? Mà cô gái này lại vừa vặn tương phản,
đem cái xinh đẹp nhất kia che lấp đi. Chỉ nhìn thấy được ánh mắt đen lay láy kia, chốc lát sự mị hoặc lại hiện lên.

Thật sự là chịu không nổi bộ quần áo đang mặc lại không ngừng truyền đến mùi hôi thối, hắn Nam Cung Tước cũng vô cùng thích sạch sẽ. Vác cô lên
vai, Nam Cung Tước lúc này không muốn thương hương tiếc ngọc nữa, một
tay ôm Lãnh Nặc Băng tiến đến thang máy.

Trên tầng 15 là phòng chuyên dụng nghỉ ngơi của Nam Cung Tước. Bình
thường Nam Cung Tước nếu ở trong này đều là uống rượu rồi tới nghỉ ngơi, cho nên trong phòng tầng 15 này sẽ có phòng tắm rửa.

Thang máy đến tầng15, Nam Cung Tước liền đi nhanh hướng gian phòng của
mình. Bởi vì hắn thật sự là chịu không nổi cái mùi đang bốc lên từ thân
thể mình. Nhìn tên đầu sỏ gây nên này lại là một cô gái, bộ dạng lúc ngủ so với lúc nãy không giống một chút gì, Nam Cung Tước trong lòng thật
là hận a.

Hắn cũng không biết mình tại sao lại đem cô gái này mang đến nơi này,
chính là theo bản năng nghĩ như vậy, liền hành động rồi. Ở đây, cho tới
bây giờ vốn chưa có sự xuất hiện của một cô gái nào.


Mở cửa phòng ra, Nam Cung Tước liền một phen ném cô tới cái giường lớn
mềm mại kia. Nam Cung Tước lập tức chui vào phòng vệ sinh. Theo sau liền nghe thấy trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy ào ào.

Nam Cung Tước cởi tây trang liền ném tới thùng rác bên cạnh. Một bộ quần áo xa hoa như vậycó giá trị hai ba mươi vạn, cứ thế bị vứt bỏ rồi.

Một lát sau, Nam Cung Tước tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra. Bên hông có một cái khăn tắm vây quanh, che đi nơi quan trọng nhất. Hai tay không
ngừng vò vò mái tóc ẩm ướt kia.

Đôi mắt trong suốt cùng với khuôn mặt anh tuấn của Nam Cung Tước, từng
giọt nước còn sót lại lăn từ trên cằm rồi xuống ngực. Giọt nước lăn dài
trên khuôn ngực lực lưỡng đến cơ bụng săn chắc 6 múi, du lãm một hồi sau đó liền tiến xuống phía dưới, cho đến khi không nhìn thấy nữa liền thấm vào khăn tắm ẩm ướt.

Sau một hồi Nam Cung Tước cảm giác không kiên nhẫn được nữa, ném khăn mặt trong tay xuống liền đi đến giường lớn.

Nằm ở trên giường, Lãnh Nặc Băng cảm giác cả người đều rất nóng, không
ngừng vặn vẹo thân thể chính mình. Bởi vì Lãnh Nặc Băng quá lộn xộn, nên váy đỏ sớm đã bị cô làm cho cuốn khúc đến phần eo.

Thân trên cũng bị Lãnh Nặc Băng vặn vẹo, quần áo nút thắt đều rơi xuống vài cái.

Nam Cung Tước từ phòng tắm hướng chiếc giường đi đến, liền nhìn thấy
tình cảnh như vậy. Nam Cung Tước lại nhìn đến bộ ngực phập phồng trong
áo ngực đen của Lãnh Nặc Băng. Hạ thân cô chợt lộ cảnh xuân, Nam Cung
Tước nhìn không xót cái gì.

Nhìn đến một bộ quốc sắc sinh hương* như vậy, Nam Cung Tước có thể rõ
ràng cảm giác mình bụng dưới căng thẳng. (quốc sắc sinh hương tạm dịch
là những nơi đẹp nhất của người con gái)

Nam Cung Tước đi đến trước Lãnh Nặc Băng, nhìn Lãnh Nặc Băng tùy ý nằm ở trên giường, đem cơ thể co rúm lại. Lúc này Nam Cung Tước mới chú ý
tới, khuôn mặt Lãnh Nặc Băng, khi ngủ càng thêm đáng yêu. Như một đứa
trẻ con vô hại.

Đột nhiên, Lãnh Nặc Băng chau mày, lông mi khẽ run, miệng không ngừng khóc rống hô:

”Cha ~, mẹ ~, con thật sự rất nhớ hai người! Hai người vì sao không mang theo con cùng đi, cùng đi. Cha ~, mẹ……”

Những lời than thở dần nhỏ lại, Nam Cung Tước nghe không rõ ràng. Chỉ
nghe Lãnh Nặc Băng bi thống gọi cha mẹ, tâm Nam Cung Tước đột nhiên đau
xót.

Hắn có thể rõ ràng cảm giác được cô rất bi thương, đau khổ. Như một sự
sợ hãi, run rẩy cùng bất lực. Rốt cuộc cô gái này đã trải thời thơ ấu
như thế nào, nhìn cô cứ ngủ như vậy thật sự không nỡ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.