Cô em, nhầm giường rồi!

Chương 36: Dũng cảm chịu trách nhiệm mới là quân tử.


Đọc truyện Cô em, nhầm giường rồi! – Chương 36: Dũng cảm chịu trách nhiệm mới là quân tử.


Tôi thẫn thờ ngồi phịch xuống giường, đưa tay ôm đầu và rên rỉ. Chuyện kỳ cục gì đang xảy ra thế này? Tại sao Hán Khanh lại đột ngột xuất hiện ngay cửa phòng tôi, nổi giận đùng đùng và sau đó điên tiết tuyên bố không bao giờ muốn nhìn thấy mặt tôi nữa? Đầu đuôi sự việc là thế nào vậy?
 
Ba câu hỏi trên, dường như cả ba ông anh của tôi cũng đều không biết phải trả lời như thế nào.
 
Trịnh Sơn sau một lúc im lặng mới ấp úng lên tiếng:
 
– “Lúc nãy, Hán Khanh đến, nói là muốn gặp em. Sau đó, anh mới để cho cậu ta mục kích tại chỗ tướng ngủ xấu xí vô cùng của em, thế là vừa đến cửa phòng lại nghe tiếng em đang nói chuyện với Nhất Phương, và rồi cậu ta đột ngột nổi điên. Anh thề là anh không bày trò nhé!”
 
Dịch câu vừa rồi cho đúng nghĩa sẽ là:
 
“Bạn trai em đến thăm, anh định bêu xấu em trước mặt cậu ta nên dẫn cậu ta lên phòng và cùng nhau nghe lén em nói chuyện điện thoại với Nhất Phương, sau đó cậu ta bất thần lên cơn và anh vô can!”
 
Hừm…
 
Hình như điểm mấu chốt của câu vừa rồi chính là: “Nói chuyện điện thoại với Nhất Phương”? Có gì đâu nhỉ, tôi và anh ấy chỉ bàn về vụ làm ăn lớn với tập đoàn M thôi mà, nói chung cũng đâu có vấn đề gì to tát cho lắm? Mà cho dù là có đi chăng nữa thì tại sao Hán Khanh lại phẫn nộ ghê gớm thế kia?
 
Ế, đợi một chút đã!!
 
Một thoáng nghi ngờ đột nhiên kéo đến, tôi vội vàng nhấc điện thoại, gọi lại cho Nhất Phương lần nữa. Nếu điều tôi đang hoài nghi là đúng thì phen này tôi tiêu rồi, tiêu chắc rồi a a a!!
 
Rất nhanh, đầu dây bên kia đã trả lời sau hai tiếng ‘tút’ gấp gáp:
 
– “Khiết Du, lúc nãy sao lại đột ngột cúp máy vậy?”
 
Tôi căng thẳng cắt ngang:
 
– “Nhất Phương, tập đoàn lần này mà chúng ta nhắm tới là của ai?”
 
Bên kia đáp lại bằng một khoảng im lặng dài như cả thế kỉ. Rất lâu sau đó, giọng Nhất Phương đều đều vang lên:
 
– “Của ông trùm bất động sản Mai Phong.”
 
Tôi sững sờ. Quý ông giàu có Mai Phong ấy hình như là là là…là ba của Hán Khanh mà? Trước đây anh ấy từng kể với tôi rất nhiều về người đàn ông này, đặc biệt là tập đoàn M khổng lồ dưới trướng của ông phải làm người khác kính nể.
 

Trùng hợp ngẫu nhiên chăng?
 
Bàn tay tôi rịn mồ hôi, ướt đẫm cả ống nghe, vừa tò mò vừa sợ.
 
– “Thực chất cũng chính là tập đoàn của gia đình bạn trai em.” Bên kia lại bổ sung thêm một câu làm người ta phải choáng váng, nói một cách bình thản như đã tiên liệu trước tất cả từ lâu.
 
Tôi nói như hét vào điện thoại:
 
– “Chết tiệt, tại sao không nói với em ngay từ đầu?”
 
Nhất Phương điềm tĩnh đáp:
 
– “Khi làm ăn, không nên có tình cảm. Nếu như anh nói với em ngay từ đầu thì chuyện này không thể nào kết thúc nhanh được. Chẳng thà em đừng biết còn hơn.”
 
Tôi uất ức gào lên:
 
– “Nhưng mà nhưng mà Hán Khanh nghĩ em là gián điệp hai mang kìa! Ánh mắt mà anh ấy dùng để nhìn em vừa rồi giống như bị phản bội vậy, anh ấy nghĩ em lừa anh ấy, hức!!! Có cô bạn gái điên khùng nào lại quậy tưng bừng công ty của gia đình bạn trai mình không chứ? Oa oa oa!!”
 
– “Bình tĩnh nào. Nói đầu đuôi anh nghe, có gì anh sẽ chịu trách nhiệm, được chưa?” Nhất Phương bối rối trả lời sau một thoáng im lặng.
 
Tôi sụt sịt ôm điện thoại, kể tóm tắt câu chuyện cho Nhất Phương. Anh ấy lại tiếp tục im lặng một lúc rồi ái ngại tặc lưỡi:
 
– “Chà! Tình hình khá là nghiêm trọng rồi.”
 
Tôi trợn mắt:
 
– “Là lỗi của anh, không báo với em ngay từ đầu! Bây giờ anh chịu trách nhiệm đi! Đồ gian thương!”
 
Sau đó, tôi run rẩy dập máy, vội vã thay đồ, xuống dưới nhà mang giày và leo lên xe đạp rồi phóng đi dỗ dành anh bạn trai đang giận dỗi của mình.
 
.oOo.
Nhà họ Mai sở hữu một căn biệt thự rộng lớn khiến người khác phải thèm thuồng. Đặc biệt, trong căn biệt thự này còn có một đội ngũ kẻ ăn người làm vô cùng hùng hậu: từ bảo vệ, quản gia đến đầu bếp, thậm chí còn có hẳn một anh làm vườn. Đám người này sống ở đây từ lâu, căn bản đều thành tinh hết cả. Nghe lén và rình trộm người khác, đối với họ chỉ là chuyện nhỏ.
 
Lúc này, phần đông đội ngũ người làm đó đang rình rập ngoài vườn. Kẻ thì trèo lên cây, kẻ lại núp sau bụi rậm, có người đội hẳn lên đầu một ít lá cây hoa hoè giống như vũ nữ Hawaii để nguỵ trang. Tình cảnh hiện giờ quả thật giống như hàng loạt nhân viên tình báo đang săn đuổi tội phạm vậy, hoành tráng không bút nào tả xiết.

 
Núp sau bụi cây lớn, bà bếp sốt ruột đập muỗi liên tục, cũng không dám cử động mạnh, phấn kích ngẩng đầu thì thào:
 
– “Này, đội Đu cây, báo cáo tình hình đi chứ?”
 
Ngay sau đó, từ tán cây rậm rạp trên cao liền rơi xuống vài chiếc lá khô, kèm theo đó là một giọng nói đang khàn đi vì kích động:
 
– “Đội Đu cây báo cáo đội Bụi rậm, cả hai đối tượng đều đang cãi nhau hết sức kịch liệt. Đặc biệt cậu chủ mặt đỏ tía tai, nhìn rất kinh!!”
 
Bác bảo vệ ngồi thu lu dưới gốc cây, nghe vậy thì căng thẳng gãi má:
 
– “Chẳng hiểu có chuyện gì mà sáng nay cậu chủ ra khỏi nhà chưa được bao lâu đã phóng về ngay, đã vậy còn đập đồ rầm rầm nữa. Rốt cuộc có đồng chí nào biết là cậu ấy bị cái gì không?”
 
Cô gia nhân cẩn thẩn sửa lại chùm lá dày xanh mướt trên đầu mình, nhăn nhó trả lời:
 
– “Chưa hết đâu, sau đó bạn gái của cậu chủ – cô Khiết Du cũng lật đật chạy tới, nói thế nào cậu chủ không chịu xuất hiện, cuối cùng cô ấy phải đập gãy hết một dãy hàng rào bằng tay không thì cậu chủ Hán Khanh mới thất kinh mò xuống nha…”
 
Anh làm vườn chống hai tay lên cằm, vẻ mặt vô cùng đăm chiêu:
 
– “Rốt cuộc là, hai người bọn họ cãi nhau là vì cái gì nhỉ?”
 .oOo.
Hán Khanh đi vòng vòng trong sân, điên tiết lặp đi lặp lại một câu:
 
– “Đừng giải thích nữa, anh không muốn nghe.”
 
Tôi chẳng biết làm gì nữa, đành chạy vòng vòng theo anh ấy, miệng cũng chỉ rối rít đúng một câu duy nhất:
 
– “Nhưng mà, đợi đã. Ít nhất cũng phải nghe em nói đã chứ??”
 
Hán Khanh thình lình dừng lại, làm tôi đập mặt vào lưng anh ấy.
 
– “Em là Kẻ Mộng Du, quá rõ ràng rồi! Anh đúng là thằng ngốc. Từ trước tới giờ vẫn không buồn để ý đến sự hoài nghi này, bây giờ thì hay rồi. Em cùng cái anh chàng Nhất Phương đó lập bẫy lừa anh, cả hai người thật lắm mưu ma chước quỷ.”

 
Tôi bị anh ấy kết tội liên tục, nghẹn đến phát khóc, nhất thời không nói được câu nào cho hoàn chỉnh. Thật ra ban đầu tôi không hề biết là bản thân đang đối đầu với sản nghiệp của gia đình anh ấy, càng không biết mình đang bị cuốn vào một trò chơi thương trường đầy oái oăm. Chuyện đến nước này, tôi phải làm thế nào?
 
Vả lại, niềm tin anh dành cho em mỏng manh đến thế sao, Hán Khanh?
 
Anh ấy nhíu mày, sau đó lại lạnh lùng nhìn tôi kết luận:
 
– “Hay là, đêm hôm đó, việc vào nhầm giường anh cũng là em cố tình? Cố tình tiếp cận theo cách độc nhất vô nhị như vậy, xem ra không tồi, không tồi chút nào nhỉ?”
 
Tôi nấc lên:
 
– “Em…Em không phải loại con gái đó…Thật sự không phải…”
 
Phía sau tôi, ai đó đột nhiên gầm lên:
 
– “CẬU VỪA NÓI KHIẾT DU LÀ LOẠI CON GÁI GÌ????”
 
Nước mắt vẫn đang lăn dài trên má, tôi ngạc nhiên xoay người lại. Nhất Phương đã đứng đó tự lúc nào, mặc áo sơ mi trắng và quần dài, giống như một thanh niên nhàn nhã vô tư lự. Tuy nhiên tôi cũng thấy, ngọn lửa phẫn nộ đang bừng bừng cháy nơi đáy mắt anh ta.
 
Tôi sửng sốt hỏi:
 
– “Anh đến đây làm gì?”
 
Nhất Phương nhe răng cười:
 
– “Nghe lời em, anh đến chịu trách nhiệm.”
 
Cầu trời cho con toàn mạng trở về… Tôi chỉ kịp khấn một câu như thế.
 
.oOo.
Trong phòng khách nhà họ Mai.
 
– “Hai người…Rốt cuộc hai người muốn gì?” Hán Khanh cáu tiết ngồi trên ghế, nói bằng giọng hết sức tức giận.
 
Nhất Phương thoải mái tựa lưng vào bộ ghế sô pha đắt tiền, khoé môi mỏng hơi nhếch lên thành một đường cong bí hiểm:
 
– “Hán Khanh, xem ra anh còn quá nhiều chuyện chưa biết về bạn gái của mình.”
 
Tôi rịn mồ hôi trán, lén lút nhìn sang bên cạnh.

 
– “Chuyện gì nữa đây?” Hán Khanh gắt lên, đôi mắt màu nắng dần tối lại như ánh mặt trời đang từ từ lịm đi, lúc này nhìn anh thật xa lạ.
 
– “ Tôi mới là Kẻ Mộng Du.” Nhất Phương hờ hững đáp gọn.
 
Hán Khanh cứng người, quay sang nhìn tôi sững sờ một lúc, sau đó hỏi lại:
 
– “ Nhưng rõ ràng là Khiết Du…”
 
– “ Đúng, em có làm việc cho Blue Phoenix, nhưng mà…” Tôi lo lắng kéo kéo tay áo anh, cố gắng giải thích.
 
– “ Em im đi!” Giọng nói của anh lạnh lẽo như làn gió phương Bắc, không còn vẻ ấm áp thường ngày, không còn nữa.
 
Tôi bất lực im lặng, khó chịu lườm Nhất Phương một cái thật sắc.
 
– “ Đừng có gắt gỏng với cô ấy, cái tính gia trưởng đó là thứ cô ấy ghét nhất.” Nhất Phương tăng âm lượng lên một chút, nhưng uy lực toát ra thì nặng hơn gấp đôi.
 
– “ Khiết Du không nói dối, cô ấy có làm việc cho Blue Phoenix, và nhân viên trong công ty thích gọi cô ấy bằng nhiều cái tên, chẳng hạn như Bánh mì, hay sô cô la, hay là Hạt tiêu, thậm chí…” Anh ta lại đều đều tiếp tục, giọng nói mang theo vài phần vui thích lộ liễu.
 
Hán Khanh cắt ngang, khuôn mặt tối sầm:
 
– “ Anh dám đùa…”
 
Nhất Phương khoát tay, không có vẻ gì là mất kiên nhẫn.
 
– “ Đợi tôi nói nốt đã. Như đã nói, trong công ty, chúng tôi rất quý cô ấy, gọi cô ấy bằng rất nhiều cái tên tự chế. Nhưng, biệt danh được biết đến rộng rãi nhất, được nhiều người sử dụng để xưng hô với Khiết Du nhất, chính là: Sếp.”
 
Tôi nuốt nước bọt, rốt cuộc cũng bị tiết lộ rồi.
 
“Phịch.”
 
Bên cạnh tôi bất ngờ vang lên một tiếng động kì lạ.
 
Nhất Phương đứng thẳng người, quan sát một chút rồi toét miệng cười:
 
– “Ồ xin lỗi, hình như anh bạn Hán Khanh của chúng ta ngất mất rồi.”
 
Tôi: “….”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.