Đọc truyện Cô em, nhầm giường rồi! – Chương 17
CHƯƠNG MƯỜI SÁU: Lấy thân trả nợ
– “ Mọi người nhìn kìa, mắt của họ kì quái quá.”
– “ Ối chà, vết thâm thật là đồng đều nha!”
Đám con trai trong lớp xì xầm bàn tán liên tục, cặp mắt không ngừng nhìn láo liên về phía hai người đang…ngủ bù ở cuối lớp.
– “ Khiết Du và Hán Khanh có cặp quầng thâm y như nhau, lẽ nào đêm qua họ…” Đầu Đinh kích động gặm móng tay, vui vẻ thao thao bất tuyệt.
BỐP!
Một chiếc dép dịu dàng ôm thẳng lấy cái miệng đang tía lia của Đầu Đinh, làm cậu chàng lảo đảo.
Tất cả không buồn tìm kiếm thủ phạm, Thiên hạ đệ nhất phi dép của lớp này, còn phải tìm nữa sao?
– “ Ném chuẩn đấy.” Hán Khanh nằm bẹp trên bàn, khùng khục cười tán thưởng.
– “ Quá khen, quá khen rồi.” Tôi híp mắt nói, lại tiếp tục đưa tay lên miệng ngáp.
Chết tiệt thật, hắn ta có cái lúm đồng tiền, làm nụ cười của hắn nhìn như một đứa trẻ, khỉ thật, nhưng thật sự là dễ thương quá đi!!
Tôi vẫn nằm dài trên bàn, nhưng tâm trí đã theo gió bay tít lên trời.
Hán Khanh thật sự rất ít khi cười, chỉ có cười nham hiểm, cười nửa miệng, cười khinh bỉ, cười biến thái, nhưng cười để lộ hai cái lúm đồng tiền nhỏ xinh kia, đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến.
– “ Cậu chảy dãi kìa.” Hán Khanh đột nhiên lười nhác lên tiếng.
Tôi vừa nói gì về dễ thương ấy nhỉ? Quên đi!
– “ Ờ, sao mắt của cậu…” Tôi nói, lại tiếp tục đưa tay lên che một cú ngáp long trời lở đất nữa.
– “ Thức khuya học bài.” Hắn đáp cụt lủn, rồi tiếp tục nhắm nghiền mắt, trên khuôn mặt treo bốn chữ “XIN ĐỪNG LÀM PHIỀN”.
Tôi chán nản nhún vai, tiếp tục ngủ.
Cả hắn và tôi đều biết rằng, cái lý do đó chỉ có quỷ mới tin. = =
—– Một ngày tẻ nhạt, buồn chán bên cạnh một gã tẻ nhạt, buồn chán lại trôi qua —–
Ra về.
Tôi tung tăng nhảy chân sáo ra khỏi cổng trường, cuối cùng cũng thoát cái tên đười ươi họ Mai đó, thật là thoải mái quá đi.
– “ Đứng lại đó.”
Tôi lèm bèm, ừ thì đứng, chứ không lẽ nằm lại đó?
– “ Giày của tôi đâu?” Hán Khanh một tay xách balô, một tay chỉnh headphone, vô cùng, vô cùng phong trần bước tới trước mặt tôi.
Tôi nhướn một bên mày lên, giả vờ ngây thơ.
– “ Hôm qua tôi đã nhắn tin nhắc cậu rồi mà? Định chọc tôi tức chết hả?” Hắn tăng âm lượng lên một chút, cặp mắt rất đẹp bắt đầu nổi lửa tưng bừng.
Oài, cái tên này chẳng có óc hài hước gì cả. >_<
Tôi gỡ cặp ra đặt xuống đất, cuối cùng lôi ra một bọc ni lông vàng vàng, trong đó đôi giày hắn được gói lại cẩn thận.
– “Này, cầm lấy.”
Đúng lúc đôi giày sắp về tay khổ chủ thì một tiếng hét chói tai bỗng vang lên, làm không khí xung quanh muốn nát vụn.
– “ Hai người lén lút trao đổi cái gì đấy?”
Tôi giật mình, quay lại nhìn về hướng phát ra âm thanh oanh liệt đó, thì bắt gặp một cô gái xinh đẹp, trẻ trung, đeo rất nhiều trang sức đáng yêu bắt mắt, đang gườm gườm nhìn về phía tôi và Hán Khanh như nhìn chiếc quần yêu thích của cô ta bị ai đó đốt cháy.
Lại liếc sang kẻ bên cạnh, tôi thấy khuôn mặt của hắn đang trở nên thật sự, thật sự phức tạp.
– “ Anh Khanh!!! Con nhỏ xấu xí này là ai? Anh hứa chiều nay chở em đi chơi rồi mà, anh Khanh!!!”
Giọng nói nũng nịu nhưng the thé đó lại vang dội, làm màng nhĩ của tôi run rẩy. >_<
– “ Bội Di, em làm gì ở đây?”
– “ Ghét quá, người ta chờ mãi không thấy anh, nên mới đến đây mà!”
Tôi biết điều dợm bước chạy, thôi thì để hai vợ chồng người ta nói chuyện. Hán Khanh, cậu thật hư đốn, có Phi Long rồi lại còn mèo mỡ với cái cô Bội Di này, đồ lăng nhăng như miếng măng! >_<
Nhưng tại sao khi thấy cô ta nói chuyện thân mật với Hán Khanh, tôi lại thấy hơi tức chứ ??? Được rồi, tôi thấy rất tức!
Chạy được tới đường lớn, tôi dừng lại để thở.
– “ Cậu khùng hử? Chưa gì đã cầm giày của người ta tót đi, làm tôi chạy theo mệt gần chết!” Hán Khanh từ đâu bỗng lù lù xuất hiện sau lưng, làm tôi sợ hãi kêu ré lên.
– “ Be bé cái mồm lại. Bây giờ làm ơn trả giày đây!”
Tôi dẩu miệng, cậu là cái đinh gỉ gì mà tôi phải cun cút xun xoe tuân lệnh cậu? Được đằng chân lân đằng đầu à, đừng có mơ!
Tôi bắt đầu lôi hai cái dây giày ra, buộc chặt lại, rồi bắt đầu quay quay như làm xiếc.
– “ Nếu muốn trả giày thì trả lời tôi, cái cô nàng đó là ai?” Tôi híp mắt hỏi, tay vẫn quay không ngừng.
– “ Trả đây, không liên can gì đến cậu!” Hán Khanh bực bội vươn tay định túm đôi giày, nhưng tôi đã lùi lại một bước, cười hê hê.
– “ Cậu không trả lời thì tôi vứt đôi giày này xuống lòng đường!”
– “ Trả đây, tôi không có đùa!”
– “ Tôi cũng không đùa nốt!”
Hán Khanh bất lực vuốt mặt, nhìn tôi giận dữ, cuối cùng rặn ra được một câu:
– “ Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.”
Tôi há hốc mồm sững sờ…
Vì quá sững sờ, nên tôi đã tuột tay, đôi giày đáp thẳng xuống lòng đường.
Khi nhận ra thì đã muộn, tôi lao ra định nhặt lại thì bị một cánh tay mạnh mẽ túm lại, Hán Khanh hét vào mặt tôi, khuôn mặt hắn rất phức tạp:
– “ Lao ra đó cho xe tông chết à?”
Tôi lắp bắp nói:
– “ Nhưng …giày…”
Trong một thoáng, khuôn mặt điển trai của hắn nhìn còn khó coi hơn cả đôi giày đang bị xe cán qua cán lại thảm thương trên mặt đường bụi bặm.
—– Đôi giày chính thức lên thiên đường —-
Hán Khanh thấy tim mình đập thình thịch.
Cô ấy bị chậm phát triển bẩm sinh hay là ngốc đột xuất? Lao ra đường đang lúc xe đông như thể, lỡ có chuyện gì…
Hắn không muốn nghĩ tiếp.
Khoảnh khắc cô chuẩn bị lao ra, hắn thấy không khí đông cứng trong buồng phổi, lồng ngực co thắt lại, bằng mọi giá phải giữ cô lại, bằng mọi giá!
Cảm giác đó, nghĩa là gì?
—– 3 phút mặc niệm cho đôi giày —-
Tôi đau thương nhìn đôi giày bẹp dúm ở giữa đường, muốn khóc mà không có nước mắt.
– “ Rốt cuộc tôi phải đền cậu bao nhiêu?”
Hán Khanh nhướn mày trước câu hỏi không đầu không đuôi của tôi, hỏi lại:
– “ Cái gì?”
– “ Tôi làm hư giày của cậu, tôi phải đền bao nhiêu?” Tôi hậm hực nhắc lại, xoắn hai tay vào nhau.
Đáy mắt hắn bỗng thấp thoáng một nụ cười kì quái.
– “ À…Không nhiều lắm.”
– “ Bao nhiêu?” Tôi hớn hở mở to mắt, nếu có thêm cái đuôi ở đây chắc nó cũng vẫy vẫy. >_<
– “ Tầm mười lăm….
….triệu.” Hắn cười cười.
– “ Cái giề???” Tôi gầm lên, túm lấy cổ áo hắn lắc lắc. Đồ lừa đảo, mười lăm triệu cho một đôi giày, đồ quỷ hút máu, đồ không tim gan phèo phổi!!
– “ Tôi nói thật. Nhà giàu như tôi lừa cậu làm gì, trong đó có hệ thống định vị GPS toàn cầu, đắt lắm đấy!” Hán Khanh hùng hồn giải thích, sau đó móc điện thoại ra bấm bấm, đồng thời bật loa ngoài.
Một giọng trung niên uy quyền vang lên điềm đạm:
– “ Khanh, chuyện gì vậy con?”
– “ Ba, đôi giày patin màu xanh ba mua cho con, là bao nhiêu tiền?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó trả lời:
– “ Mười lăm triệu chẵn, tính luôn thiết bị GPS di động. Nhưng con hỏi làm gì?”
Hán Khanh nhìn tôi cười chế nhạo, sau đó lễ phép nói tạm biệt, rồi cúp máy.
Thiện tai, nhà giàu có khác, một đôi giày của hắn ăn đứt mười năm mua quần áo của tôi rồi. Mười lăm triệu ơi mười lăm triệu!! >_<
Sau mười phút tiếp tục nghe hắn giảng giải về giá trị thực sự của đôi giày pa tin rách đó, mặt tôi đã trở thành một đống rất khó coi. = =
– “ Nhưng tôi không có tiền, tôi cũng không muốn nợ cậu!” Tôi bất lực gào lên, tiếp tục túm cổ áo hắn lắc lấy lắc để.
– “ Tôi có cách cho cậu trả nợ.” Hán Khanh đột ngột nói, vẻ mặt vẫn lạnh như băng.
– “ Ý, cách gì?? Chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi sẽ làm tất!!” Tôi buông áo hắn ra, cười cười mong chờ.
Khi tôi nhận ra điều đó, thì đã quá trễ. Đôi mắt màu hổ phách trong vắt của hắn lập tức lộ rõ nụ cười đắc thắng, khoé miệng mỏng thanh tú cong lên thành một nụ cười mê hoặc. Đây chính là vẻ mặt của một người thợ săn sau khi đã săn được con mồi mà mình mong chờ bấy lâu, có vui vẻ, có đắc chí, có cả một chút…ác độc!
Hán Khanh kéo tôi lại gần, thì thầm:
– “Khiết Du, làm bạn gái tôi nhé?”