Đọc truyện Cô em, nhầm giường rồi! – Chương 14
CHƯƠNG 13.1: Hẹn hò bất đắc dĩ
Nơi mà Phi Long đưa tôi đến, hoá ra chính là sân bóng.Đó là một mảnh đất rộng, xanh ngát và ngập nắng, quanh năm lúc nào cũng lộng gió, hồi bé tôi thường ra đây chơi thả diều, hoặc đào kho báu với lũ bạn.
Phi Long lôi tôi xuống xe như một bịch khoai tây (tôi nhăn nhó), sau đó phẩy phẩy tay ra hiệu cho ông tài xế lái xe về.
Thế là trong khoảng sân rộng mênh mông ấy, chỉ còn lại tôi và cậu ta…
Mọi người thông cảm, nhưng thật sự đầu óc tôi từ lâu đã bị phim truyền hình gặm mòn, vậy nên, ở hoàn cảnh này, tôi đột nhiên nảy ra những suy nghĩ vô cùng, khụ, không lành mạnh. = =
“….Tin giờ chót, vào ngày X tháng Y năm Z, ở một sân bóng tại quận T, người ta phát hiện xác một thiếu nữ mặc đồng phục học sinh, hay nói đúng hơn là mặc những gì còn sót lại của bộ đồng phục đó. Nạn nhân không mang theo giấy tờ trên người, hiện vụ án đang được chờ điều tra làm rõ….”
Tôi rùng mình, dẹp, không nghĩ linh tinh nữa, cùng lắm tôi sẽ cho cậu ta một chưởng bất tỉnh nhân sự rồi bắt xe ôm về, cảnh tượng nói trên hoàn toàn không phải dành cho tôi, không phải dành cho tôi ô ô ô!!!
Mặt khác, trực giác của tôi mách bảo, cậu ta không phải người xấu.
Đang đắn đo một cách hoảng loạn, thì bỗng nhiên có một hình ảnh hay ho đập vào mắt tôi, làm tôi nhất thời đần mặt ra như một cái bánh bao mốc, không suy nghĩ được điều gì nữa.
Đó là… Phi Long cậu ta đột nhiên sảng khoái cởi áo ra á á á á!!!! >”<
Tôi rú lên:
“- Biết ngay cậu là thứ dê lồm xồm biến thái mà, bớ làng nước ơi cứu tôi với, ở đây có một tên họ Sở lưu manh, biến chất, @@#****$$%^*##%!!!!”
Phi Long hoảng hồn dùng tay bịt miệng tôi lại, thế là tôi lấy hết sức bình sinh cắn cậu ta một phát!
“- Cậu im lặng thì tôi sẽ buông ra. Dùng cẩu xực quyền cũng chẳng có tác dụng đâu, tôi bị cắn quen rồi.” Cậu ta gầm gừ.
Tôi vẫn kiên cường gặm gặm nhay nhay bàn tay cậu ta như gặm một cái đùi gà, cậu ta vẫn ngoan cố không chịu buông.
Thế là, người đi đường hôm ấy được nhìn thấy một cảnh tượng trên cả khủng khiếp. >_<
Một thiếu niên ở trần rất phong lưu, dùng tay bịt miệng một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng nàng thiếu nữ này lại ờ, không bình thường, liên lục gặm ngon lành tay của người thiếu niên.
Một cậu bé kéo tay ông nội mình, chỉ chỉ về hướng đó hỏi:
“- Ông ơi, hai anh chị ấy đang tập võ ạ?”
Người ông nhìn theo, sau đó mặt mày tái mét như lục bình trôi, hốt hoảng bịt mắt đứa cháu lại, rối rít nói:
“- Bi, con đừng nhìn, nhìn vào sẽ hư!!!!”
Haizz, đầu óc người lớn quả là…
Sau khi tôi nhay nhay gặm gặm tay Phi Long được vài phút, cậu ta bất chợt nghi hoặc nhìn tôi, hỏi bằng giọng kì quái:
“- Khiết Du, rốt cuộc cậu đã chích ngừa chưa?”
Tôi nhả tay cậu ta ra, ngơ ngác:
“- Hửm???”
Phi Long đẩy tôi ra, buồn rầu nhìn bàn tay của mình, bi thương nói với tôi:
“- Tôi không muốn bị bệnh dại…”
Tôi: “……..”
Lại đột nhiên nhìn kĩ cậu ta, quả thật tiểu mĩ nam này có thân hình không tệ, rất săn chắc, không có bụng cũng không mềm nhão, eo thon thon rắn rỏi…
*Phụt*
Dòng máu mũi thanh xuân của tôi đột nhiên phun trào…. Haizz, điều này có thể lý giải được, trước đây tôi chỉ toàn thấy ba ông anh đáng tuổi bô lão của mình ở trần thôi, tương đối nhăn nheo, còn đây đây đây là một mỹ nam hừng hực sức sống, nước miếng tôi chưa rớt long tong long tong đã là may lắm rồi. *_*
Phi Long cười híp mắt:
“- Hehe, không tồi chứ?”
Tôi lấy lại bình tĩnh, cười thô bỉ nói với cậu ta:
“- Đúng là không tồi, cậu làm ở đâu mà hàng tốt thế, trông rất tự nhiên…”
Thiện tai, câu nói này rõ ràng đã đá văng toàn bộ chút nữ tính còn sót lại trong người tôi. = =
Phi Long nghiến răng trèo trẹo, trông như thể quần cậu ta đang bốc cháy. Đúng rồi, tôi không nhìn nhầm, cái vẻ mặt đó, rất ít người có khả năng biểu cảm được…
“- Rồng Điên, bạn gái mới hả?”
Phía sau đột nhiên có tiếng hét ầm ĩ, tôi ngạc nhiên quay người lại, lập tức nhìn thấy một đoàn quân những bạn nam ở trần, đi chân đất lạch bạch như vịt chạy về phía này, nhìn rất hào hứng… (thứ lỗi cho tôi có cách so sánh này, nhưng thật sự tôi không tìm được từ nào thích hợp hơn nữa >”<)
Phi Long nhe răng cười toe toét với tôi, tự hào nói:
“- Đây là đội bóng của tôi…”
Tôi nhìn họ một lúc, sau đó gục gặc đầu:
“- Thế thì chắc là cậu đảm nhận công việc hoạt náo viên?”
Cậu ta sa sầm mặt, đôi mắt màu tro sâu thẳm nhìn tôi nguy hiểm:
“- Trịnh Khiết Du, cậu đừng ép người quá đáng.”
Tôi rụt đầu lại. >_<
Cậu ta liếc tôi bằng ánh mắt liệu-hồn-tôi-bắn-chết-cậu-đấy, nói với đám con trai đứng tò mò trước mặt, bình tĩnh nói:
“- Các cậu, đây là người giữ đồ mới của chúng ta.”
Tới lượt tôi sặc.
Phi Long lại quay sang nhìn tôi, làm động tác khoe ra hàm răng nanh nham nhở, phối hợp với đôi mắt híp lại như lươn, nói nôm na là cậu ta đang cười với tôi, nói mềm mại:
“- Phải không Khiết Du?”
Tôi toát mồ hôi hột, gật đầu kịch liệt:
“- Đúng đúng, tôi tới đây đề giữ đồ, giữ người luôn nếu cần.”
Mọi người nhìn nhau, nở nụ cười kì quái.
Tôi tự khinh bỉ bản thân mình…. T^T
“- Tại sao chưa bắt đầu nữa? Làm cái trò gì thế?” Một giọng nói quen thuộc vang lên làm tôi giật mình.
Phi Long vui vẻ nói:
“- Xong ngay đây, Hán Khanh, cậu đúng là thiếu kiên nhẫn quá.”
CHƯƠNG 13.2:Hẹn hò bất đắc dĩ
Ờ, hình như vừa rồi tôi nghe nhầm? >”<
…Hán Khanh?
Uầy, giọng nói vừa rồi, rõ ràng là của hắn, cái gã âm hồn bất tán đó!!!!
Tôi thật sự nên mời thầy cúng về nhà giải hạn trừ tà rồi…
Tại sao tại sao, Trái đất này bé lắm sao, tại sao đi đâu cũng đụng độ hắn??
Từ trong đám người lố nhố, một thiếu niên cao lớn lừng lững bước tới, đôi mắt hổ phách u minh gần như đồng màu với ánh nắng chiều rực rỡ.
Hán Khanh…
Nhưng đôi mắt của hắn thật sự không phải là thứ tôi quan tâm, điều khiến tôi đơ lưỡi ở đây chính là, hắn cũng đang ở trần!
Hắn không cao hơn Phi Long bao nhiêu, nhưng vai lại rộng hơn, nên nhìn hắn có vẻ rất to con. Một giọt mồ hôi từ trên cổ hắn lười biếng chảy dọc xuống bụng và mất hút trong cạp quần….
Không sai, tôi bị hấp dẫn bởi một giọt mồ hôi quỷ quái.
Ghét hay không cũng mặc, tôi phải nhìn, đây là của trời cho, bắt buộc phải nhìn, nhìn cho no mắt thì thôi! Nếu đánh giá Phi Long là xúc xích heo thì gã Hán Khanh này là xúc xích nhân phô mai. $_$
Được rồi, tại sao lại có xúc xích ở đây…
“- Con nhỏ đó làm cái quái gì ở đây thế?” Hán Khanh nheo mắt hói Phi Long.
“- Giữ đồ.” Phi Long nhún vai đáp gọn lỏn.
Tôi âm thầm rơi nước mắt, bọn tư sản các ngươi đúng là khinh người quá đáng. [T_____________T]
“- Long, ra đó xếp lại đội hình đi, tôi có việc cần nói với bạn ờ, Khiết Du đây.” Hán Khanh đột nhiên nói.
Phi Long há miệng định nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, cậu ta nham hiểm nháy mắt với đám lốc nhốc xung quanh, thế là cả lũ kéo nhau ra giữa sân đứng ngẩng đầu đếm mây… =_= Các cậu còn cách nào khác thể hiện sự lịch sự đàng hoàng hơn không hử?
Tôi nhìn Hán Khanh một lát, sau đó cả hai buột miệng gần như cùng một lúc:
“- Sao lại ở đây?”
Tôi ho khẽ:
“- Cậu nói trước.”
Hắn nói cụt lủn:
“- Đá bóng.”
Tôi cũng cụt lủn:
“- Giữ đồ.”
“- Giữ đồ con khỉ! Với tính cách của cậu thì điều này còn phi lý hơn cả việc Napoléon được sinh ra từ trái đào nữa!” Hắn nhìn tôi nghi hoặc.
Tôi bất lực nói lớn:
“- Tôi bị bắt cóc mà!!!!”
Hán Khanh cào cào mái tóc của mình, khiến nó dựng đứng lên như một bó chổi đen nhánh:
“- Hừ, vậy cậu có biết ai đã chụp lén cảnh cậu chở tôi về bằng xe đạp rồi tung lên forum trường không?”
Tôi quắn mông lùi lại, nhìn hắn sợ hãi:
“- Quỷ thần ơi, thì ra, Hán Khanh, cậu tự kỉ tới mức tự chụp hình rồi đăng lên mạng….”
Hắn gắt lên, trong đáy mắt có một đám lửa cháy bập bùng:
“- Không phải tôi, là Phi Long đó! Cậu ta không phải người xấu, nên cậu sẽ không gặp nguy hiểm. Vấn đề chính ở đây là, cậu ta đã chú ý đến cậu. Tôi không biết động cơ thực sự đằng sau những bức ảnh đó là gì, nhưng đề phòng vẫn hơn, tránh xa Phi Long ra!”
Tôi nhìn hắn một lúc, sau đó, loé lên một suy nghĩ.
Lẽ nào, Hán Khanh ghen với tôi?
Lẽ nào, hắn ta và Phi Long là, ừm?
Tôi có một cô bạn nối khố là hủ nữ thứ thiệt, nên vấn đề này cũng không xa lạ lắm…
Vậy thì, ờ, tôi là mầm mống phá hoại tình yêu của Phi Long và Hán Khanh? Vậy nên, hắn bảo tôi né ra? = = Chậc, vấn đề càng lúc càng rắc rối… Nhưng đây là cách giải thích hợp lý nhất rồi, tôi không tìm ra được bất cứ lý do nào khác cả… >”< (Tác giả Gián: Cô không tìm ra không có nghĩa là không có = =)
Haizz, tại sao trai đẹp càng ngày càng hiếm, mà bọn họ cứ quay sang yêu nhau chứ…. T_T
Sau đó, tưởng tượng cái cảnh gã Hán Khanh đó và Phi Long nắm tay nhau đi dạo tung tăng đã làm tôi buồn ói gần chết…
“- Này, suy nghĩ cái gì đấy? Nãy giờ có nghe tôi nói không vậy?” Giọng nói ghê rợn của Hán Khanh bay vèo đến.
Tôi bừng tỉnh, lúc lắc đầu vài cái, sau đó hào sảng nói với hắn:
“- Yên tâm, tôi sẽ tránh xa Phi Long, cậu hoàn toàn có thể tin cậy nơi tôi.”
Hắn nhìn tôi nhíu mày nghi ngờ:
“- Được như vậy thì tốt.”
Tôi cười nịnh nọt xun xoe nhìn hắn chớp chớp mắt:
“- Vậy chuyện cái phao….cậu đã hết giận chưa?”
Hán Khanh quay lưng lại, vừa đi vừa nói:
“- Tôi không giận.”
Tôi thở phào, rốt cuộc cũng thoát rồi!!
“- Nhưng tôi vẫn trả thù.”
Hắn nói nốt, sau đó đi mất dạng…
Cậu cậu cậu nói vậy là thế nào? Đồ nhỏ mọn, đồ thù dai, vậy mà bảo là không giận. ==
Ây da, mà tôi đột nhiên thấy vô cùng tò mò, nếu Phi Long và Hán Khanh là…thuộc dạng đó, vậy thì ai đóng vai mềm yếu, ai đóng vai mạnh mẽ nhể? (Tác giả: Thiện tai cái cô này lậm quá rồi!!)
Một lúc lâu sau, đám con trai đó cũng kết thúc trận bóng. Rất may tôi sực nhớ ra nên đã gọi điện về nhà báo trước, bị mẹ mắng một trận >”< Nhưng khi nói là đi với một bạn nam cùng lớp thì bà phát ra một tiếng cười kì quái, sau đó bảo tôi đi chơi lâu lâu một tí, không sao cả, nhưng đừng đi qua đêm là ổn…
Mô phật, rốt cuộc tôi có còn là con ruột của bà không??
Khi trận đấu kết thúc, tất cả đường ai nấy đi, Hán Khanh sau đó cũng mất hút. Còn tôi thì bị Phi Long lôi lên xe, đi vòng vèo khắp nơi ăn gỏi đu đủ, chè bạch khúc, bánh tráng nướng…
Rốt cuộc cậu ta coi tôi là người hay là heo? = =
Sau đó tôi phát hiện, Phi Long cũng không đến nỗi. Tuy có hơi tự cường và kiêu ngạo, nhưng thật sự cậu ta rất vui tính. Về lâu dài có một người bạn như thế cũng hay.
Nhưng, tôi cũng phải giữ khoảng cách giữ khoảng cách…
Gì chứ, tôi cũng không nên phá hoại tình cảm người khác đúng không? Tôi là một người rất nhân hậu mà. >_< Với lại, có muốn phá thì cũng phải nghĩ tới cái mạng mình trước đã…haizz
Đến 8 giờ tối cậu ta mới thả tôi về nhà.
Lại một điều nữa khiến tôi run sợ, cậu ta biết cả địa chỉ của tôi? Tôi chưa nói gì mà… Lúc cậu ta bảo sẽ đưa xe đạp của tôi về tận nhà, tôi không để ý, nhưng mà, trời ơi…
Hán Khanh nói đúng, nên né kẻ này càng xa càng tốt.
Khi mẹ mủm mỉm cười ra mở cửa, Phi Long lễ phép chào bà, sau đó nói nhỏ với tôi:
“- Khiết Du, buổi hẹn hò này làm tôi rất hài lòng…”
Tôi đứng ngu muội nhìn theo chiếc xe BMW đó mất hút trong màn đêm, khóc thét không ra tiếng…
Phi Long, cậu là đồ lưỡng tính biến thái, nam hay nữ gì cậu cũng chấp tất, Trái đất không nên chứa chấp một sinh vật như cậu!!!
Hán Khanh, tôi không dụ dỗ Phi Long của cậu, là cậu ta dụ dỗ tôi, tôi không chịu trách nhiệm. >_<