Đọc truyện Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi – Chương 71: Xấu hổ khó hiểu
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Khi Hứa Ngôn quay về lớp, cậu không chỉ ngắt ngang bài giảng của giáo viên số học Trương Lĩnh mà còn ôm theo hai chú mèo con đang nhìn ngó khắp nơi.
Hành vi này đương nhiên rất gây chú ý.
Ánh mắt mà giáo viên nhìn cậu chứa đựng sát khí, còn ánh mắt của các bạn cùng lớp thì lộ ra kính nể. Cứ thế ôm mèo xông thẳng vào lớp, đúng là chuyện phần lớn học sinh chỉ nghĩ thôi cũng đã không dám rồi.
Nhưng Hứa Ngôn đã hiểu ra rồi, khi nãy trong văn phòng chủ nhiệm lớp, cậu đã thử thăm dò giới hạn của giáo viên, về cơ bản thì chỉ cần mình đảm bảo thành tích học tập thì có làm chút chuyện khác người cũng không sao cả. Đương nhiên là nếu tìm đường chết lố quá thì vẫn cứ chết thôi.
– Hứa Ngôn, thằng nhóc em mang theo mèo làm gì hả?
Đối mặt với sự răn dạy của giáo viên số học, Hứa Ngôn vô cùng bình tĩnh:
– Vì em mang mèo tới trường và bị phát hiện nên khi nãy em đã bị dạy dỗ một trận trong văn phòng chủ nhiệm rồi ạ. Em đã nhận ra sai lầm của mình, thầy cứ yên tâm, từ nay về sau em sẽ không bao giờ làm như thế nữa.
Trương Lĩnh bỗng nhận ra thằng nhóc trước mặt này hình như đã khiến mình không thể nào nói được gì. Vốn dĩ đang định răn dạy một bài nhưng bây giờ giáo viên số học chỉ đành nhịn nửa ngày, cuối cùng mới nói được một câu:
– Đừng tưởng là thi tốt một lần thì có thể đắc ý. Về chỗ ngồi nghe giảng cho cẩn thận đi. Đúng rồi, trông chừng mèo của em nữa, đừng quấy rầy các bạn khác học tập.
– Em biết, thưa thầy.
Advertisement / Quảng cáo
Biểu hiện của Hứa Ngôn có vẻ rất nghe lời nhưng lại có chút nhân tố làm giáo viên khó chịu xen lẫn bên trong. Ví dụ như khi các học sinh khác sẽ nơm nớp lo sợ vì đối mặt với giáo viên thì Hứa Ngôn có vẻ rất thành thạo, rất bình tĩnh.
Sau khi ngồi vào chỗ rồi, Hứa Ngôn lập tức nhét hai con meo meo vào ngăn bàn và tiện dùng sách để lấp kín ngăn bàn luôn. Dù gì đi nữa thì việc mang mèo đến trường đã là vi phạm nội quy, nếu còn gây ra chuyện gì nữa thì đúng là ngại mình chết không đủ nhanh.
Lúc này, cuối cùng cậu cũng thở phào được rồi. Sau đó, cậu cảm thấy di động trong túi quần rung lên.
Rút di động ra, Hứa Ngôn cúi đầu nhìn, thấy là tin nhắn mà Lộ Lăng gửi tới:
“Bây giờ sao rồi?”
Tin nhắn rất ngắn nhưng Hứa Ngôn lại bật cười, cậu mau chóng trả lời:
“Cảm giác mình thật ngầu, thật mạnh mẽ.”
……
Kết thúc tiết số học xong, Lưu Tử Hằng tới gần và ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Hứa Ngôn.
“Dạo này mày có dự định gì không?”
Hứa Ngôn nhìn cậu ta rồi hỏi ngược lại:
– Mày bảo dạo này là có ý gì?
– Chỉ muốn hỏi một chút thôi, dạo này cứ động một tí là mày lại bảo mày bận nhiều việc, cuối cùng là mày bận cái gì?
Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn trần nhà, cậu không thể nói mấy lời rước thù hận rằng đợt này mình toàn bị em gái kéo đi hẹn hò với bạn thân của nó đúng không? Vậy nên cậu chỉ đành qua loa đại khái:
– Đọc sách, học tập… Thì cũng chỉ có mấy chuyện đó thôi, chẳng có gì mới mẻ cả.
Lưu Tử Hằng lại nói:
– Nhưng mà dạo này tao cảm thấy có hơi chán, thế nên tao đang nghĩ xem có nên ra ngoài chơi không.
Ngay lập tức, một giọng nói từ vị trí phía sau vang lên:
– Ra ngoài chơi à? Cho tao đi cùng nữa!
Hứa Ngôn quay đầu nhìn lại, thấy Thái Khang đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn mình chằm chằm, hơn nữa trong ánh mắt kia còn có vẻ nũng nịu…
– Khụ khụ!
Hứa Ngôn tránh ánh nhìn của Thái Khang:
– Đương nhiên là không thành vấn đề rồi.
Lưu Tử Hằng hỏi:
– Vậy chúng ta đi chơi ở đâu nhỉ?
Thái Khang đột nhiên có vẻ hưng phấn hẳn:
– Bây giờ chẳng phải là chỉ còn nửa tháng nữa sẽ tới mùng một tháng năm sao? Hôm qua tao có thấy trên mạng có tin là ngày mùng một tháng năm, ở công viên Đông Giao sẽ có triển lãm anime! Tao đã xem xét rồi, lần này làm to lắm, có rất nhiều câu lạc bộ cosplay sẽ tới!
– Triển lãm anime à?
Lưu Tử Hằng vừa nghe thấy mấy từ này đã có cảm giác không ổn. Cậu ta quay đầu, nhìn thấy…
Hứa Ngôn im lặng, mặt không đổi sắc.
Advertisement / Quảng cáo
Lưu Tử Hằng trừng Thái Khang, sau khi nhận được ánh mắt này, Thái Khang mới sực tỉnh, vội vàng che miệng mình lại.
Lần trước khi bọn họ cùng nhau đi triển lãm anime, địa điểm cũng là công viên Đông Giao, nhưng đi cùng họ còn có một bạn nữ nữa. Trong những ngày này, trước mặt Hứa Ngôn, tên của bạn nữ kia gần như đã trở thành một từ cấm. Lưu Tử Hằng đã rất chú ý để không kích thích tới Hứa Ngôn, thế nhưng khi nãy rõ ràng là Thái Khang thiếu dây thần kinh rồi.
– Hứa Ngôn? Mày…
Lưu Tử Hằng định nói gì đó nhưng lại chẳng biết phải nói gì.
Hứa Ngôn lại ngẩng đầu, làm như không hề để ý mà chỉ cười cười:
– Không sao cả, tao biết bọn mày lo lắng chuyện gì. Mấy chuyện vớ vẩn về Trương Hân Di tao đã cho qua lâu rồi.
– Đã cho qua lâu rồi?
Thái Khang ra vẻ không tin.
– Đúng thê, trên thế gian này, chuyện không như ý cũng chiếm tám, chín phần, đã chẳng còn gì để nói nữa rồi. Nhưng dạo này tao thực sự không có thời gian rảnh để đi, ít nhất là triển lãm ngày một tháng năm hẳn là tao sẽ không đi được.
– Vì sao thế?
Lưu Tử Hằng vội vàng hỏi.
Hứa Ngôn cười giải thích:
– Vì tao mang mèo đến trường bị bắt quả tang nên chủ nhiệm lớp muốn sửa gáy tao. Tiếp đó tao bảo với cô là về sau kết quả thi của tao sẽ luôn trong mười vị trí đứng đầu, vậy là cô ấy chẳng biết phải nói gì nữa. Vậy nên từ nay có lẽ tao thực sự không có thời gian để đi thăm thú triển lãm anime rồi, ngày ngày vùi đầu học hành còn không kịp đây này…
Thái Khang và Lưu Tử Hằng nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ. Lý do mà Hứa Ngôn đưa ra vô cùng hoàn chỉnh khiến bọn họ không thể phản bác được, nhưng cùng với đó, họ cũng đã nhận ra một mạch cảm xúc ngầm đang ẩn giấu bên dưới mặt nước phẳng lặng kia.
Ngấm ngầm không bộc phát như vậy mới làm người ta lo lắng nhất.
……
Buổi tối, trên đường về nhà, Hứa Ngôn và Lộ Lăng sóng vai bước đi, mỗi người bế một con mèo.
Từ tháng ba tới tháng tư, không chỉ có nhiệt độ dần tăng cao mà ban ngày cũng dài hơn. Lúc cuối kì, khi tan học sẽ thấy trời đã tối đen từ lúc nào rồi, thế nhưng bây giờ lại có thể nhìn thấy ánh chiều tà phía chân trời.
Vị trí nhà của họ nằm ở phía tây so với trường học, cũng vì thế mà rất tiện để vừa về vừa ngắm hoàng hôn.
– Trời chiều thật đẹp.
Hứa Ngôn cảm thán một câu.
– Đúng là như thế.
Lộ Lăng thuận miệng phụ họa rồi lặng lẽ đổi đề tài:
– Chuyện ngày hôm nay kết thúc thế nào vậy? Giáo viên không phê bình à?
Hứa Ngôn cười:
– Làm gì có chuyện không phê bình anh! Nhưng anh vô cùng thông minh, đã tránh được hậu quả phiền toái. Đương nhiên là cái giá phải trả sau này là về sau có lẽ phải mệt mỏi hơn rồi.
– Là sao cơ?
Lộ Lăng không hiểu.
Hứa Ngôn giải thích:
– Anh đã thoát khỏi sự răn dạy và quấy rối của giáo viên nhưng cái giá phải trả là từ nay về sau, cuộc thi nào anh cũng phải đứng trong mười vị trí đầu của lớp.
Advertisement / Quảng cáo
– Ra thế…
Lộ Lặng cúi đầu im lặng, chẳng biết cô bé đang nghĩ gì nữa.
Hai người lẳng lặng bước đi.
Hứa Ngôn nhìn ánh chiều tà đang dần ảm đạm rồi biến mất phía chân trời.
Bỗng nhiên thiếu nữ bên cạnh cất lời:
– Vì để cho anh thư giãn và học tập tốt… hay là cuối tuần này lại ra ngoài chơi đi?
Hứa Ngôn nhìn cô bé, hỏi:
– Có cần dẫn theo cả Lâm Vũ Tịch không?
– Có chứ.
– Thế thì thôi đi, bây giờ không muốn hẹn hò gì hết, không có tâm trạng đâu.
– Thôi được rồi.
Lộ Lăng lại cúi đầu như đang suy tư gì.