Đọc truyện Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi – Chương 153: Giấy thông hành đến iceland
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Buổi chiều của hai ngày sau, Hứa Ngôn đứng ở cầu, chờ đón Lưu Tử Hằng mệt mỏi phong trần.
Trong lúc dẫn bạn đi về phía sân bóng, Hứa Ngôn giải thích:
– Lát nữa đội bóng sẽ tập, tất nhiên tao phải tham gia. Trong lúc tao tập thì mày cứ tham quan xung quanh đi.
Lưu Tử Hằng nhìn quần áo chơi bóng và găng tay da của Hứa Ngôn, nói:
– Không sao, tao đứng ngoài xem mọi người tập là được. Thái Khang có nói cho tao biết rồi, giờ mày là thủ môn vương bài hả?
– Ừ, có thể coi là vậy. Mà sao mày đột nhiên nghĩ đến chuyện tới đây?
Lưu Tử Hằng cười:
– Việc này thì rất dài dòng. Quyển truyện kia của tao xong rồi. Sau đó tao định ra một quyển sách mới, thể loại khoa học viễn tưởng. Trước khi bắt đầu viết thì tao muốn đi chơi.
– Thế là đến thủ đô giải sầu à?
– Thuận tiện tìm mày tâm sự chuyện linh cảm. Vì mày đọc khoa học viễn tưởng nhiều hơn tao nên tao cảm thấy mày có quyền lên tiếng.
Advertisement / Quảng cáo
Hứa Ngôn gật đầu:
– Tạm được. Khoa học viễn tưởng chia ra rất nhiều loại, mày định viết loại nào?
– Thám hiểm vũ trụ, đây là loại hoành tráng nhất đúng không?
– Nhưng mày phải nghĩ kĩ đấy, càng hoành tráng càng khó viết.
– Không sao, lần này là vì có một yêu cầu viết bài, liên quan tới khoa học viễn tưởng, lại đúng lúc tao đang có dàn ý cho thám hiểm vũ trụ nên thử xem thôi.
– Mày viết văn biến thân đã nổi rồi mà? Sao không viết tiếp?
– Mày coi như tao muốn liều chết một lần đi.
Lưu Tử Hằng không cười nữa mà nghiêm túc hẳn lên:
– Là thế này, tao muốn hỏi mày trước một câu liên quan tới khoa học viễn tưởng.
– Mày hỏi đi.
– Giả thiết Địa Cầu gặp tai họa, nhân loại chia thành nhiều nhóm lên phi thuyền chạy trốn khắp nơi. Phải chú ý là trong giả thiết của tao, nhân loại chưa có khả năng du hành vũ trụ siêu ánh sáng nên có thể nói là đi tới hành tinh gần nhất cũng phải mất nghìn năm. Mày cảm thấy ở tình trạng này, nhân loại có khả năng gặp phải vấn đề nghiêm trọng nhất là gì?
– Vấn đề nghiêm trọng nhất à?
Lưu Tử Hằng gật đầu:
– Ví dụ như hình thái xã hội, quyền lực vận hành, nhân tính trong cuộc vận chuyển dài đằng đẵng này. Mày nói thử xem mày thấy mâu thuẫn sâu sắc nhất là gì?
Hứa Ngôn suy nghĩ nói:
– Tao cảm thấy nếu nhân loại chia thành nhiều nhóm chạy trốn, hơn nữa còn phải đi với thời gian cực kì dài thì vấn đề quan trọng nhất là việc sinh sôi của loài người.
Lưu Tử Hằng nhìn cậu bằng ánh mắt mong chờ:
– Sinh tồn, sinh sôi? Mày nói cụ thể hơn được không?
Một phút sau, Lưu Tử Hằng nghe được một câu làm người ta hóa đá:
– Ví dụ như đến lúc đó, liệu có thể kết hôn với em gái được không.
Lưu Tử Hằng đần mặt:
– Mày nghiêm túc à?
Hứa Ngôn nhún vai:
– Chính mày bảo tao nói mâu thuẫn cụ thể còn gì, cái này đủ cụ thể chưa?
Lưu Tử Hằng nhìn trái ngó phải rồi ôm cổ Hứa Ngôn, sát lại gần bên tai cậu, hỏi nhỏ:
– Mày nói với tao như thế có phải là có nguyên nhân từ hiện thực không? Bây giờ quan hệ của mày với em gái thế nào?
– Quan hệ rất bình thường, rất thuần khiết.
– Bình thường? Thuần khiết? Mày chắc chắn không?
Hứa Ngôn ra vẻ giật mình:
– Tất nhiên là thế rồi, tao là một người anh rất có trách nhiệm.
Advertisement / Quảng cáo
– Không phải là loại khiêu chiến luân lý xã hội à?
– Tất nhiên.
Lúc này hai người đã tới cạnh sân bóng. Các thành viên của đội bóng học viện sinh học đang truyền bóng cho nhau trên sân.
Hứa Ngôn tạm biệt Lưu Tử Hằng và đặt ba lô đựng điện thoại, ví xuống rồi vào sân. Cậu bước tới trước mặt đội trưởng Trương Tử Dương.
Trương Tử Dương vẫy tay với Hứa Ngôn, nói lớn:
– Chúc mừng em gái cậu!
Hứa Ngôn sững người:
– Gì cơ?
– Anh bảo là chúc mừng em gái cậu. Cơ hội quý giá như thế, không biết có bao nhiêu sinh viên năm hai, năm ba đều tranh vỡ đầu, thế mà tự dưng nửa đường lại nhảy ra một sư muội năm nhất.
– Rốt cuộc anh đang nói gì cơ?
Nhìn Hứa Ngôn với biểu lộ mờ mịt, Trương Tử Dương cũng kinh ngạc:
– Em gái cậu chưa nói với cậu à?
– Nói cho em cái gì cơ?
– Là kế hoạch bồi dưỡng sinh viên khá giỏi nghiên cứu khoa học ở Mỹ ấy. Kế hoạch cụ thể trên web chính thứ của học viện có nói là sẽ học ở Harvard cùng sinh viên bản địa, sau đó khi tốt nghiệp về nước, nghiên cứu sinh sẽ đi Iceland.
Nghe Trương Tử Dương nói, Hứa Ngôn lập tức nhớ ra. Hai tuần trước, ngày cuối cùng của kì nghỉ đông, cậu cũng thấy được “Kế hoạch bồi dưỡng nhân tài đặc biệt” kia trên web của học viện. Nhưng lúc ấy cậu không để ý tới nó, dù gì kế hoạch này có yêu cầu rất cao với sinh viên, nghiêm ngặt đến độ biến thái. Ngoài GPA, kế hoạch này thậm chí còn có yêu cầu về số lượng và chất lượng luận văn. Sinh viên năm nhất đa phần còn chưa được ở trong phòng thí nghiệm thì ở đâu ra luận văn?
Nhưng Hứa Ngôn thấy, nếu là Lộ Lăng thì những yêu cầu này không phải vấn đề. Dù cậu không hiểu Lộ Lăng đã có những thành quả gì ở phòng thí nghiệm nhưng với tài năng và sự khổ công mà con bé trả giá thì việc đăng vài luận văn cũng không phải vấn đề lớn, dù cho con bé mới chỉ là sinh viên năm nhất.
– Vậy là con bé sẽ đi Harvard à?
Hứa Ngôn lẩm bẩm.
Trương Tử Dương nói tiếp:
– Chắc tối đa một tuần nữa là em gái cậu lên máy bay rồi. Mấy việc này là giảng viên hướng dẫn của anh vừa nói. Nhìn cậu thì hóa ra em gái cũng chưa nói gì à?
Hứa Ngôn lắc đầu.
Trương Tử Dương mặc kệ Hứa Ngôn để kiểm tra sĩ số rồi hô lên:
– Mọi người đã đến gần đủ cả rồi, khởi động trước đi đã nào! Mỗi người hai vòng, chạy!
Các đội viên nhao nhao vọt về phía đường chạy.
Trương Tử Dương chạy vài bước nhưng lại thấy Hứa Ngôn còn đứng như trời trồng ở đó nên vội thúc giục:
– Thủ môn không phải là ngoại lệ! Cùng chạy đi nào, Thánh Hứa Ngôn?
Hứa Ngôn giật mình rồi nhìn về phía Trương Tử Dương, dứt khoát nói:
– Mọi người tập đi, hôm nay em xin nghỉ.
– Xin nghỉ à? Sao thế?
– Vì em nhớ ra mình có việc đột xuất!
Advertisement / Quảng cáo
Nói xong, cậu lập tức chạy về chỗ vừa đặt ba lô.
Trương Tử Dương đứng sau gào lên:
– Này, xin nghỉ phép không phải là như thế!
– Xin lỗi đội trưởng!
Hứa Ngôn chạy ra ngoài sân, quay đầu hô một tiếng rồi túm ba lô chạy mất.
Lưu Tử Hằng đang đứng đó không xa, thấy Hứa Ngôn chạy tới thì hỏi:
– Mày không tập luyện à?
– Đúng, có việc gấp.
– Việc gấp gì?
– Việc này, dù gì thì cũng là việc gấp. Tao không giúp mày được rồi, mày tự đi dạo trong trường đi, có khi lại thông đồng được với mĩ nữ mắt mù nào đó đấy.
– Này này này, mắt mù là như nào, mày…
Lưu Tử Hằng bỗng im bặt vì Hứa Ngôn đã chạy xa mất rồi.