Đọc truyện Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi – Chương 147: Im lặng lâu dài
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Sáng hôm sau, trời trong xanh.
Trên bầu trời xanh thẳm chỉ có những dải mây mỏng như lụa, ánh nắng ấm áp trải đều trước mắt. Trong một tháng nghỉ đông, thời tiết kiểu này sẽ làm người ta có tâm trạng thoải mái.
Đáng tiếc là tâm trạng của Trương Hân Di không vui vẻ gì cho cam.
Cô ngồi trong tiệm trà sữa, hai tay bưng lấy cốc giấy với độ ấm vừa phải. Trước đó, cô đã gọi một cốc trà sữa, nhiệt độ mà chủ quán làm ra quả thực là rất có tâm.
Nhưng ánh mắt Trương Hân Di rất lạnh, dường như ngoài cửa sổ không phải ánh nắng ấm áp mà là bão tuyết rét thấu xương vậy.
Mắt Trương Hân Di bỗng chuyển động, cô thấy người quen trên lối đi bộ khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Hình như là khát nước, cô dùng ống hút để hút một ngụm trà sữa và làm nhuận hầu.
Hứa Ngôn bước vào quán trà sữa nhưng cậu lại không tới trước quầy mà đi thẳng về phía Trương Hân Di rồi ngồi xuống ở đối diện.
– Chuyện đã giải quyết xong chưa?
Trương Hân Di lạnh lùng hỏi.
Advertisement / Quảng cáo
Hứa Ngôn im lặng nhìn vào mắt cô mà không có bất kì hồi đáp nào.
– Anh đã hỏi em gái anh chưa? Con bé nghĩ thế nào?
Hứa Ngôn vẫn không lên tiếng.
– Con bé nghĩ thế nào?
Im lặng.
– Vậy thì anh nghĩ như thế nào?
Tiếp tục im lặng.
– Anh câm điếc à? Được rồi, nếu như thái độ của anh là thế này thì cũng đừng lãng phí thời gian của em.
Trương Hân Di cầm túi xách, đứng lên làm bộ muốn đi ngay.
Hứa Ngôn duỗi một tay ra, cậu vẫy vẫy ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Trương Hân Di đứng đó nhìn xuống Hứa Ngôn, chờ đợi một câu trả lời.
Hứa Ngôn trầm giọng đáp:
– Hôm qua em gái anh không khỏe nên không tiện nói chuyện.
– Thôi đi, anh đang lừa ai thế?
Trương Hân Di khinh thường nói:
– Nếu thực sự ốm nặng đến như thế thì chẳng phải là nên đi viện à? Nếu đã không cần đi bệnh viện thì chẳng lẽ lại không có sức nói vài câu?
Hứa Ngôn không cho là đúng, cậu chỉ có thể hơi ngửa đầu lên nhìn cô.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc lâu.
Trương Hân Di thở dài, ngồi xuống:
– Hứa Ngôn, xin anh hãy đứng ở lập trường của em mà ngẫm lại, xin anh đấy. Nói thế này, giả dụ em có anh trai, anh ấy rất tốt với em, hơn nữa có thể ngày ngày ở bên em, học chung một lớp suốt từ cấp ba đến đại học, thậm chí còn có khả năng cùng học lên thạc sĩ, tiến sĩ. Giả thiết đây là em và anh trai em, anh là bạn trai của em thì anh có cảm giác thế nào?
Hứa Ngôn sờ sờ mũi, vẫn không trả lời.
– Nếu là anh, anh trơ mắt nhìn bạn gái mình ngày ngày bình thản với mình nhưng lại chơi đùa vô cùng vui vẻ với anh trai, anh sẽ nghĩ gì? Đây không phải là NTR hay sao?
Hứa Ngôn khẽ nhắm mắt.
Giọng điệu bình tĩnh của Trương Hân Di dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát, cô cao giọng chất vấn:
– Hứa Ngôn, anh nghiêm túc nói với em, trả lời em, nhìn em! Đây không phải việc vượt quá giới hạn sao? Chẳng lẽ không phải là lập hậu cung à? Chẳng lẽ không phải là bắt cá hai tay chắc? Chẳng lẽ sai hay sao?
– Anh chắc chắn sẽ không bao giờ động vào em gái ruột.
Giọng Hứa Ngôn như đã đóng băng, cứng ngắc và lạnh buốt.
– Anh nói thế, bản thân anh có tin không?
– Tin hay không là tùy em, đây là sự thật.
Advertisement / Quảng cáo
– Đừng quên khi trước anh ngồi cùng bàn với em, chủ đề đầu tiên mà anh tìm là “Yosuga no Sora”.
– Nhưng đó chẳng qua chỉ là trò chơi thôi, ngay cả mấy thứ như em gái cũng chỉ là tác phẩm trong thế giới 2D. Anh nhắc lại lần nữa là anh sẽ không động vào em gái mình.
Trương Hân Di nhìn cậu chằm chằm rồi cười lạnh:
– Nhưng anh sẽ tiếp tục giữ mối quan hệ mờ ám với em gái mình, đúng không?
– Anh không cảm thấy đó là một mối quan hệ mờ ám.
– Anh nói láo! Sự thật thế nào, trong lòng anh rõ nhất!
Hứa Ngôn không còn gì để nói nữa, Trương Hân Di thấy cậu vẫn bình thản như vậy thì cũng không biết phải nói gì cho phải.
Nhưng không nói không có nghĩa là lửa giận đã nguôi ngoai, ngược lại, lửa giận của thiếu nữ đang mỗi lúc một hừng hực hơn trong sự im lặng này.
Dây dẫn bị tưới đẫm xăng rồi bị đốt sẽ làm lửa bùng nổ lên, lửa cháy mỗi lúc một mạnh hơn. Nhưng sau khi thiêu đốt qua đỉnh điểm, ngọn lửa tận trời sẽ đột nhiên lịm dần, bởi lẽ dây dẫn đã bị đốt cháy hết. Sau khi dây dẫn bị đốt đứt, nó sẽ rũ xuống. Mặc dù nó còn đang cháy nhưng người đứng trên bờ sẽ không còn thấy nữa.
Dần dần, Trương Hân Di có vẻ như đã hoàn toàn bình tĩnh lại, thế nhưng những lời cô nói ra lại làm người ta giật mình.
– Chúng ta chia tay đi.
Hứa Ngôn nhăn mày.
Cô lạnh nhạt lặp lại một lần:
– Em nói là chúng ta chia tay đi. Anh cảm thấy thế nào?
Hứa Ngôn nhíu mày chặt hơn.
– Em đang hỏi anh đấy, chúng ta chia tay đi. Anh thấy thế nào?
Bất tri bất giác, Trương Hân Di đã dùng cả hai tay để nắm chặt cốc trà sữa.
Hứa Ngôn gật đầu.
Trương Hân Di bỗng bóp mạnh cốc trà sữa làm cho nước trong cốc đổ ra ngoài. Không chỉ có bàn mà cả quần áo của thiếu nữ cũng dính không ít trà sữa.
Thế nhưng cô không quan tâm tới quần áo của mình, sau khi bóp nát cốc trà sữa, dường như thiếu nữ đã kiệt sức, cô cúi đầu.
Một lúc lâu sau, Trương Hân Di mới có sức ngẩng đầu lên, cô nhìn chăm chú vào Hứa Ngôn, hỏi:
– Anh muốn chia tay với em lâu rồi phải không?
Hứa Ngôn chầm chậm lắc đầu:
– Không, anh không muốn chia tay với em, chưa bao giờ muốn.
– Nhưng anh cảm thấy em không quan trọng bằng em gái anh, thế nên khi em buộc anh phải lựa chọn giữa em và em gái, anh đã không do dự mà từ bỏ em?
Với những câu hỏi liên tiếp của Trương Hân Di, Hứa Ngôn dừng một lát rồi dịu dàng nói:
– Không, anh thích em. Nhưng thành viên trong gia đình anh làm em không thoải mái, vậy anh cũng hết cách. Nếu chúng ta tiếp tục ở bên nhau, có lẽ sẽ chỉ làm em càng thêm phiền não. Tranh thủ lúc anh và em còn chưa lún quá sâu, anh cảm thấy kịp thời dừng lại tổn thất sẽ là một lựa chọn tốt hơn cho em.
– Dừng tổn thất? Sao còn dùng đến cả thuật ngữ kinh tế rồi?
– Em hiểu rõ ý anh là được. Anh cảm thấy đây là một sự giải thoát với em.
Advertisement / Quảng cáo
– Giải thoát? Vì sao anh lại cảm thấy đây là sự giải thoát với em? Em…
Trương Hân Di chỉ vào mặt mình:
– Hồi lớp mười một, đêm phải chia tay anh, em đã khóc cả đêm không ngủ! Sau khi chuyển trường, sau khi lên đại học, em được tỏ tình mấy lên nhưng đều từ chối hết. Không phải là em không muốn yêu đương mà vì em nghĩ người bên cạnh không phải là anh, thế nên em chẳng có chút hào hứng nào.
Hứa Ngôn đau khổ cúi đầu, cậu nhìn sàn nhà, im lặng, im lặng.
– Em cũng không biết mình thích anh đến đâu, thật, em không biết. Anh nghĩ là yêu xa là chuyện dễ dàng thế ư? Em không có người anh trai nào bên cạnh để giúp đỡ hết! Em từng có ý nghĩ tìm một người cho đỡ cô đơn, em nghiêm túc nghĩ vậy rồi. Nhưng chỉ cần thay khuôn mặt anh thành người khác, em đã khó chịu muốn chết đi được!
Hứa Ngôn vẫn không nói gì.
Có vẻ Trương Hân Di cũng bình tĩnh lại, ít nhất là bình tĩnh bên ngoài, không còn tiếng thở dồn dập giận dữ nữa.
Một lúc lâu sau, cô mới nói khẽ:
– Anh biết không… Em bây giờ, lúc xinh đẹp nhất là khi ở bên anh, bởi vì chỉ có những ngày như thế em mới nghiêm túc trang điểm. Hôm nay có lẽ là lúc em xinh đẹp nhất trong cuộc đời mình, bởi vì sau này em sẽ không trang điểm như vậy nữa. Hứa Ngôn, anh không ngẩng đầu lên nhìn em sao?
Hứa Ngôn cúi đầu một lúc lâu, cậu cũng không nghe thấy Trương Hân Di nói gì nữa. Cậu chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi qua bên mình, đi xa…