Đọc truyện Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi – Chương 136: Thắng lợi thuộc về cuồng em gái
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Thời gian cứ thế trôi qua, trận tranh tài dài chín mươi phút này cũng sắp đến hồi kết thúc.
Thi đấu cấp trường sẽ không cần đá hiệp phụ, nói cách khác thì thường sau khi kết thúc hai hiệp chính thì sẽ tới đại chiến penalty. Penalty có tính ngẫu nhiên khá cao, sự chênh lệch về trình độ kĩ thuật gần như không có tác dụng, thắng bại là 50-50, đôi bên dựa vào ý chí và may mắn để quyết định thắng bại.
Với việc này, các cao thủ của học viện kĩ thuật tât nhiên là không chịu nổi. Cũng vì vậy mà cho tới những phút cuối của trận đấu, khi chỉ còn vài phút nữa thôi là tiếng còi sẽ vang lên, bọn họ bắt đầu tổ chức các đợt tấn công liên tiếp vào cầu môn của Hứa Ngôn.
Các đội viên của học viện sinh học đoàn kết canh giữ khu vực cấm địa. Trong đội, ngoại trừ Trương Tử Dương, mười người còn lại đều chen chúc trong khu cấm địa, ngăn chặn mọi khả năng hướng về cầu môn. Chiến thuật này có một ví von rất hình tượng là đặt xe buýt trước cửa.
Việc này giống như song phương đánh nhau nhưng một người thì ôm đầu, ngồi xổm phòng thủ còn một người dùng cả tay lẫn chân để đánh, nhưng người đánh đã che chắn hết những bộ phận quan trọng nên đối phương cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi.
Tuy nhiên, chiến thuật đặt xe buýt này có một thế yếu cực đoan, vì phe tấn công có thể phạm phải sai lầm nhưng bên phòng thủ sẽ không thể sai lầm, dù chỉ một chút.
Vậy nên mỗi thành viên của học viện sinh học trên sân đều bắt buộc phải duy trì tập trung cao độ, không có nổi nửa phút nghỉ ngơi.
Trong thời gian đá bù giờ, trọng tài đã nhìn vào đồng hồ để chuẩn bị thổi còi kết thúc trận đấu, các hậu vệ phải căng thẳng suốt từ đầu trận tới nay đã phạm phải một sai lầm lớn.
Advertisement / Quảng cáo
Cầu thủ biên của học viện sinh học đã đột nhập vào vòng cấm địa, bị hậu vệ của học viện kĩ thuật bẫy.
Trọng tài thổi phạt penalty.
Trải qua chín mươi phút dài dằng dặc đầy chán nản, thấy bước ngoặt đã tới, trong sân ngoài sân ai cũng kích động hẳn lên. Học viện kĩ thuật thì vui sướng, học viên sinh học thì uể oải.
Mọi người đều biết xác suất đá trúng của penalty rất lớn, chuyện này có nghĩa là nữ thần may mắn đã nháy mắt với học viện kĩ thuật rồi. Với bọn họ thì chiến thắng đã gần ngay trước mắt.
– Không phải chứ, chúng ta đã sắp kéo dài tới penalty rồi, lúc này mà phán penalty…
Ngoài sân, sinh viên học viện sinh vật ngồi ghế dự bị chán nản nói.
Hạ Nhược Lâm chẳng hiểu gì về bóng đá nhưng tim cô cũng sắp vọt lên tận cổ rồi:
– Hứa Ngôn… liệu có cản phá được không?
– Không biết nữa.
Khi nói chuyện, cơ bắp trên mặt Lý Long Hoa cũng hơi run run vì hồi hộp.
Không một ai chú ý tới thiếu nữ vẫn đang đứng sau khung thành kia đã có hành động.
Lộ Lăng nói bằng giọng chỉ Hứa Ngôn nghe được:
– Lúc tên kia đá phạt, ta sẽ thử quấy nhiễu hắn.
Hứa Ngôn không quay đầu cũng không nói gì, cậu chỉ giấu tay phải ra sau lưng rồi giơ một ngón cái lên. Ánh mắt cậu giờ đã nhìn chằm chằm vào tiên phong của đối phương.
Tiên phong của học viện kĩ thuật ôm bóng tới trước cầu môn rồi đặt bóng xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn.
Mắt cậu ta vừa lúc đối diện với Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn trừng mắt hung dữ, cậu nhếch miệng cười dữ tợn. Ngay sau đó, cậu có thể thấy được sợ hãi trong mắt đối phương.
“Trong chín mươi phút của trận đầu, ngay trước mặt ông, mi không có bất kì hành động nào. Đúng thế, kể cả penalty cũng vậy thôi, mi không sút trúng đâu, đồ kém cỏi!”
Mặc dù không nói tiếng nào nhưng ánh mắt Hứa Ngôn đúng là đang truyền lại tin tức như vậy.
Cùng lúc đó, cậu còn giơ tay trái lên ngoắc ngoắc: Lại đây, đồ hèn!
Tiên phong đối phương cúi đầu tránh đi tầm mắt cậu rồi lùi ra sau mấy bước.
Hứa Ngôn phủi tay thật mạnh, tiếng bao tay đập cứ như trống trận rền vang.
Trọng tài thổi còi ra hiệu cú đá phạt bắt đầu.
Tiên phong đối phương lấy đà. Một bước, hai bước, ngay khi cậu ta chạy bước cuối cùng, chuẩn bị tung chân thì ở phía sau cầu môn có một giọng nói vang lên.
Lộ Lăng hét lớn:
– Bay rồi!
Advertisement / Quảng cáo
Tiên phong đối phương nghe thấy vậy, con ngươi cậu ta co lại, động tác cũng nhẹ đi.
Rõ ràng là vì bị thiếu nữ quấy nhiễu nên cú sút của cậu ta trở nên nhẹ bẫng. Mặc dù góc độ xảo quyệt nhưng cú sút chậm rãi này giúp Hứa Ngôn đủ thời gian phản ứng và cứu nguy.
Hứa Ngôn cản phá được cú sút này, cậu ôm bóng vào lòng.
Sau đó, cậu đứng lên, quyết đoán ném bóng lên, sút mạnh ra ngoài.
Khi bóng bay thành đường vòng cung tới điểm cao nhất rồi hạ xuống, mọi người mới giật mình nhận ra tất cả thành viên của học viện kĩ thuật đều đã vây quanh khu vực cấm địa để chờ đợi chúc mừng chiến thắng. Phía sau của bọn họ, trừ thủ môn ra thì chẳng còn ai!
Người gần nhất và cũng là người đang chạy theo bóng chỉ có mình Trương Tử Dương.
– Mau ngăn cậu ta lại!
Thủ môn học viện kĩ thuật hoảng sợ kêu lên.
– Trọng tài, hết giờ rồi, mau thổi còi đi!
Cầu thủ dự bị và khán giả của học viện kĩ thuật đều kêu lên.
Trương Tử Dương không hề bị ảnh hưởng, cậu ta nhanh chóng dẫn bóng về cầu môn đối phương. Cậu ta biết rõ các đồng đội của mình đã tử thủ ròng rã chín mươi phút, Hứa Ngôn còn suýt nữa bị đá đến bất tỉnh, tất cả mọi thứ chỉ là để dành cho giờ phút này.
Không được sai lầm.
Thủ môn vọt lên định cản bóng trước khi Trương Tử Dương xông vào cấm địa.
Đối mặt với việc thủ môn bỏ gôn tấn công, Trương Tử Dương tỉnh táo hơn, dẫn bóng tránh đi.
Lướt qua thủ môn, trước mặt cậu ta chỉ còn có khung thành trống rỗng.
Giơ chân, sút.
Bóng bay thẳng vào lưới.
Trọng tài thổi một tiếng còi dài ra hiệu cú sút được công nhận, tiếp theo đó là ba tiếng còi liên tiếp, cuộc đấu đã kết thúc.
Hai bên sân bóng đã rơi vào hai trạng thái cảm xúc đối lập.
Người của học viện sinh học hò reo phấn khởi, bên học viện kĩ thuật thì ỉu xìu.
Trước đó mười mấy giây, bên học viện sinh học là bên tuyệt vọng, bất lực còn học viện kĩ thuật đã nắm chắc phần thắng trong tay, thế nhưng chỉ có vài hơi thở ngắn ngủi, tình cảnh đã đảo ngược. Nhấp nhô lên xuống, thay đổi bất ngờ cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hứa Ngôn cởi bao tay thủ môn ra, cậu để mặc cho mồ hôi ướt dầm dề chậm rãi bốc hơi trong không khí. Hứa Ngôn đứng tại chỗ, xúc động. Bóng đá thực sự là khó lường, từ thiên đường tới địa ngục là chuyện ngắn ngủi trong mười mấy giây mà thôi.
Nhưng không để cậu kịp cảm khái triết học xong, Hứa Ngôn đã thấy mình bị vài bàn tay túm lấy.
Một đám đồng đội tranh thủ lúc cậu chưa kịp phản ứng đã cùng nâng cậu lên, công kênh giữa không trung.
– Đậu má, mọi người thả em xuống!
Hứa Ngôn vội vàng hô lên.
Advertisement / Quảng cáo
Trạng thái lúc này của cậu là ngửa mặt lên trời, hai chân cách xa mặt đất, còn bị mấy đôi tay nâng lên nữa, có cảm giác không có điểm tựa lực giữa không trung.
Nhưng bọn họ lại cười to, đếm “Một, hai, ba” rồi ném cậu lên cao!
– A a a!
Hứa Ngôn gào thét giữa không trung, cậu còn nhìn thoáng qua cách đó mấy chục mét, có một người cũng bị “cực hình” y hệt. Đám cầu thủ dự bị đã xông vào sân, nâng đội trưởng lên, ném.
Không phải nghi ngờ gì nữa, Hứa Ngôn và Trương Tử Dương chính là hai vị công thần quan trọng nhất của trận này.
– Mẹ ơi, nếu quăng lên mà không đón được làm tôi hoặc anh ấy ngã thì đó chính là tác phẩm của thần đấy…
Hứa Ngôn lầm bầm.
Khi bị quăng lên một lần nữa, ở giữa không trung rồi, cậu ngửa đầu nhìn sau cầu môn.
Thiếu nữ vẫn bình tĩnh đứng đó.
Đám người cuồng hoan không để ý tới cô, nhưng người đang ở trung tâm trận cuồng hoan này lại nhìn cô từ đầu chí cuối.